Điện Thoại Từ Chồng Cũ (Chồng Trước Điện Báo)

Chương 31: Chương 31




Chuyện của Tiếu Khả Nhiên cũng làm ảnh hưởng đến những người khác, đặc biệt là học sinh không may đúng lúc đi ngang qua, bị dọa đến mức phải nằm viện.

Đối phương cũng là học sinh lớp 12, ngay lúc này lại xảy ra chuyện này, đúng là tai họa bất ngờ. Chuyện của Tiếu Khả Nhiên về mặt pháp luật nhà trường không có trách nhiệm, nhưng tai nạn của đứa nhỏ này, nhà trường phải chịu trách nhiệm.

Sắp xếp ổn thỏa cho học sinh lớp mình, điều chỉnh tâm trạng ổn định lại, buổi chiều Đồng Thu cùng vài giáo viên đi thăm học sinh vì Tiếu Khả Nhiên mà phải nằm viện kia một chút, trên đường trở về nhận được điện thoại của Hoắc Tri Hành, hai người hẹn buổi tối cùng nhau ăn cơm.

Bởi vì chuyện của Tiếu Khả Nhiên, hơn nữa ba của Tiếu Khả Nhiên còn dẫn người tới gây sự, trường học không thể tạm dừng tiết tự học buổi tối, để cho mọi người về nhà sớm.

Đồng Thu không có quen tan việc sớm như vậy, 5 giờ chiều ra khỏi cổng trường, mắt thấy hôm nay là cuối tuần, ý thức được Hoắc Tri Hành tối nay phải 8 giờ mới tan ca.

Anh gửi cho đối phương một tin nhắn, nói anh về nhà chờ hắn.

Hoắc Tri Hành đêm nay bận đến thở không ra hơi, gần 9 giờ mới đọc được tin nhắn.

Hắn thay quần áo, vội vàng dặn dò Triệu Hòa Vũ vài câu rồi lập tức đi thẳng đến nhà Đồng Thu.

Hoắc Tri Hành biết Đồng Thu mấy ngày nay tâm trạng không tốt, đã trễ thế này, dứt khoát mua một ít đồ ăn mang lên luôn. Hắn xách đồ đi vào tiểu khu, lúc đến dưới lầu vừa ngẩng đầu, vậy mà thấy Đồng Thu đứng ghé vào cửa sổ hút thuốc.

Đồng Thu đã cai thuốc nhiều năm, từ khi làm thầy giáo cũng không còn hút thuốc, hôm nay là thật sự phiền muộn trong lòng, trên đường về nhà mua một gói.

Anh ghé vào trên cửa sổ, không biết từ lúc nào đã hút hơn nửa gói, lúc nghe thấy tiếng đập cửa mới sửng sốt, tàn thuốc rơi đầy trên bệ cửa sổ.

Dụi tắt điếu thuốc đang hút dở, phất phất tay muốn xua bớt mùi thuốc lá, nhưng hiệu quả cũng không được bao nhiêu.

Anh đi ra mở cửa, Hoắc Tri Hành vừa nhìn thấy anh đã bị mùi thuốc lá làm cho sặc đến nhíu chân mày.

Hoắc Tri Hành thỉnh thoảng cũng hút thuốc, nhưng không nghiện. Trước kia ở đại đội hình cảnh một ngày có thể hút đến hai gói, về sau đến đồn công an, không còn áp lực lớn như vậy, hút ít hơn. Cuối cùng đến khi kết hôn cùng Đồng Thu, phát hiện Đồng Thu không hút thuốc lá, hắn cũng bắt đầu ý thức kiểm soát lại.

“Hút thuốc?” Hoắc Tri Hành hỏi.

Đồng Thu giống như người vừa bị phát hiện bí mật không thể cho ai biết, cúi đầu, thậm chí còn không có mặt mũi trả lời lại.

“Anh nghĩ muộn quá rồi, em dạo này lại khó chịu, nên anh mua mấy món đồ ăn nhẹ mang lên ăn.”

Đồng Thu gật đầu, nghiêng người cho Hoắc Tri Hành vào nhà: “Em còn tưởng anh bận rộn, tối hôm nay sẽ không thể đến gặp em.”

