“Có vui không?” Cậu ta nhắc vở cho tôi, và đầu tôi muốn vỡ tung vì nhận ra lần nữa. Ký ức giọng nói của hắn trên điện thoại đang hiện lại trong đầu tôi giống như buổi chiếu lại một chương trình thể thao trên ti vi.
Scottie đây. Xong rồi. Như đã nói. Phẫu thuật thành công.
“Chị thích nhất bài phát biểu nào trong cuộc hội thảo?”
“Cô ấy không có mặt ở phần phát biểu,” Sam xen vào.
“Ồ. OK?”
Không tẹo dấu vết. Thiên tài, tuy đó chỉ là ý kiến của tôi. Vĩnh biệt nhé, Ông già Noel.
“Theo thang điểm từ một đến mười, chị sẽ đánh giá bữa tiệc rượu thế nào?”
Scottie đây.
Đây chính là Scottie. Không sai vào đâu được.
“Chị không sao chứ?” Cậu ta nghiêng đầu qua máy quay, trông sốt ruột. “Chị cứ nói. Chúng ta thay phiên nhau mà.”
Tôi nhìn chăm chăm vào khuôn mặt nhỏ khôn ngoan của cậu ta, tim tôi đập thình thịch, tôi thầm mong mình không để lộ ra điều gì. Tôi có cảm giác như mình là chú thỏ đang bị con rắn thôi miên.
“Không sao đâu, Poppy.” Sam bước lên, trông rất thông cảm. “Đừng lo. Rất nhiều người sợ lên hình.”
“Không!” tôi thốt lên. “Không phải... Đó là...”
Tôi ngước mắt nhìn Sam cầu cứu. Cổ họng tôi nghẹn ứ. Tôi cảm giác như đang ở trong một giấc mơ mà người ta không hét lên được là mình đang bị ám sát.
“Các bạn, tôi không nghĩ là cô ấy quen với việc này,” Sam nói. “Liệu có thể...” Anh ta ra hiệu bằng tay.
“Em xin lỗi!” Amanda đưa tay lên che Hiệng. “Em không có ý làm chị hoảng! Chúc chị buổi tối vui vẻ!” Họ rời đi tiếp cận một nhóm người khác, còn tôi thì nhìn theo sau họ, sững sờ.
“Tội nghiệp cô, Poppy.” Sam cười buồn bã. “Đúng là tự nhiên Hang vạ vào thân. Xin lỗi nhé, đây là trò mới mà họ hay làm ở các buổi hội thảo, mặc dù tôi chẳng thấy nó đem lại thêm cái gì...”
“Im đi.” Không hiểu sao tôi cắt được lời anh ta, mặc dù tôi vẫn gần như không thốt nên lời. “Im đi, im đi.”
Sam trông sửng sốt. Tôi tiến lại gần anh ta hơn nữa, kiễng gót chân lên cho đến khi miệng tôi chạm tai anh ta, tóc anh ta lướt qua da tôi. Tôi hít vào hơi ấm và mùi hương của anh ta, rồi thì thầm, nhẹ như hơi thở: “Chính hắn.”
Chúng tôi đứng ngoài thêm hai mươi phút nữa. Sam có một cuộc nói chuyện điện thoại rất lâu với Ngài Nicholas - tôi chẳng nghe thấy một lời nào - rồi một cuộc nói chuyện ngắn gọn, cộc cằn với Mark, tôi nghe lõm bõm đôi từ trong lúc anh ta sải bước vòng quanh, tay để lên đầu... Hừm, vứt mẹ chính sách công ty đi... Ngay lúc chị Vicks đến đây...
Rõ ràng là căng thẳng đang leo thang. Tôi cứ nghĩ Sam sẽ vui vì tôi đã giúp được anh ta, nhưng trông anh ta thậm chí còn nhăn nhó hơn lúc trước. Anh ta kết thúc cuộc nói chuyện bằng một câu cấm cảu: “Thế tóm lại cậu về phía nào? Lạy Chúa, Mark.”
