Xem ra mọi thứ tiến triển tốt hơn so với sức tưởng tượng của Bảo, ba mẹ
Nhi Hoa đã cho phép hai đứa qua lại đi chơi với nhau, hơn nữa còn hậu
thuẫn cung cấp thói hư tật xấu của Nhi Hoa cho hắn nữa.
Bảo mừng thầm cười cả ngày, khiến cho Nhi Hoa cũng buồn cười theo.
Này nhé, Nhi Hoa vốn học võ từ nhỏ, nên từ cấp 1 đến cấp 3 là đại ca của
trường, thường thích ăn khoai tây chiên, ăn gà rán. Đặc biệt thích ăn mì tôm. Bảo thầm nghĩ, sau này nếu lấy Nhi Hoa về nhà, chắc có lẽ mặt hắn
mụn nổi tùm lum vì ăn đồ nóng mất. Xem ra hắn nên làm một cái nhà kho để cất Dr Thanh để giải nhiệt cho cơ thể.
Rồi Nhi Hoa khi đi ngủ
thì phải có gối ôm, trang phục nằm ngủ phải là màu hồng hoặc màu đỏ, nếu không sẽ ngủ không ngon. Thêm vào đó là thích đi dép bông trong nhà dù
trời không lạnh. Mỗi lúc tắm thường tắm 20 phút, ngày tắm hai lần. Thích mùi nước hoa tự nhiên, ghét nhất là hoa lan. Yêu thích hoa lá cây cảnh. Xem ra tính nàng rất là trẻ con.
Tiếp đó là cô nàng rất thích
chạy thể dục buổi sáng, rồi thích ăn cay, thích chụp ảnh. Ngủ đôi lúc
hay ngáy, có lúc còn mê sảng. Nghe đến đó thì Bảo mỉm cười vui vẻ.
Nói chung là không biết Nhi Hoa là người thế nào nữa, chỉ biết là tất tần
tật tính tình tính cách cô nàng được ghi hơn 10 trang giấy viết chi
chít.
“Anh làm gì mà cười mãi thế?”
Nhi Hoa ngồi chơi máy tính thì quay ra sau hỏi anh.
“À không, chỉ là thấy ba mẹ em rất hay”.
“Haizz, lại nói xấu em chứ gì”.
“Sao em biết?”.
Bảo hỏi, xem ra nói chuyện với người thông minh biết chuyện thiệt là khổ.
“Xời, em là con gái của họ mà”.
“Ừm, thế đang nghịch gì trên máy anh đấy?”.
“Đang đọc báo, từ ngày đi làm nhàn rỗi nên thành ra giờ cũng thích đọc lung tung, thấy cũng hay hay”.
“Nhàn rỗi thế sao? Biết thế anh cũng học làm cảnh sát cho thoải mái”.
Bảo thở dài, nghề giáo viên của anh mệt chết đi được.
“Nhưng mà lúc bận thì mệt lắm”.
“Ừ”.
Bảo ngồi lại gần Nhi Hoa, đầu tựa vào vai nàng, ôm nàng vào lòng. Cảm giác
này rất thích, bởi vì trên người nàng có một mùi hương thơm rất đặc
biệt, làm cho hắn say mê.
“Này, tính làm tên dê xồm à?”
Nhi Hoa trêu chọc anh, mắt vẫn đang nhìn vào màn hình máy tính.
“Em nghĩ anh là người như thế à?”
Bảo hỏi Nhi Hoa, hắn biết, nàng sẽ không bao giờ nghĩ hắn như thế.
“Anh nhìn em, trên mạng đăng đầy thông tin ra cả này, kể cả có tri thức cũng dính vào chứ đừng nói là người không có suy nghĩ”.
Nhi Hoa lấy tay chỉ vào màn hình.
“Em yên tâm, em có tự nguyện cũng chưa chắc anh đã làm gì em. Người ta nói
yêu là phải biết tôn trọng và giữ gìn cho nhau, anh cũng làm theo điều
đó”.
Bảo nói, hắn là đàn ông, đương nhiên đôi lúc cũng có những
suy nghĩ không tốt cho sức khỏe, nhưng mà hắn tự nhủ mình kiềm chế bản
thân. Bởi vì lúc này, lí trí cần phải áp đảo đi tình cảm.
Với lại, hắn là một thầy giáo gương mẫu, không phải là một tên “dê xồm”.
“Xời, văn thơ quá”.
Nhi Hoa đưa tay vỗ vào nhau, ra ý tán thưởng đểu Bảo.
“Không hề, anh thề luôn mà. Chứ nếu anh là người không đàng hoàng, em đã sớm
nằm trong tay anh từ lâu rồi, chứ đâu có như bây giờ nhởn nhơ như thế
này được”.
Bảo bóp mũi Nhi Hoa.
“Anh á, là ác quỷ đội lốt thiên thần”
“Thế em thích con quỷ ấy vất bỏ lớp áo thiên thần không?”.
Bảo nhìn Nhi Hoa cười mờ ám.
“Thôi, cho em xin”.
Bảo mỉm cười, Bảo biết, hắn không tài nào có thể đánh lại được Nhi Hoa, bởi vì hắn chỉ là một giáo viên hiền lành, võ vẽ thì cũng chỉ biết có vài
chiêu, làm sao có thể hơn Nhi Hoa khi nàng đã học võ từ nhỏ.
Mà
xem ra tình hình là Bảo và Nhi Hoa cũng đã quen nhau khá lâu rồi, cũng
gần được một năm, cha mẹ hắn thì cứ hối thúc hắn lấy vợ, mà cha mẹ Nhi
Hoa thì xem ra cũng đồng ý rồi. Xem ra giờ cũng chỉ cần hỏi nàng nữa là
được.