Lúc công ty dọn nhà tới, Đồng Thu đang nghe điện thoại, hai học sinh trong lớp anh yêu sớm, bị người lớn phát hiện, lúc này người nhà hai bên đang ồn ào cãi nhau túi bụi. Bạn trai trốn vào WC gọi điện cho anh xin giúp đỡ.
“Đồng ca, cứu em!”
Bạn trai tên Phùng Khải Văn, là lớp trưởng lớp anh, lớn lên đẹp trai thành tích tốt, bạn gái nhỏ tên Hám Duyệt, là cán sự văn nghệ trong lớp, cô bé học tập cũng không tệ, mỗi kỳ thi đều có thể đứng top 5 trong lớp, trong mắt các học sinh tuyệt đối là trai tài gái sắc, tài tử giai nhân.
Đồng Thu với tư cách là chủ nhiệm lớp, đối với chuyện này trực tiếp mắt nhắm mắt mở, tất cả mọi người đều có thời kỳ này, rung động tuổi mới lớn, mối tình đầu. Chỉ cần không ảnh hưởng đến học tập, cũng không phải vấn đề gì lớn.
Nhưng mà, anh nghĩ như vậy, phụ huynh người ta lại không nghĩ như thế.
Hai đứa cuối tuần cùng nhau đến thư viện thành phố học bài. Ba mẹ Hám Duyệt thật sự làm quá, để xác thực con gái có đúng là yêu sớm hay không, nổi lên ý định đi theo dõi. Ngay tại lúc hai đứa nắm tay mà lao ra gọi tên chặn bọn nhỏ lại.
Vì vậy người nhà hai bên hẹn nhau gặp mặt để giải quyết vấn đề. Chuyện này Đồng Thu biết, nhưng phụ huynh không có gọi anh, anh cũng không tiện tham dự.
“Ba mẹ hai đứa nói gì?” Đồng Thu vừa nói chuyện điện thoại cùng Phùng Khải Văn, vừa đứng ở phòng khách nhìn Hoắc Tri Hành chỉ huy công ty dọn nhà nâng nhẹ đặt khẽ.
“Bọn họ căn bản không có đưa ra yêu cầu sau này phải thế nào, bây giờ chỉ đang ầm ĩ xoắn xuýt rốt cục là em dụ dỗ Duyệt Duyệt hay là Duyệt Duyệt quyến rũ em.”
Đồng Thu xoa xoa mi tâm, chuyện này nếu là bình thường, anh khẳng định sẽ tranh thủ đến xem, khuyên nhủ mấy vị phụ huynh, cũng dạy dỗ bọn nhỏ một chút. Nhưng hôm nay là đặc thù, anh dọn nhà, nói chính xác là ra riêng sau ly hôn. Anh cũng không thể ném chồng cũ ở đây một mình mà bỏ đi trước được.
Mặc dù Đồng Thu biết rõ, cho dù anh có thật sự làm vậy, Hoắc Tri Hành cũng sẽ không nói gì.
“Như này đi, em đưa điện thoại cho ba em, tôi nói với ông ấy mấy câu.”
“Đồng ca, ba em bây giờ đang giận ngập đầu, dự tính lát nữa về nhà mông em chắc chắn nở hoa, thầy khẳng định muốn cùng ông ấy nói chuyện?”
“Không phải em tìm tôi cứu em sao?”
“Ý em là, thầy có thể tới đây đưa em cùng Duyệt Duyệt trốn đi không?”
“Không thể!” Đồng Thu nói, “Tôi không đi được.”
Đồng Thu nhìn Hoắc Tri Hành nhấc thùng hành lý của anh đi theo công ty dọn nhà ra ngoài. Đi tới cửa, hắn còn quay lại nhìn anh một cái.
“Nhanh lên, tôi bên này đang bận.”
Đồng Thu dùng mười phút vuốt xẹp lửa giận của ba Phùng Khải Văn, hơn nữa còn thuận lợi xúi giục để ông chịu trách nhiệm đi đối phó với ba người còn lại.
Những ai chưa từng làm cha mẹ sẽ không thể trải nghiệm cái cảm giác “Mặc kệ anh có là lãnh đạo cấp cao bao nhiêu, cũng mặc kệ anh có nhiều tiền thế nào, lời của thầy giáo anh không thể không nghe.”