“Thế... anh định sẽ làm gì?” tôi rụt rè hỏi khi anh ta tắt máy.
“Hộp thư công ty của Ryan đang bị lục soát. Nhưng nó rất tinh ranh. Chắc nó không dùng hộp thư công ty. Chắc nó đã dùng điện thoại hoặc hộp thư cá nhân nào đó để là.”
“Vậy tiếp theo như thế nào?”
“Đây là vấn đề tranh cãi.” Sam ôm mặt đầy thất vọng. “Phiền toái là, chúng ta không có thời gian để bàn luận về thể thức. Chúng ta không cóthời gian để tham khảo ý kiến luật sư. Nếu là tôi...”
“Anh đã cho bắt cậu ta, tịch thu tất cả tài sản cá nhân và dùng vũ lực tiến hành kiểm tra bằng máy phát hiện nói dối,” tôi không ngăn nổi nói. “Đâu đó trong một hầm tối.”
Một nụ cười miễn cưỡng thoáng lướt qua gương mặt Sam. “Đại loại như thế.”
“Ngài Nicholas thế nào rồi?” tôi bạo dạn hỏi.
“Làm bộ vui vẻ. Cô có thể hình dung được mà. Chú ấy giữ thái độ lạc quan. Nhưng chú ấy sốc hơn rất nhiều những gì chú ấy bộc lộ ra.” Gương mặt Sam thoáng méo mó, anh ta khoanh tay trước ngực.
“Anh cũng thế,” tôi nhẹ nhàng nói, Sam liền nhìn lên với vẻ giật mình, như thể bị tôi bắt quả tang.
“Tôi chắc là vậy,” một lúc sau, Sam nói. “Chú Nick và tôi quen nhau đã lâu. Chú ấy là người tốt. Chú ấy đã làm được nhiều việc rất đáng kể. Nhưng nếu vụ bôi nhọ này không được vạch trần, nó sẽ là cái duy nhất thế gian nhớ về chú ấy. Nó sẽ là tít báo lặp đi lặp lại cho đến khi chú ấy qua đời. ‘Ngài Nicholas bị nghi ngờ tham nhũng’. Chú ấy không đáng bị như thế. Nhất là chú ấy không đáng bị chính công ty của mình ném đá.”
Sau một hồi u ám, có thể thấy là Sam đã lấy lại tinh thần. “Mà thôi, đi nào. Họ đang đợi chúng ta. Vicks sắp đến đây rồi.”
Chúng tôi quay vào, đi qua một nhóm các cô gái tụ tập xung quanh bàn, qua một khu vườn cảnh, về phía cánh cửa kép to đùng dẫn vào khách sạn. Điện thoại của tôi kêu ù ù, tôi khe khẽ lấy nó ra xem Magnus đã trả lời chưa.
Tôi chớp mắt màn hình. Không thể tin nổi. Tôi bất giác bật ra tiếng than thở khe khẽ, Sam liền ném cho tôi một cái nhìn kỳ cục.
Có một bức thư mới khự ngay trên đầu hộp thư của tôi, tôi mở ra, cháy lòng hy vọng nó không nói những gì tôi đang lo sợ...
Chết tiệt. Chết tiệt.
Tôi nhìn nó chằm chằm vẻ chán nản. Tôi sẽ làm gì đây? Chúng tôi đã gần đến khách sạn. Tôi phải nói. Tôi phải cho anh ta biết.
“Ờ, Sam.” Giọng tôi hơi nghẹn lại. “Ờ, dừng lại một phút đi.”
“Sao cơ?” Anh ta đứng lại, cau mày phiền muộn, và dạ dày tôi nôn nao vì căng thẳng.
OK. Chuyện là thế này. Để biện hộ ình, có thể nói là nếu biết trước Sam sẽ bị sa lầy vào một vụ khủng hoảng lớn cấp bách liên quan tới việc rò rỉ thông tin rồi cố vấn cấp cao của chính phủ bản tin ITN, tôi đã không gửi bức thư đó cho bố anh ta. Tất nhiên là tôi đã không làm thế.
