Điện Thoại Này Dùng Chung Nhé

Chương 18: Chương 18




Lúc anh xuất hiện, tôi bước tới, cố ra vẻ bình thản. “Anh à! Anh có muốn một cốc trà không?” Bằng cách nào đó giọng tôi nghe tự nhiên như không. “Mọi chuyện ổn cả chứ anh? Em đang tự hỏi không biết mọi người đi đâu hết rồi.”

“Ổn cả,” anh cười trìu mến và luồn tay quanh eo tôi.

Anh không hề để lộ ra một tẹo nào là vừa cãi cọ với bố mẹ. Tôi chưa bao giờ nhận ra anh đóng kịch giỏi đến vậy. Lẽ ra anh nên làm chính trị.

“Em để đấy, anh sẽ bưng vào cho bố mẹ.” Magnus nhanh chóng nhấc khay nước khỏi tay tôi. “Bố mẹ đang... ờ... xem tranh.”

“Hay quá!” Tôi gượng cười, nhưng cằm run run. Họ đâu có xem tranh. Họ đang nói với nhau là con trai họ chọn vợ dở ẹc. Họ đang cá cược là chỉ trong vòng một năm chúng tôi sẽ bỏ nhau.

Lúc Magnus từ trong gian nhà thờ nhỏ đi ra, tôi hít một hơi sâu, cảm thấy căng thẳng hết sức. “Thế... bố mẹ anh nghĩ thế nào về tất cả những chuyện này?” tôi nói một cách tự nhiên nhất có thể. “Ý em là, bố anh không thực sự thích nhà thờ lắm, đúng không? Thậm chí là... ờ, hôn nhân nói chung.”

Tôi mớm lời hết ý để anh kể cho tôi nghe. Rất đâu vào đấy. Nhưng anh chỉ nhún vai vẻ bực dọc. “Bố mẹ anh bình thường.”

Tôi nhâm nhi cốc trà, khổ sở nhìn chăm chăm vào sàn đá cổ kính, muốn tiếp tục câu chuyên. Tôi nên cãi lại anh, tôi nên nói: “Vừa rồi em có nghe thấy anh và bố mẹ tranh luận với nhau.” Tôi nên làm r chuyện với anh.

Nhưng... tôi không làm được. Tôi không đủ can đảm. Tôi không muốn nghe sự thật - rằng bố mẹ anh nghĩ tôi là đứa bỏ đi.

“Anh phải xem email cái đã.” Tôi tưởng tượng ra hay Magnus đang lẩn tránh ánh mắt tôi vậy?

“Em cũng vậy.” Tôi khổ sở đi ra chỗ khác ngồi xuống một chiếc ghế cạnh tường. Tôi chỉ ngồi im như thế một hồi, vai co lại, cố gắng không bật khóc. Cuối cùng tôi lôi điện thoại ra bật lên. Mấy tiếng rồi tôi không nhìn đến nó. Lúc bật máy lên, tôi suýt giật nảy mình trước số lượng tin nhắn và thư từ đang chờ. Không biết là tôi đã nhỡ bao nhiêu cái đây? Tôi nhanh chóng gửi tin nhắn cho người quản lý trực khách sạn Berrow bảo anh ta có thể dừng tìm kiếm chiếc nhẫn, và cảm ơn anh ta đã bỏ thời gian giúp tôi. Sau đó tôi quay sang xem tin nhận được.

Trên cùng là tin nhắn của Sam, khoảng hai mươi phút trước.

Trên đường sang Đức nghỉ cuối tuần. Tới vùng núi non. Sẽ ngoài vùng phủ sóng một thời gian.

Nhìn thấy tên anh ta, tôi tự dưng cảm thấy muốn nói chuyện với ai đó, tôi liền trả lời:

Chào anh. Nghe hay đấy. Tại sao lại là Đức?

Không có hồi âm, nhưng tôi không quan tâm, nhắn tin là tôi thấy nhẹ người rồi.

Hoài công làm nhẫn giả. Chẳng được việc gì. Bị lộ tẩy và bây giờ bố mẹ M nghĩ tôi là con dở người.

