Điện Thoại Từ Chồng Cũ (Chồng Trước Điện Báo)

Chương 21: Chương 21






Đồng Thu xấu hổ, vui vẻ vùi ở trong lòng Hoắc Tri Hành ngủ say. Từ khi hai người ly hôn, chuyển ra khỏi chỗ này, anh rất hiếm khi cùng người khác ngủ chung. Một lần duy nhất chính là vào đêm trước hôm Hoắc Kiều kết hôn, anh nghẹn một đêm, ngủ phải nói là cực kỳ khó chịu.

Lily có điều muốn nói: Có bạn nào để ý không, theo diễn biến của truyện thì hôn lễ của Hoắc Kiều mới tổ chức sáng hôm nay, ôm công chúa cũng là thấy vào sáng hôm nay, ngủ chung cũng mới ngủ đêm hôm qua! Nhưng chắc là tác giả thấy có hơi nhiều chương nên viết như vậy hihi

Nhưng lúc này thì khác, Đồng Thu xưa nay chưa từng sảng khoái như vậy.

Thân thể sảng khoái, tinh thần cũng sảng khoái. Linh hồn và thể xác thay phiên nhau lên đến cao trào, cùng nhau hưởng hồng phúc tề thiên.

Trước khi ngủ Hoắc Tri Hành đặt hai cái đồng hồ báo thức. Hai người cả một đêm không nghỉ, chuyên tâm làm bài thi, mặc kệ như thế nào, sáng ngày mai cũng phải dậy đi làm.

Thầy giáo Đồng bởi vì đêm hôm trước coi thi hôm sau nghỉ dạy, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.

Rạng sáng mới đi ngủ, 7 giờ Đồng Thu đã bị chuông đồng hồ đánh thức.

Anh quấn chăn lẩm bẩm một tiếng, trở người, mông đau đến mức lập tức thanh tỉnh.

Mấy tháng không có làm chuyện đó, làm một lần này so với làm một năm trước kia còn sung sướng hơn. Giống như là Gai Zhong Gai*, ‘Một viên bằng cả năm viên’.

z_1

* Gai Zhong Gai: Là một loại thực phẩm chức năng bổ sung canxi do Nhà máy Dược phẩm Cáp Nhĩ Tân số 6 sản xuất.

“Một viên bằng cả năm viên” là một câu trong quảng cáo.

Nhưng hậu quả của sung sướng chính là sáng hôm sau chân không khép lại được, động nhẹ liền đau.

Đồng Thu không chỉ có mông đau, đầu cũng đau, dù sao thì đêm hôm qua cũng uống rượu giả.

Anh đưa tay sờ sờ đầu, cảm thấy hình như hơi sốt.

Đồng Thu đang trốn trong chăn khó chịu lẩm bẩm, Hoắc Tri Hành đã làm xong điểm tâm đẩy cửa đi vào.

“Khó chịu sao?” Hoắc Tri Hành vẫn còn đang đeo tạp dề, nhìn vào chính là người đàn ông của gia đình vừa anh tuấn lại còn chu đáo. Hắn đi đến mép giường, trực tiếp cúi người xuống, hai người trán tiếp trán, Đồng Thu lập tức ngừng thở.

“Hình như là có hơi nóng.” Hoắc Tri Hành thẳng người lên, lại dùng tay sờ trán Đồng Thu, “Hôm nay có tiết sao? Nếu thật sự không được thì xin nghỉ đi.”

“Không được, em phải đi.” Đồng Thu nắm lấy ga giường muốn bò dậy, kết quả Hoắc Tri Hành nhanh tay lẹ mắt, đi thẳng tới, hai tay luồn vào nách đối phương, xốc người đứng lên.

Đồng Thu cả người lười biếng mà treo ở trên người Hoắc Tri Hành cười: “Em giống như người tàn tật vậy.”

Hoắc Tri Hành cũng cười anh: “Có cần anh sang nhà hàng xóm mượn cái xe lăn đẩy em đi làm không?”

“Đừng!” Đồng Thu nhìn khắp nơi tìm quần áo của mình, “Phùng Khải Văn nhất định sẽ ảo tưởng, cho rằng anh bạo hành gia đình em, làm em đứt chân. Nói cho anh biết, học sinh này của em, yêu thầy vô cùng, có thể liều mạng với anh.”

Hoắc Tri Hành dán vào tai anh cười khẽ, cười đến lỗ tai Đồng Thu ngứa ngáy, chỗ nào cũng ngứa.

