Nhẫn không giống với các loại trang sức khác, dù sao thì nhẫn vẫn luôn mang ý nghĩa đặc biệt, huống chi còn là nhẫn cưới.
Hoắc Tri Hành nói Đồng Thu đeo nhìn đẹp.
Đồng Thu nói vậy không tháo xuống nữa.
Hai người nhìn nhau cười, đối phương suy nghĩ cái gì, trong lòng mỗi người đều đã sáng tỏ.
Đồng Thu xem như hiểu rồi, vị chồng cũ này anh cũng không cần phải theo đuổi, cho dù là trước kia lúc hai người không hiểu rõ nhau, anh cũng biết Hoắc Tri Hành không phải loại người tùy tiện mập mờ ái muội với người khác, đặc biệt còn là với người có quan hệ không tầm thường – chồng cũ.
Một khi đã có, thì đó chính là thật lòng.
Anh thậm chí còn ấm đầu, tự tin đến mức cảm thấy chỉ cần anh đề nghị phục hôn, hai người quay về là có thể lập tức đem chứng nhận ly hôn đi đổi.
Thật đúng là lăn lộn giày vò, tạo thêm “công ăn việc làm” phiền phức cho nhà nước.
Đồng Thu cùng Hoắc Tri Hành nằm trên giường ôm nhau, chờ cho người bên ngoài giải tán, chui vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Ai cũng không buồn ngủ, nhỏ tiếng rì rầm tán gẫu.
Đồng Thu tò mò cuộc sống trước kia của Hoắc Tri Hành lúc còn ở đại đội hình cảnh, Hoắc Tri Hành cũng không kiêng kỵ, tất tần tật đều kể cho anh.
“Nhưng mà nếu như chúng ta quen nhau từ hồi đó, có lẽ lúc trước em nhất định sẽ không kết hôn với anh.”
Đồng Thu nằm dựa vào ngực hắn, nghe hắn nói như vậy, ngẩng đầu lên hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì hồi đó tụi anh nếu như không phải có tình huống đặc thù, thì sẽ không mặc cảnh phục.” Hoắc Tri Hành nhướn mày cười chọc ghẹo anh, “Em không phải là thích quần áo trên người anh sao?”
Đồng Thu bị nhìn thấu xấu hổ, nhéo ngực Hoắc Tri Hành một cái: “Ai nói vậy?”
“Vậy thì là coi trọng con người anh.”
“Cũng không phải vậy.” Thầy giáo Đồng lại bắt đầu mất tự nhiên, “Chính là mơ mơ màng màng không thể hiểu được, lúc trước đồng ý kết hôn với anh, có thể là bị bỏ bùa.”
Hoắc Tri Hành ở sát bên tai anh cười cười: “Vậy hiện tại thì sao?”
Đồng Thu chớp mắt nhìn hắn, nhìn một chút, hai mắt liền cong.
Đưa tay lên vòng qua cổ Hoắc Tri Hành, Đồng Thu nâng cằm lên, môi cọ cọ môi đối phương: “Anh nói xem?”
Hoắc Tri Hành ở trên người anh làm bậy: “Có lẽ là bởi vì, thành tích học tập của anh quá tốt.”
Nửa đêm làm thêm một bài thi bù, làm cho đến sau nửa đêm mới xong, hai người ngày hôm sau tự nhiên sẽ bỏ bữa sáng.
Mẹ Đồng Thu vốn dĩ cũng muốn gọi hai người, lại bị ông nội Đồng ngăn cản.
“Người trẻ tuổi đều thích ngủ nướng, con để hai đứa ngủ đi, cứ kệ chúng nó!”
Ông nội Đồng vô cùng thấu hiểu lòng người, hơn nữa bởi vì ông lên tiếng, trong nhà cũng không ai đi đánh thức hai người, vậy là hai người cứ thể ngủ cho tới khi mặt trời lên cao.
So với Đồng Thu, Hoắc Tri Hành vẫn tính là sớm.
Đến khi Đồng Thu mở mắt, thật sự là đúng tới trưa, anh sờ bên cạnh, Hoắc Tri Hành đã không còn ở trên giường.
