Đồng Thu hậu tri hậu giác mà ý thức được, Hoắc Tri Hành là kẻ thích trêu chọc người, trước khi đi vứt lại một câu “Anh vừa rồi mơ thấy em.” Cũng không nói mơ thấy cái gì, tự đi mà đoán đi, cái này không phải là cố ý để người khác phải nhớ đến hắn sao?
Còn có nụ hôn không rõ ràng lúc trước nữa, được rồi, coi như là làm trò cho Phương Bách Thành xem, nhưng thật ra diễn kịch cũng không cần chân thật như vậy, không cần hôn thật.
Cửa thang máy đóng lại, Đồng Thu đứng ở cửa trơ mắt nhìn con số điện tử phía trên thang máy biến thành số 1, thật lâu sau đó mới đi vào nhà.
Anh nhìn chằm chằm hơn mười cái quần chữ T vừa mới treo lên, lại liếc nhìn cái trứng rung màu hồng đặt ở bên cạnh ti vi, trong lòng nóng phát sợ, lại nhục muốn chết.
Sau khi vào phòng ngay lập tức đem mấy cái…. quần chữ T cùng trứng rung kia đặt vào trong một cái túi nhỏ, cầm cái túi đi vòng vòng trong nhà một lúc thật lâu, cuối cùng nhét vào dưới đáy tủ quần áo.
Nhưng mà buổi sáng ngày hôm sau, lúc tắm rửa thầy giáo Đồng lại lấy cái trứng rung ra nghịch một hồi, khiến cho thể xác lẫn tinh thần một chút cũng không sung sướng. Lại càng muốn tìm một người chơi một trận cho sảng khoái đầm đìa.
Dục cầu bất mãn, Đồng Thu mang khuôn mặt đưa đám đi làm, đến văn phòng không hiểu sao lại sinh ra một bụng khí.
Phùng Khải Văn tới nộp bài tập Đồng Thu giao cho trước khi tan học ngày hôm qua, thấy anh xụ mặt, nói đùa một câu: “Thầy giáo Đồng, ngài có tâm sự à?”
Đồng Thu nhận đống bài tập trong tay cậu, bảo cậu ít nói nhảm, tranh thủ thời gian về phòng học bài đi.
“Em đây không phải là quan tâm thầy sao!” Phùng Khải Văn nói, “Thầy có phát hiện không, từ sau khi ly hôn, thầy không còn hiền hòa như trước kia nữa.”
“Muốn tôi hiền hòa sao….?” Đồng Thu bắt chước tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết cười âm hiểm: “Vậy thi đại học lấy hạng nhất đi…., em đậu đại học rồi, tôi đương nhiên sẽ hiền hòa.”
Phùng Khải Văn “Wow!” một tiếng. Chuồn!
“Thằng nhóc thúi một chút chí khí cũng không có!” Đồng Thu oán giận, mở bài tập chuẩn bị chấm bài.
Đối diện bàn làm việc thầy giáo Tiết cười hỏi anh: “Thầy giáo Đồng, cậu ly hôn lúc nào thế, sao không nghe nói gì…”
Thầy giáo này đã gần sáu mươi, mắt thấy cũng sắp về hưu, có lẽ là vì tuổi tác, tư tưởng đối lập với người trẻ tuổi, vẫn còn rất bảo thủ. Khi hôn nhân đồng tính được hợp pháp hóa ông ta vẫn luôn coi thường vấn đề này, lúc biết Đồng Thu kết hôn cùng đàn ông còn ‘xuất phát từ ý tốt’ mà nhắc nhở anh sống phải cẩn thận một chút, dù sao cũng là đàn ông.
Nói cứ như đúng rồi, làm như anh không phải đàn ông vậy.
Đối với thầy giáo già này, Đồng Thu cũng không quá tình nguyện thân thiết. Tuy không thể nói là kỳ thị, nhưng trong lời nói thể hiện thành kiến rõ ràng.
Đồng Thu trước giờ vẫn luôn có một quan niệm: Mỗi người đều có tam quan khác nhau, không ai có thể ép buộc ai. Cho nên anh cũng không định cãi lại cái gì, có nói cũng chỉ là phí lời.
