Đồng Thu vô cùng quen thuộc với lời dặn dò của Hoắc Tri Hành: Đừng ra ngoài, có người gõ cửa cũng đừng mở. Khi còn nhỏ ba mẹ anh công việc bận rộn, thường xuyên để anh ở nhà một mình, lần nào cũng vậy, trước khi hai người kia ra ngoài, câu nói sau cùng đều là câu này.
Nghe thấy Hoắc Tri Hành nói như vậy, Đồng Thu lập tức giống như học sinh tiểu học, thành thật ngoan ngoãn ngốc ở trong nhà chờ người lớn trở về.
Anh thật ra cũng không lo lắng gì, có Hoắc Tri Hành cơ mà, anh sợ cái gì chứ?
Đồng Thu không hiểu sao vô cùng tự tin, nằm trên sô pha chơi điện thoại, ba con dao kia xếp hàng đặt ở trên bàn trà, chờ cảnh sát Hoắc đến “kiểm hàng”.
Lúc bên ngoài có người gõ cửa Đồng Thu đã nằm trên sô pha ngủ rồi, anh lên tiếng, xỏ dép lê mơ mơ màng màng ra mở cửa, thấy Hoắc Tri Hành đứng ở cửa, anh còn ngốc ngốc cười ngây ngô.
“Em đó!” Hoắc Tri Hành vào nhà, một tay ôm eo Đồng Thu, một tay đóng cửa, “Không phải đã dặn em đừng tùy tiện mở cửa sao? Lỡ như người gõ cửa không phải anh thì làm sao bây giờ?”
Đồng Thu cười hắn: “Anh lo lắng quá rồi.”
Hoắc Tri Hành dám không lo lắng sao, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì, hối hận cũng không kịp.
“Em sao rồi?” Hoắc Tri Hành lại hỏi, “Không có chuyện gì chứ?”
“Em không có chuyện gì, chỉ là buồn ngủ thôi.” Đồng Thu kéo tay hắn dẫn người đi đến phòng khách, “Dao ở trên bàn trà.”
Hai người ngồi trên ghế sô pha, Hoắc Tri Hành cẩn thận kiểm tra mấy con dao cùng hộp đóng gói chuyển phát nhanh một lần, biên lai chuyển phát đúng thật là có vấn đề. “Liên tục ba ngày sao?”
“Đúng vậy!” Đồng Thu nói: “Bắt đầu từ ngày chúng ta ở chỗ ông nội trở về, hôm đó nhận được chính là dao gấp.”
Hoắc Tri Hành nhìn chằm chằm vào ba con dao.
“Ngày thứ hai là dao quân đội, đưa đến trường học.” Đồng Thu nói, “Lúc đầu em nghĩ là Phương Bách Thành, nhưng mà điện thoại của gã gọi không được, em gọi hỏi Sở Dao, cô ấy nói Phương Bách Thành tháng trước ra nước ngoài rồi.”
Hoắc Tri Hành cau mày, gật nhẹ đầu.
“Thật ra cho dù ra nước ngoài, cũng có thể là gã.” Đồng Thu nói, “Em lúc đầu cũng không muốn nói với anh, sợ anh lo lắng.”
“Em nên nói với anh.” Hoắc Tri Hành lấy di động, “Chờ anh một chút, anh gọi điện thoại.”
Hắn đi ra ban công, Đồng Thu ngồi yên trên ghế sô pha chờ hắn quay lại.
Hà Hoành Đào một lúc lâu mới nhận điện thoại, hỏi hắn: “Có chuyện gì vậy?”
“Có tin tức của Trâu Khải không?”
“Đang tính nói với cậu chuyện này.” Hà Hoành Đào nói, “Tôi điều tra được, Trâu Khải được tạm tha đúng thật là có vấn đề, gã sau khi ra tù ở tại nhà của em họ gã, chờ tôi bắt được bác sĩ làm giả kết quả kiểm tra, xác thực chứng cứ là có thể bắt người trở lại.”
“Gã thật sự an phận ở trong nhà em họ?”
“Tôi đã cho người theo dõi nhìn chằm chằm bên đó, gần đây thật sự là không có đi ra ngoài.”
Hoắc Tri Hành vẫn cảm thấy không yên, cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp.
“Án tử của Chu Tiểu Viên thì sao?” Hoắc Tri Hành hỏi, “Hôm trước cậu cho tôi xem ảnh chụp, là bị dao đâm đúng không? Hung khí đã tìm được chưa?”