Đồng Thu tuy rằng trẻ tuổi, chỉ mới hơn ba mươi, nhưng ở thành phố này cũng là thầy giáo có tiếng. Năm đầu tiên chủ nhiệm lớp 12 đã có học sinh thi đại học đạt thủ khoa toàn thành phố. Từ đó về sau, năm nào cũng có phụ huynh tìm đủ mọi cách nhét con mình vào lớp của Đồng Thu. Bởi vì phụ huynh đều tin tưởng anh, học sinh đều yêu thích anh, cho nên anh nói cái gì cũng đều nghe hết.
Xử lý xong chuyện này, Đồng Thu cúp điện thoại. Vừa nhìn lại, nhà đã trống hơn phân nửa. Đến lúc này anh mới đột nhiên ý thức được, một năm cùng Hoắc Tri Hành kết hôn, đồ đạc của anh đã chiếm lĩnh hơn một nửa giang sơn bờ cõi trong cái nhà này.
“Gần như là xong rồi.” Hoắc Tri Hành từ bên ngoài trở về, vừa vào cửa đã hỏi anh, “Em xem có còn sót cái gì hay không, anh nhớ trong phòng ngủ còn một thùng sách đúng không?”
“Vâng.” Đồng Thu quay người đi vào phòng ngủ, “Anh nghỉ một lát đi, tự em chuyển xuống được rồi.”
Đồng Thu vào phòng nhấc cái thùng kia lên, nhìn thì nhỏ vậy mà lại rất nặng.
“Để anh để anh.” Hoắc Tri Hành chạy vào muốn tiếp lấy cái thùng, bị Đồng Thu cự tuyệt.
“Không được. Cái này quá nặng, tay anh chịu không được.” Đồng Thu vẫn còn nhớ hôm trước Hoắc Tri Hành bắt một tên cướp, làm cánh tay bị thương.
Hoắc Tri Hành nhún nhún vai, cũng không cố quá, tránh sang một bên nhường đường cho anh.
Vậy là, tất cả đồ vật đều đã dọn sạch sẽ, cũng không còn sót lại cái gì.
Hai người cùng nhau xuống lầu. Đồng Thu đem cái thùng nhỏ cuối cùng này để lên trên một cái thùng khác, sau đó quay người cùng Hoắc Tri Hành tạm biệt.
“Sau này phải chăm sóc bản thân thật tốt.” Hoắc Tri Hành đêm qua trực ca đêm, sáng nay vừa về đến nhà đã giúp Đồng Thu thu dọn đồ đạc, lúc này cố gắng vực dậy tinh thần, nhẫn nhịn không ngáp trước mặt Đồng Thu.
“Ừm, anh cũng vậy.” Đồng Thu vươn tay, hai người bắt tay một cái, “Em đi trước, anh lên nhà nghỉ ngơi đi.”
Đồng Thu nói xong, nghĩ nghĩ lại nói thêm một câu: “Gặp phải chuyện gì cũng đừng quá cố chấp nhảy vào, an toàn mới là quan trọng nhất.”
Hoắc Tri Hành gật gật đầu, lui về sau nửa bước, nhìn Đồng Thu lên xe.
Xe tải của công ty dọn nhà, Đồng Thu ngồi giữa hai nhân viên, từ kính chiếu hậu đưa mắt nhìn người đứng bên ngoài.
Hoắc Tri Hành vẫy tay chào anh, nở một nụ cười.
Xe chạy, Đồng Thu nhìn người đàn ông càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ, đột nhiên lại buồn rầu vô cớ.
Anh với Hoắc Tri Hành cứ vậy là xong. Một năm hôn nhân, không dài, nhưng từ mức độ nào đó mà nói thật ra cũng không phải ngắn.
Hoắc Tri Hành rất tốt, giữa hai người có thể dùng câu tương kính như tân để hình dung, nhưng đây không phải là hôn nhân mà Đồng Thu muốn. Anh cảm thấy, hôn nhân chính là một bể chứa, từng chút chung đụng hòa hợp của hai người chính là chất lỏng làm đầy bể chứa. Có người là rượu mạnh, có người là nước ngọt, còn bọn họ là nước sôi, vô cùng nhạt nhẽo.
Anh không sợ bình thường, cái anh sợ chính là giữa hai người không có tình yêu.
Hôn nhân không có tình yêu chính là giả mù mưa sa*, làm cho người ta cảm thấy rất mệt mỏi, vậy nên dứt khoát làm theo ước định trước khi kết hôn, nếu một năm không thấy thích hợp, thì ly hôn.