Nhưng anh không thích bị người khác dò xét chuyện anh kết hôn cùng đàn ông, nhất thời có chút lúng túng, ha ha cười: “Cũng không phải việc vui vẻ gì, không cần phải khua chiêng gõ trống đi thông báo.”
“Cũng đúng. Nhưng mà chuyện ly hôn…., rút dây động rừng, xử lý thủ tục ly hôn cũng không đơn giản.”
Thầy giáo kia vẫn cứ nói dông dài, Đồng Thu không muốn nghe, dọn dẹp ít đồ dùng, chuẩn bị đến lớp học.
“Người trẻ tuổi chính là như vậy, chuyện gì mới lạ đều muốn thử, thử xong bị thua thiệt, hối hận cũng đã muộn.”
Đồng Thu đã đi tới cửa, càng nghĩ càng cảm thấy nuốt không trôi cục tức này, chuyện kết hôn ly hôn của anh, liên quan gì đến bọn họ? Anh đi rồi, thầy giáo già này chắc cũng chưa chịu câm miệng, kiểu nào cũng ở văn phòng tám chuyện nói xấu anh.
Anh quyết định đứng lại, quay đầu cười ngọt ngào: “Cũng không cảm thấy bị thiệt thòi gì, chồng cũ của tôi rất đẹp trai.”
Nói xong, anh tiêu sái rời đi, để lại mấy giáo viên đối mặt nhìn nhau, thầy giáo già kia đại khái là cảm thấy mất mặt, lẩm bẩm một câu: “Đẹp trai có thể ăn được sao? Còn không phải cũng ly hôn rồi.”
Đồng Thu ở văn phòng bị chọc tức, đến lớp học hù dọa học sinh.
Hai tiết cuối đều là tiết tự học, bình thường anh rất ít khi đến lớp vào giờ này. Nhưng hôm nay anh ôm bài tập ngồi trên bục giảng chấm bài, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn đám nhãi ranh lớp mình.
Nói thật, anh vẫn luôn cảm thấy đám nhóc này khiến anh rầu thúi ruột. Thỉnh thoảng cũng sẽ mất niềm tin vào cuộc sống, chất vấn bản thân vì sao lại nghĩ quẩn đi làm cái nghề kỹ sư trồng người này. Nhưng mà phần lớn thời gian anh vẫn cảm thấy ở chung với bọn nhỏ này so với ở chung cùng mấy…. đồng nghiệp kia thoải mái hơn nhiều.
Thật ra Đồng Thu cũng không phải chịu không được một chút oan ức này, lúc trước khi hôn nhân đồng tính còn chưa được hợp pháp hóa, những người như anh có ai lại không trải qua bị người khác chỉ trỏ sau lưng. Thật ra sau khi được hợp pháp hóa cũng vẫn như vậy, có một số người không ưa vẫn là không ưa, ai cũng không thể hy vọng những người đó sẽ bởi vì pháp luật cải tiến mà thay đổi tư tưởng đã ăn sâu bén rễ. Chỉ là hôm nay anh cực kỳ khó chịu, có lẽ thật sự là dục cầu bất mãn nên cả người vô cùng cáu kỉnh.
Một tuần sau đó, thầy giáo già kia cũng không có tiếp tục trêu tức Đồng Thu nữa, không ngờ tới chính là, Phương Bách Thành cũng dừng lại rồi.
Vì vậy, tâm tình Đồng Thu tốt lên được một chút, anh gọi điện cho Sở Dao phun tào, nói mình tịch mịch sắp chết rồi, Sở Dao cười nhạo anh. Cười đã rồi hỏi anh có muốn đến quán bar săn diễm* hay không.
* Chắc là tìm bạn tình haha
“Tôi không có kinh nghiệm.” Đồng Thu nằm úp trên ghế sô pha, tay vuốt vuốt cái trứng rung một chút cũng không sướng nói, “Mắc cỡ.”
