“Hừm, đó chính là vấn đề,” tôi cắt lời anh ta, lấy làm khó hiểu. Anh ta chắc phải nhận ra chứ? “Cô ấy không muốn bất cứ cái gì trong những thứ đó. Cô ấy thực sự mệt mỏi vì sức ép, đặc biệt là những vụ đài báo. Giống như cái lần cô ấy phải lên Đài phát thanh kênh 4 mà không hề được báo trước ấy.”
Đầu kia im lặng một hồi lâu.
“OK... chuyện quỷ quái gì thế này?” cuối cùng Sam nói. “Làm thế nào mà cô biết được một việc như thế?”
Lần này không có cách nào chạy tội rồi.
“Ở trong đánh giá hằng năm của cô ấy” cuối cùng tôi thú nhận. “Lúc nãy trong tàu điện tôi chẳng có việc gì làm, và bản đánh giá ở trong một tài liệu gửi kèm...”
“Cái đókhônghề có trong đánh giá hằng năm của cô ấy.” Giọng anh ta cáu kỉnh. “Hãy tin tôi, tôi đã đọc đi đọc lại cái tài liệu đó, và không có đoạn nào về việc xuất hiện trên đài báo...”
“Không phải cái gần đây nhất.” Tôi nhăn mặt bối rối. “Mà là trong đánh giá hằng năm của cô ấy ba năm trước.” Tôi không thể tin nổi mình đang thú nhận đã đọc cả cái đó nữa. “Ngoài ra cô ấy viết trong thư gửi cho anh lúc đầu rằng ‘Tôi đã nói với anh những vấn đề của tôi, chẳng ai để ý đến cả.’ Tôi nghĩ đó là điều cô ấy muốn nói.” Thực tế là tôi cảm thấy đồng cảm tuyệt đối với Vivien. Tôi cũng sẽ hoảng sợ nếu phải lên Đài 4. Giọng điệu của tất cả những ngưòi dẫn chương trình đều nghe giống hệt như bácAntonyvà bác Wanda.
Lại một hồi im lặng nữa, lâu đến nỗi tôi tự hỏi không biết Sam còn đó không.
“Có lẽ cô có lý,” cuối cùng Sam nói. “Có lẽ cô có lý.”
“Đó chỉ là một ý kiến,” tôi lập tức nhún nhường. “Ý tôi là, tôi có thể sai lầm.”
“Nhưng tại sao cô ấy lại khôngnóiđiều này với tôi?”
“Có thể là cô ấy ngại.” Tôi nhún vai. “Có thể cô ấy nghĩ là đã đề cập đến rồi mà anh chẳng làm gì cả. Có thể cô ấy nghĩ đơn giản hơn cả là chuyển chỗ làm cho xong.”
“OK.” Sam thở phào. “Cảm ơn cô. Tôi sẽ lần theo hướng này. Rất mừng là tôi đã gọi cho cô, và xin lỗi đã làm gián đoạn buổi tối của cô.
“Không có vấn đề gì.” Tôi khom vai buồn rầu và lại nhón vài mẩu vụn bánh nữa. “Thực lòng, tôi vui vì có cớ thoát ra.”
“Thú vị đến thế cơ à?” Giọng anh ta nghe thích thú. “Cái tay băng bó thế nào?”
Tin tôi đi, cái tay băng bó là vấn đề cỏn con nhất mà tôi gặp phải.”
“Có chuyện gì thế?”
Tôi hạ thấp giọng, liếc nhìn cánh cửa. “Chúng tôi đang chơi xếp chữ Scrabble. Đúng là một cơn ác mộng.”
“Scrabble?” Anh ta nghe có vẻ ngạc nhiên. “Trò chơi này rất thú vị mà.”
“Không chú vị chút nào khi anh đấu với một gia đình toàn cao thủ. Họ toàn xếp những từ như là ‘iridium’. Còn tôi thì xếp được từ ‘con lợn’”
Sam phá lên cười.
“Rất vui là anh thấy điều đó khôi hài,” tôi rầu rĩ nói.
“OK, thôi nào.” Anh ta thôi không cười nữa. “Tôi còn nợ cô một việc. Hãy c tôi biết các chữ cái của cô. Tôi sẽ tìm cho cô một từ hay.”
“Ai mà nhớ được!” Tôi trợn tròn mắt. “Tôi đang ở trong phòng bếp”
“Cô chắc chắn phải nhớ được vài chữ chứ! Cố lên.”