Nhưng mà tôi không biết trước. Nên tôi đã gửi bức thư đó. Và bây giờ...
“Có chuyện gì thế?” Sam trông sốt ruột.
Tôi bắt đầu từ đâu bây giờ hả trời? Làm thế nào để xoa dịu anh ta đây?
“Anh không được nổi nóng cơ,” tôi tung ra câu đỡ đòn đầu tiên, mặc dù nó cũng giống như ném một cục đá tí xíu vào dập đám cháy trong rừng.
“Về chuyện gì?” Giọng Sam nghe bộ không báo hiệu điều gì tốt lành.
“Chuyện là...” tôi hắng giọng. “Tôi cứ nghĩ tôi đã làm việc nên làm. Nhưng bây giờ tôi có thể thấy là có lẽ anh không nhìn nhận sự việc y hệt như thế...”
“Cô đang nói cái quái quỷ gì thế...” Anh ta dừng lại, nét mặt bỗng thất kinh như thể hiểu ra điều gì khủng khiếp. “Ôi lạy Chúa. Không. Xinđừng nói là cô đã kể cho bạn bè cô về chuyện này...”
“Không đâu!” tôi hốt hoảng nói. “Tất nhiên là không!”
“Thế thì chuyện gì?”
Tôi cảm thấy mạnh dạn hơn đôi chút vì anh ta nghi ngờ sai. Ít nhất tôi chưa lèm bèm mọi chuyện cho bạn bè. Ít nhất tôi chưa bán tin cho tờ The Sun.
“Đây là chuyện gia đình. Liên quan tới bố anh.”
Mắt Sam mở to ra, nhưng anh ta không nói gì.
“Tôi chỉ cảm thấy rất khó chịu vì anh và ông cụ không liên lạc với nhau. Thành thử tôi đã trả lời thư cụ. Bố anh nóng lòng muốn gặp anh, Sam ạ. Ông cụ muốn có người nói chuyện! Anh chẳng bao giờ xuống Hampshire cả, anh chẳng bao giờ thăm ông cụ...”
“Lạy Chúa,” anh ta làu bàu, gần như với chính bản thân mình. “Tôi thực sự không có thời gian cho việc này.”
Những lời của anh ta chọc giận tôi. “Anh không có thời gian cho chính cha đẻ của mình ư? Anh biết không, Quý Ngài Quan Trọng, có thể những ưu tiên của anh hơi bị có vấn đề đấy. Tôibiết anh bận rộn, tôi biết cuộc khủng hoảng này nghiêm trọng, nhưng...”
“Poppy, dừng lại ngay đi. Cô đang nhầm lẫn to đấy.”
Trông anh ta thản nhiên đến nỗi tôi cảm thấy cơn giận trào lên. Sao anh ta dám lúc nào cũng tự tin đến thế?
“Có khi anh mới là người đang nhầm lẫn to đấy!” Lời nói bật ra trước khi tôi kịp ngăn lại. “Có khi anh là người chỉ thích để cuộc sống trôi qua mà không muốn có ràng buộc trách nhiệm gì! Có khWillow nói đúng đấy!”
“Xin lỗi cô?” Sam nhìn có vẻ nổi trận lôi đình khi nghe thấy tên Willow.
“Anh sẽ bỏ lỡ cơ hội! Anh sẽ bỏ lỡ những mối quan hệ đáng lẽ có thể đem lại cho anh rất nhiều thứ, bởi vì anh không muốn nói chuyện, anh không muốn lắng nghe...”
Sam liếc nhìn quanh, trông ngượng ngập. “Poppy, hạ nhiệt đi nào,” anh ta thì thầm. “Cô đang để cảm xúc cuốn đi đấy!”
