Điện Thoại Từ Chồng Cũ (Chồng Trước Điện Báo)

Chương 39: Chương 39




Đồng Thu ở đằng kia lo lắng muốn chết, xoay vòng vòng lo tới lo lui, vậy mà cái người tên Hoắc Tri Hành này ở trong nhà ma lại là một bộ dáng khí định thần nhàn*. Cái này nếu như bị Đồng Thu phát giác ra chân tướng, chắc chắn trong thời gian ngắn sẽ bị “cấm thi”.

* Khí định thần nhàn: bình tĩnh nhàn nhã

Nhà ma âm u tăm tối, Hoắc Tri Hành giống như là có “phước lành miễn dịch” cái gì cũng không sợ, hai tay cắm trong túi quần, ung dung thoải mái bước đi, từ trên xuống dưới không khác gì lão đại đang nhàn nhã tản bộ thị sát địa bàn của mình. Hắn không những một lần cũng không bị dọa sợ, thậm chí trong lúc đó còn chọc ghẹo NPC giả ma hù người để kéo dài thời gian, còn nhân tiện bùi ngùi nếu có Đồng Thu ở đây thì tốt rồi.

Nói đến thì hắn cũng rất bất ngờ, vừa mới xoay người một cái Đồng Thu đã không thấy tăm hơi, phản ứng đầu tiên của hắn cũng là phát ngốc, sau đó chạy đi tìm người, cuối cùng phát hiện hai người thì ra là bị cửa tự động tách ra. Muốn gặp nhau, hoặc là ông trời có mắt bảo dây tơ hồng dẫn dắt hai người bọn họ nối lại tình duyên, hoặc là chỉ có thể gặp nhau ở lối ra.

Cảm giác này, thật sự là có hơi giống Hứa Tiên và Bạch Nương Tử, nếu như không cần phải lãng phí hai ba trăm đồng tiền, thì chuyện này thật ra cũng rất lãng mạn.

Đối với sự tình này, Hoắc Tri Hành cảm thấy vô cùng tiếc nuối, ban đầu đã tính toán kỹ lưỡng rồi, giả vờ nhu nhược nhân cơ hội để thầy giáo Đồng bảo vệ hắn, thương yêu hắn, bản thân còn có thể thừa cơ nếm vài “trái ngọt”, ngờ đâu vừa mới được có vài phút, người trong ngực còn chưa ôm nóng, trò chơi hết rồi.

Hắn mà biết trước như vậy đã chẳng làm, lúc đó không nên buông tay để Đồng Thu rời khỏi mình.

Không có Đồng Thu ở bên cạnh, nhà ma mất đi 80% thú vị, còn lại 20% chính là Hoắc Tri Hành nghiên cứu đoạn đường tới cánh cửa tiếp theo. Cách bao lâu thì đóng hoặc là mở ra một cánh cửa, mỗi lần đi khoảng bao xa thì gặp được một NPC, giống như là một “Nhân viên nghiên cứu nhà ma” vậy, vô cùng nhàm chán.

Hoắc Tri Hành nghịch một sợi dây thừng “máu chảy đầm đìa”, nghĩ thầm, nhà ma đúng là phải đi cùng người yêu mới thú vị.

Hắn nghe xong điện thoại của Đồng Thu đi thêm một đoạn ngắn là đến cửa vào tầng ba, đứng tại chỗ do dự một lúc lâu, nghĩ nghĩ, tuy rằng cố tình để cho người ta lo lắng là rất xấu tính, nhưng mà xấu tính một lần thì vẫn được.

Thế là, cảnh sát Hoắc mặt dày ở bên trong lắc lư một lúc lâu mới đi về phía lối ra.

Trong khi đó, Đồng Thu ở bên ngoài cầm điện thoại đi qua đi lại mấy vòng, bên cạnh có một ông bố dắt theo con nhỏ quan tâm hỏi anh: “Đồng chí à, cậu bị lạc con hay sao? Bên kia có phòng phát thanh, cậu có thể nhờ bọn họ thông báo giúp cậu.”

Đồng Thu cười khổ: “Không phải, là… bạn của tôi.”

“Bạn”, hiện tại chính miệng nói ra từ này, Đồng Thu cảm giác mất tự nhiên đến vi diệu. Anh cảm thấy quan hệ giữa anh và Hoắc Tri Hành hoặc là phải thêm vào phía sau chữ “bạn” một chữ nữa (bạn tình), hoặc là đổi thành một từ khác.

Nhưng mà đổi thành cái gì bây giờ?

