Điện Thoại Này Dùng Chung Nhé

Chương 27: Chương 27




Im lặng. Sam tránh ánh mắt tôi. Sam chắc không ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn với cô ta. Tôi biết mà. Rất có thể anh ta đã gửi một cái tin ngắn ngủi nói: “Chia tay đi. Sam.”

“Hừm, anh nên bảo cô ta dừng hẳn cái trò gửi thư nhố nhăng này đi. Anh có nghĩ thế không?” Tôi cố gắng thu hút sự chú ý của anh ta. “Sam?”

Anh ta lại đang xem điện thoại. Đúng là. Anh ta không muốn biết, anh ta không muốn nói đến chuyện này, anh ta không muốn ràng buộc mình....

Một ý nghĩ bỗng nảy lên trong đầu tôi. Ôi Chúa ơi, tất nhiên rồi.

“Sam, thực ra đã bao giờ anh trả lời thư củaWillow chưa?

Anh ta không trả lời, phải vậy không? Đột nhiên mọi cái trở nên rõ ràng. Đó là lý do tại sao cô ta luôn bắt đầu một thư mới. Giống như cô ta ghim những mẩu th một bức tường trống vậy.

“Thế nếu anh chưa bao giờ trả lời thì làm sao cô ta biết được anh thực sự nghĩ gì?” tôi cao giọng hơn nữa át tiếng loa. “Ôi, xem nào, cô ta không biết! Thảo nào cô ta tự lừa dối mình hết thảy! Thảo nào cô ta nghĩ bằng cách nào đó anh vẫn thuộc về cô ta!”

Sam thậm chí không buồn nhìn tôi.

“Trời, anh đúng là đồ thối thây ương ngạnh!” tôi tức quá hét lên, đúng lúc tiếng loa dừng lại.

OK. Rõ ràng là tôi đã khôyg nói to thế nếu như tôi nhận ra tiếng loa sắp ngừng. Rõ ràng là nếu biết thế tôi đã không dùng từ “thối”. Để người phụ yữ với mấy đứa coy ngồi cách ba hàng ghế không ném cho tôi những cái nhìn độc địa như thể chính tôi đang đầu độc mấy đứa bé không bằng.

“Anh đúng là như vậy!” tôi tiếp tục với giọng giận dữ nhưng nhỏ tiếng hơn. “Anh không thể chỉ lờ Willow đi và nghĩ cô ta sẽ biến mất. Anh không thể chỉ nhấn phím Bỏ qua mãi được. Cô ta sẽ không biến mất đâu, Sam ạ. Tin tôi đi. Anh cần nói chuyện với cô ta, giải thích cụ thể tình hình, nói cho cô ta hiểu những gì cô ta làm là sai, và...”

“Cô nghe này, bỏ qua đi.” Giọng Sam nghe bực dọc. “Nếu cô ấy muốn gửi những bức thư vô nghĩa thì cứ việc. Tôi chẳng bận tâm.”

“Nhưng như thế rất độc hại! Rất xấu! Lẽ ra chuyện này không nên xảy ra!”

“Cô thì biết gì,” ayh ta cáu kỉnh nói. Tôi nghĩ tôi đã chạm đúng tổ kiến lửa.

Với cả anh ta nói đùa đấy à. Tôi thì biết gì ư?

“Tôi biết tất cả là đằng khác!” tôi phản pháo. “Tôi đã quản lý hộp thư của anh, anh còn nhớ không? Quý Ngài Rỗng Không, Không Trả Lời, Bỏ Qua Mọi Thứ Và Mọi Người.”

Sam quắc mắt yhìn tôi. “Chỉ bởi vì tôi không trả lời tất t thư từ với sáu mươi lăm cái mặt cười toe toét chết tiệt...”

Anh ta đừng có mà bẻ lại tôi. Cái gì tốt hơn, mặt cười hay bỏ qua?

“Hừm, anh không trả lời thư một ai?” tôi gay gắt đáp trả. “Thậm chí ngay cả bố đẻ của anh!”

“Sao cơ?” Sam nghe như bị xúc phạm. “Cô đang nói cái quái quỷ gì vậy?

