Chương hai
Tôi chớp chớp mắt vài lần và nhìn lại - nhưng nó vẫn nằm nguyên đó, khuất nửa dưới mấy tờ chương trình hội thảo và cốc cà phê Starbuck bỏ đi. Điện thoại làm gì trong thùng rác thế nhỉ?
Toi ngó quanh xem có ai đang nhìn mình không rồi rón rén thò tay vào lôi nó ra. Có dính vài giọt cà phê, nhưng ngoài ra thì có vẻ hoàn hảo. Một chiếc điện thoại tốt nữa. Vẫn mới thì phải.
Tôi thận trọng quay sang quan sát hành lang đông người. Chẳng một ai đếm xỉa gì đến tôi. Không ai chạy ào lại la lớn: “Điện thoại của tôi đấy!” Hơn nữa tôi đã đi đi lại lại chỗ này cả mười phút rồi. Cho dù người nào ném chiếc điện thoại vào đây thì họ cũng đã làm việc đó một lúc lâu rồi.
Có một mẫu giấy dính phía sau điện thoại, in chữ bé xíu Tập đoàn Tư vấn Bạch Cầu và một con số. Chắc ai đó vừa vứt nó đi ? Hay là nó ngỏm rồi ? Tôi ấn nút bật, màn hình sáng lên. Theo tôi thấy thì nó vẫn ngon.
Một giọng nói khẽ cất lên trong đầu bảo tôi nên giao nộp nó. Đem nó đến bàn trực và nói: “Xin lỗi, tôi nghĩ ai đó đã đánh rơi chiếc điện thoại này.” Đó là việc tôi nên làm. Cứ đi thẳng đến bàn, ngay bây giờ, giống như mọi công dân có trách nhiệm của xã hội...
Chân tôi không nhúc nhích lấy một li. Tay tôi nắm chặt chiếc điện thoại. Vấn đề là, tôi cần điện choại. Tôi cuộc là Tập đoàn Tư vẫn Bạch Cầu, dù họ là ai đi nữa, có cả triệu cái điện thoại. Với cả có phải tôi tìm thấy nó trên nền nhà hay trong phòng gửi đồ đâu nào? Nó nằm trong thùng rác cơ mà. Phàm cái gì đã nằm thùng rác tức là đồ bỏ đi. Rất công bằng đấy chứ. Ai lấy chả được. Luật là thế.
Tôi lại liếc vào trong thùng rác thì thoáng thấy một sợi dây màu đỏ, giống hệt như dây đeo trên cổ các đại biểu hội thảo. Tôi liếc người quản lý trực khách sạn để chắc chắn anh ta không nhìn mình, rồi thò tay vào kéo ra một tấm thẻ hội thảo. Mắt tôi bắt gặp gương mặt của một cô gái xinh đẹp lạ thường, bên dưới có in dòng chữ: Violet Russell, Tập đoàn Tư vấn Bạch Cầu.
Bây giờ tôi có một giả thiết tương đối tốt. Tôi có thể là Poirot. Đây là điện thoại của Violet Russell, cô ấy đã quẳng nó đi. Vì... một lý do nào đó.
Ồi, đấy là lỗi của cô ấy. Không phải
Điện thoại bỗng nhiên rung lên làm tôi giật cả mình. Chết tiệt! Có người gọi! Chuông reo ở mức to nhất - và đó là nhạc điệu bài “Single Ladies” của Beyoncé. Tôi vội bấm Bỏ qua, nhưng một lát sau chuông lại rung lên lần nữa, ầm ĩ và không thể nhầm lẫn được.
Trên cái thứ này chẳng nhẽ không có nút điều khiển âm lượng sao? Mấy nữ thương gia ở gần quay sang nhìn tôi chăm chú, và tôi bối rối đến mức bấm trượt sang Trò chuyện thay vì Bỏ qua. Những nữ thương gia vẫn nhìn tôi, thế là tôi bèn áp sát điện thoại vào tai và quay đi.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được,” tôi nói, cố gắng bắt chước giọng trả lời tự động. “Xin quý khách để lại lời nhắn.” Như thế mới thoát khỏi cái đồ của nợ chẳng biết là ai kia.