Thầy giáo Ngữ văn lại rơi vào khu vực mù kiến thức.

Đồng Thu đang ở đây bối rối, cánh cửa có người đẩy ra, anh vội vàng nhìn sang, cuối cùng cũng thấy được Hoắc Tri Hành.

Trước khi đi ra Hoắc Tri Hành còn cố tình diễn tập trước một chút, làm cho bản thân nhìn vào có vẻ như vẫn còn đang rất sốc. Vừa ra tới bên ngoài, còn chưa kịp phát huy kỹ thuật diễn xuất đã bị ánh mặt trời chói lòa khiến cho ngẩn ngơ nheo mắt lại, giây tiếp theo liền bị Đồng Thu xông tới bắt lấy cổ tay.

“Anh không có chuyện gì chứ?” Đồng Thu sốt ruột hoảng hốt hỏi hắn, lại nhìn trái nhìn phải, giống như đang kiểm tra xem linh hồn Hoắc Tri Hành có còn ở trong cơ thể hay không.

“Vẫn còn tốt.” Hoắc Tri Hành nở một nụ cười miễn cưỡng, “Em đợi lâu không?”

“Không.” Đồng Thu thấy hắn không có việc gì mới nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó liền ngoan ngoãn xin lỗi, “Rất xin lỗi, em không ngờ bên trong còn có cửa ngầm.”

Hoắc Tri Hành thấy Đồng Thu thật sự rất lo lắng, cũng có chút không đành lòng, giơ tay xoa xoa đầu anh, cười nói: “Không sao, em cũng không phải cố tình bỏ rơi anh.”

Đồng Thu vẫn còn áy náy, nói muốn đi khỏi nơi này, tìm một chỗ thoải mái ngồi một lát.

“Đi thôi.” Hoắc Tri Hành đưa tay ôm chầm lấy người ta, “Bị dọa tới mức miệng khô lưỡi khô, đi mua nước uống đi.”

“Đợi chút.” Đồng Thu kéo Hoắc Tri Hành tới chỗ thăm dò ý kiến người chơi của nhà ma, trên cuốn sổ góp ý lả tả vài nét bút viết một hàng chữ: Đề nghị trước khi đi vào nên nói cho người chơi biết bên trong có cơ quan lối đi bí mật, nhắc nhở người chơi chuẩn bị tâm lý, cẩn thận bị lạc bạn lữ!

Hoắc Tri Hành nhìn hai chữ “Bạn lữ”, cười đến sâu xa, sau đó thừa lúc Đồng Thu nói chuyện với nhân viên công tác, gạch chữ “Bạn”, đổi thành chữ “Tình”.

Hai người mua nước, không còn chỗ nào khác muốn đi, nên chậm rãi từ từ mà đi lên núi.

“Nơi này rất vắng người.” Hai người đi tới giữa sườn núi, phát hiện rất nhiều người sau khi ngừng lại ở đình hóng gió phía dưới thì không đi lên nữa.

“Ừm, đa số đều mà mang trẻ con tới, bạn nhỏ không đi xa như vậy được.”

Hoắc Tri Hành nở nụ cười, quay đầu nhìn anh: “Vắng người rất tốt.”

Lời này khiến Đồng Thu trong lòng nhảy dựng, vô thức nghĩ rằng Hoắc Tri Hành muốn cùng anh đánh “dã chiến”.

Đồng Thu tự mình kiểm điểm, cảm thấy từ sau khi ly hôn, anh thật sự là bắt đầu cho phép bản thân “bay xa”, không những chỉ có ý đồ ra ngoài săn diễm, còn cùng chồng cũ lăn giường, hiện tại thậm chí còn có ý niệm “đánh dã chiến.”

Quá đáng sợ!

Thân là một giáo viên nhân dân, loại tư tưởng này vô cùng nguy hiểm.

“Đang nghĩ cái gì thế?” Hoắc Tri Hành thấy anh cả buổi không nói chuyện, nghĩ là anh mệt rồi, “Muốn lên trên tiếp không?”

“Đương nhiên muốn, đỉnh núi này có thể nhìn thấy nhà ông nội đó.” Đồng Thu vì muốn chứng minh thể lực của mình vẫn còn tốt, cố ý đi nhanh hơn.

Hoắc Tri Hành đi theo phía sau anh, nhìn bóng lưng anh cười cười, cười xong, tầm mắt từ trên lưng đối phương chuyển xuống dưới eo, cuối cùng dừng ở trên mông.

Đúng là cầm thú mà. Hoắc Tri Hành ở trong lòng tự mắng chính mình.