Thật ra cũng rất kỳ quái, hai người hiện tại tuy rằng thân thiết, nhưng quan hệ vẫn chưa làm rõ, gặp hay không gặp thì có thể thế nào đây? Đồng Thu không biết nguyên nhân có phải là bởi vì thân phận của Hoắc Tri Hành hay không, là cảnh sát, làm anh cảm thấy có hắn ở bên anh luôn rất an tâm.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Hoắc Tri Hành vậy mà lại trở thành thuốc an thần của anh.

“Hôm nay đúng là rất bận, còn không thể trả lời tin nhắn của em.” Hoắc Tri Hành móc điện thoại ra đưa cho anh xem, “Lúc bắt người bị rớt vỡ màn hình rồi.”

Đồng Thu duỗi tay, dùng lòng bàn tay xoa xoa cái màn hình điện thoại bị vỡ đến thê thảm: “Thật là khổ cực.”

Hoắc Tri Hành cười cười: “Vì nhân dân phục vụ!”

Hắn thuận tay vuốt tóc Đồng Thu nói: “Được rồi, ăn cơm thôi!”

Hai người ngồi trên thảm trong phòng khách, giống như hôm trước uống rượu, vai kề vai ngồi trước bàn trà.

“Ở khu vực của bọn anh có một gia đình kia rất nổi tiếng.” Hoắc Tri Hành thấy tâm tình của Đồng Thu vẫn còn sa sút, bình thường chưa bao giờ nói chuyện công việc, hắn nghĩ mọi cách tìm chủ đề, muốn kể một vài câu chuyện mới lạ cho đối phương: “Người chồng bạo lực gia đình, lần nào người vợ cũng đến báo nguy, sau đó bọn anh tới hòa giải, nói giam giữ người, vợ gã lại không chịu, phá rối, không cho bọn anh bắt người.”

Đồng Thu nhìn về phía Hoắc Tri Hành, Hoắc Tri Hành thấy anh có hứng thú, nói tiếp: “Tháng nào cũng ồn ào như vậy vài lần, từ khi anh đến đồn công an này, hai người bọn họ là quen thuộc nhất.”

“Bạo lực gia đình vì sao lại không ly hôn?” Đồng Thu cau mày hỏi.

“Triệu Hòa Vũ từng khuyên mấy lần, trên người bà chị kia đều là vết thương, cậu ta khuyên ly hôn kết quả lại bị chửi đến máu chó đầy đầu.” Hoắc Tri Hành lắc đầu, “Mỗi người có một cách sống riêng.”

Đồng Thu nhớ tới Tiếu Khả Nhiên, cô bé kia từ nhỏ đã bị ba đánh đập lại còn bị mẹ bạo hành.

“Cũng có thể là thật sự không còn cách nào.” Đồng Thu uống ngụm nước, “Con người sống đều là thân bất do kỷ.”*

* Thân bất do kỷ: Không phải chuyện gì cũng theo ý mình

Hoắc Tri Hành đặt đũa xuống, đi rót thêm nước cho anh: “Con người…. có thể sống được bao nhiêu năm? Tính toán hết mọi đường, một trăm năm đã là rất dài, cố gắng hết sức mà sống vui vẻ đi.”

Đồng Thu hiểu hắn đây là đang khích lệ anh, nhận lấy nước, nhìn đối phương cười: “Tri Hành, em năm nay tiễn chân đám nhỏ này xong, không muốn tiếp tục làm giáo viên nữa.”

Hoắc Tri Hành vừa ngồi xuống, nghe thấy lời này của anh, ngây ngẩn cả người: “Tại sao? Là bởi vì chuyện lần này sao?”

Đồng Thu hai tay cầm ly nước, cả người ủ rũ ỉu xìu, anh nhìn ly nước trong suốt, nhẹ giọng nói: “Coi như là vậy đi, em cảm thấy em không đủ tư cách.”

Hoắc Tri Hành trầm mặc thật lâu, qua một thời gian rất dài hỏi: “Còn thuốc không?”

Trước khi tới hắn đã để thuốc của mình ở lại đơn vị, bởi vì cảm thấy Đồng Thu có lẽ ghét mùi thuốc lá, quyết định không mang theo.

“Còn.”

“Anh hút một điếu.” Hoắc Tri Hành dùng tay đè vai Đồng Thu, mượn lực đứng lên, sau đó đi về phía cửa sổ, châm thuốc.