“Đang ở chỗ quái quỷ nào đấy?” một giọng đàn ông có học dịu dàng vang lên, tôi suýt ré lên vì kinh ngạc. Cứ như thật! Anh ta nghĩ tôi là tổng đài trả lời tự động! “Tôi vừa nói chuyện với Scottie. Một người quen của cậu ta nghĩ sẽ làm được vụ này. Như làm phẫu thuật nội soi vậy. Cậu ta thành thạo lắm. Sẽ không để lại bất kỳ dấu vết gì.”
Tôi không dám thở. Cũng không dám gãi mũi, dù đột nhiên ngứa không tưởng được.
“OK,” người đàn ông nói. “Dù làm gì thì cũng liều liệu đấy nhá.”
Anh ta tắt máy, tôi kinh ngạc nhìn điện thoại chằm chằm. Tôi không bao giờ nghĩ sẽ có người để lại lời nhắn thật.
Bây giờ tôi đâm ra cảm thấy có chút tội lỗi. Đây là một lời nhắn thứ thiệt, mà Violet lại không nhận được nó. Ý tôi là, không phải lỗi của tôi, tại cô ấy quẳng điện thoại đi, nhưng dù sao... ẫu hứng, tôi mò trong túi tìm bút và cái duy nhất tôi có thể viết lên là một tờ lịch chiếu phim cũ [Vua Sư tử ấy. Natasha có vé miễn phí. Tôi cứ nghĩ đó là thứ vớ vẩn cho trẻ con nhưng hóa ra lại bá cháy]. Tôi nguệch ngoạc: “Scottie có người quen, phẫu thuật nội soi, không dấu vết, liều liệu.”
Chỉ có trời mới biết thế thế nào. Có lẽ là hút mỡ? Dù sao cũng chẳng quan trọng. Vấn đề là, nếu như tôi gặp cái cô Violet này, tôi sẽ có thể chuyển lời nhắn.
Trước khi điện thoại lại rung lên lần nữa, tôi chạy vội về phía bàn người quản lý trực khách sạn, kỳ diệu thay chỗ này đã vắng người.
“Chào anh,” tôi hổn hển nói. “Lại là tôi đây. Đã ai tìm thấy nhẫn của tôi chưa?”
“Cho phép tôi được đảm bảo với cô, thưa cô,” anh ta nói với một nụ cười lãnh đạm, “rằng nếu tìm thấy nó thì chúng tôi chắc chắn đã báo để cô biết. Chúng tôi có số điện thoại của cô mà...”
“Không, anh không có!” tôi ngắt lời anh ta, giọng gần như đắc thắng. “Vấn đề là ở đó! Số điện thoại mà lúc trước tôi đưa cho anh bây giờ... ờ... không tồn tại nữa. Không dùng nữa. Đại loại thế.” Điều mà tôi không hề muốn chính là anh ta gọi cho Gã Đội Mũ và nhắc đến một chiếc nhẫn lục bảo vô giá. “Xin anh đừng gọi số máy đó nữa. Thay vào đó, anh có thể dùng số này được không?” Tôi cẩn thận ghi lại số máy trên chiếc điện thoại Tạp đoàn Tư vấn Bạch Cầu. “Ờ, để chắc chắn... tôi có thể gọi thử được không?” Tôi với tay lấy máy để bàn của khách sạn và quay dòng số in trên máy. Một giây sau, giọng Beyoncé bắt đầu vang lên từ chiếc điện thoại di động. OK. Rốt cuộc tôi cũng nhẹ người được một chút. Tôi đã có số điện thoại.
“Thưa cô, còn việc gì nữa không?”
ười quản lý trực khách sạn bắt đầu tỏ ra khá khó chịu, sau lưng tôi đã có một loạt người đang xếp hàng. Thế là tôi cảm ơn anh ta lần nữa và đi về phía ghế tựa gần đó, lòng tràn đầy hưng phấn. Tôi có điện thoại và tôi có một kế hoạch.