Lúc lên tới đỉnh núi cả hai người đều thở hổn hển, Đồng Thu thì nghiêm trọng hơn, dù sao anh cũng là người lâu năm không chịu rèn luyện.

Anh ngồi trên ghế đá trong đình hóng gió uống nước, nghe thấy Hoắc Tri Hành nói, “Nơi này không tệ!”

“Đúng vậy.” Đồng Thu đóng nắp chai nước, “Nhưng mà mùa hè muỗi vô cùng nhiều.”

Hoắc Tri Hành ban đầu là đứng ở giữa đình, lúc này đi tới trước mặt Đồng Thu, hắn cúi người, hỏi anh: “Nghĩ kỹ chưa?”

“Cái gì cơ?”

Hoắc Tri Hành tiến lại gần, làm tim Đồng Thu tăng tốc đập rộn ràng.

“Anh muốn lấy quà tạ lỗi của em.”

Đồng Thu quên mất tiêu chuyện này, nói đúng hơn là anh căn bản không hề nghĩ tới chuyện này, lúc đó chỉ một lòng một dạ nhớ thương Hoắc Tri Hành, đâu ra còn có tâm tư suy nghĩ cái gì mà quà tạ lỗi.

“Còn chưa có chuẩn bị sao?” Hoắc Tri Hành mắt đầy ý cười nói: “Vậy anh tự xin một thứ có được hay không?”

“Thứ gì cơ?”

Đồng Thu vừa mới hỏi xong, Hoắc Tri Hành đã hôn lên, một nụ hôn nhẹ nhàng ôn nhu đặt lên môi Đồng Thu, đối phương không hề có ý định làm sâu thêm, chỉ chạm vào như vậy, mang theo xúc cảm mát lạnh sau khi uống nước khoáng ướp lạnh, rất dễ chịu.

Không bao lâu, Hoắc Tri Hành lui ra, thanh âm trầm thấp dịu dàng nói: “Chính là cái này.”

Đồng Thu làm sao chịu nổi trêu chọc như vậy, vốn dĩ mấy ngày qua anh đã nổi lên tâm tư với Hoắc Tri Hành, lên mấy lần giường, thực tủy tri vị, bây giờ căn bản chịu không được khiêu khích.

“Anh đó…… phiền muốn chết!” Đồng Thu nói thầm một câu, giây tiếp theo liền giơ tay ôm lấy cổ Hoắc Tri Hành, kéo người về phía mình.

Lần này là Đồng Thu chủ động, sau khi chạm vào, không chút do dự làm nụ hôn sâu thêm, đầu lưỡi luồn sang tách mở hàm răng Hoắc Tri Hành, hai người ở trong đình hóng gió trên đỉnh núi không bị ai quấy rầy hôn đến sảng khoái.

Đồng Thu ban đầu đã thở hổn hển, sau khi hôn sâu đầu choáng váng luôn.

Anh dựa vào trong ngực Hoắc Tri Hành, bởi vì thiếu dưỡng khí, há lớn miệng thở dốc, hận không thể đem toàn bộ không khí xung quanh một hơi hút sạch.

Anh nói: “Xong rồi, già thật rồi, sợ là sau này làm tình chỉ có thể bất động.”

“Vốn dĩ cũng không cần em động.” Hoắc Tri Hành nói, “Em chỉ cần nằm một chỗ phối hợp với anh là được.”

Đồng Thu cười liếc mắt nhìn hắn: “Chuyện này…. lỡ như sau này em cùng người khác làm, biết đâu em chuyển lên phía trên thì sao? Làm người thì phải biết nhìn xa trông rộng đúng không?”

Hoắc Tri Hành biết thừa anh đang nói giỡn, nhưng vẫn ra vẻ ghen tuông nhéo eo anh một cái: “Thầy giáo Đồng lá gan thật to, còn dám cùng người khác làm?”

Đồng Thu nhìn hắn cười, nhìn rất lâu, không nói lời nào.

Hoắc Tri Hành cũng nhìn lại anh như vậy, hai người nhìn nhìn, lại tiếp tục hôn nhau.

Có đôi khi Đồng Thu sẽ nghĩ, câu chuyện của anh và Hoắc Tri Hành có lẽ là sau khi hai người ly hôn mới chân chính bắt đầu, trước kia chỉ có thể gọi là người quen, anh chưa bao giờ thả lỏng tinh thần, cho dù là trong khoảng thời gian kết hôn.

Một năm kết hôn kia, hai người danh chính ngôn thuận là người yêu của nhau, bọn họ hợp lý hợp tình cũng hợp pháp mà sống chung, làm tình, nhưng lại chưa từng cảm nhận được tình thú cùng tình yêu.

