Một đám đông mới đến trước lối vào, tôi đứng sang bên nhường đường, suy nghĩ chạy tán loạn. Tôi có nên chạy ào xuống phố tìm chỗ gọi điện thoại không? Tôi có nên cố thử vào lần nữa không? Tôi có nên thử nhào vào trong sảnh để xem sẽ đi được bao xa trước khi bị cản và giúi xuống đất? Sam lúc này đang đứng trước chỗ thang máy, vẫn nói chuyện với anh chàng mang cặp da. Một lát nữa anh ta sẽ đi mất rồi. Thật như tra tấn. Giá mà tôi có thể thu hút được sự chú ý của anh ta...
“Không được à?” anh chàng lau cửa sổ đứng từ trên thang nói với tôi, giọng thông cảm. Anh ta phun bọt xà phòng phủ kín cả một tấm kính lớn và đang chuẩn bị lấy chổi lau.
Và thế là một ý nghĩ nảy ra trong đầu tôi.
“Đợi đã!” tôi khẩn cấp gọi với lên. “Đừng lau! Xin anh đừng lau.”
Cả đời tôi chưa bao giờ viết bằng bọt xà phòng, nhưng may thay tôi không mưu cầu cái gì to tát lắm. Chỉ ba chữ “M A S” cao chừng hai mét. Hơi nghiêng ngả một tí, nhưng ai để ý?
“Làm tốt đấy,” từ chỗ đang ngồi, anh chàng lau cửa sổ nói với vẻ hài lòng. “Cô em có thể nhập hội làm ăn với anh được đấy.”
“Cảm ơn,” tôi khiêm tốn nói và quệt lông mày, cánh tay đau nhức.
Nếu Sam không thấy nó; nếu không ai để ý thấy rồi chạm vai anh ta nói: “Này, nhìn kìa...”
“Poppy?”
Tôi xoay người lại, nhìn xuống từ trên chiếc thang của người lau cửa sổ. Sam đang đứng đó trên vỉa hè, ngước lên nhìn tôi vẻ không tin nổi.
“Cô viết cho tôi đấy à?”
Chúng tôi im lặng đi lên bằng cầu thang máy. Vicks đang đợi trong phòng làm việc của Sam, vừa trông thấy tôi chị ta liền đập tay vào trán.
“Gì nữa đây?” Đóng cánh cửa kính phía sau, Sam nói vắn tắt. “Tôi có năm phút thôi. Có chút chuyện khẩn cấp đang diễn ra...”
Tôi cảm thấy cơn giận trào lên. Anh ta nghĩ tôi không nhận ra điều đó chắc? Anh ta nghĩ tôi ngẫu hứng viết chữ “SAM” dài hai mét bằng bọt xà phòng chỉ để cho vui à?
“Tôi rất lấy làm vinh dự,” tôi ăn miếng trả miếng cái giọng cộc lốc của anh ta. “Tôi chỉ nghĩ có thể anh sẽ quan tâm đến những mẩu tin trong điện thoại của Violet tuần trước. Cái điện thoại này này.” Tôi với lấy chiếc điện thoại vẫn nằm trên bàn làm việc của anh ta.
“Điện thoại của ai thế?” Vicks nói, nhìn tôi với vẻ nghi kỵ.
“Của Violet.” Sam trả lời. “Thư ký riêng của tôi ấy. Con gái Clive. Con bé bỏ chạy đi làm người mẫu ấy.”
“À, của con bé đó à.” Vicks lại cau mày và trỏ một ngón tay về phía tôi. “Thế cô này làm gì với điện thoại của Violet?”
Sam và tôi liếc mắt nhìn nhau.
“Chuyện dài lắm,” cuối cùng Sam nói. “Violet quẳng điện thoại đi. Poppy... trông coi nó.”
“Em nhận được một vài lời nhắn, em có ghi lại đây.” Tôi đặt tờ chương trình Vua Sư tử giữa hai người và đọc họ nghe cho chắc ăn vì tôi biết chữ mình không dễ nhìn lắm. “Scottie có người quen, tiểu phẫu, không dấu vết, liều liệu.” Tôi chỉ tay vào tờ chương trình. “Lời nhắn thứ hai sau đó vài ngày, từ chính Scottie. ‘Xong rồi. Phẫu thuật thành công. Không tẹo dấu vết. Thiên tài. Vĩnh biệt nhé, Ông già Noel’.” Tôi ngừng một chút cho lắng xuống rồi nói thêm: “Lời nhắn đầu tiên là của Justin Cole.”
“Justin ư? trông cảnh giác.
“Lúc đầu tôi không biết đó là giọng anh ta, nhưng bây giờ thì tôi nhận ra rồi. Anh ta chính là người nói ‘phẫu thuật tinh vi’ và ‘không dấu vết’.”