Chỉ cần năm phút để ghi số điện choại mới của tôi lên trên hai mươi mẩu giấy viết của khách sạn cùng với dòng chữ hoa: “POPPY WYATT – NHẪN LỤC BẢO, XIN HÃY GỌI!!!” Tôi bực mình thấy cửa phòng khiêu vũ bây giờ đã bị khóa (mặc dù tôi dám chắc mình có thể nghe thấy tiếng những người dọn vệ sinh ở bên trong), vì vậy tôi bắt buộc phải đi lang thang quanh hành lang khách sạn, phòng trà, phòng gửi đồ của nữ, thậm chí cả khu vực tắm hơi, đưa số điện thoại của tôi cho bất cứ nhân viên khách sạn nào tôi gặp và giải thích sự việc cho họ biết.
Tôi gọi cho cảnh sát và đọc số máy mới cho họ. Tôi nhắn tin cho Ruby - tôi thuộc lòng số máy di động của cô ấy - như sau:
Ê! Bị giật điện thoại rồi. Đây là số di động mới của mình. Cậu nhắn với mọi người đc ko? Có dấu hiệu gì của chiếc nhẫn không???
Rồi tôi ngồi phịch xuống ghế tựa, người rã rời. Tôi cảm giác như đã trải qua cả một ngày trong cái khách sạn chết tiệt này. Đáng lẽ cũng nên gọi cho Magnus đưa cho anh số mới này, nhưng tôi chưa thể làm được. Toi có một linh cảm vô cớ là chỉ cần nghe thấy sắc giọng của tôi thôi là anh sẽ đoán ra vụ mất chiếc nhẫn. Anh sẽ cảm nhận thấy ngón tay tôi trống trơn ngay phút tôi cất tiếng chào.
Xin hãy quay trở lại, nhẫn ơi. Xin hãy quay trở lại, trở lại GIÙM CÁI...
Tôi ngả người ra phía sau, nhắm mắt lại, cố gắng gửi một thông điệp bằng thần giao cách cảm qua bầu trời. Vì thế nên lúc tiếng nhạc Beyoncé lại vang lên, tôi giật mình nhảy dựng lên. Có thể linh nghiệm rồi! Nhẫn của tôi! Có người đã tìm ra rồi! Thậm chí không xem số hiển thị, tôi liền bấm Nói chuyện và hào hứng trả lời: “A lô?”
“Violet à?” Một giọng đàn ông đập vào tai tôi. Không phải là giọng người lúc nãy, anh chàng này giọng trầm hơn. he giọng anh ta có vẻ hơi nóng nảy, nếu như ta có thể đoán ra điểu đó chỉ qua hai từ [Điều mà tôi nghĩ là có thể.]. Anh ta cũng đang thở gấp gáp, điều này có nghĩa hoặc anh ta là một kẻ 7uái đản, hoặc anh ta đang tập thể dục. “Em đang ở trong sảnh à? Đoàn người Nhật vẫn ở đó chứ?”
Theo phản xạ tôi liền nhìn ra xung quanh. Có một nhóm người Nhật đứng ở gần cửa.
“Đúng thế, họ vẫn ở đây,” tôi nói. “Nhưng tôi không phải là Violet. Đây không còn là điện thoại của Violet nữa. Xin lỗi. Có khi anh nên chuyển lời dùm để mọi người biết số máy của cô ấy đã thay đổi?”
Tôi phải ngăn không cho các bạn của Violet quấy quả mình mới được. Tôi không thể chịu được việc họ cứ năm giây lại gọi một lần.
“Xin lỏi, ai đấy?” người đàn ông hỏi. “Tại sao cô lại trả lời số máy này? Violet đâu?”
“Tôi sở hữu chiếc điện thoại này,” tôi trả lời với giọng tự tin hơn tôi cảm thấy. Điều đó là sự thật. Nằm trong tay ai là của người đó chứ. [Tôi chưa bao giờ chắc mình có hiểu đúng không.]