Đồng Thu lấy di động, xem một chút nhóm của lớp và nhóm giáo viên của trường, thấy không có chuyện gì phát sinh mới an tâm, nằm trên giường lười biếng vươn vai. Sau đó lại chui vào ổ chăn một lúc lâu mới ngáp một cái xuống giường mặc quần áo đàng hoàng đi rửa mặt.
Lúc Đồng Thu rửa mặt xong ra ngoài thì thấy Hoắc Tri Hành đang cùng ông nội tưới hoa ngoài ban công. Vừa vận động cánh tay bả vai, vừa đi ra ban công.
Anh lại gần, nghe thấy ông nội đang giới thiệu mấy chậu hoa đang nở rộ của ông, trong lời nói tràn đầy đắc ý, giống như đang khoe khoang đứa cháu trai của mình lớn lên là xinh đẹp nhất.
“Ôi, tiểu tổ tông cuối cùng cũng dậy được rồi đấy à!” Ông nội nhìn Đồng Thu, ghét bỏ bĩu môi một cái.
Đồng Thu cười ha ha, đi qua ôm ông nội nhõng nhẽo: “Chào buổi sớm nha, lão tổ tông!”
“Sớm cái gì mà sớm? Anh nhìn thử xem mấy giờ rồi?”
Đồng Thu không có đáp lại, chỉ cười, sau đó quay sang hỏi Hoắc Tri Hành: “Anh dậy từ lúc nào thế? Sao không gọi em?”
“Tri Hành người ta đã dậy được nửa ngày, đang chờ con ăn cơm đấy!” Ông nội đẩy Đồng Thu cho Hoắc Tri Hành: “Hai người các con mau đi ăn đi, ông đến giờ rồi, phải xuống dưới lầu xem bọn họ chơi cờ.”
Đồng Thu dựa vào người Hoắc Tri Hành, lười biếng cười với ông nội: “Thế nào mà vẫn còn xem người ta chơi cờ? Sao ông không chơi?”
“Không chơi!” Ông nội Đồng xua tay, “Cho dù là người thông minh cũng sẽ có điểm mù kiến thức, ông xem người ta chơi là được.”
Cụ ông đi rồi, Hoắc Tri Hành ôm cổ Đồng Thu kéo người đi ăn cơm.
“Ba mẹ em đâu?” Đồng Thu hỏi.
“Nghe nói là sang nhà cô, đi từ lúc sáng sớm, anh cũng không có gặp.” Hoắc Tri Hành hâm nóng đồ ăn cho Đồng Thu, “Buổi chiều chúng ta có kế hoạch gì không?”
Đồng Thu vừa mới tỉnh ngủ, còn chưa có suy nghĩ đến chuyện này, Hoắc Tri Hành hỏi tới, anh nghĩ nghĩ, sau đó cười nói: “Đi công viên đi, mang anh nhớ lại quãng thời gian như nước chảy kia.”
Dường như sau khi làm tình, quan hệ giữa người và người sẽ đột nhiên tiến bộ vượt bậc, nhất là giống như Đồng Thu cùng Hoắc Tri Hành, sau khi không còn dùng quan hệ pháo hữu làm lý do để đánh pháo, tất nhiên sẽ càng thân thiết hơn ngọt ngào hơn.
Với lại hiện tại bọn họ dùng lý do gì để mà đánh pháo, cả hai người coi như là “lòng đã hiểu có điều chưa nói” mà thôi.
Lúc ra ngoài, hai người này rõ ràng là chồng cũ của nhau, vậy mà lại cứ y như chồng chồng mới cưới. Vừa ra khỏi cửa tiểu khu đã ngay lập tức nắm tay, nhẫn trên ngón áp út hai người sáng lấp lánh, cực kỳ chói mắt.
Đồng Thu dự tính ra ngoài gọi taxi, kết quả vừa ra khỏi cửa tiểu thu đúng lúc gặp xe bus vào trạm, số trời đã định, trơ mắt bỏ qua thì quá vô lý.
Đồng Thu kéo Hoắc Tri Hành đi nhanh vài bước, ngồi trên xe bus tiến về phía công viên vùng ngoại thành.
Kỳ nghỉ mùng 1 tháng 5 nhiều người, cũng may chỗ hai người lên xe là trạm đầu tiên, hai người xí được hai chỗ ngồi ở hàng cuối cùng.