* Giả mù mưa sa: giả vờ
Đương nhiên, trước khi chính thức nhận được giấy chứng nhận ly hôn, Đồng Thu không nghĩ tới chuyện này lại diễn ra suôn sẻ như vậy. Anh chỉ là cảm thấy đã đến lúc có thể nói ra, vì vậy vào hôm nào đó sau khi cơm nước xong xuôi thuận miệng nói một câu: “Tri Hành, chúng ta ly hôn đi.”
Hoắc Tri Hành cũng chỉ sửng sốt một chút, sau đó liền gật đầu.
Hắn dễ dàng đồng ý như vậy, lại khiến cho Đồng Thu mất một lúc lâu mới hồi thần.
Trước khi kết hôn, Đồng Thu vẫn luôn sống cùng ba mẹ. Nhưng sau khi ly hôn anh không có quay về đó, mà là thuê một căn hộ nhỏ một phòng ngủ gần trường học. Thứ nhất là vì cảm thấy đi làm thuận tiện, thứ hai là vì không muốn nghe mẹ lải nhải.
Nhân viên công ty dọn nhà giúp anh đem thùng lớn thùng nhỏ chuyển vào trong nhà mới. Cái phòng khách không lớn rất nhanh đã được lấp đầy nhét chồng nhét chất.
Đồng Thu trả tiền, lại khách khách khí khí mua cho hai nhân viên hai gói thuốc lá, đưa người xuống cửa dưới lầu. Lúc quay người trở về điện thoại đột nhiên vang lên.
“Đồng ca, cứu em.” Lại là bọn nhãi ranh lớp anh.
Đồng Thu thậm chí còn không kịp về nhà, trực tiếp từ cửa tiểu khu bắt xe đến đồn công an.
Anh làm thầy giáo đúng là vừa làm cha vừa làm mẹ. Đám oắt con không làm người ta bớt lo này chuyện gì cũng tìm anh. Một chục cuốc điện thoại đều là một câu: “Đồng ca, cứu em.”
Anh hôm nay cùng chồng ly thân, vốn dĩ nên là một mình buồn sầu trong chốc lát.
Kết quả lại bị quấy rối, đừng nói là buồn sầu, đến cả thời gian dọn nhà cũng không có.
Đồng Thu từ đồn công an bảo lãnh Phùng Khải Văn ra ngoài, hỏi cậu: “Ăn cơm chưa?”
“Chưa có ăn.”
“Về nhà ăn cơm đi.”
“Đồng ca, em không muốn về nhà.” Phùng Khải Văn ngồi xổm ở ven đường, ngửa đầu nhìn thầy giáo của cậu, “Mẹ của Duyệt Duyệt bắt hai đứa bọn em chia tay, trong lòng em không thoải mái.”
Đồng Thu bất đắc dĩ nhìn cậu, “Ba mẹ em có biết em ra ngoài không? Có biết em đánh nhau không?”
“Em nói em đi gặp thầy.”
Đồng Thu coi như phục luôn, kéo người dậy: “Đi ăn trước đã.”
Phùng Khải Văn muốn ăn Pizza Hut, Đồng Thu chỉ có thể theo ý cậu.
Hai người ngồi bên trong tiệm Pizza Hut, Phùng Khải Văn bộ dạng mấy ngày chưa được ăn cơm, phải nói là ăn như hổ đói.
“Đồng ca, thầy nói xem vì sao người yêu nhau không thể ở cùng nhau chứ…?”
Đồng Thu nở nụ cười, trong lòng tự nhủ: Mi mới mười sáu mười bảy tuổi, nhóc con bé tí biết cái gì là yêu sao…?
Trong lòng thổ tào như vậy là một chuyện, nói ra lại là việc khác, làm thầy giáo, lúc cùng học sinh trò chuyện phải đặc biệt chú ý.
“Em vừa rồi phải nói là ‘vì sao bây giờ em cùng Hám Duyệt yêu nhau, nhưng không thể ở cùng nhau?’.”
“Nói như thế nào đều được, nhưng tại sao lại vậy chứ?”
Đồng Thu cắn ống hút trà sữa, chậm rãi ung dung nói: “Bởi vì bọn em còn nhỏ, tôi không thể nói các em tuổi này không biết tình yêu, nhưng mà, tình yêu không phải chỉ là hai bên cùng nhau yêu thích mà thôi, còn có thêm một phần trách nhiệm. Mấy đứa không gánh nổi phần trách nhiệm này.”