“Ông còn biết mắc cỡ? Cách điện thoại tôi còn ngửi được mùi tin tức tố của ông.”
“Tin tức tố gì?”
“Hả? Chị em, biết ABO không?”
Đồng Thu im lặng một lát: “Bà đợi tôi Baidu một chút.”
Thầy giáo Đồng không thể cho phép bản thân có điểm mù kiến thức.
Mấy phút sau Đồng Thu nói với Sở Dao: “Đừng có nói với tôi về mấy cái…. nhảm nhí này.”
“Cái này sao lại nhảm nhí? Tôi thấy trạng thái của ông bây giờ cùng với…. kỳ phát tình của mấy Omega trong tiểu thuyết ABO kia giống hệt nhau, bức thiết phải có một Alpha cường tráng dũng mãnh đến đánh dấu ông.”
“…. Có thể nói chuyện nghiêm túc hay không?” Đồng Thu trở mình, nằm ngửa trên ghế sô pha, cầm cái trứng rung chọc chọc trán mình, “Đúng rồi, chủ nhật tuần này Hoắc Kiều kết hôn, tôi cũng phải đi.”
“Thì cứ đi thôi.”
“Với thân phận là chị dâu.” Đồng Thu nói, “Ba mẹ Hoắc Tri Hành còn chưa biết bọn tôi ly hôn.”
Sở Dao ở bên kia điện thoại cân nhắc một lát, sau đó nói: “Chị em, có một câu tôi không biết có nên nói hay không.”
“Vậy thì đừng nói.”
“Xin lỗi tôi nói thẳng, tôi cảm thấy chồng cũ của ông có âm mưu.” Sở Dao ra vẻ nhìn thấu mọi chuyện cất giọng nói: “Tôi bấm ngón tay tính toán, cuối tuần này ông có một cảnh giường chiếu, có thể tiến vào một phát.”
“Tạm biệt, moah moah!”
Đồng Thu ban đầu cũng không nghĩ gì, nhưng mà con người anh….., chịu không nổi người khác thổi gió bên tai. Sở Dao vừa nói như vậy, anh lại không tự chủ mà nghĩ đến Hoắc Tri Hành, vừa nghĩ tới đối phương, tư duy liền lệch lạc. Ở trong đầu anh nhiều lần ngón tay đã cởi ra nút áo cảnh phục của Hoắc Tri Hành, nhưng mà, cuối cùng anh vẫn kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm, bảo vệ đạo đức và nhân phẩm trong trí tưởng tượng của bản thân.
Ly hôn rồi mà còn ý dâm chồng cũ, chuyện này nói ra thật quá mất mặt.
Quan trọng hơn là, trong khoảng thời gian hai người kết hôn, điểm Đồng Thu bất mãn nhất ở chồng cũ chính là công phu trên giường, bây giờ lại đi ý dâm người ta, không phải có bệnh sao?
Đồng thu – cảm thấy bản thân có bệnh – đối với hôn lễ của Hoắc Kiều vào chủ nhật vừa mong chờ lại vừa lo lắng, cảm xúc cứ lẫn lộn như vậy, một tuần trôi qua đặc biệt nhanh.
Trường học của Đồng Thu lớp 12 buổi sáng chủ nhật vẫn phải đi học, nhưng Đồng Thu không có lên lớp. Anh bởi vì hôn lễ của Hoắc Kiều nên xin nghỉ, nhờ cô giáo Vu chủ nhiệm lớp bên cạnh trông nom giúp.
Hoắc Tri Hành là anh trai, từ sáng sớm đã phải bận bịu, cha mẹ Hoắc bảo hai người tối thứ bảy xong việc thì qua nhà luôn, đỡ cho ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã phải bắt đầu lăn lộn.
Chuyện này là mẹ Hoắc trực tiếp gọi điện nói với Đồng Thu, Đồng Thu lúc ấy bị bất ngờ, cũng không cảm thấy có gì không đúng. Đợi đến lúc đã đồng ý rồi, tan việc bắt đầu đi về bên đó, mới ý thức được có một vấn đề vô cùng quan trọng đã bị lãng quên — đêm nay anh với Hoắc Tri Hành phải ngủ chung.