Đồng Thu ngồi cạnh cửa sổ, mở cửa sổ ra, gió đầu tháng 5 êm dịu nhẹ nhàng thổi qua mặt anh, ngứa, dĩ nhiên rồi, nếu như không có tơ liễu bay loạn đầy trời thì tốt hơn.
Đây chính là tơ liễu. Đẹp nhỉ? Nhìn thì đẹp đó! Nhưng sự thật thì…..
Thực tế không như mơ!!!!
“Từ từ, đừng nhúc nhích.” Hoắc Tri Hành đột nhiên bóp bóp tay Đồng Thu, bảo anh đừng cử động.
“Nhắm mắt lại.”
Đồng Thu kinh ngạc, lỗ tai lập tức đỏ bừng.
“Không phù hợp đâu?” Đồng Thu nói, “Trên xe còn có trẻ con kìa.”
“Nghĩ cái gì thế?” Hoắc Tri Hành cười anh, nói: “Nhắm mắt lại.”
Đồng Thu đành phải ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm giác có cái gì đến gần hai mắt mình, giây tiếp theo liền nghe thấy Hoắc Tri Hành nói, “Được rồi.”
Thì ra là tơ liễu, nãy giờ dính ở khóe mắt Đồng Thu, hèn chi vừa rồi anh nhìn mọi thứ cứ có cảm giác bị cái gì che mắt.
Nghĩ quá nhiều, Đồng Thu xấu hổ mặt mũi đỏ bừng, Hoắc Tri Hành không chịu buông tha bất kỳ cơ hội chọc ghẹo anh nào, giỏ giọng cười hỏi: “Em vừa rồi nghĩ cái gì thế? Tưởng anh muốn hôn em sao?”
“….. Không có.” Đồng Thu nói, “Anh cũng không nên nghĩ quá nhiều.”
Hoắc Tri Hành nhẹ giọng cười, gật đầu nói: “Ừm, là anh nghĩ quá nhiều.”
Đồng Thu len lén liếc trộm hắn, nhìn cho đã xong quay về phía cửa sổ tự cười một mình.
Bên ngoài ánh mặt trời ôn dịu, nhiệt độ cũng ấm áp, hai người tay trong tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, thế nhưng ai cũng không muốn buông ra.
Đồng Thu cảm thấy đây có lẽ chính là cái được gọi là “Thời điểm tốt”. Thời tiết tốt, tâm tình tốt, người bên cạnh cũng tốt.
Anh bắt đầu cảm thấy những lúc ở cùng Hoắc Tri Hành đều vô cùng ngọt ngào, những thứ….. làm anh rung động luôn xảy ra bất ngờ khiến cho anh trở tay không kịp.
Tại sao lúc vừa mới kết hôn số lần tim đập rộn ràng vì đối phương lại ít như vậy? Chả lẽ thật sự là vì có được rồi nên sẽ không còn quý trọng sao?
Dọc theo đường đi, Đồng Thu bắt đầu nghĩ về quá khứ của hai người, cùng vì một mục đích tiến tới hôn nhân mà quen biết tìm hiểu nhau, cảm thấy điều kiện của cả hai cũng không tệ liền quyết định kết hôn, sau đó cùng nhau ký kết hiệp ước đồng ý với thỏa thuận hôn nhân một năm, Đồng Thu mặc dù cảm thấy đối phương thật sự rất tốt, nhưng cả hai người đối với nhau đều giữ vững một khoảng cách an toàn.
Là khoảng cách an toàn về mặt tâm lý.
Đồng Thu không biết Hoắc Tri Hành ban đầu là nghĩ như thế nào, nhưng anh vẫn luôn sợ rằng sau khi ngày ngày ở chung đối phương sẽ thấy thất vọng về anh, cho nên suốt ngày đều giả vờ giả vịt.
Ở dưới lớp ngụy trang như vậy, làm sao có thể thật sự động lòng?
Hai người không hề nhìn rõ bộ dạng chân thật của nhau, mãi cho đến sau khi ly hôn.
Ly hôn rồi, cứ tưởng vẫn sẽ duy trì hình tượng tốt đẹp ở trước mặt đối phương. Nhưng Đồng Thu cũng không hiểu xảy ra chuyện gì, cứ luôn ở trước mắt Hoắc Tri Hành mất mặt.