“Được rồi. Tôi có một chữ W. Và một chữ Z.” Cuộc trò chuyện này kỳ cục đến mức tôi không nhịn nổi, bèn cười khúc khích.
“Hãy vào nhìn các chữ còn lại đi. Gửi tin nhắn cho tôi. Tôi sẽ tìm cho cô một từ.”
“Tôi tưởng anh đang ở hội thảo ?”
“Tôi có thể ở hội thảo và chơi Scrabble cùng một lúc.”
Anh ta có đang nghiêm chỉnh không nhỉ ? Đây là ý kiến nhố nhăng nhất, khó tin nhất mà tôi từng nghe.
Hơn nữa, như thế sẽ là ăn gian.
Vả lại, ai biết là anh ta có giỏi chơi trò Scrabble thật không? “OK,” tôi nói sau một lúc. “Anh được nhận vào cuộc.”
Tôi tắt máy quay lại phòng khách, trên bảng chơi lại đã sinh thêm một đống những từ hóc búa. Ai đó đã xép từ UG. Đó thật sự là một từ tiếng Anh à? Nghe như tiếng Eskimo.
“Mọi việc ổn cả chứ, Poppy?” Bác Wanda nói bằng giọng vui tươi giả tạo đến độ ngay lập tức tôi hiểu là họ vừa nói chuyện về tôi. Có lẽ họ vừa bảo Magnus rằng nếu anh lấy tôi thì họ sẽ từ anh và không ột xu nào cả hay đại loại thế.
“Ổn cả ạ!” Tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ. “Đấy là điện thoại của bệnh nhân.” Tôi bổ sung, ngón tay bắt chéo sau lưng. “Thỉnh choảng cháu tư vấn qua điện thoại, vì thế cháu có thể phải gửi tin nhắn, nếu mọi người không phiền ạ?”
Thậm chí chẳng ai trả lời. Tất cả lại đang khom người trước những miếng xếp chữ.
Tôi chỉnh điện thoại để màn hình lấy hết bảng chơi và khay chữ của tôi. Sau đó tôi ấn phím chụp ảnh.
“Cháu chụp một tấm ảnh gia đình ạ!” tôi nói nhanh khi những khuôn mặt ngẩng lên theo phản xạ trước ánh đèn flash. Tôi liền gửi ảnh cho Sam.
“Đến lượt em đấy, Poppy,” Magnus nói. “Em có cần anh giúp không, em yêu?” anh hạ giọng nói nhỏ.
Tôi biết anh đang cố tỏ ra tốt bụng. Nhưng có cái gì đó trong cách anh nói làm tôi cảm thấy tự ái.
“Không sao đâu, cảm ơn anh. Em làm được mà.” Tôi bắt đầu đưa đi đưa lại những miếng xếp chữ trên khay của mình, cố gắng trông ra vẻ tự tin.
Sau một hai phút, tôi liếc xuống điện thoại, để xem có tin nhắn nào lặng lẽ đến không - nhưng chẳng có gì cả.
Mọi người đều đang tập trung vào những miếng xếp chữ của mình hoặc nhìn vào bảng chơi. Không khí im lặng căng thẳng như trong phòng thi. Tôi di lòng vòng vị trí của các miếng xếp chữ mỗi lúc một nhanh hơn, thầm cầu mong một từ kỳ diệu sẽ lóe lên trong đầu Nhưng bất kể tôi làm gì, đây vẫn là một tình huống bi bét. Tôi có thể xếp từ RAW. Hoặc là WAR.
Và điện thoại của tôi vẫn im lặng. Chắc Sam nói đùa về chuyện giúp tôi.Tất nhiênlà anh ta nói đùa. Tôi tự thấy xấu hổ. Anh ta sẽ nghĩ gì khi thấy bức ảnh một bàn chơi Scrabble xuất hiện trên điệr thoại của mình đây?
“Cháu đã nghĩ ra chưa, Poppy ?” Bác Wanda cất lời, giọng động viên, như thể tôi là một đứa bé thiểu năng trí tuệ vậy. Tôi chợt nghĩ khi tôi ra phòng bếp, liệu Magnus có nhắc bố mẹ anh hãy đối xử nhẹ nhàng với tôi không nhỉ.
“Cháu đang phân vân giữa các lựa chọn ạ.” Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười vui vẻ.
OK. Tôi phải quyết định thôi. Tôi không thể trì hoãn hơn đươc nữa. Tôi sẽ xếp chữ RAW.
Không, WAR.
Ồi, có gì khác biệt đâu?
Lòng chán nản, tôi đặt chữ A và W xuống bảng, đúng lúc điện thoại báo có tin nhắn.