“Hừm, còn anh thì quá bình tĩnh đấy!” Tôi cảm thấy như sắp nổ tung. “Anh quá khắc kỷ!” Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên hình ảnh tất cả các nghị sĩ thành Roma ngồi đợi trong đấu trường chờ bị tàn sát. “Anh có biết không, Sam? Anh đang hóa đá đấy.”
“Đá á?” Anh ta cười phá lên.
“Đúng thế, đá chứ gì nữa. Một ngày nào đấy anh sẽ thức dậy và biến thành tượng đá mà không nhận ra. Anh sẽ bị mắc kẹt trong chính bản thân mình.” Giọng tôi run run, tôi không biết tại sao. Anh ta có biến thành tượng đá hay không thì ảnh hưởng gì đến tôi chứ.
Sam thận trọng nhìn tôi.
“Poppy, tôi không hiểu cô đang nói chuyện gì. Nhưng chúng ta phải tạm gác nó lại đã. Tôi có việc cần làm.” Điện thoại kêu ù ù, anh ta liền đưa lên tai nghe. “Chào chị Vicks. OK, tôi tới đây.”
“Tôi biết anh đang phải xử lý một cuộc khủng hoảng.” Tôi dữ tợn tóm lấy cánh tay anh ta. “Nhưng có một người đàn ông già cả đang đợi tin anh, Sam. Khao khát đợi tin anh. Chỉ năm phút thôi. Và anh biết không? Tôi ghen tị với anh.”
Sam thở hắt ra. “Con bà nó. Poppy, cô hiểu sai hết cả rồi.”
“Vậy ư?” Tôi trợn mắt nhìn anh ta, cảm thấy mọi nỗi niềm thầm kín bắt đầu trào lên sôi s. “Tôi chỉ mong có được cơ may của anh. Được gặp bố tôi. Anh không biết anh may mắn đến thế nào đâu. Thế thôi.”
Một giọt nước mắt lăn xuống má tôi, tôi sống sượng lau đi.
Sam nín lặng. Anh ta cất điện thoại đi và nhìn thẳng vào mặt tôi. Đoạn anh ta mở miệng nói, giọng nhẹ nhàng.
“Nghe này, Poppy. Tôi có thể hiểu cô cảm thấy như thế nào. Tôi không có ý coi nhẹ quan hệ gia đình. Tôi có quan hệ rất tốt với bố tôi và tôi tới thăm cụ bất cứ lúc nào có thể. Nhưng không đơn giản vậy, nên nhớ là bố tôi sống ở Hồng Kông.”
Tôi há hốc miệng hoảng sợ. Họ đoạn tuyệt liên lạc đến thế này ư? Anh ta thậm chí không biếtlà bố mình đã hồi hương rồi sao?
“Sam!” Lời nói của tôi cứ thế tuôn ra xối xả. “Anh không hiểu gì cả! Bố anh về nước rồi. Ông cụ đang sống ở Hampshire! Bố anh gửi email cho anh. Ông cụ muốn gặp anh. Anh không đọc gì à?”
Sam ngửa đầu ra sau cười rống lên, tôi nhìn anh ta trừng trừng, cảm thấy bị xúc phạm.
“OK,” cuối cùng anh ta lau mắt nói. “Lại từ đầu nhé. Làm rõ chuyện này nào. Cô đang nói về thư của David Robinson, đúng không?”
“Không, không phải thế! Tôi đang nói về thư của...”
Tôi dừng lại giữa chừng, tự nhiên không cảm thấy chắc chắn. Robinson à? Robinson ư? Tôi vớ lấy điện thoại kiểm tra địa chỉ. Davidr452@hotmail .
Tôi đã chắc đó là David Roxton. Chừng nhưhiển nhiên đó là David Roxton.
“Trái ngược với giả thiết của cô, tôi có đọc cái thư đó,” Sam nói. “Và tôi quyết định lờ nó đi. Hãy tin tôi, David Robinson không phải là bố tôi đâu.”