“Cô sở hữu nó? Cái quái quỷ gì... ôi Chúa.” Anh ta làu bàu, tôi có thể nghe tiếng bước chân ở xa. he có vẻ như anh ta đang chạy xuống cầu thang. [Chắc không phải là một kẻ quái đản rồi] “Hãy nói cho tôi biết, họ đang rời khách sạn à?”
“Mấy ông Nhật á?” Tôi liếc nhìn nhóm người. “Hình như thế. Không biết được.”
“Trong số họ có người đàn ông thấp lùn không? Béo ú, tóc dày ấy?”
“Ý anh nói người đàn ông mặc plet màu xanh da trời hả? Có, ông ta đứng ngay trước mặt tôi đây này. Trông có vẻ khó chịu. Bây giờ ông ta đang mặc áo khoác.”
ười đàn ông Nhật béo lùn vừa được đồng nghiệp đưa ột chiếc áo Burberry. Ông ta vừa mặc áo vừa quắc mắt, một tràng tiếng Nhật giận dữ tuôn ra không ngớt từ miệng ông ta, trong khi tất cả các bạn ông ta lia lịa gật đầu.
“Không được!” Tiếng người đàn ông trong điện thoại hét lên làm tôi sửng sót. “Ông ta không thể đi được?
“Ờ, nhưng mà đúng là thế đấy. Rất tiếc.”
“Cô phải giữ chân ông ta. Hãy đến chỗ ông ta giữ không cho ông ta rời khách sạn. Đi đến chỗ đó đi, hãy làm tất cả những gì cần thiết.”
“Sao cơ?” Tồi nhìn chằm chằm vào điện thoại. “Anh nghe này, xin lỗi nhưng tôi thậm chí còn chưa bao giờ gặp anh...”
“Tôi cũng đã gặp cô bao giờ đâu,” anh ta đáp trả. “Mà cô là ai vậy? Cô có phải là bạn của Violet không ? Cô có thể cho tôi biết chính xác lý do con bé bỏ việc giữa chừng đúng dịp hội thảo lớn nhất trong năm không ? Con bé nghĩ tự dưng tôi không cần trợ lý riêng nữa sao ?” A ha. Vậy ra Violet là trợ lý riêng của anh ta. he hợp lý đấy. Và con bé đã cho anh ta nghỉ khỏe! Ờ, mình cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, anh ta hách dịch thế cơ mà.
“Đằng nào cũng chẳng quan trọng,” anh ta tự ngắt lời mình. “Vấn đề là, tôi đang đi cầu thang bộ từ trên tầng chín, thang máy bị tắc, không đầy ba phút nữa tôi mới xuống tới tầng trệt, cô có nhiệm vụ giữ chân Yuichi Yamasaki ở đó cho tới khi tôi đến nơi. Cho dù cô là cái ngữ gì đi nữa.”
Có láo toét không!
“Không thì sao?” tôi đáp trả.
“Nếu không thì công đàm phán suốt một năm trời trôi sông đổ biển cả chỉ vì một sự hiểu lầm ngớ ngấn đấy. Đổ bể vụ làm ăn lớn nhất trong năm. Một nhóm hai mươi người mất việc làm.” Giọng anh ta nghe tàn nhẫn. “Từ người quản lý cao cấp đến thư ký, tuốt cả hội. Chỉ bởi vì tôi không thể xuống kịp và người duy nhất có thể giúp lại không chịu giúp.”
Ôi, quỷ tha ma bắt.
“Được rồi!” tôi điên tiết nói. “Tôi sẽ cố hết sức. Anh nhắc lại tên ông ta xem nào?”
“Yamasaki ”
“Đợi đã!” tôi vừa gọi vừa chạy dọc qua sảnh. “Xin hãy đợi, thưa ông Yamasaki! Ông có thể đợi một phút được không?”