“Chưa tìm được.” Hà Hoành Đào nói, “Hung khí có lẽ là dao quân đội.”
Hoắc Tri Hành nhíu mày, xoay người nhìn về phía bàn trà trong phòng khách.
“Có điểm đặc biệt gì không?”
“Cậu muốn làm gì?” Hà Hoành Đào cảnh giác hỏi.
Hoắc Tri Hành cũng không cùng y vòng vo: “Người yêu tôi nhận được ba bưu kiện, đều là được người trực tiếp đưa tới, trong đó có một cái là dao quân đội.”
Hà Hoành Đào thấp giọng chửi một câu: “Mang lại đây trước đi.”
Bất an trong lòng Hoắc Tri Hành nhanh chóng bị phóng đại. Hắn cúp điện thoại trở lại phòng khách, tìm cái túi gói ba con dao lại cẩn thận, sau đó chuẩn bị rời đi.
“Anh không ở lại à?” Đồng Thu còn nghĩ đêm nay Hoắc Tri Hành có thể ở lại đây.
“Anh còn có chút việc.” Hoắc Tri Hành ôm lấy Đồng Thu hôn một cái, cười nói: “Sao vậy? Luyến tiếc anh à?”
“Làm gì có.” Đồng Thu mạnh miệng, “Em chỉ là lịch sự hỏi một chút thôi.”
Hoắc Tri Hành còn không hiểu anh thì không gọi là Hoắc Tri Hành, nhéo nhéo eo đối phương, còn nhân cơ hội sờ soạng mông người ta: “Thời gian này nhất định phải chú ý an toàn, một khi có chuyện gì khác thường thì lập tức gọi cho anh.”
Đồng Thu ngoan ngoãn gật đầu: “Xin vâng theo lời cảnh sát Hoắc dạy bảo.”
“Được rồi, anh đi đây, em ngủ sớm đi.” Hoắc Tri Hành mở cửa, chờ thang máy đi lên.
Đồng Thu đứng ở cửa nhà nhìn hắn, do dự một lát, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay.
Hoắc Tri Hành cười đi lại trước mặt anh, Đồng Thu giơ tay ôm cổ đối phương, nhắm ngay môi Hoắc Tri Hành hôn một cái. Nụ hôn này kêu rõ to, “Ba” một tiếng vang vọng trên hành lang giữa đêm hôm khuya khoắt khiến cho não bộ đặc biệt hưng phấn.
“Cảm tạ thầy giáo Đồng khen thưởng.” Thang máy lên tới, Hoắc Tri Hành phải đi rồi, hắn cười hôn đáp lại một cái: “Buổi tối hôm nay lại có thêm động lực để làm việc.”
Nhìn Hoắc Tri Hành đi vào thang máy, Đồng Thu dựa ở trên cửa, cảm thấy cô đơn tịch mịch, lại còn lạnh lẽo.
Anh gửi cho Sở Dao một tin nhắn: Chị em, bà nói xem nếu tôi đưa ra lời mời sống chung với chồng cũ, anh ấy sẽ nghĩ gì?
Sở Dao cấp tốc trả lời lại: Sẽ không nghĩ gì cả, nhưng mà sẽ “Từ đây quân vương bất tảo triều”!
Hoắc Tri Hành đêm hôm khuya khoắt cầm theo ba con dao đi đến đại đội hình cảnh, lúc hắn đi vào, Hà Hoành Đào lại đang mắng người.
“Được rồi, đừng mắng nữa.” Hoắc Tri Hành ném cái túi đến trước mặt y, “Giao cho cậu.”
Hà Hoành Đào nhìn hắn một cái, mở ra, lập tức chú ý đến con dao quân đội kia.
Y gọi người đến mang ba con dao này đi làm giám định, sau đó gọi Hoắc Tri Hành vào văn phòng của mình.
“Xảy ra chuyện gì?” Hà Hoành Đào hỏi.
“Mấy hôm trước chúng tôi từ nơi khác trở về, ngay ngày hôm đó em ấy liền nhận được một túi đồ, bên trong là dao gấp.” Hoắc Tri Hành nói, “Ngày hôm qua là dao quân đội, đưa đến trường học của em ấy, hôm nay là dao phay.”
Hoắc Tri Hành tự rót cho mình ly nước: “Người yêu tôi là thầy giáo, bình thường làm người hiền lành, phụ huynh học sinh đều thích em ấy, chưa từng gây thù chuốc oán với ai. Chỉ có duy nhất một tên ngốc tử theo đuổi bám lấy em ấy dạo này đã ra nước ngoài, cậu nói xem, sẽ là ai gửi cho em ấy?”