“Nhưng bác ấy xưng là ‘bố’.” Tôi hoàn toàn bối rối. “Bác ấy viết vậy mà. ‘Bố’. Có phải bác ấy là... dượng của anh? Hay bố nuôi của anh?”
“Cậu ta chẳng phải là bố của tôi gì sất,” Sam kiên nhẫn nói. “Nếu cô muốn biết thì thế này, hồi đại học, tôi chơi với một nhóm mấy cậu con trai. Một trong số đó là cậu này. David Andrew Daniel Robinson. D.A.D. Robinson. Chúng tôi gọi cậu ta là ‘Bố’. OK? Rốt cuộc cô hiểu rồi chứ?”
Sam bắt đầu đi về phía khách sạn như thể chủ đề đã khép lại, nhưng tôi vẫn đứng mọc rễ, đầu óc quay cuồng vì sốc. Tôi không thể bỏ qua nổi. “Bố” không phải là bố của Sam à? “Bố” là một cậu bạn ư? Làm sao tôi có thể biết được điều này? Người ta lẽ ra không được phép ký tên “Bố” trừ phi là bố thật. Nên có luật như thế.
Cả đời tôi chưa bao giờ cảm thấy mình ngu ngốc đến thế.
Trừ một điều... Trừ một điều. Trong lúc đứng đây, tôi không thể không nhớ lại tất cả thư từ của David Robinson trong đầu.
Đã rất lâu rồi. Thường nhớ đến Sam... Sam có nhận được lời nhắn điện thoại của Bố không? Đừng lo, Bố biết Sam rất bận... Như Bố đã nói, có chuyện này muốn trao đổi với Sam. Có bao giờ Sam đi xuống Hampshire không?
OK. Vậy có thể tôi đã hiểu lầm về bố của Sam và căn nhà ở nông thôn và chú chó trung thành. Nhưng những lời lẽ này vẫn khiến tôi rung động. Nghe sao mà khiêm nhường. Rất nhún mình. Rõ ràng anh chàng David này là một người bạn cũ nay muốn nối lại liên lạc. Có thể đây là mối quan hệ nữa mà Sam đang để mặc cho khô héo. Có thể khi họ gặp lại nhau, năm tháng sẽ lùi xa và sau đó Sam sẽ cảm ơn tôi, sẽ nói với tôi là anh ta hiểu mình cần biết giá trị của tình bạn hơn nữa, chẳng qua lúc ấy anh ta không nhận ra, và tôi đã thay đổi cuộc đời anh ta...
Tôi lật đật chạy theo Sam đuổi kịp anh ta.
“Thế anh ta có phải là một người bạn tốt không?” tôi bắt đầu. “David Robinson ấy? Anh ta có phải một người bạn cũ thân thiết không?”
“Không.” Sam không hề dừng bước.
“Nhưng chắc chắn ngày trước hai người từng là bạn bè.”
“Tôi đoán vậy.”
Thờ ơ đến thế là cùng. Anh ta có nhận ra cuộc sống sẽ trống rỗng đến nhường nào nếu không giữ liên lạc với những người từng quan trọng với mình không?
“Nhưng chắc chắn anh vẫn còn quan tâm tới anh ta! Nếu gặp lại nhau, có thể hai người sẽ sưởi ấm lại mối quan hệ! Anh sẽ đem tới cho cuộc sống của mình một điều tích cực đấy!”
Sam đứng sững lại, nhìn tôi chằm chằm. “Dù thế nào đi nữa, việc này liên can gì tới cô?”
“Không liên can gì cả,” tôi tự bào chữa. “Tôi chẳng qua... tôi cứ nghĩ có thể anh thích liên lạc với anh ta.”