Ông Yamasaki quay người lại, vẻ ngạc nhiên, mấy tay vệ sĩ bước lên, bao bọc quanh ông ta. Bộ mặt to bự của ông ta vẫn đang rúm ró giận dữ, cái cằm bạnh 7uấn trong một chiếc khăn lụa. Tôi cảm giác đây không phải người ưa nói chuyện tào lao.
T phải nói gì tiếp theo. Tôi không biết nói tiếng Nhật, cũng không biết gì về thương mại Nhật Bản hay văn hóa Nhật Bản. oại trừ sushi. Nhưng tôi không thể tự dưng tiến tới chỗ ông ta mà nói “Sushi!” được. Như thế khác nào tiến gần một thương gia Mỹ mà nói “Bít tết!” cơ chứ.
“Tôi... rất hâm mộ... công việc của ông,” tôi ứng biến. “Liệu tôi có thể xin chữ ký của ông được không ?”
Ông ta có vẻ lúng túng, một đồng nghiệp ghé tai ông ta thì thầm dịch. ay lập tức lông mày ông ta dãn ra, ông ta cúi người chào tôi.
Tôi từ tốn cúi người chào lại, ông ta bật ngón tay, mồm quát ra lệnh. Mấy giây sau, một chiếc cặp da rất đẹp được mở ra trước mặc ông ta, ông ta trau chuốt viết cái gì đó bằng tiếng Nhật.
“Ông ta vẫn còn ở đó chứ?” Giọng người lạ bỗng phát ra từ điện thoại.
“Ừa,” tôi thì thầm. “Sắp đi rồi đây này. Anh đang ở đâu?” Tôi đon đả cười với ông Yamasaki.
“Tầng năm. Cứ giữ chân ông ta đấy. Hãy làm những gì cần thiết.”
Ông Yamasaki đưa cho tôi mẩu giấy, đóng nắp bút lại, cúi chào lần nữa và chuẩn bị rời đi.
“Hãy đợi đã!” tôi la lên. “Liệu tôi có thể... cho ông xem cái này không?”
“ài Yamasaki rất bận,” một đồng nghiệp của ông ta, đeo kính gọng sắt và mặc chiếc áo sơ mi trắng nhất tôi từng thấy, quay lại nói. “Xin vui lòng liên hệ qua văn phòng của chúng tôi.”
Họ lại sắp sửa rời đi. Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi không thể xin thêm chữ ký nữa. Không thể chồm vào buộc chân ông ta. Cách nào đó, tôi phải thu hút được sự chú ý của ông ta...
“Tôi có một thông báo quan trọng!” tôi kêu lên, vội vã đi theo họ. “Tôi là một bức điện âm nhạc! Tôi mang tin nhắn từ vô số những người hâm mộ ông Yamasaki. Sẽ là rất khiếm nhã với họ nếu như ông từ chối tôi đấy!”
Từ “khiếm nhã” có vẻ khiến họ dừng ngay lại. Họ cau mày, nhìn nhau bối rối.
“Một bức điện âm nhạc?” người đàn ông đeo kính gọng sắt nói đầy ngờ vực.
“Như kiểu quà tặng âm nhạc ấy,” tôi ướm lời. “Chỉ hát thôi.”
Tôi không chắc nói như vậy có làm sáng rõ hơn chút nào không.
Sau một hồi rối rít tỉ tê cái gì đó vào tai ông Yamasaki, phiên dịch viên quay sang phía tôi,
“Cô được phép biểu diễn.”
ài Yamasaki quay lại, và tất cả nhân viên của ông ta làm theo, khoanh tay chờ đợi, đứng thành hàng. Xung quanh sảnh, tôi có thể thấy một vài cái nhìn quan tâm từ những nhóm thương gia khác.
“Anh đang ở đâu thế hả ?” tôi tuyệt vọng thì thầm vào điện thoại.
“Tầng ba,” lát sau giọng người đàn ông mới vang lên. “Ba mươi giây nữa, đừng để ông ta đi mất.”
“Bắt đầu đi,” người đàn ông kéo kính gọng sắt nói với giọng châm chọc.