“Haizz…” Đồng Thu tìm quần áo, tìm nửa ngày, cuối cùng ở bên cạnh sọt quần áo dơ tìm thấy…..quần chữ T của mình.

“Hửm? Làm sao vậy?” Hoắc Tri Hành quay đầu, theo tầm mắt của anh nhìn sang, lại cười: “Ngày hôm qua chưa kịp nói em, thầy giám thị đến trường thi mặc quần chữ T, tâm cơ thật sâu….”

Đồng Thu không lên tiếng, đem mặt chôn ở cổ Hoắc Tri Hành, chỉ cảm thấy xấu hổ muốn chết.

“Anh thấy là em không kịp tiết tự học đầu giờ đâu, nhớ không lầm là em buổi chiều mới có tiết, không cần phải vội.” Hoắc Tri Hành dùng sức bế người lên: “Đi tắm trước đã, của em….. cái quần chữ T của bạn em ngày hôm qua làm dơ rồi, đừng mặc, trong nhà có quần lót mới, anh lấy cho em một cái.”

Hoắc Tri Hành ôm Đồng Thu đến dưới vòi hoa sen: “Lát nữa ăn cơm xong thì uống thuốc, anh phải đi trước, chìa khóa vẫn để trong ngăn kéo tủ giày, lúc em đi thì nhớ lấy, khóa cửa giúp anh.”

Đồng Thu đứng dưới vòi hoa sen nhìn hắn: “Anh phải đi à?”

Hoắc Tri Hành tiến lên, nhéo nhéo mông Đồng Thu, “Không nỡ xa anh sao?”

“….. Không có, đi đi.”

Hoắc Tri Hành đi ra ngoài, đóng cửa giúp anh, sau đó đi lấy quần áo cho anh.

Đến khi Đồng Thu tắm xong đi ra, Hoắc Tri Hành đã thay xong quần áo chuẩn bị ra ngoài: “Ăn cơm trước đi, thuốc anh để trên bàn trà. Em hôm nay cũng đừng mặc bộ quần áo tối qua, học sinh của em chịu không nổi đâu, anh cho em mượn một bộ, có hơi rộng nhưng mặc tạm đi.”

Đồng Thu ngốc lăng xoa đầu nhìn hắn.

“Anh đi trước, có việc thì cứ gọi anh.” Hoắc Tri Hành mở tủ giày, đặt chìa khóa vào, “Lúc đi nhớ lấy chìa khóa.”

Cái xâu chìa khóa kia chính là cái lúc trước Đồng Thu dọn đi để lại, trên đó vẫn còn treo cái móc khóa hai người mua ở cửa hàng ven đường lúc mới kết hôn, một con heo màu xám xấu ơi là xấu.

Hoắc Tri Hành vẫy tay, ý bảo Đồng Thu lại đây.

Đồng Thu choàng khăn tắm đi ra cửa, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị người ta hôn trộm một cái.

“Được rồi, hôm nay đã có sức lực để làm việc.” Hoắc Tri Hành dùng sức vuốt một cái mái tóc ướt sũng của anh, “Anh đi đây, buổi tối gặp!”

Hoắc Tri Hành cuối cùng cũng đi, Đồng Thu đứng ở cửa, cả buổi mới có phản ứng, đỏ mặt trắng mắt nói thầm: “Ai buổi tối gặp anh chứ?”

Chịu đựng cái mông đau ngồi xuống ăn sáng, Đồng Thu bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, tất cả mọi chuyện đều không hợp lý.

Anh tuy rằng không đến mức ngàn ly không say, nhưng tuyệt đối không có khả năng mấy ly đã gục. Hơn nữa trạng thái lúc đó cũng không giống say rượu bình thường, tay chân tê dại, cả người vô lực, nhưng ý thức lại rất tỉnh táo.

Đồng Thu cắn một miếng trứng gà, anh thích nhất là trứng chần nước sôi, một bên tiếp tục nghi hoặc, một bên nhịn không được mà khen ngợi Hoắc Tri Hành.

Anh nhớ lại lúc ở quán bar, lúc đó Hoắc Tti Hành đến nhà vệ sinh, bartender mang đến một ly rượu, nói là sản phẩm mới, tặng khách hàng uống thử. Đồng Thu cẩn thận suy nghĩ, nhất định là ly rượu đó có vấn đề, bartender kia cùng gã đàn ông dính vào anh sau đó không chừng chính là cùng một bọn.

Anh nghĩ, sau này đúng là không thể một mình tới quán bar, đàn ông hơn ba mươi tuổi vẫn sẽ có người nhớ thương.