“Tôi có giữ liên lạc với cậu ta.” Giọng Sam nghe bực bội hết chỗ nói. “Mỗi năm một lần đại loại thế, bọn tôi gặp nhau uống nước, và lúc nào cũng chỉ có một chuyện. Cậu ta có một dự án kinh doanh mới nào đó, cần tìm nhà đầu tư, thông thường là ột sản phẩm hay một kế hoạch rối rắm nhố nhăng nào đó. Nếu không phải là thiết bị thể dục thẩm mỹ thì là kính hai lớp hay hợp doanh buôn bán ở Thổ Nhĩ Kỳ... Dù chẳng tin tưởng gì, lúc nào tôi cũng đưa cậu ta ít tiền. Thế rồi việc kinh doanh đổ bể, tôi chẳng có tin tức gì của cậu ta cho đến một năm sau. Đó là một chu kỳ nhố nhăng cần phá bỏ. Đó là lý do tại sao tôi phớt lờ thư của cậu ta. Có thể một hai tháng nữa tôi sẽ gọi điện cho cậu ta, nhưng ngay bây giờ, thẳng thắn mà nói, cái gã David Robinson khỉ gió này không bao giờ là người tôi muốn...” Anh ta dừng lại nhìn tôi chăm chú. “Sao đấy?”
Tôi há hốc miệng. Không có cách nào chữa cháy. Không hề. “Anh ta đang đợi anh ở chỗ quầy rượu.”
Có thể Sam chưa h tượng đá. Bởi vì trong lúc chúng tôi đi vào khách sạn, anh ta không nói gì, nhưng tôi có thể dễ dàng đọc thấy cảH xúc trên nét mặt anh ta, toàn bộ cung bậc tâm trạng: từ cáu kỉnh, tới tức tối, tới thất vọng, tới...
Ờ. Lại quay trở lại cáu kỉnh. [Thế thì không phải là một cung bậc lớn lắm.]
“Xin lỗi anh,” tôi nhắc lại lần nữa. “Tôi cứ nghĩ...”
Giọng tôi đuối dần. Tôi đã giải thích những gì tôi nghĩ. Như thế cũng không giúp được gì, thực lòng mà nói.
Chúng tôi ẩn cánh cửa kép nặng trịch bước vào, thấy Vicks đang hối hả đi dọc hàng lang về phía chúng tôi, điện thoại áp vào tai, chật vật với một đống thứ, trông có vẻ đang căng thẳng.
“Chắc chắn rồi,” chị ta nói khi đến gần chúng tôi. “Mark này, đợi một lát nhé. Vừa mới gặp Sam. Tôi sẽ gọi lại cho cậu.” Chị ta ngẩng lên nói ngay không khách sáo. “Sam này, tôi xin lỗi. Chúng ta sẽ ra thông cáo ban đầu.”
“Sao cơ?” Giọng Sam nghe như tiếng sấm khiến tôi giật mình. “Chắc chị nói đùa đấy chứ.”
“Chúng ta chẳng làm gì được Ryan. Cho tới giờ phút này vẫn chưa có chứng cứ gì cả. Không còn thời gian nữa. Tôi xin lỗi, Sam ạ. Tôi biết cậu đã cố hết sức, nhưng...”
Im lặng căng thẳng. Sam và Vicks thậm chí không nhìn nhau, nhưng ngôn ngữ cơ thể thì rõ ràng. Cánh tay Vicks ôm khư khư chiếc máy tính và Hột đống giấy. Sam đang đập cả hai nắm tay lên trán. Còn tôi thì đang cố hòa mình vào giấy trang trí tường.
“Chị Vicks, chị biết như thế này thật vớ vẩn đúng không.” Giọng Sam như thể anh ta đang vật lộn kiểm soát sự nóng nảy của Hình. “Chúng tabiết chuyện gì đã xảy ra. Vậy Hà chúng ta lại bỏ qua tất cả những thông tin mới này sao?”
“Đấy không phải là thông tin, đấy là giả thiết! Chúng ta không biết chuyện gì đã xảy ra!” Vicks nhìn quanh quất hành lang vắng vẻ và hạ thấp giọng xuống nếu chúng ta không nhanh chóng đưa ra thông cáo của mình trước ITN, chúng ta sẽrước vạ vào thân đấy, Sam ạ.”