“Tôi đã đọc thư của bố anh.” Tôi nói đầy thách thức. “Về việc bố anh muốn nói chuyện với anh và mong muốn anh tới Hampshire thăm bác ấy, rằng bác có chuyện muốn nói với anh. Bố anh nói anh và bác ấy không nói chuyện với nhau từ lâu lắm rồi và bác ấy nhớ chuyện ngày xưa. Thế mà anh thậm chí không trả lời thư. Anh là kẻ vô tâm.”

Sam ngả đầu ra phía sau cười ầm lên.

“Ôi, Poppy. Cô thực sự không biết cô đang nói chuyện gì đâu.”

“Tôi nghĩ là tôi có biết.”

“Tôi nghĩ là cô không biết.”

“Tôi nghĩ anh sẽ phát hiện ra tôi biết nhiều về đời tư của anh hơn chính bản thân anh đấy.”

Tôi quắc mắt nhìn anh ta giận dữ. Bây giờ thì tôi lại hy vọng bố Sam đã nhận được thư của tôi. Hãy đợi đến lúc Sam tới khách sạn Chiddingford nhìn thấy bố mình ở đó, ăn mặc chỉnh tề tràn trề hy vọng với một bông hồng trên khuy áo. Lúc đó có lẽ anh ta sẽ không dám hỗn xược thế nữa.

Sam cầm điện thoại của chúng tôi lên đọc lại tin nhắn lần nữa.

“Tôi chưa đính hôn,” anh ta nói, lông mày nhíu lại. “Tôi không có hôn thê nào sất.”

“Vâng, tôi hiểu rồi, c” tôi nói giọng mỉa mai. “Anh chỉ có một cô bạn gái cũ loạy thần kinh vẫn nghĩ rằng anh thuộc về cô ta mặc dù hai người đã chia tay cách đây hai tháng...”

“Không, không.” Anh ta lắc đầu. “Cô không hiểu ý tôi. Hai chúng ta thực tế hiện đang dùng chung cái điện thoại này, đúng không?”

“Đúng.” Anh ta định đi đến đâu vậy?

“Vậy cái tin nhắn này có thể là ột trong hai chúng ta. Tôi không có hôn thê, Poppy.” Anh ta ngẩng đầu lên, trông hơi dữ tợn. “Nhưng cô có.”

Tôi nhìn anh ta chằm chằm một lát, không hiểu gì, rồi bỗng dưng lạnh toát như thể nước đá bắt đầu chảy dọc xương sống tôi.

“Không. Ý ayh là... không. Không. Đừng ngớ ngẩn thế.” Tôi giật lấy điện thoại từ tay anh ta. “Nó viết vợ chưa cưới cơ mà.” Tôi tìm ra chữ đó và chỉ mạnh tay vào để chứng minh điều định nói. “Anh thấy chưa? Rõ như ban ngày. Vợ chưa cưới.”

“Tôi đồng ý.” Anh ta gật đầu. “Nhưng không có vợ chưa cưới nào cả. Cô ta không tồn tại. Vậy nên...”

Tôi lại nhìn anh ta chằm chằm, cảm thấy hơi chóng mặt, dòng tin nhắn tái hiện lại trong đầu với một từ thay đổi. Chồng chưa cưới của bạn đã phản bội bạn.

Không. Không thể nào...

Magnus không bao giờ...

Có tiếng bíp bíp, cả hai chúng tôi đều giật mình. Phần còn lại của tin nhắn hiện ra. Tôi lặng lẽ đọc toàn bộ nội dung:

Tôi không chắc có đúng số không. Nhưng tôi phải cho bạn biết. Vợ chưa cưới của bạn đã phản bội bạn. Đó là một người bạn biết. Tôi xin lỗi vì nói với bạn việc này ngay trước lễ cưới của bạn, Poppy. Nhưng bạn cần biết sự thật. Bạn của bạn.

Tôi thả điện thoại rơi xuống bàn, đầu óc quay cuồng.

Điều này không thể xảy ra. Không thể.

Tôi lờ mờ nhận ra Sam nhặt điện thoại lêy đọc tin nhắn.