Tôi nghĩ một lát không biết có nên kể cho anh ta là Lucinda tìm ra chiếc nhẫn và hỏi anh ta nghĩ gì về việc đó không. Nhưng... không. Quá là rắc rối. Anh ta sẽ không muốn biết. Tôi gửi tin đi - rồi nhận ra anh ta có thể nghĩ tôi đang mồi chài anh ta. Tôi nhanh chóng gửi tin tiếp theo:

Dù sao cũng cảm ơn anh đã giúp.

Có lẽ tôi nên nhìn hộp thư của anh ca. Tôi đã không để ý đến nó. Có rất nhiều thư cùng một tựa đề, tự dưng tôi nheo mắt bối rối nhìn - cho đến lúc chợt hiểu ra. Đương nhiên rồi. Mọi người đáp lại lời mời gửi ý kiến của tôi đây mà! Tất cả chỗ này đều là thư trả lời!

Lần đầu tiên trong cả buổi chiều nay, tôi cảm thấy tự hào đôi chút về bản thân. Nếu một trong số những người này tìm ra được phát kiến để cách mạng hóa công ty của Sam thì tất cả công trạng sẽ thuộc về tôi.

Tôi mở thư đầu tiên ra xem, náo nức hy vọng.

Sam thân mến,

Tôi nghĩ vào giờ nghỉ trưa chúng ta nên có những lớp tập yoga do công ty đài thọ, có mấy nhân viên nữa cũng đồng ý với tôi đây này.

Thân chào,

Sally Brevver

Tôi cau mày khó hiểu. Đây không thực sự là cái tôi chờ đợi, nhưng tôi chắc tập yoga cũng là một ý hay.

OK, thư tiếp nào.

Sam thân mến,

Cảm ơn thư của anh. Anh đề nghị nói thật. Trong bộ phận của chúng tôi có lời đồn rằng cái gọi là đề xuất ý kiến này thực ra là quá trình nhổ cỏ. Sao bản thân anh không nói thật có phải chúng tôi sắp sửa bị đuổi việc không?

Thân chào,

Tony

Tôi chớp mắt kinh ngạc. Cái gì thế này?

OK, đó chỉ là một phản ứng nhố nhăng. Chắc là anh ta ấm đầu. Tôi nhanh chóng kéo xuống xem thư tiếp.

Sam thân mến,

Không biết có dự toán cho chương trình “Ý tưởng mới” mà anh vừa đề ra này không? Một số trưởng nhóm đang đặt câu hỏi. Cảm ơn,

Chris Davies

Lại một phản ứng nhố nhăng nữa. Dự toán à? Ai cần dự toán để đưa ra ý tưởng?

Sam

Chuyện quái quỷ gì thế này? Lần sau nếu cậu muốn trưng cầu sáng kiến nhân viên nữa thì có thể tham vấn ý kiến các giám đốc khác trước được không?

Malcolm

Thư tiếp theo thậm chí còn thẳng toẹt hơn:

Sam

Thế này là thế nào? Cảm ơn đã tiên phong. Không đâu.

Vicks

Tôi cảm thấy có lỗi. Tôi chưa bao giờ nghĩ lại có thể đưa Sam vào tình thế khó xử với các đồng nghiệp của anh ta. Nhưng chắc phải có ai đó nhìn ra khía cạnh tích cực khi nhận được nhiều sáng kiến chứ?

Anh Sam thân mến

Nghe nói là anh đang bổ nhiệm một “Nga hoàng Sáng kiến” mới. Có lẽ anh còn nhớ đây là ý tưởng của tôi, ba năm trước trong một cuộc họp phòng ban tôi đã đưa ra. Tôi thấy có phần hơi buồn cười là ý kiến của tôi lại được người khác lấy làm của mình, và rất hy vọng rằng khi việc bổ nhiệm được tiến hành, tôi sẽ nằm trên đầu danh sách những người lọt vào vòng sau cùng.

Nếu không thể, tôi e rằng tôi sẽ phải khiếu nại lên cấp cao hơn. Kính thư,

Martin

Thế này là thế nào nhỉ ? Để đọc thêm cái khác.

Anh Sam thân mến

Liệu chúng tôi có một buổi đặc biệt để trình bày các ý kiến cùa mình không? Xin anh cho tôi biết thời gian tối đa ột bài trình bày bằng PowerPoint là bao lâu? Chúng tôi có thể tổ chức thành nhóm để làm việc này không?