Đồng Thu ngồi yên chỗ cũ quay đầu nhìn hắn, đối phương dựa vào bên cửa sổ, nhả ra bên ngoài một vòng khói.

“Anh chưa có kể với em lý do vì sao anh lại chuyển đến đồn công an ở đây đúng không?”

Trước khi kết hôn Đồng Thu có hỏi một lần, Hoắc Tri Hành chỉ nói là bởi vì trước kia trong lúc làm nhiệm vụ bị thương. Thậm chí là làm nhiệm vụ gì, thương tích là gì, hắn một chữ cũng không nói, anh cũng chưa từng hỏi.

Nhưng thật ra, Đồng Thu biết, trong chuyện này nhất định có ẩn tình.

Đồng Thu hiểu, đại đội hình cảnh, cho dù bị thương không thể tiếp tục ở lại đội, cũng có thể trực tiếp chuyển đến làm việc trong văn phòng, không nhất thiết phải chuyển tới đồn công an. Nhưng Hoắc Tri Hành lại tới.

Lúc trước đối phương không nói, Đồng Thu cũng không hỏi, ai cũng không muốn nói chuyện quá khứ, không nói thì không nói, cho dù là vợ chồng cũng phải cho nhau chút không gian riêng.

Đồng Thu nói: “Lúc ấy anh nói anh bị thương.”

“Ừ.” Hoắc Tri Hành nhìn bầu trời đêm một ngôi sao cũng không thấy, thanh âm mờ ảo như bị sương khói bao vây, khến Đồng Thu nghe cũng không được rõ ràng: “Bị thương hai chỗ, một là ở vai, bị đạn xuyên qua.”

Đồng Thu nhớ rõ.

Trên người Hoắc Tri Hành có vô số vết sẹo, một vài vết anh có thể nhận biết được là do thế nào mà thành, một vài vết anh không thể biết. Lần đầu tiên hai người ân ái, Đồng Thu đã sốc khi nhìn thấy cơ thể đối phương, lúc đó Hoắc Tri Hành cười hỏi anh: “Có sợ không?”

Đồng Thu lúc đó trả lời không sợ.

Sau đó lại có một lần, có lẽ là trước khi ly hôn, Hoắc Tri Hành tắm xong ra ngoài, Đồng Thu nhìn chằm chằm vết sẹo trên vai hắn. Lúc đó Hoắc Tri Hành lại hỏi anh: “Xấu không?”

Đồng Thu nở nụ cười, nói: “Trên người anh hùng mới có sẹo.”

Mới mấy hôm trước thôi, hai người hẹn hò trở về, lúc làm chuyện thân mật cũng nói đến cái vấn đề này, Hoắc Tri Hành hỏi anh có ghét bỏ không, anh trả lời không những không ghét bỏ, mà còn cảm thấy rất gợi cảm.

Nếu như ban đầu chỉ là lịch sự hùa theo an ủi, thì bây giờ anh cảm thấy mỗi một vết sẹo của Hoắc Tri Hành đều khiến anh say mê.

Hắn nhiều sẹo như vậy, về phần vết thương trên vai, lúc mới kết hôn Hoắc Tri Hành gần như là đã hồi phục hoàn toàn, chỉ là không thể xách đồ quá nặng, cái này Đồng Thu nhớ rõ.

“Vậy còn một chỗ là ở đâu?”

Hoắc Tri Hành quay lại, chỉ chỉ ngực mình.

“Ở tim?” Đồng Thu nhíu mày.

“Trong lòng.” Hoắc Tri Hành nói, “Tổn thương trong lòng so với bất kỳ chỗ nào trên cơ thể đều đau đớn hơn.”

Hoắc Tri Hành nói xong, rít mạnh một hơi thuốc lá, trầm mặc hút thuốc rất lâu, cho đến khi hút hết điếu thuốc.

Đồng Thu cảm thấy không ổn, đi qua, anh rút ra châm lửa một điếu thuốc, thuốc còn chưa đưa tới bên miệng đã bị Hoắc Tri Hành đoạt mất.

Hắn hút một hơi, nói: “Lần hành động đó, bọn anh không ai nghĩ tới đối phương có súng, hơn nữa sự tình xảy ra bất ngờ, bọn anh ngay cả áo chống đạn cũng không mặc. Anh lúc đó quá lỗ mãng, trực tiếp xông thẳng vào, bị đối phương nả một phát súng bắn trúng bả vai.”