WHAIZLED. Dùng chữ D trong từ OUTSTEPPED. Điểm nhân ba, cộng 50 điểm thưởng.
Ôi Chúa ơi.
Tôi không thể nhịn được cười, bácAntonyliền ném cho tôi một cái nhìn khó hiểu.
“Cháu xin lỗi,” tôi nói nhanh. “Chỉ là vì... bệnh nhân của cháu nói đùa.” Điện thoại của tôi lại nháy nữa.
À, đấy là tiếng địa phươngScotland. Được Robert Burns sử dụng.
“Thế nào, từ cháu xếp đấy à, Poppy?” Bác Antony liếc nhìn sản phẩm thảm hại của tôi. ‘Raw’? Hay quá. Giỏi lắm!”
Sự hồ hởi của bác ấy thật khiến người ta đau.
“Cháu xin lỗi,“ tôi nói nhanh. “Cháu nhầm. Sau khi nghĩ lại, cháu thấy là thay vào đó cháu sẽ xếp từnày.”
Tôi cẩn thận xép từ WHAIZLED lên bảng và ngồi lùi lại, nét mặt tỉnh bơ.
Một sự im lặng kinh ngạc bao trùm.
“Poppy, em yêu,” cuối cùng Magnus nói. “Phải là một từđích thực, em biết đấy. Em không thể phịa ra...”
“Ơ, anh không biết từ đó sao?” Tôi làm bộ ngạc nhiên. “Em xin lỗi. Em cứ nghĩ đó là từ khá phổ biến.”
“Whay-zled?” bác Wanda đánh vần đầy hồ nghi. “Why-zled? Chính xác là cháu đánh vần như thế nào?”
Ôi Chúa ơi. Tôi hoàn toàn không có một ý tưởng quái quỷ nào. “Ờ... tùy thuộc vào từng vùng ạ. Tất nhiên đây là thổ ngữ củaScotland,” tôi bổ sung với vẻ hiểu biết, cứ như thể tôi là Stephen Fry. [Ý tôi là Stephen Fry - người dẫn chương trình trò chơi truyền hìnhQI, không phải diễn viên trongJeeves vàWoosterđâu. Mặc dù có lẽ Jeeves cũng biết tương đối về thơ của Burns.] Từ này được Robert Burns dùng. Hôm rồi cháu mới theo dõi một phóng sự về nhà thơ này. Thực ra đó là một trong những nhà thơ yêu thích của cháu.”
“Anh không biết là em thích Burns đấy.” Magnus trông có vẻ sửng sốt.
“Ơ, em thích mà.” Tôi nói thuyết phục hết mức có thể. “Em vẫn thích nhà thơ này.”
“Từ ‘whaizled’ này xuất hiện trong bài thơnàovậy?” bác Wanda không chịu bỏ cuộc.
“Trong...” Tôi nuốt nước bọt khó khăn. “Trong một bài thơ rất hay ạ. Ngay lúc này thì cháu không nhớ nhan đề, nhưng lời thì đại loại như thế này...”
Tôi ngập ngừng, cố gắng hình dung ra lời thơ của Burns nghe như thế nào. Tôi đã từng nghe vài bài ở buổi liên hoan tất niên truyền thống củaScotland, nhưng chẳng hiểu một chữ nào.
“Twas whaizled... khi wully whaizle... rên. Đại loại thế ạ!” Tôi dừng phắt lại, mặt tươi roi rói. “Cháu không làm chán tai mọi người nữa.”
Bác Antony ngẩng đầu sau một hồi tra cứu từ điển, tập “N-Z” mà bác ấy ngay lập tức lên khi tôi đặt các miếng xếp chữ xuống.
“Khá đúng.” Bác ấy có vẻ hơi bối rối. “Whaizled. Từ địa phươngScotland, có nghĩa là ‘wheezed’. Ờ, ờ, rất khá đấy.”
“Hoan hô Poppy.” Bác Wanda tính điểm. “Như vậy là điểm nhân ba, cộng với năm mươi điểm thưởng... như vậy là... một trăm ba mốt điểm! Hiện tại cháu là người dẫn đầu!”
“Một trăm ba mốt điểm à ?” Bác Antony giật tờ giấy trên tay bác Wanda. “Mình có chắc không?”
“Chúc mừng chị Poppy!” Felix nghiêng người bắt tay tôi.
“Có gì nhiều nhặn đâu.” Tôi hớn hở một cách nhũn nhặn. “Chúng ta tiếp tục chơi nhé ?”