Kính thư,

Mandy

Đấy. Thấy chưa? Một phản hồi thông minh, tích cực. Làm việc nhóm! Trình bày! Như thế này thật tuyệt!

Anh Sam thân mến

Xin lỗi làm phiền anh lần nữa.

Nếu rốt cuộc chúng tôi không muốn làm việc nhóm thì có bị trừ điểm không? Tôi bất hòa với nhóm của mình, nhưng bây giờ họ lại biết tất cả các ý tưởng của tôi, như thế thật không công bằng tí nào.

Tôi muốn anh biết tôi là người đầu tiên đưa ra ý tưởng cơ cấu lại bộ phận Marketing chứ không phải Carol.

Kính thư

Mandy

OK. Hừm, rõ ràng là bạn phải chuẩn bị tinh thần chờ đón một vài trục trặc. Không thành vấn đề. Đây vẫn là một kết quả tích cực...

Anh Sam thân mến

Tôi xin lỗi làm việc này nhưng tôi muốn chính thức khiếu nại hành vi của Carol Hanratty.

Chị ta đã xử sự rất thiếu chuyên nghiệp trong buổi “đưa ra sáng kiến,” và tôi buộc phải nghỉ việc cả ngày còn lại, vì hết sức mệt mỏi. Judy cũng quá mệt không thể tiếp tục làm được, và chúng tôi đang nghĩ tới chuyện liên hệ với công đoàn.

Kính thư

Mandy

Cái gì cơ? Cái gì cơ?

Anh Sam thân mến

Anh bỏ quá cho, lá thư rất dài. Anh đề nghị đưa ra ý kiến.

Bắt đầu từ đâu bây giờ?

Tôi đã làm việc ở công ty này mười lăm năm rồi, trong suốt thời gian này, một quá trình vỡ mộng lâu dài đã bôi bùn lên chính các mạch máu của tôi, cho đến khi đầu óc tôi…

Thư của anh chàng này dài khoảng mười lăm trang. Tôi thả điện thoại vào lòng, mặt xịu xuống.

Tôi không thể tin nổi tất cả những thư trả lời này. Tôi không bao giờ có ý định gây ra mớ láo nháo này. Tại sao thiên hạ lại ngu xuẩn đến thế? Sao họ lại phải gây lộn với nhau? Tôi đã khuấy đảo lên cái khỉ gió gì thế này?

Tôi chỉ mới đọc vài thư đầu tiên. Còn khoảng ba chục cái nữa. Nếu tôi gửi chuyển tiếp cho Sam đống này, và anh ta bước ra khỏi máy bay hạ cánh xuống nước Đức, nhận được tất cả cùng một lúc... Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng anh ta lần nữa:Email tập thể là tác phẩm của quỷ sứ.

Và tôi đã gửi một cái như thế dưới tên anh ta. Cho cả công ty. Mà không hề hỏi trước anh ta.

Ôi Chúa ơi. Tôi thực sự ước mong có thể quay ngược lại thời gian. Ban đầu có vẻ đó là một ý tưởng tuyệt vời. Lúc đó tôi nghĩ gì nhỉ? Tất cả những gì mà tôi biết là, tôi không thể bỗng đâu tống những thứ này cho anh ta. Trước tiên tôi phải giải thích mọi chuyện cho anh ta hiểu. Nói cho anh ta biết mục đích của tôi là gì.

Đầu óc tôi thư thái trở lại. Ý tôi là, anh ta đang trên máy bay. Anh ta ngoài vùng phủ sóng. Với cả xét đến cùng bây giờ là tối thứ Sáu. Chuyển tiếp thư từ cho anh ta ngay cũng chẳng có ý nghĩa gì. Có thể tới thứ Hai mọi người sẽ bình tĩnh lại cũng nên. Đúng thế.

Đột nhiên điện thoại bíp bíp báo tin nhắn mới, tôi giật mình nhảy dựng lên.

Chuẩn bị cất cánh đây. Có việc gì tôi cần phải biết không? Sam

Tôi nhìn điện thoại chằm chằm, tim đập gấp gáp, gợn chút hoảng sợ. Anh ta có nhất thiết phải biết chuyện ngay lúc này không? Có cần không?

Không, không nhất thiết.

Lúc này thì không. Chúc anh thượng lộ bình an! Poppy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.