Đồng Thu nhìn hắn, cảm thấy trong mắt Hoắc Tri Hành dường như có cái gì chợt lóe.

“Lúc đó anh ngẩn người mất một lúc, ngay sau đó liền có tiếng súng thứ hai vang lên.” Hoắc Tri Hành quay lại, trong ánh mắt ngấn nước cười hỏi Đồng Thu: “Em biết xảy ra chuyện gì không? Một đồng đội của anh, nổ súng bắn tên khốn kiếp bắn anh kia, nhưng mà cậu ta cũng trúng đạn rồi.” Hoắc Tri Hành nói, “Bị bắn vào ngực, tử vong ngay tại chỗ.”

Mỗi một người đều có một đoạn hoặc là vài đoạn quá khứ vô cùng không muốn nhớ lại như vậy. Sau khi sự kiện đó xảy ra, cần phải dùng một khoảng thời gian dài thật dài để mài thành bụi che đi mọi hình ảnh của ký ức đó. Nếu như có thể, ước gì có thể vĩnh viễn không cần phủi đi lớp bụi đó dù chỉ một lần.

Giống như lúc trước, Đồng Thu hỏi nguyên do chuyển làm cảnh sát an ninh, Hoắc Tri Hành cũng chỉ thuận miệng lừa gạt cho qua, một câu cũng không nói nhiều.

Lúc đó, bọn họ đang hẹn hò sắp sửa kết hôn, chuẩn bị trở thành đôi chú rể mới, cùng nhau ôm lấy kỳ vọng và ảo tưởng về đối phương, nhưng lại không ai chịu thẳng thắn thành thật.

Hôm nay, hơn một năm đi qua, Hoắc Tri Hành nhận ra hắn càng ngày càng không muốn nhìn thấy Đồng Thu buồn. Đồng Thu nói anh không bảo vệ được học sinh của mình, vậy còn Hoắc Tri Hành thì thế nào?

Hắn không bảo vệ được người hắn yêu, không bảo vệ được đồng đội, người hắn yêu bây giờ đau khổ, đồng đội vì hắn mà hy sinh.

“Một phát súng bắn vào ngực cậu ấy, cũng là bắn vào trái tim anh.” Hoắc Tri Hành nhìn khói trắng lượn lờ hình thành rồi lại tan đi, “Sau đó, anh không có cách nào đối mặt với những người khác, cũng không có biện pháp đối mặt với chính mình, anh cảm thấy là anh giết cậu ấy.”

Đồng Thu mắt không chớp nhìn người trước mặt, anh trước giờ chưa từng thấy Hoắc Tri Hành như vậy, hắn giống như mặt không cảm xúc mà vạch ra vết thương máu me be bét cho anh xem.

“Một khoảng thời gian rất dài, anh bị áy náy hổ thẹn giày vò đến nỗi chỉ biết trốn ở bệnh viện không chịu gặp ai, anh sợ hãi, mặc dù biết rõ sẽ không có ai đến chỉ thẳng vào mũi anh mà mắng chửi, nhưng anh vẫn không dám đối mặt với bọn họ.” Hoắc Tri Hành nói, “Sau đó, anh quay về đội, nhưng rất nhanh liền phát hiện anh không thể tiếp tục được nữa. Lúc làm nhiệm vụ anh trở nên cẩn thận dè dặt, nhiều lần vì vậy mà bỏ lỡ cơ hội. Anh đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng vấn đề cũng không giải quyết được. Lại sau đó, anh đề nghị thuyên chuyển, chỉ cần anh ở lại đại đội hình cảnh, mặc kệ làm cái gì anh đều cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn anh, anh cảm thấy đồng đội của anh vẫn luôn đi theo anh, cậu ấy không trách anh, nhưng anh trách chính mình.”

Đồng Thu cầm gói thuốc, cũng châm một điếu.

“Con người, khó chữa nhất chính là tâm bệnh. Cái cảm xúc “áy náy hổ thẹn” này một khi sinh ra, trong thời gian ngắn sẽ không thể tốt được.” Hoắc Tri Hành cười khổ nhìn về phía Đồng Thu, “Cho nên, thật ra anh có thể hiểu được cảm giác bây giờ của em.”