“Chúng ta có thời gian,” Sam cáu kỉnh nói. “Chúng ta có thể nói chuyện với cái thằng Ryan này. Hỏi cung hắn.”
“Chuyện đó sẽ mất bao nhiêu thời gian? Và sẽ đạt được gì?” Vicks nắm chặt chiếc máy tính hơn nữa. “Sam, đây là những lời cáo buộc nghiêm trọng vô căn cứ. Trừ phi chúng ta tìm được một bằng chứng vững chắc, sát thực nào đó...”
“Thế nghĩa là chúng ta chùn bước. Chúng ta phủi tay để bọn chúng thắng.” Giọng Sam bình thản nhưng tôi có thể thấy là cơn thịnh nộ đang ầm ĩ bên trong anh ta.
“Cánh kỹ thuật vẫn đang điều tra ở London.” Giọng Vicks nghe mệt mỏi. “Nhưng trừ phi họ tìm ra bằng chứng...” Chị ta liếc nhìn chiếc đồng hồ gần đó. “Sắp sửa đến chín giờ rồi. Lạy Chúa. Chúng ta hết thời gian rồi, Sam ạ.”
“Để tôi nói chuyện với họ.”
“OK.” Chị ta thở dài. “Không phải ở đây. Chúng tôi đã chuyển vào trong một phòng rộng hơn có màn hình Skype.”
“Được thôi. Đi nào.”
Hai người bọn họ liền rảo bước, tôi đi theo, không rõ mình có nên làm thế hay không. Trông Sam lo âu đến mức tôi không dám hé nửa lời. Vicks dẫn chúng tôi đi qua một phòng vũ hội đầy bàn tiệc, qua một hành lang nữa, về phía quầy rượu...
Anh ta đã quên vụ David Robinson chưa nhỉ?
“Anh Sam,” tôi vội vã thì thầm. “Đợi đã! Đừng tới gần quầy rượu, chúng ta nên đi đường khác...”
“Sam!” Một giọng khàn khàn cất lên chào chúng tôi. “Cậu đây rồi!”
Tim tôi thót lại vì hoảng sợ. Đó chắc hẳn là anh ta. Cái người tên là David Robinson. Anh chàng tóc đen xoăn cắt tỉa, Hặc bộ plet màu xám kim loại nhạt với sơ mi đen và cà vạt da màu trắng. Anh ta bước nhanh về phía chúng tôi với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt phì nộn và một chai whisky trên tay.
“Lâu lắm, lâu lắm rồi!” Anh ta quàng tay ôm chầm lấy Sam. “Cậu uống gì để mình gọi, ông bạn cũ? Hay là tất cả đều do công ty trả tiền? Trong trường hợp đó mình sẽ gọi một ly đúp!” Anh ta bật ra một tiếng cười chói tai khiến tôi co rúm người lại.
Tôi tuyệt vọng liếc nhìn nét mặt hầm hầm của Sam.
“Ai đây?” Vicks nói, trông vẻ rất ngạc nhiên.
“Chuyện dài lắm. Bạn thời đại học.”
“Tôi biết tất cả các bí mật của Sam nhé!” David Robinson đập vào vai Sam. “Cậu muốn tớ tiết lộ hết bí mật không, lót tay cho tớ năm xịch đi. Nói đùa đấy! Tớ lấy hai xịch thôi!” Anh ta lại rống lên cười lần nữa.
Quả là khó đỡ.
“Sam.” Vicks gần như không thể che đậy sự sốt ruột. “Chúng ta phải đi thôi.”
“Đi ư?” David Robinson giả bộ lảo đảo ngã ra phía sau. “Đi ư? Khi mà tớ vừa mới đến?”
“David.” Vẻ lịch sự của Sam lạnh nhạt đến nỗi tôi muốn rùng mình. “Rất xin lỗi. Kế hoạch thay đổi. Tôi sẽ cố liên lạc với cậu sau.”