“Một người bạn nào đó,” cuối cùng anh ta nói, giọng nghiêm trọng. “Dù là ai đi nữa, có khi chỉ là kẻ quấy nhiễu. Biết đâu chẳng có gì là thật.”

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu lia lịa. “Chính xác. Tôi tin đây chỉ là bịa đặt. Ai đó ác ý cố làm tôi lo phát ốm lên.”

Tôi cố gắng tỏ ra tự tin, nhưng giọng nói run rẩy phản bội lại tôi.

“Bao giờ đến lễ cưới?”

“Thứ Bảy.”

Thứ Bảy. Còn bốn ngày nữa và tôi nhận được một tin nhắn như vậy.

“Cô không...” Sam ngập ngừng. “Cô không... thấy nghi ygờ ai à?”

Annalise.

Cái tên ấy ở trong đầu thậm chí trước khi tôi nghĩ tới nó. Annalise và Magnus.

“Không. Ý tôi là... tôi không biết.” Tôi quay mặt đi, áp má vào cửa sổ tàu.

Tôi không muốn nói về chuyện này. Tôi không muốn nghĩ về chuyện này... Annalise là bạn tôi. Tôi biết cô ấy nghĩ Magnus lẽ ra là của cô ấy, nhưng chắc chắn...

Annalise trong bộ đồng phục, tay mân mê trên vai Magnus và mắt chấp chới nhìn anh.

Không. Dừng lại đi. Dừng lại đi, Poppy.

Tôi đưa hai tay lên ôm mặt, dụi nắm tay vào hốc mắt, muốn vứt bỏ những suy nghĩ của chính mình. Chẳng biết vì sao ai đó lại gửi cái tin này? Sao tôi lại phải đọc nó?

Đó không thể là sự thật. Không thể. Thật thô bỉ, làm tổn thương người khác, khốn nạn, kinh tởm...

Một giọt nước mắt lọt qua nắm tay tôi lăn xuống dưới cằm. Tôi không biết phải làm gì. Tôi không biết phải xử lý việc này thế nào. Gọi cho Magnus đang ở&nb;Bruges à? Làm gián đoạn chuyến đi chơi kết thúc đời trai độc thân của anh à? Nhưng nếu anh vô tội, anh sẽ tức giận và niềm tin giữa hai chúng tôi sẽ bị đổ vỡ?

“Vài phút nữa chúng ta sẽ đến nơi.” Giọng Sam thấp xuống, thận trọng. “Poppy, yếu cô cảm thấy chưa sẵn sàng, tôi hoàn toàn hiểu...”

“Không. Tôi sẵn sàng rồi.” Tôi hạ nắm tay xuống, với lấy khăn giấy chùi mũi. “Tôi không sao cả.”

“Cô không ổn đâu.”

“Vâng. Tôi không ổn. Nhưng... tôi có thể làm gì được?”

“Viết lại cho kẻ khốn ấy. Bảo nó: ‘Nêu tên ra xem nào’.”

Tôi nhìn anh ta có phần ngưỡng mộ. Tự tôi sẽ không bao giờ nghĩ ra điều đó.

“OK.” Tôi khó khăn nuốt nước bọt, lấy hết can đảm. “OK. Tôi sẽ làm thế.” Tôi với lấy điện thoại, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Ít nhất tôi cũng động chân động tay. Ít nhất tôi không ngồi thừ ra, tự vấn mình một cách khổ sở vô ích. Tôi bấm xong, ấn Gửi, có chút hưng phấn trào lên, tôi bèn uống vội n chỗ trà lạnh ngắt còn lại. Nào, Số Vô Danh. Nói cho ta biết những gì nhà ngươi biết xem nào.

“Gửi chưa?” Sam theo dõi tôi từ nãy đến giờ.

“Rồi. Bây giờ tôi sẽ phải đợi xem họ nói gì.”

Đoàn tàu tiến vào Basingstoke, hành khách kéo nhau ra phía cửa. Tôi vứt cốc trà vào thùng rác, vớ lấy túi xách đứng lên theo.

“Những vấn đề ngu ngốc của tôi thế là quá đủ rồi.” Tôi gượng cười với Sam. “Đi nào. Chúng ta hãy đi xử lý vấn đề của anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.