Tương kính như tân, thỉnh thoảng một chút thú vị cũng không có.

Nhưng mà hiện tại, Đồng Thu giạng chân ngồi trên đùi Hoắc Tri Hành, bị đối phương ôm lấy hôn môn, mọi thứ trên trời dưới đất đều vì bọn họ dính vào nhau hôn môi mà mặt mũi đỏ bừng.

Lúc Đồng Thu đỏ mặt dựa vào vai Hoắc Tri Hành thở hổn hển đột nhiên nhớ tới một câu: Khi bạn yêu một người, sẽ không thể kiềm chế được muốn hôn người đó.

Trước kia, cho dù là lúc ân ái, hai người cũng hiếm khi hôn môi, mà dù có hôn môi thì cũng giống như người máy được lập trình, khô khan nhàm chán, có thể hôn cho Đồng Thu lăn quay ra ngủ.

Thế nhưng bây giờ, năng lực cùng nhiệt tình của Hoắc Tri Hành đều khiến anh mê muội, hận không thể hôn rồi lại hôn.

Đồng Thu nghi ngờ, anh không biết anh là bởi vì có tình ý với Hoắc Tri Hành cho nên mới nảy sinh dục vọng với hắn, hay chỉ là bởi vì kỹ thuật giường chiếu của người này so với trước khi ly hôn tiến bộ vượt bậc, hợp khẩu vị anh mới khiến cho anh muốn ngừng cũng không ngừng được.

Bởi vì chuyện chăn gối hòa hợp mà sinh ra cảm tình, thế thì rốt cục có phải là tình yêu hay không?

Đường xuống núi có hơi dốc, cũng không có hàng rào bảo vệ, Hoắc Tri Hành không yên tâm, dứt khoát nắm tay đồng thu suốt cả đoạn đường.

Đồng Thu nói: “Lúc bé có một lần em tới đây với ba, không ngoan, không chịu nghe lời, tự mình chạy như điên xuống, kết quả tông vào cây.”

Hoắc Tri Hành nhớ tới truyện cười “Heo đâm vào cây”, lúc đầu còn cố gắng nhịn, cuối cùng ôm người ta cười không ngừng được.

Đồng Thu lúc đầu bị hắn cười thì rất bất đắc dĩ, kết quả đối phương cứ cười, làm cho anh cũng bật cười theo.

“Anh bị thần kinh à!” Đồng Thu giơ tay nhẹ nhàng đánh lên ngực Hoắc Tri Hành một cái, “Không được cười!”

“Em hôn anh một cái, anh sẽ không cười nữa.”

Đồng Thu cảm thấy Hoắc Tri Hành đúng là quá xảo quyệt, cho dù là chuyện gì cuối cùng cũng đều trở thành lý do để hắn hưởng ngon ngọt, nhưng mà, cố tình Đồng Thu lại rất “chịu” cái này, ôm cổ đối phương, nhón chân lên hôn một cái.

“Cám ơn thầy giáo Đồng.” Hoắc Tri Hành vỗ vỗ eo anh, “Môi em thật là mềm.”

Đồng Thu đỏ mặt, anh là đàn ông hơn ba mươi tuổi, bị người ta nói như vậy, hoàn toàn không chống đỡ được, quay người muốn tự mình chạy xuống, kết quả lại bị Hoắc Tri Hành túm trở về.

“Đi từ từ thôi.” Hoắc Tri Hành kéo anh, bước từng bước xuống núi, “Không thôi lát nữa em lại tông vào cây.”

Đồng Thu cười bất lực, đành phải để hắn nắm tay đi xuống núi.

Đường xuống núi quanh co khúc khuỷu, nhìn không thấy điểm cuối, Đồng Thu cảm thấy, con đường bọn họ đi qua để lại một chuỗi tình cảm ngọt ngào, những gì trước đây còn chưa trải qua, chính là đang chờ hai người nắm tay nhau đi đến tương lai bạc đầu.

Trong ánh nắng chiều của hoàng hôn, Đồng Thu quay đầu nhìn sang người bên cạnh, anh lại nghĩ tới vấn đề anh tự hỏi mình lúc ở trên đỉnh núi khi nãy: Rốt cục có phải là tình yêu hay không?

Chí ít thì cảm giác bây giờ là phải!

Đồng Thu quyết tâm thành thật với chính mình, ít nhất thì bây giờ anh cảm thấy, anh yêu Hoắc Tri Hành hết thuốc chữa rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.