“Vicks.” Sam nhìn chị ta. “Đi nào. Bây giờ chị phải thấy...”
“Tôi chẳng thấy gì cả! Có mấy từ linh tinh. Thậm chí chúng ta còn chẳng thể chắc chắn đó là Justin?”
Sam quay sang tôi. “Đây là tin nhắn thoại à? Liệu chúng ta có thể nghe lại không?”
“Không. Đó chỉ là... đàm thoại. Họ để lại lời nhắn và tôi chép lại.”
Trông Vicks có vẻ bối rối. “OK, tôi chẳng hiểu gì cả. Cô có giới thiệu mình là ai với họ không? Tại sao Justin lại để lại lời nhắn qua cô?” Chị ta thở hắt ra đầy tức giận. “Sam, tôi không có thời gian cho việc này...”
“Anh ta không nhận ra tôi là người thật,” tôi giải thích, mặt đỏ bừng. “Tôi giả giọng tổng đài trả lời tự động.”
“Sao cơ?” Chị ta trợn mắt nhìn tôi không hiểu gì.
“Chị biết mà.” Tôi lấy giọng nữ ở tổng đài trả lời tự động. ‘Xin lỗi quý khách, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách để lại lời nhắn.’ Sau đó thì anh ta để lại lời nhắn và em chép lại.”
Sam bụm miệng phì cười, nhưng Vicks thì có vẻ không nói nên lời. Chị ta nhặt tờ chương trìnhVua Sư tử lên cau mày nhìn một hồi, rồi lật nhìn những trang bên trong, mặc dù thông tin duy nhất mà chị ta có thể tìm thấy ở đó là đời tư của các diễn viên. Cuối cùng chị ta đặt nó xuống bàn. “Sam, cái này vô nghĩa lý. Nó chẳng thay đổi gì hết.”
“Nó không vô nghĩa lý.” Anh ta lắc đầu cương quyết. “Nó đây rồi! Ngay đây.” Anh ta ấn mạnh ngón tay cái vào tờ chương trình. “Đây chính là những gì đã xảy ra.”
“Nhưng cái gì đã xảy ra mới được?” Giọng Vicks càng thêm cáu kỉnh. “Scottie là đứa quỷ tha ma bắt nào?”
“Anh ta gọi Ngài Nicholas là ‘Ông già Noel’.” Nét mặt Sam nhăn lại vẻ suy tư. “Như thế tức là rất có khả năng đó là người trong công ty. Nhưng ở đâu? Bộ phận tin học chăng?”
“Violet có liên quan gì đến chuyện này không?” tôi bạo dạn hỏi. “Xét đến cùng, đó là điện thoại của con bé mà.”
Im lặng một lúc - rồi Sam lắc đầu, vẻ gần như hối hận.
“Con bé chỉ ở đây khoảng năm phút, bố nó là bạn tốt của Ngài Nicholas, tôi không tin nó lại dính líu đến chuyện này.”
“Thế thì tại sao họ lại để lời nhắn cho con bé? Hay là họ nhầm số máy?”
“Khó có khả năng đó.” Sam nhăn mũi. “Ý tôi là, tại sao lại là số máy này?
Tôi bất giác nhìn chiếc điện thoại nằm trên mặt bàn, nó đang nhấp nháy. Vô thức, tôi tự hỏi không biết có phải ai đó để lại tin nhắn thoại ình không. Nhưng không hiểu sao, vào đúng giây phút này, phần còn lại của cuộc đời tôi có vẻ như đã cách xa hàng vạn dặm. Thế giới đã thu hẹp lại nằm gọn trong căn phòng này. Cả Sam và Vicks đều ngồi phịch xuống ghế và tôi cũng làm theo.
“Trước Violet thì điện thoại này là của ai?” Đột nhiên Vicks nói. “Đây là điện thoại của công ty. Con bé chỉ ở đây có, bao nhiêu, ba tuần đúng không? Có thể đó là số điện thoại của người khác trước đó và những lời nhắn kia đã bị để nhầm?”
“Đúng vậy!” tôi kích động nhìn lên. “Người tavẫn gọi nhầm số điện thoại mà. Và gửi thư sai địa chỉ. Chính em đôi khi cũng vậy. Ta quên không xóa số cũ, cứ ấn tên người cần liên lạc rồi số cũ hiện lên mà ta không để ý. Nhất là khi lại rơi vào tổng đài trả lời tự động.”
Tôi có thể thấy đầu óc Sam đang làm việc hết tốc lực.
“Chỉ có một cách để tìm ra,” anh ta nói, tay với lấy điện thoại cố định trên bàn. Anh ta ấn mạnh ba chữ số của máy nội bộ rồi đợi.
