Đến cùng thì như thế nào mới có thể xem là yêu một người thật tốt. Vấn đề này có lẽ ai cũng không thể đưa ra được một đáp án chuẩn xác. Nhưng mà Hoắc Tri Hành cảm thấy, điều cơ bản nhất chính là làm cho đối phương có cảm giác an toàn và chân thực hơn.
Mặc dù cả hai người vẫn luôn đùa giỡn, quy hết mọi tội lỗi cho việc sinh hoạt chăn gối không hài hòa chính là nguyên nhân dẫn đến ly hôn, nhưng tại sao lại tạo thành hiểu lầm như vậy? Nói trắng ra là bởi vì không đủ chân thành trung thực với nhau.
Trong mấy tháng ly hôn này, hai người xem như đã đi được hết con đường trước kia chưa đi, không giả vờ, không giấu giếm, nghĩ cái gì thì nói cái đó.
Đem tất cả những cái tốt, cái xấu, kiêu ngạo, băn khoăn của chính mình bày ra cho đối phương nhìn.
Đồng Thu nói: “Cảnh sát Hoắc, anh buồn nôn quá đi.”
Hoắc Tri Hành hỏi anh: “Thế em có thích không?’
“Thích!” Đồng Thu vuốt vuốt cái nhẫn của Hoắc Tri Hành, nói: “Bây giờ không cần phải trả nhẫn lại cho anh nữa rồi.”
“Trước giờ vẫn không nghĩ để em trả lại.” Hoắc Tri Hành lôi kéo anh đến phòng tắm, trên người cả hai dính đầy thứ gì đó không thể miêu tả, kiểu nào cũng phải tắm rửa cho sạch sẽ. “Là vì em ngốc, còn gửi tin nhắn cho anh, nói cái gì mà quên chưa có trả.”
Đồng Thu đã quên mất chuyện này từ tám kiếp, lúc này nhớ tới, cảm thấy cũng rất thú vị.
Thật ra, sau khi nói muốn đem nhẫn trả lại cho Hoắc Tri Hành, anh cũng có hơi luyến tiếc. Sau đó tháo nhẫn xuống, trên ngón tay vẫn còn một dấu ngấn theo anh suốt một thời gian dài. Mỗi lần nhìn thấy đều sẽ không tự giác nhớ đến người này.
Nói cái gì mà không thích, không rung động, nói cái gì mà cuộc sống hôn nhân ăn thì không ngon còn bỏ đi thì tiếc…. Nhưng thật ra, lúc đó anh vẫn cực kỳ để ý.
Hai thương binh giúp đỡ nhau tắm rửa, cẩn cẩn thận thận, chỉ sợ vết thương bị dính nước.
Đồng Thu cảm thấy tình cảnh này quá buồn cười, nhịn không được nói: “Chúng ta vừa mới diễn một bộ GV cảnh phục play.”
“Cái gì cơ?” Hoắc Tri Hành nghe không rõ, quay sang nhìn anh.
“Lời thầy giáo nói, các anh không bao giờ chịu nghiêm túc nghe!” Đồng Thu giả vờ giả vịt nói: “Nói rồi, không nói lại. Không nghe thấy thì tan học tự mình đi tìm bạn học khác mà hỏi.”
Hoắc Tri Hành nở nụ cười: “Ở đây lấy đâu ra bạn học khác….?”
Hắn khóa vòi nước, cầm lấy vòi sen từ tay Đồng Thu treo lên, kéo cái khăn tắm treo ở bên cạnh, trực tiếp quấn chung hai người lại với nhau.
“Anh là học kèm riêng sau giờ học mà.” Hoắc Tri Hành bóp bóp cái mông trần của Đồng Thu, “Anh đã trả một khoản học phí dạy kèm kếch xù đó nha.”
Đồng Thu liếc hắn cười tủm tỉm: “Đáng ghét!”
“Ghét anh?” Hoắc Tri Hành một tay vòng qua ôm lấy người lôi kéo về phòng ngủ, “Trông có vẻ không giống nha…!”
“Vậy thì giống cái gì?” Vào đến phòng ngủ, Đồng Thu nằm xuống dán sát vào Hoắc Tri Hành.
Hoắc Tri Hành cười, dùng ngón tay vẽ vòng tròn ở trên ngực đối phương: “Em nói xem?”
Đồng Thu cũng cười, vui đến nỗi không hề buồn ngủ, chỉ muốn cùng người bên cạnh hôn môi.
Đêm nay rất tuyệt, người cũng rất tuyệt, tất cả đều rất tuyệt.
Một lần nữa nằm trên cái giường mà mình đã từng ngủ một năm, Đồng Thu nghĩ: Ông đây cuối cùng cũng quay về đây ngủ rồi.
Lúc đầu, Đồng Thu cùng Hoắc Tri Hành tính toán tranh thủ thời gian mang giấy chứng nhận ly hôn đi đổi, nhưng người này so với người kia còn bận hơn, hoàn toàn không tìm được ngày nào rảnh rỗi.
Cả hai đều có thương tích, sáng sớm hôm sau còn chả có thời gian ở trên giường triền miên, thức dậy đã lập tức chuẩn bị đi làm.
Hoắc Tri Hành nói: “Không thì em cứ dọn về trước đi rồi tính tiếp.”
Tay phải Hoắc Tri Hành không cử động được, Đồng Thu đứng ở phía trước cài nút áo cảnh phục cho hắn.
“Để làm gì? Tùy tiện như vậy? Vừa mới kết giao đã muốn sống chung?”
Hoắc Tri Hành cười nói: “Còn phải hỏi sao, anh muốn ngày nào đi ngủ cũng được ôm em cho ấm.”
“Nói như vậy anh xem em là gấu bông à.” Đồng Thu cài xong nút áo cho hắn, tỉ mỉ nhìn hắn một hồi, “Bảo sao em cứ thấy sai sai, tới đây!”
Hoắc Tri Hành không biết anh muốn làm gì, nhưng cũng chỉ có thể nghe lời.
Hai người đi vào nhà vệ sinh, Đồng Thu nói: “Anh mấy ngày không cạo râu rồi, nhìn cứ như chú em.”
Hoắc Tri Hành mỉm cười nhìn hai người trong gương, “Cũng tốt mà, hiện tại không phải đang thịnh hành ‘ông chú kiểu mẫu’* sao?”
* Ông chú kiểu mẫu: nguyên văn là 大叔范. Mình lên google search thì ra hình ảnh chú đẹp trai này nè!