Nghĩ như vậy, Đồng Thu còn thấy rất vui vẻ, điều này chứng tỏ mị lực của anh không hề thuyên giảm.

Ăn uống no đủ, Đồng Thu đi thay quần áo, lúc soi gương còn có cảm giác hạnh phúc vi diệu. Cũng không biết là bởi vì cuối cùng cũng được “Đút no” hay là do mặc quần áo của chồng cũ, tóm lại, tâm tình tốt đến mức trời đầy mây anh cũng nhìn thấy mặt trời.

Ra tới cửa, Đồng Thu uống thuốc hạ sốt. Cầm chùm chìa khóa nguyên bản vốn là của anh lên, đi làm.

****

Ở bên kia, Hoắc Tri Hành vừa mới bước vào đồn công an Tam Hồ, giơ tay gõ một cái lên bàn làm việc của đồ đệ Triệu Hòa Vũ. Triệu Hòa Vũ đang sống sờ sờ ăn bánh bao sợ tới mức xém chút nữa thì chết nghẹn.

“Sao thế sư phụ?” Triệu Hòa Vũ ngẩng đầu nhìn hắn.

“Tối hôm nay cùng tôi đi kiểm tra cái quán bar hôm qua, có người tính kế tính đến trên đầu sư mẫu cậu.”

Đồng Thu bình thường đều đến trường học từ sáng sớm, chưa từng vắng mặt tiết tự học đầu giờ. Nhưng hôm nay sau khi tiết tự học đầu giờ kết thúc anh mới đến, lúc anh tới cổng trường thì chuông tan học cũng vừa vặn vang lên. Anh đi thẳng đến phòng học, đi xem bọn nhóc con làm anh lo nghĩ kia.

Chú bảo vệ ở cổng thấy anh, cười ha hả chào hỏi: “Thầy giáo Đồng hôm nay đổi phong cách rồi.”

Đồng Thu cười cười: “Đẹp trai đúng không?”

Chú bảo vệ gật đầu, đưa cho anh ít bánh kẹo: “Con gái chú kết hôn, chia một chút hỉ khí.” (Không khí vui mừng)

Đồng Thu nói cám ơn, bỏ bánh kẹo cưới vào túi áo, dọc theo hành lang đến phòng học.

Hoắc Tri Hành cao hơn anh, cường tráng hơn anh. Bình thường quần áo của Hoắc Tri Hành đều lớn hơn anh một size, hơn nữa, phong cách mặc đồ của hai người cũng không giống nhau.

Đồng Thu lúc đi làm đều mặc áo sơ mi tối màu, cố gắng làm cho mình trông thành thục ổn trọng một chút. Mà Hoắc Tri Hành lúc không mặc cảnh phục, phần lớn đều là áo thun hoặc là hưu nhàn.

Cho nên, khi anh mặc áo thun cùng jacket đứng ở cửa phòng học, Phùng Khải văn vừa mới từ nhà vệ sinh về nhìn anh cười hì hì nói: “Đồng ca hôm nay thật khác!”

Thiếu niên 18 tuổi cùng người lớn 50 – 60 tuổi có năng lực quan sát nhạy bén như nhau, thầy giáo Đồng biểu thị rất vui vẻ.

Đồng Thu liếc cậu một cái, xua tay ý bảo cậu mau chóng về lớp.

Phùng Khải Văn vô cùng ngoan ngoãn, nghe lời không có đến gần anh ngả ngớn, nhưng trước lúc chạy đi vẫn vứt lại một quả bom: “Cái này hình như là phong cách của cựu sư mẫu!”

Đồng Thu vừa “Chậc!” một tiếng, Phùng Khải Văn đã chạy về tới chỗ ngồi.

Có một học trò ma lanh như vậy, Đồng Thu không biết là nên vui hay nên phiền.

Đồng Thu đứng ở cửa phòng học, sau khi giáo viên Tiếng Anh đến anh mới chậm rãi ung dung trở về văn phòng.

Từ khi bắt đầu “Trăm ngày đếm ngược trước kỳ thi đại học”, áp suất không khí của lớp 12 càng ngày càng thấp, không chỉ có sinh viên, giáo viên cũng vậy.

Trong văn phòng mỗi ngày đều có giáo viên giận dỗi vì bị giảm tiết, tất cả các môn học chính là một chuỗi khinh miệt*, mà môn Ngữ văn của bọn họ thì bị tất cả các môn khác đạp dưới chân, nằm ở vị trí trong cùng nhất của chuỗi.