Hà Hoành Đào nghĩ tới con dao quân đội kia, thấp giọng mắng: “Khốn kiếp!”
“Lúc nào mới có thể bắt Trâu Khải lại?” Hoắc Tri Hành nói, “Tên khốn này một ngày chưa về tù, tôi một ngày không an tâm.”
“Ai mà không vậy?” Hà Hoành Đào nói, “Nhưng mà chuyện này có chỗ khó giải quyết, liên quan đến rất nhiều người.”
Vấn đề này, Hoắc Tri Hành hiểu rõ.
Tù nhân muốn được tạm tha để điều trị y tế, quá trình giám định pháp y đều phải có sự theo dõi chặt chẽ của cảnh sát, để đề phòng có người giở trò bịp bợm. Dưới tình huống như vậy mà còn có thể phát sinh bệnh án giả, nếu thật sự muốn truy cứu trách nhiệm đến cùng, phía sau khẳng định không phải chỉ có một hai người.
“Vụ án của Chu Tiểu Viên tiến triển tới đâu rồi?”
“Nói xem tôi tại sao lại mắng bọn họ chứ.” Hà Hoành Đào cực kỳ tức giận ngồi xuống, “Đến bây giờ còn chưa tìm được hung khí.”
Hoắc Tri Hành tự nhủ: Hung khí nằm trong tay thầy giáo Đồng nhà tôi, có thể tìm được mới lạ!
Hoắc Tri Hành cảm thấy, nếu Chu Tiểu Viên thật sự là do Trâu Khải giết, bưu kiện cũng là Trâu Khải gửi, thì tên khốn này đúng là rất thông minh, một mũi tên trúng hai con nhạn, vừa hù dọa Đồng Thu còn có thể thủ tiêu hung khí.
Nhưng mà, nhất định Trâu Khải cũng đã nghĩ đến, một khi Đồng Thu nhận được mấy thứ này, anh chắc chắn sẽ giao cho Hoắc Tri Hành, mà Hoắc Tri Hành, đương nhiên sẽ đưa đến chỗ Hà Hoành Đào.
Nói cách khác, Trâu Khải căn bản không hề có ý định giấu giếm hung khí.
Hoắc Tri Hành ngồi ở đó, trầm mặc uống nước.
Hắn đột nhiên hiểu ra, Trâu Khải ra tù mục đích thật sự chính là vì giải quyết kẻ phản bội cùng kẻ bắt giữ gã, cũng chính là Chu Tiểu Viên và Hoắc Tri Hành.
Chu Tiểu Viên đã chết, bị đâm rất nhiều nhát dao, vô cùng thê thảm.
Hiện tại đến lượt Hoắc Tri Hành, rõ ràng là Trâu Khải rất thông minh, biết được tra tấn người nhà hắn so với tra tấn hắn sẽ càng khiến cho hắn đau khổ hơn.
Hà Hoành Đào đưa cho Hoắc Tri Hành một điếu thuốc: “Người yêu cậu vẫn ổn chứ hả?”
Hoắc Tri Hành gật đầu: “Có tôi ở đây mà.”
Hà Hoành Đào phát sầu, cho dù là chứng cứ giám định pháp y tâm thần giả mạo hay là chứng cứ giết hại Chu Tiểu Viên, chỉ cần nắm được một cái, bọn họ có thể lập tức bắt giữ Trâu Khải.
Bây giờ thì phải chờ xem con dao kia, rốt cục có đúng là hung khí giết người hay không.
****
Đồng Thu cả một ngày không liên lạc được với Hoắc Tri Hành, lo lắng muốn chết, nhất là đêm qua lúc đối phương rời đi còn cầm theo ba con dao, trong lòng anh cứ thấp thỏm lo âu, cảm giác giống như đang có người ở bên trong nhảy Disco vậy.
Anh dự định buổi tối không có tiết, về sớm một chút, đến đồn công an Tam Hồ nhìn một cái, hy vọng không thật sự xảy ra chuyện gì.
Kết quả, ngay lúc đó trường học lại thông báo, toàn thể giáo viên và học sinh lớp 12 sẽ tổ chức lễ động viên trước khi thi Đại học vào ba tiết tự học buổi tối, tất cả các giáo viên chủ nhiệm bắt buộc phải ở tại lớp.
Đồng Thu không thể đi được, trước khi đến lớp lại gọi cho Hoắc Tri Hành thêm một lần nữa, cũng đã 7 giờ rưỡi, đối phương cuối cùng cũng chịu bắt máy.