Đồng Thu và Hoắc Tri Hành đúng là đã ly hôn, nhưng ba mẹ Hoắc không có biết, hơn nữa hai người còn chưa nghĩ ra lúc nào thì nói với người trong nhà. Đương nhiên, hiện tại chắc chắn không thể nói. Hoắc Kiều người ta kết hôn mình lại thông báo ly hôn, đây là cái chuyện gì chứ?
Trên đường đi, Đồng Thu muốn hỏi Hoắc Tri Hành phải làm sao bây giờ, nhưng điện thoại cầm trong tay, cuối cùng cũng không có gọi, anh sợ đối phương cảm thấy anh bày đặt.
Thật ra Đồng Thu biết rõ, đây không phải là vấn đề bày đặt hay không bày đặt, ở đâu ra có cái đạo lý đã ly hôn còn ngủ cùng nhau. Nhưng bây giờ anh cũng chỉ có thể tiến về phía trước, đi bước nào tính bước đó vậy.
Ngủ chung cũng không có gì, cũng không phải chưa từng ngủ.
Ngủ chung cũng không nhất định là sẽ phát sinh chuyện gì không nên. Cho dù thực sự xảy ra chuyện gì cũng không sao, cũng không phải chưa từng phát sinh.
Đồng Thu cứ vậy mà nghĩ ngợi, cảm thấy bản thân đúng thật là triết học gia.
Lúc Đồng Thu đến Hoắc gia, Hoắc Kiều đang rất lo lắng.
Đêm trước hôn lễ không thể gặp chú rể, cô cũng không có cùng chị em đi làm tiệc độc thân gì đó, mà ở trong nhà nói chuyện với cha mẹ, nói cô bị sợ hãi trước hôn nhân.
Đồng Thu vừa đến, Hoắc Kiều hỏi anh: “Chị dâu, lúc anh kết hôn với anh trai em có lo lắng không?”
Đồng Thu cười nhận ly nước mẹ Hoắc lấy cho anh, ngồi đối diện Hoắc Kiều nói: “Không có…., Tri Hành tốt như vậy, anh có gì mà phải lo lắng?”
Hoắc Kiều chống cằm mặt mày ủ rũ nhìn anh: “Nhưng mà em lo lắng, em có hơi sợ hãi, lỡ như sau này anh ấy đối xử với em không tốt thì phải làm sao bây giờ?”
Hoắc Kiều nhỏ hơn Đồng Thu và Hoắc Tri Hành mấy tuổi, bình thường hai người đều rất yêu thương cô. Thật ra Đồng Thu hiểu được lo nghĩ của cô, đây không phải đơn giản chỉ là tổ chức một cái hôn lễ, trong bụng cô còn có một đứa nhỏ.
“Em phải tin tưởng nửa kia của mình.” Đồng Thu nói, “Nếu như em chắc chắn em là vì yêu cậu ấy nên mới cùng cậu ấy kết hôn, vậy thì phải tin tưởng cậu ấy cũng yêu em như vậy. Còn có, hôn nhân là mối quan hệ tương hỗ, các em yêu nhau, bao dung lẫn nhau, chăm sóc cho nhau, sẽ không có vấn đề gì.”
Trong nhà này, Hoắc Kiều là người duy nhất biết Đồng Thu và Hoắc Tri Hành đã ly hôn, cô thật ra có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng bởi vì ba mẹ đang ở đây, không có cách nào mở miệng được.
“Vậy anh yêu anh em không?”
Ngay lúc Hoắc Kiều hỏi cái vấn đề này, Hoắc Tri Hành về tới.
“Nói cái chuyện gì thế?” Hoắc Tri Hành không có nghe thấy đoạn đối thoại lúc trước, sau khi đi vào vô cùng tự nhiên mà ngồi bên cạnh Đồng Thu.
Hoắc Kiều híp mắt cười nhìn anh trai của cô, nói: “Nói chuyện tình yêu. Em hỏi chị dâu anh ấy có yêu anh không?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đồng Thu: ……….