Một số ngưòi đứng gần quay sang theo dõi. Ôi Chúa. Sao tôi lại có thể tự đưa mình vào tình thế này chứ? Thứ nhất, tôi không biết hát. Thứ nhì, tôi có thể hát gì về một thương gia Nhật Bản tôi chưa từng gặp trước đó? Thứ ba, tại sao tôi lại đi nói “bức điện âm nhạc” hả giời?
Nhưng nếu tôi không mau mau làm gì đó, hai mươi người có thể mất việc.
Tôi cúi người thật thấp, chỉ để câu giờ, và tất cả nhóm người Nhật liền cúi đầu chào đáp lại
“Bắt đầu đi,” người đàn ông keo kính gọng sắc nhắc lại, mắt quắc lên.
Tồi hít một hơi dài. Tiến lên nào. Mình làm gì chẳng quan trọng. Chỉ cần kéo dài ba mươi giây. Rồi mình có thể bỏ chạy và họ sẽ không bao giờ gặp lại mình nữa.
“ài Yamasaki...” Tôi bắt đầu một cách thận trọng, theo giai điệu của bài “Single Ladies”. “ài Yamasaki. Ngài Yamasaki, ài Yamasaki.” Tôi lắc hông và vai hướng về phía ông ta, nhún nhảy như Beyoncé [OK không phải giống như Beyoncé mà là như thể tôi đang bắt chước Beyoncé]. “ài Yamasaki, ài Yamasaki.”
Thực tình chẳng có gì khó cả. Tôi không cần lời bài hát mà chi cần nhai đi nhai lại “ài Yamasaki” là được. Sau một hồi, thậm chí vài người Nhật cũng hát theo và vỗ lưng ngài Yamasaki.
“ài Yamasaki, ài Yamasaki. ài Yamasaki, ài Yamasaki.” Tôi giơ ngón tay lên và nháy mắt, vẫy vẫy ông ta. “Ô ô ô...ô ô ô…”
Cái bài hát này dễ thuộc đến tức cười. Tất cả đám người Nhật bây giờ đều hát cùng, trừ ài Yamasaki, chỉ đứng đó, vẻ thích thú. Một số đại biểu đứng gần cũng hát theo, tôi nghe ai đó trong số họ nói: “Đây có phải một màn Flash mob không?”
“ài Yamasaki, Ngài Yamasaki, ài Yamasaki... Anh đang ở đâu hả?” Tôi thì thầm vào điện thoại, mặt vẫn giữ vẻ rạng rỡ.
“Đang xem.”
“Cái gì cơ?” Tôi ngẩng phắt lên, đưa mắt quét qua hành lang. Đột nhiên cái nhìn của tôi dừng lại ở một người đàn ông đứng một mình, cách khoảng ba mươi mét. Anh ta mặc bộ plet sẫm màu, tóc đen dày rối bù, điện thoại áp vào tai. Mặc dù ở cách xa, tôi vẫn có thể thấy anh ta đang cười.
“Anh ở đây bao lâu rồi ?” tôi tức giận hỏi.
“Vừa mới tới thôi. Không muốn làm gián đoạn mà. À, cô cừ lắm,” anh ta bổ sung. “Tôi nghĩ cô đã lôi kéo được tay Yamasaki ngay tại trận rồi.”
“Cảm ơn,” tôi nói giọng châm biếm. “Rất vui đã giúp được việc cho anh. Bây giờ ông ta là của anh rồi nhé.” Tôi cúi người chào Ngài Yamasaki rất điệu, rồi quay gót bước nhanh ra cửa, bỏ qua những tiếng kêu thất vọng của đám người Nhật. Tôi có nhiều việc quan trọng để lo hơn là đám người xa lạ ngạo mạn và những vụ làm ăn ngu xuẩn của họ.
“Đợi đã!” Giọng của người đàn ông đuổi theo tôi, qua tai nghe. “Cái điện thoại đó. Là của thư ký riêng của tôi.”
“Thế thì lẽ ra cô ta không nên vứt nó đi.” Tôi đáp trả, đẩy cửa đi ra. “ười nào bắt được thì là của người đấy.”