Phùng Khải Văn cúi đầu suy nghĩ, Đồng Thu ngồi đối diện cậu quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời sắp tối rồi, nhìn thấy cũng chỉ là hình ảnh phản chiếu của chính mình trên cửa sổ thủy tinh.
Anh trông có vẻ trẻ hơn độ tuổi ba mươi khá nhiều, tóc tai cắt tỉa gọn gàng, mắt đeo một cặp kính mỏng. Nhìn qua nho nhã lịch sự, nhưng lại không có tí tinh thần nào.
Có thể có tinh thần mới là lạ, mấy ngày nay vừa tìm nhà ở vừa dọn nhà, thỉnh thoảng còn bị bọn oắt con này quấy rối. Anh một giấc ngủ ngon đàng hoàng cũng không có.
Phùng Khải Văn bất ngờ ngẩng đầu nhìn Đồng Thu: “Đồng ca, thầy ly hôn đúng không?”
Đồng Thu đang vừa uống trà sữa vừa chiêm ngưỡng “khoảnh khắc sa sút” của chính mình, nghe cậu hỏi một câu như vậy, suýt chút nữa thì sặc.
“Em nghe ai nói?” Trước kia lúc Đồng Thu kết hôn, Phùng Khải Văn thân là lớp trưởng, cố ý làm chúc mừng cho anh, còn mang theo mười bạn học trong lớp đến KTV vừa hát 《Hôm nay anh sẽ cưới em》vừa chúc mừng tân hôn Đồng Thu cùng Hoắc Tri Hành “Bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử”.
“Em mấy hôm trước nhìn thấy thầy cùng sư mẫu đi ra từ cục dân chính,” Phùng Khải Văn nói, “Hai người ngoại trừ ly hôn cũng không có nguyên nhân nào khác để đi ra từ cục dân chính cả.”
Nói như thế nào đây? Đôi khi có học trò quá thông minh cũng làm cho người ta vô cùng bối rối.
“Vì sao lại ly hôn….?” Phùng Khải Văn hỏi, “Hai người không phải rất tốt sao? Sư mẫu mặc cảnh phục đẹp trai muốn chết…!”
“Nhà nào có cái khó của nhà đó, người ngoài nhìn vào cũng chỉ là bề nổi mà thôi.” Đồng Thu búng một phát lên trán cậu, “Đừng có quan tâm chuyện của người khác nữa.”
“Là thế nào? Ở nhà sư mẫu bạo hành thầy sao…?”
Đồng Thu “Chậc” một tiếng, để cho cậu ngừng nói hươu nói vượn.
Phùng Khải Văn quan sát anh, chỉ chỉ tay anh: “Thầy vẫn còn đeo nhẫn kìa.”
Bị cậu nói như vậy Đồng Thu mới chú ý tới nhẫn cưới anh đang đeo trên tay. Chiếc nhẫn này là trước khi kết hôn anh cùng Hoắc Tri Hành đi mua, kiểu dáng rất đơn giản, phía bên trong có khắc tên hai người. Cả hai đều không phải kiểu người thích phô trương, loại nhẫn đơn giản bên trong thêm một chi tiết riêng này thật sự rất phù hợp.
Đồng Thu dùng sức hút một hơi trà sữa, giục Phùng Khải Văn ăn cho nhanh lên.
Sau khi trời tối Đồng Thu đưa Phùng Khải Văn về tận nhà, lại dặn dò cậu không được đối nghịch với người lớn, hai đứa còn trẻ, cuộc sống về sau còn rất dài. Nếu thật sự thích Hám Duyệt, thì cố gắng thi đậu vào một trường đại học đi, đến lúc đó ai cũng không cấm cản mấy đứa yêu đương.
Phùng Khải Văn ngoan ngoãn về nhà, trước khi đi còn nói với Đồng Thu: “Đồng ca, mặc dù sẽ bị tổn thương một thời gian, nhưng thầy cũng đừng quá khó chịu, đàn ông tốt nơi nào cũng có, tương lai khẳng định sẽ có người tốt hơn sư mẫu đợi thầy.”
Đồng Thu cười đem thằng nhóc thúi này đuổi đi.
Đi một mình trên đường về nhà, Đồng Thu chăm chú nhìn chiếc nhẫn đang đeo, sau đó anh giơ tay, dưới ánh trăng chụp một tấm hình gửi cho Hoắc Tri Hành.
Anh nói: Cái này quên trả lại cho anh.
Rất lâu sau Hoắc Tri Hành mới trả lời lại, chỉ có 6 chữ đơn giản: Trước tiên em cứ giữ đi.