“Có chuyện gì vậy?” Đồng Thu lo lắng hỏi, “Cả một ngày cũng không nhận được tin tức của anh.”
Nghe giọng nói của Hoắc Tri Hành có vẻ trạng thái không được tốt lắm: “Ừ, xảy ra chút chuyện, em đang ở đâu? Về nhà chưa?”
“Còn chưa có xong việc, hôm nay ba tiết buổi tối trường học tổ chức lễ động viên, chưa thể về được.” Nghe thấy trạng thái Hoắc Tri Hành không đúng lắm, Đồng Thu cũng sốt ruột theo: “Xảy ra chuyện gì rồi? Có phải liên quan đến ba con dao kia không?”
“Đã có kết quả giám định, cũng đã điều tra camera giám sát ở tiểu khu em ở.” Hoắc Tri Hành nói, “Theo phán đoán ban đầu, con dao quân đội kia chính là hung khí sát hại Chu Tiểu Viên, người gửi bưu kiện cho em chính là Trâu Khải.
Hiện tại không xảy ra chuyện gì, người đang nhảy Disco trong lòng Đồng Thu lập tức nhồi máu cơ tim, chết rồi.
Trâu Khải? Cái tên này gần đây anh thường xuyên nghe được, chưa từng thấy người, nghe nhiều nên quen.
“Em mấy giờ thì xong viêc? Anh đi đón em.” Hoắc Tri Hành đang từ chỗ đại đội hình cảnh đi về đồn công an, vốn dĩ đêm nay là hắn trực ban, nhưng hắn thật sự không an tâm, tìm người đổi ca trực, quyết định tự mình đi đón Đồng Thu về nhà.
“Không biết nữa.” Đồng Thu nói, “Có lẽ cũng không sớm hơn ngày thường đâu.”
“Được, anh biết rồi. Anh về đồn thu thập một chút sẽ lập tức đi đón em, anh chưa tới, em tuyệt đối không được đi trước.”
Ban đầu Đồng Thu cảm thấy chuyện này cũng không có nghiêm trọng như vậy, hồi trước lúc cái tên Trâu Khải kia bị bắt, anh còn chưa có biết Hoắc Tri Hành, thế nhưng tối hôm nay nghe Hoắc Tri Hành nói vậy, gã này đúng thật là đang theo dõi anh.
“Anh yên tâm.” Đồng Thu nói, “Em đảm bảo sẽ không gây thêm phiền phức cho anh.”
“Vấn đề không phải là phiền phức.” Hoắc Tri Hành nói, “Anh lo lắng cho em.”
Đồng Thu nở nụ cười: “Em biết.”
Chuông vào học vang lên, Đồng Thu nói: “Tạm thời cứ như vậy nhé, em phải lên lớp rồi, lúc anh đến đây cũng phải chú ý an toàn, em cũng rất lo lắng cho anh.”
Cúp điện thoại, Đồng Thu trong lòng vẫn cảm thấy bất an.
Điện thoại nắm trong lòng bàn tay, không hiểu sao lại thấy nóng lên.
Trước kia anh vẫn luôn cho rằng, loại chuyện như này cách anh rất xa, cho dù là sau khi cùng Hoắc Tri Hành kết hôn, hay là lúc tham gia huấn luyện do ban lãnh đạo đồn công an tổ chức cho người nhà cảnh sát, cũng không cảm thấy có ngày chính mình thật sự gặp phải tình huống này.
Nhưng mà bây giờ, lại đang thật sự diễn ra ngay trước mắt.
Ba con dao vừa mới được mang đi.
Phùng Khải Văn mới từ nhà vệ sinh đi ra chạy về phòng học, tốt bụng hỏi anh: “Đồng ca, thầy ngẩn người làm gì vậy? Vào lớp thôi.”
Đồng Thu hít sâu một hơi, cố gắng khiến cho mình trông bình tĩnh hơn.
Anh vỗ một cái vào lưng Phùng Khải Văn, giục cậu đi vào lớp.
Tivi trong phòng được bật, lãnh đạo trường học bắt đầu nói chuyện.
Đồng Thu đứng ở cửa phòng học, ngẩn người nhìn tivi.
Hoắc Tri Hành lo lắng cho anh, anh cũng nghĩ ngợi cho đối phương. Lỗ tai không nghe được bất kỳ cái gì, trong đầu chỉ toàn là Hoắc Tri Hành.