“Chào Cynthia. Anh Sam đây,” anh ta nói giọng cởi mở. “Anh muốn hỏi em chút về cái di động được cấp cho Violet, thư ký riêng của anh ấy. Anh không biết trước đó nó là máy của ai? Có người nào đã dùng số máy đó không em nhỉ?”
Trong khi lắng nghe, nét mặt anh ta thay đổi. Anh ta lặng lẽ phác tay về phía Vicks vẻ mạnh mẽ, chị ta phản ứng bằng cái nhún vai dửng dưng.
“Tuyệt vời,” anh ta nói. “Cảm ơn em nhé, Cynthia...”
Qua dòng âm thanh ríu rít trong điện thoại, có thể thấy rõ là cái cô Cynthia này thích buôn chuyện.
“Anh phải đi bây giờ...” Sam tuyệt vọng ngước mắt nhìn lên. “Ừ, anh biết lẽ ra phải trả lại chiếc điện thoại. Không, bọn anh không làm mất đâu, đừng lo... ừ rồi, rất không chuyên nghiệp. Không báo cáo gì cả. Anh biết, tài sản của công ty... Anh sẽ trả lại... rồi... rồi...”
Cuối cùng anh ta cũng xoay sở thoát ra được. Anh ta đặt ống nghe xuống và im lặng trong vòng ba giây dài dằng dặc trước khi quay sang Vicks.
“Là Ed.”
“Không thể nào.” Vicks chậm chạp thở ra.
Sam nhặt điện thoại lên nhìn chằm chằm vẻ không tin nổi.
“Bốn tuần trước thì đây vẫn là điện thoại công ty phát cho Ed. Sau đó nó được phân cho Violet. Tôi không hề biết.” Sam quay sang tôi. “Ed Exton từng là...”
“Tôi nhớ.” Tôi gật đầu. “Giám đốc tài chính. Bị sa thải. Đang kiện công ty.”
“Lạy Chúa.” Vicks trông hệt như bị sét đánh. Chị ta lại ngồi phịch xuống ghế. “Ed.”
“Còn ai vào đây nữa?” Sam có vẻ hết sức kích động trước phát hiện này. “Vicks, đây không chỉ là một kế hoạch được dàn dựng trước, đây là một bản giao hưởng gồm ba chương. Chú Nick bị bôi nhọ. Bruce hất chú ấy đi vì anh ta là một gã chết nhát. Hội đồng quản trị cần gấp một vị tổng giám đốc điều hành mới. Ed tốt bụng cho biết anh ta sẽ thôi kiện và quay trở lại cứu công ty, cái ổ của Justin thế là được lót lông...”
“Bọn họ thực sự tốn công đến thế sao?” Vicks nói vẻ ngờ vực.
Sam nhếch mép cười nửa miệng. “Vicks, chị có biết Ed thù ghét chú Nick đến mức nào không? Một gã tin tặc nào đó đã được trả bộn tiền để thay đổi cái văn bản đó và làm mất dạng văn bản cũ trên hệ thống. Tôi đoán Ed sẵn sàng trả cả trăm ngàn để phá hoại danh tiếng của chú Nick. Thậm chí cả hai trăm.”
Gương mặt Vicks nhăn lại vẻ ghê tởm.
“Điều này đáng lẽ không bao giờ xảy ra nếu công ty do phụ nữ quản lý,” cuối cùng chị ta nói. “Không bao giờ. Bọn đàn ông toàn đồ... hiếu chiến.” Chị ta đứng dậy đi về phía cửa sổ, chăm chú nhìn dòng xe cộ, khoát tay.
“Câu hỏi là: ai làm ra chuyện này? Ai thực sự tiến hành nó?” Sam ngồi trên bàn làm việc, dồn dập gõ bút vào khớp đốt ngón tay như đánh trống, mặt căng thẳng vì tập trung. “ ‘Scottie.’ Đó là ai vậy? Một người Scotland à?”
“Nghe giọng anh ta không hẳn là ngườiScotland, tôi mạnh bạo nói. “Có thể đó chỉ là nickname gọi đùa của anh ta?
Đột nhiên Sam tập trung nhìn tôi, mặt sáng lên. “Đúng thế. Đương nhiên rồi. Poppy, nếu nghe lại lần nữa liệu cô có nhận ra giọng hắn không?”
“Sam!” Vicks gay gắt xen vào trước khi tôi kịp trả lời. “Không đời nào. Cậu không nghiêm túc gì cả.”
“Vicks, chị có thể bỏ ngay cái thái độ phủ nhận đó một giây thôi được không?” Sam đứng dậy, giận dữ nói. “Cái văn bản giả mạo không phải tai nạn. Việc rò rỉ thông tin ra ITN không phải là một tai nạn. Việc này đang diễn ra. Ai đó đã chơi chú Nick. Đây không chỉ là chuyện che đậy lấp liếm một tình huống tế nhị...” Anh ta dừng lại tìm từ. “Tôi không biết. Một thông tin trên mạng xã hội kiểu Facebook. Đây là một sự bôi nhọ. Một trò bịp!”