Đồng Thu bị sặc thuốc khiến hai mắt đỏ bừng, anh không biết có phải là anh ảo giác hay không, Hoắc Tri Hành hình như đang khóc.

Thì ra mọi người đều rất mệt mỏi.

Đồng Thu ngậm thuốc vào miệng, cầm tay Hoắc Tri Hành kéo người qua, hai người mặt đối mặt, giây tiếp theo Đồng Thu ôm lấy đối phương.

Ôm Đồng Thu ấm áp lại mềm mại, Hoắc Tri Hành vươn tay xoa đầu anh, cũng không biết hai người rốt cục là ai an ủi ai.

Ngón tay Đồng Thu kẹp lấy điếu thuốc hút một hơi rồi rút ra, anh thở dài nói: “Chúng ta đều là tội nhân….”

Hoắc Tri Hành nhíu chặt mày, ôm lấy người: “Đúng vậy, vì để chuộc tội, tương lai có phải là càng nên cố gắng sống thật tốt hay không?”

Đồng Thu nở nụ cười, gật nhẹ đầu, chôn mặt ở vai Hoắc Tri Hành, buồn buồn đáp lại một tiếng: “Ừm!”

Bởi vì áy náy hổ thẹn, lòng sinh ám ảnh, Hoắc Tri Hành rời khỏi đại đội hình cảnh, chuyển đến đồn công an Tam Hồ làm một cảnh sát an ninh bình thường, mà Đồng Thu, anh nghĩ nghĩ rồi nói: “Em không rời trường học nữa.”

Hai người buông nhau ra, cùng dụi tắt thuốc lá, đóng cửa sổ, quay về bên cạnh bàn trà.

Hoắc Tri Hành lại rót cho anh thêm ly nước, nhét vào tay anh.

“Qua đợt này, em sẽ tìm hiệu trưởng nói chuyện, thứ nhất là xin lỗi, thứ hai là cảm ơn.” Đồng Thu uống một ngụm nước, nhẹ nhàng nói: “Ba là, sang năm em không chủ nhiệm lớp nữa.”

Đồng Thu tới trường học chưa được hai năm đã bắt đầu làm chủ nhiệm lớp, anh năm nay mới 33, mà đã có hai lớp học sinh thi đại học, ở trường anh, đây là điều hiếm thấy. Anh thích làm chủ nhiệm, bởi vì thích cái cảm giác cùng bọn nhỏ trưởng thành. Có người cảm thấy 5 năm là một vòng tuần hoàn, có người lại cảm thấy 10 năm 12 năm là một vòng tuần hoàn, nhưng đối với anh mà nói, 3 năm chính là một vòng tuần hoàn, trong mỗi vòng tuần hoàn đó, trưởng thành không chỉ có học sinh, còn có cả anh nữa.

Lily: Giải thích cho ai mờ mịt chỗ này nhé: Đồng Thu ra trường đi dạy 2 năm, sau đó bắt đầu chủ nhiệm. Anh đã dạy được 2 lớp thi đại học, lớp hiện tại là lớp thứ 3. Một kỳ chủ nhiệm là 3 năm ( lớp 10 đến 12), 3 lớp là 9 năm, thêm 2 năm đầu là 11 năm. Năm nay anh 33 tuổi, 11 năm trước là 22 tuổi, 22 là tuổi tốt nghiệp đại học, cũng như Việt Nam mình thôi.

Quan hệ giữa giáo viên và học sinh chính là giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau đồng hành, anh thích loại quan hệ này.

Nhưng mà hiện tại, anh không thể không thừa nhận, cần phải tạm dừng lại thôi, anh không đi nổi nữa.

Hoắc Tri Hành ngồi ở bên cạnh dùng sức bóp bóp chân anh nói: “Anh ủng hộ tất cả mọi quyết định của em.”

Đồng Thu nhìn Hoắc Tri Hành, hôm nay người này không mặc cảnh phục, chỉ là một bộ dạng bình thường, Đồng Thu từng cảm thấy anh đối với Hoắc Tri Hành cởi cảnh phục không có cảm giác gì, nhiều nhất thì xem hắn là người tốt, trong lòng đem “Thẻ người tốt” phát một cái lại một cái. Nhưng mà tối hôm nay, anh đột nhiên phát hiện, người này cho dù có mặc hay không mặc cảnh phục, cũng đều khiến anh cảm thấy cực kỳ an tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.