Có mười hai trạm tàu điện ngầm từ Knightsbridge tới nhà của bố mẹ Magnus ở khu Bắc London, và tôi kiểm tra điện thoại ngay khi tôi từ ga tàu đi lên. Chiếc máy nháy sáng báo có nhiều tin mới - khoảng mười tin nhắn và hai mươi email - nhưng chỉ có khoảng năm tin cho tôi và không có tin tức gì về chiếc nhẫn. Một tin từ đồn cảnh sát - tim tôi nảy lên hy vọng - nhưng chỉ là để xác nhận tôi đã báo cáo vụ việc và hỏi xem tôi có muốn Nhân viên Hỗ trợ Nạn nhân đến thăm không.
Phần còn lại đều là tin nhắn và thư cho Violet. Khi giở xem, tôi nhận thấy từ “Sam” hiện ở dòng chủ đề của khá nhiều email. Lại cảm thấy như thám tử Poirot, tôi kiểm tra mục “Số đã gọi” và tất nhiên, số cuối cùng gọi cho chiếc máy này là “di động của Sam.” Vậy đó là anh ta rồi. Sếp của Violet. Tay Tóc Đen Rối Bù. Và để minh chứng cho điều đó, địa chỉ email của Violet là thukyriengsamroxton@tapdoantuvanbachcau .
Tò mò một chút, tôi mở một mail ra. Người gửi là jennasmith@grantlyassetmanagement và chủ đề là: “Về việc: Ăn tối ? “
Cảm ơn Violet. Xin đừng nói gì với Sam. Bây giờ mình cảm thấy hơi xấu hổ!
Ồ. Vì sao cô ta lại xấu hổ nhỉ ? Trước khi ngăn được mình, tôi đã kéo xuống xem thư cũ được gửi hôm qua.
“Chị Jenna ạ, thực ra, chị cần biết điều này - Samđính hôn rồi. Chúc chị mọi điều tốt lành. Violet.”
Anh ta đính hôn rồi. Hay đấy. Khi đọc lại mấy từ đó lần nữa, tôi cảm giác có một chút phản ứng lạ lùng trong người, tôi không thể cắt nghĩa được - ngạc nhiên ư?
Nhưng tại sao tôi phải ngạc nhiên? Tôi thậm chí còn không biết anh ta.
OK, bây giờ tôi phải biết toàn bộ câu chuyện. Tại sao Jenna lại xấu hổ? Điều gì đã xảy ra? Tôi kéo xuống nữa cho đến khi tìm thấy một thư mở màn rất dài của Jenna, cô ta rõ ràng đã gặp tay Sam Roxton này ở một buổi chiêu đãi, bị anh ta hớp hồn và hai tuần trước đã mời anh ta đi ăn tối, nhưng anh ta không trả lời điện thoại.
“... hôm qua mình gọi lại... có thể là nhầm số... có người bảo mình anh ấy nổi lắm, cách tốt nhất để tiếp cận anh ấy là thông qua thư ký riêng... rất xin lỗi làm phiền bạn... gọi lại hoặc thư ình biết tin nhé...”
Tội nghiệp cô ta. Tôi cảm thấy phẫn nộ thay cho cô ta. Tại sao anh ta không trả lời ? Gửi nhanh vài dòng mail từ chối khéo thì đã chết ai ? Xong rồi rốt cuộc hiểu ra anh ta đã đính hôn, lạy Chúa.
Tóm lại là chuyện tầm phào. Đột nhiên tôi nhận thấy mình đang chõ mũi vào hộp thư của người khác, trong khi tôi có một đống việc khác quan trọng hơn phải bận tâm. Poppy ơi, phải biết cái gì đáng ưu tiên chứ. Tôi cần mua một chai rượu biếu bố mẹ Magnus. Và một tấm thiệp “Mừng về nhà.” Và, nếu như tôi không tìm ra dấu vết chiếc nhẫn trong vòng hai mươi phút nữa... một đôi găng tay.