Trứng rung bị tìm thấy, quần chữ T bị phát hiện, đĩa CD GV sao nam Âu Mỹ bị nhìn thấy, đến quán bar săn diễm bị bắt tại trận….
Đồng Thu cảm thấy mấy tháng qua, lớp da ngụy trang trước mặt Hoắc Tri Hành của anh bị kéo xuống từng chút từng chút một, không hề thấy đau, ngược lại còn cảm thấy càng ngày càng thú vị, mỗi ngày trôi qua lại càng sống động.
Nghĩ tới những chuyện này, anh liền nhịn không được muốn dựa vào ngực Hoắc Tri Hành để cảm khái, thậm chí còn có thể nhấc bút viết một bài văn vạn chữ.
Đồng Thu đột nhiên nghĩ đến, có lẽ Hoắc Tri Hành từ lâu đã biết anh là cái dạng người gì, chẳng qua là lười không muốn thẳng thắn vạch trần anh mà thôi.
Như vậy cũng tốt, cứ từ từ mà tới đi, có lẽ rồi sẽ tới một ngày hai người có thể mở rộng vòng tay, không còn giữ lại bất kỳ một bí mật nào nữa. Đến lúc đó, cho dù là tiếp tục làm bạn hay là dùng một thân phận khác để ở chung, thì cũng đều tốt hơn cả đời đeo mặt nạ đứng nhìn nhau.
Trong lúc miên man suy nghĩ, hai người đã ngồi xe bus đi qua hơn nửa thành phố.
Đồng Thu nghe thấy xe bus báo trạm, liền nắm chặt tay Hoắc Tri Hành: “Trạm tới chúng ta xuống xe.”
Hoắc Tri Hành không ngờ nhanh như vậy, “Không phải ở ngoại thành sao? Nhanh như vậy đã đến rồi.”
“Thành phố nhỏ…..! Có thể rộng bao nhiêu?” Đồng Thu cười kéo hắn đứng lên. Hai người từ từ tiến lên phía trước, lảo đảo đi về phía cửa xe.
Lúc này trên xe rất đông người, hai người vất vả từ hàng cuối cùng chen đến cửa sau, Đồng Thu nắm lấy tay vịn trên đầu, quay người lại phát hiện tay Hoắc Tri Hành không có chỗ vịn.
“Anh ôm em đi.” Đồng Thu kéo cái tay không của Hoắc Tri Hành, đặt ở eo của mình, “Lát nữa thắng gấp…”
Anh còn chưa nói xong, tài xế vô cùng phối hợp mà đột ngột đổi hướng.
Hoắc Tri Hành trực tiếp ôm lấy người, hai người tí nữa là bị văng sang bên cạnh.
“A!” Lúc bất ngờ đổi hướng, Đồng Thu suýt nữa thì đụng vào thùng đựng tiền xu trên xe bus, là Hoắc Tri Hành đỡ cho anh, chờ xe ổn định, anh xoay người đứng đối diện với Hoắc Tri Hành, cách lớp quần áo xoa xoa chỗ eo của Hoắc Tri Hành đụng vào thùng tiền, căng thẳng hỏi: “Đau không?”
Thùng đựng tiền xu trên xe bus
Hoắc Tri Hành cúi đầu nhìn anh cười: “Đau, em xoa xoa anh sẽ hết đau.”
Trên xe có người nhìn hai người, Đồng Thu xấu hổ, lẩm bẩm một câu: “Về rồi nói tiếp.”
Đồng Thu ngẩng đầu, tay vịn vừa rồi của anh đã bị Hoắc Tri Hành chiếm đoạt, đang định nói gì đó, đã bị hắn kéo vào trong ngực.
Hai người kề sát vào nhau, xung quanh toàn người là người.
Hoắc Tri Hành ghé vào tai anh, mang theo ý cười nhẹ giọng nói: “Ôm anh cho chắc, một lát nữa thắng gấp, lỡ như bị đẩy đến trong ngực người khác, anh sẽ ghen (ăn giấm) đó!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình
Đồng Thu: Vậy anh ăn đi.