* Chuỗi khinh miệt (鄙视链): Là một thuật ngữ chỉ có ở Trung Quốc. Theo mình tìm hiểu thì nó là một chuỗi phân cấp bậc, tương tự như Chuỗi thức ăn. Nói chung mang ý nghĩa không tốt. Nó kiểu như thế này: A > B > C > D >E…..

Buổi chiều, Đồng Thu ở văn phòng nói thầm có mấy học sinh môn tự nhiên thành tích không tệ, chính là môn Ngữ văn lại kẹt ở trong khoảng đầu 100 điểm, làm sao cũng không lên được, cứ dậm chân tại chỗ. Vị giáo viên già sắp sửa về hưu lại gần nói: “Thầy giáo Đồng, môn Ngữ văn này không thể kéo điểm.”

Đồng Thu rất muốn mở ngăn kéo lấy nút bịt tai ra.

Bọn anh ở chung trong một văn phòng lớn, năm trước bởi vì một vài nguyên nhân loạn thất bát tao, trường học tạm thời để tổ Ngữ văn bọn anh đến đây cùng tổ Toán học dùng chung một văn phòng, bắt đầu từ khi đó, mấy giáo viên Ngữ văn trong lòng chưa từng được dễ chịu.

“Dù sao cũng là học sinh ban tự nhiên.” Vị giáo viên già kia nói, “Tôi nói lời này có lẽ thầy không thích nghe, nhưng các thầy dậy Ngữ văn, muốn dẫn lớp vẫn là nên chủ nhiệm lớp ban xã hội thôi, tư duy nghệ thuật của các thầy không giống với tư duy khoa học của chúng tôi.”

Đồng Thu giả vờ cười ha hả, ôm tài liệu cùng sách sẽ dạy trong tiết tiếp theo rời đi.

“Còn không vui.” Giáo viên kia nhìn bóng dáng Đồng Thu, cảm thấy mình vô cùng oan ức, “Tôi nói sai sao? Đúng là không giống nhau mà!”

Giáo viên Ngữ văn Đồng Thu trợn trắng mắt, bước nhanh đi về lớp mình, còn có hai phút là vào học, lớp 12 cả tầng phòng học đều lặng ngắt như tờ.

Mấy đứa nhóc trước kia ồn ào quậy phá bây giờ cũng không còn bát nháo, giải lao giữa giờ mọi người đều hoặc là nhỏ giọng thảo luận hoặc là tranh thủ ngủ bù, trước kia chưa từng nghiêm túc chăm chỉ như vậy.

Đồng Thu đi đến trước cửa lớp học đứng quan sát học sinh một lát, chuông reo mới bước vào lớp.

Bởi vì đêm qua lăn lộn quá lợi hại, đến trường một lúc rồi anh vẫn thấy khó chịu. Nhưng khó chịu thì khó chịu, lớp vẫn phải lên.

Vì để giảm bớt những đau đớn không cần thiết, cả một tiết Đồng Thu chỉ đứng một chỗ không di chuyển, vừa tan học anh suy nghĩ trước lúc về nhà cần phải đến tiệm thuốc mua thuốc mỡ.

“Đồng ca!”

Đồng Thu ôm sách đi về văn phòng, còn chưa đi xa đã bị Phùng Khải Văn gọi lại.

“Nói.”

Phùng Khải Văn từ trong túi áo đồng phục móc ra hai vé xem phim nhăn nhúm: “Nói trước, đây không phải đút lót. Vé xem phim tối mai, mẹ em tuần trước cho em, em đi không được….., nhưng thầy có thể đi cùng sư mẫu.”

Đồng Thu “Chậc!” một tiếng, “Đi không được thì trả cho mẹ em.”

“Bà ấy với ba em đến nhà bà ngoại rồi. Không ai đi thì tiếc lắm, thầy cầm đi, xem như là em lót gạch cho con đường tình yêu của thầy và sư mẫu.”

Phùng Khải Văn nhét hai tấm vé vào tay Đồng Thu, xoay người liền chạy.

Đồng Thu cúi đầu nhìn thoáng qua, 《Cổ Mộ Phong Vân》, phòng chiếu VIP, ghế tình nhân.

Vừa nhìn liền biết phim nát.

Nhưng mà Đồng Thu bị cái “Ghế tình nhân” hấp dẫn, hơn ba mươi năm qua, anh còn chưa từng ngồi ghế tình nhân.

Nghĩ lại đúng là có chút thảm.

Nhưng mà hẹn chồng cũ cùng mình ngồi ghế tình nhân, Hoắc Tri Hành có suy nghĩ nhiều hay không…..?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình

Tiểu kịch trường:

Hoắc Tri Hành: Có!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.