“Đấy là một giả thiết.” Chị ta đương đầu đáp trả Sam. “Không gì hơn, Sam ạ. Một vài từ trên tờ chương trình Vua Sư tử vớ vẩn.”
Tôi cảm thấy hơi tự ái. Đó không phải là lỗi của tôi, tất cả những gì tôi có lúc đó là tờ chương trình Vua Sư tử.
“Chúng ta cần xác định ra cái gã Scottie này là ai.” Sam lại quay sang phía tôi. “Nếu được nghe lần nữa liệu cô có nhận ra giọng hắn không?” Anh ta lặp lại.
“Có,” tôi nói, hơi hồi hộp trước giọng nói mãnh liệt của anh ta.
“Cô có chắc không?”
“Chắc!”
“Tốt lắm. Vậy chúng ta hãy làm thế. Chúng ta đi tìm hắn nào.”
“Sam, cậu dừng lại ngay đi!” Giọng Vicks nghe đầy phẫn nộ. “Cậu điên rồi! Cậu định làm gì, để cho cô ta nghe tất cả nhân viên nói chuyện cho đến khi nhận ra giọng nói đó à?”
“Sao không?” Sam chống trả.
“Bởi vì đó là ý tưởng ngớ ngẩn nhất mà tôi từng nghe!” Vicks nổi giận đùng đùng. “Thế nên mới không được!”
Sam bình thản nhìn chị ta một hồi, đoạn quay sang tôi. “Đi nào, Poppy. Chúng ta sẽ lượn cả tòa nhà.”
Vicks lắc đầu. “Và nếu cô ta không nhận ra giọng nói đó thì sao? Tiếp theo sẽ là gì? Chúng ta tự đi bắt người chắc?”
“Sau đó sẽ là một khởi đầu mới,” Sam nói. “Sẵn sàng chứ, Poppy?”
“Poppy.” Vicks bước tới đứng trước mặt tôi. Má chị ta đỏ ửng, chị ta đang thở khó nhọc. “Tôi không biết cô là ai. Nhưng cô không phải nghe lời Sam. Cô không phải làm việc này. Cô không nợ anh ta cái gì cả. Tất cả chuyện này không liên quantới cô.”
“Cô ấy chẳng quan tâm đâu,” Sam nói. “Đúng thế không, Poppy?”
Vicks lờ Sam đi. “Poppy, tôi khuyên cô nên về đi. Ngay bây giờ.”
“Poppy không phải là loại người như thế,” Sam quắc mắt nói. “Cô ấy không bỏ rơi người khác. Đúng vậy không, Poppy?” Ánh mắt anh ta bắt gặp ánh mắt tôi và cái nhìn của anh ta ấm áp không ngờ, nó khiến tôi cảm thấy người nóng rực.
Tôi quay sang Vicks. “Chị nhầm rồi, em có nợ Sam một việc. Và thực ra Ngài Nicholas là khách hàng tiềm năng của trung tâm vật lý trị liệu nơi em làm. Thế nên việc của chú ấy cũng có đôi chút liên quan tới em.”
Tôi thích nhắc đến chuyện này, mặc dù tôi đoán là Ngài Nicholas sẽ chẳng bao giờ hạ cố xuống Balham đâu.
“Với cả,” tôi nói tiếp, hất cằm lên ra vẻ quý phái. “Dù đó là ai đi nữa, dù em có biết họ hay không, nếu có thể giúp được gì, em cũng sẽ làm. Ý em là, nếu có thể giúp được thì phải giúp chứ. Chị không nghĩ thế sao?”
Vicks nhìn tôi trừng trừng một lát, như thể muốn hiểu xem tôi là loại gì - rồi nở một cười gượng lạ lùng
“OK. Hừm, cô thắng tôi rồi. Tôi không lý luận lại nổi.”
“Đi nào.” Sam tiến về phía cửa.
Tôi vớ lấy chiếc túi và một lần nữa thầm ước giá như áo phông của mình không dính vết bẩn to tướng này.
“Này, các thám tử.” Vicks xen vào với vẻ mỉa mai. “Một chi tiết nhỏ. Nhắc cho cậu khỏi quên, mọi người hoặc là đã có mặt ở cuộc hội thảo, hoặc đang trên đường tới đó rồi.”
Lại im lặng, có điều Sam tức giận gõ bút lần nữa. Tôi không dám nói. Hiển nhiên tôi không dám nhìn Vicks.
“Poppy,” cuối cùng Sam nói. “Cô có vài giờ đồng hồ không? Liệu cô có thể đi xuống Hampshire không?”