“Sau khi tớ lái xe bốn chục phút ư?” David lắc đầu làm điệu bộ thất vọng như đóng kịch câm. “Thậm chí không thể dành mười phút cho bạn cũ của mình sao. Tớ phải làm gì bây giờ, ngồi đây uống một mình như một thằng tự kỷ sao?”
Tôi cảm thấy mỗi lúc một tệ hơn. hoàn toàn nên Sam mới lâm vào tình huống này. Tôi phải làm gì đó.
“Tôi sẽ uống cùng anh!” tôi vội vã xen vào. “Sam, anh cứ đi đi. Tôi sẽ tiếp đãi David. Tôi tên là Poppy Wyatt, chào anh!” Tôi giơ tay ra và cố không co người khi chạm vào bàn tay nhơm nhớp của anh ta. “Đi đi.” Tôi nhìn vào mắt Sam. “Đi nào.”
“OK.” Sam thoáng lưỡng lự rồi gật đầu. “Cảm ơn. Cứ tính vào chi phí của công ty nhé.” Anh ta và Vicks vội vã đi luôn.
“Hừm!” David có vẻ không biết phải phản ứng thế nào. “Hay ho thế đấy! Một số người trở nên quá tự kiêu, nếu cô em muốn biết ý kiến của tôi.”
“Lúc này anh ấy thực sự rất bận,” tôi biện hộ. “Ý tôi là... cực kỳ bận.”
“Thế cô em thuộc bộ phận nào? Thư ký riêng của Sam à?”
“Không hẳn thế. Đại loại tôi giúp Sam một số việc. Không chính thức.”
“Không chính thức.” David nháy mắt lia lịa. “Không phải nói thêm gì nữa. Tất cả đều do công ty trả tiền. Phải trông hợp lý mới được.”
OK, bây giờ tôi hiểu rồi: anh chàng này là một cơn ác mộng. Thảo nào mà Sam dành cả đời mình lẩn tránh anh ta.
“Anh có muốn uống một ly nữa không?” tôi nói với vẻ duyên dáng nhất có thể. “Và rồi có lẽ anh có thể kể cho tôi biết anh đang làm gì. SaH có nói rằng anh từng là nhà đầu tư? Ngành... thiết bị thể dục thẩm Hỹ thì phải?”
David cau mày, uống cạn ly rượu. “Tôi kinh doanh ngành đó một thời gian. Nào thì sức khỏe nào thì an toàn, đấy là vấn đề với cái trò đó. Nào thì thanh tra. Rồi thì luật lệ này nọ. Cho tôi một ly whisky đúp nữa, nếu cô em là người trả tiền.”
Xấu hổ đến chín cả người, tôi gọi ly whisky và một ly rượu lớn cho bản thân. Tôi vẫn không thể tin nổi mình lại sai lầm đến thế nàyôi sẽ không bao giờ can thiệp vào thư từ của người khác nữa, không bao giờ.
“Thế sau vụ thiết bị thể dục thẩm mỹ thì sao?” tôi mớm lời cho anh ta. “Anh làm gì sau đó?”
“Ờ.” David Robinson ngả người ra phía sau và bóp đốt ngón tay. Sau đó thì tôi kinh doanh mỹ phẩm để có làn da rám nắng...”
Nửa tiếng đồng hồ sau đầu tôi đã mụ mị. Có ngành nghề nào anh chàng này chưa từng làm không nhỉ? Câu chuyện nào có vẻ cũng tuân theo một mô típ. Mỗi lần lại lặp đi lặp lại cùng một câu.Cơ hội duy nhất, ý tôi là, duy nhất, Poppy... đầu tư nghiêm túc... sắp sửa... tiền tỷ, ý tôi là, tiền tỷ, Poppy... những sự kiện ngoài tầm kiểm soát của tôi... ngân hàng ngu xuẩn chết tiệt... nhà đầu tư thiển cận... quy định khốn kiếp...