Mẹ Hoắc Tri Hành nói màu của cái chứng nhận ly hôn kia làm bà choáng đầu, Hoắc Tri Hành cùng Đồng Thu cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng hai người hết lần này tới lần khác cứ lề mà lề mề tới tận bây giờ cũng không tranh thủ được thời gian đi đổi thành cuốn sổ màu đỏ, là lỗi của ai? Hoắc Tri Hành nghiêm túc đặt câu hỏi.
“Thời gian tới sẽ tranh thủ đi.” Hoắc Tri Hành nói, “Mẹ yên tâm đi, không cần phải lo nghĩ chuyện này.”
“Chuyện này phải làm cho nhanh.” Mẹ Hoắc Tri Hành vô cùng nghiêm túc nói, “Mẹ thấy ngày mai luôn đi, ngày mai rất tốt, hai đứa ngày mai đến cục dân chính đi.”
Chuyện quan trọng phải nói ba lần, mẹ Hoắc nói tới ba lần “ngày mai”.
Hoắc Tri Hành ngẩng đầu: “Sáng mai con có việc bận rồi….”
Đồng Thu vội vàng hòa giải: “Mẹ, không sao đâu, hai tụi con rất tốt, cũng không vội một ngày hai ngày.”
Anh nói không vội, nhưng mẹ Hoắc Tri Hành gấp, bà sợ lại xảy ra biến cố gì.
Người trẻ tuổi bây giờ đều cảm thấy việc kết hôn chỉ là một cuốn sổ chứng nhận, hai người có thể hòa thuận ở chung hay không cũng không liên quan đến chuyện có chứng nhận hôn thú hay không.
Nhưng người lớn lại không nghĩ như vậy.
Những người lớn cảm thấy, chứng nhận hôn thú có thể tạo ra một ràng buộc với họ, những người trẻ tuổi làm việc thường không chịu suy xét hậu quả, khi cầm trong tay cuốn sổ nhỏ như vậy, lúc gặp phải chuyện gì đều sẽ nghĩ kỹ rồi mới làm.
Chứng nhận hôn thú nhất định phải có, còn phải có nhanh lên một chút.
“Ngày mai con có chuyện gì? Xin phép nghỉ không được sao?”
“Mẹ…. mẹ bây giờ y như một bà già đi ép cưới, nhà chúng ta không thịnh hành cái này đâu.” Hoắc Tri Hành bị mẹ thúc đến đau đầu, sợ tạo thành áp lực cho Đồng Thu, vừa đối phó với mẹ, vừa bóp đùi Đồng Thu.
“Mẹ!” Đồng Thu ngồi bên cạnh nãy giờ không lên tiếng mở miệng, nửa đùa nửa thật nói: “Mẹ như này là không tin tụi con sao? Tụi con cũng coi như đã trải qua không ít chuyện, trước kia là do không hiểu chuyện, rất nhiều vấn đề không chịu suy nghĩ cho cẩn thận. Lúc kết hôn cũng vậy, mơ mơ màng màng liền kết hôn, cho nên mới có hậu quả là xảy ra khúc nhạc đệm này. Nhưng bây giờ không giống với trước kia, tụi con rất chắc chắn, cho dù Hoắc Tri Hành không muốn phục hôn với con, con cũng sẽ kéo anh ấy đi đổi chứng nhận cho bằng được, mẹ cứ yên tâm đi.”
Mẹ Hoắc Tri Hành thật ra vẫn không yên lòng, nhưng Đồng Thu đã nói như vậy, bà cũng không nên tiếp tục bức ép con cái.
“Mẹ không thèm quan tâm nữa!” Mẹ Hoắc Tri Hành giống như hờn dỗi nói, “Các con đều đã lớn hết rồi, mẹ cũng không quản được nữa, tùy các con đi, dù sao tốt xấu đều là hai đứa chịu.”
Hoắc Tri Hành thở phào, cười nói mẹ: “Mẹ cứ yên tâm đi, yên 120 tâm* luôn, tụi con lần này chính là kết hôn lần hai, nghĩ sâu tính kỹ rồi mới ở bên nhau, sẽ không thay đổi nữa.”
* Yên 120 tâm: Dịch đúng phải là “Yên 120 trái tim” (tâm nghĩa là trái tim), 《Đặt 120 Trái Tim》 (放120个心) là một bài hát của nữ ca sĩ Tân Hân phát hành vào năm 2002, hình như là một bài hát cực kỳ được ưa thích trong KTV.
Mẹ Hoắc Tri Hành vốn là muốn đợi hai đứa con trai đi lĩnh xong chứng nhận hôn thú rồi mới về nhà, vậy thì bà mới có thể yên tâm. Nhưng mà, hai cái người này lại không vội, đợi mãi cho tới khi ba Hoắc Tri Hành trở về, vẫn còn chưa có thời gian rảnh để đến cục dân chính.
Bà vô cùng muốn túm hai người lại hỏi một chút, rốt cuộc là phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể đi lĩnh cái chứng nhận đây, cũng không phải mang thai mười tháng, làm sao mà có mấy phút thôi cũng không nhỉnh ra được vậy?
Đồng Thu thì không có việc gì, nhưng Hoắc Tri Hành mấy ngay nay bận tới mức không về được nhà, mẹ Hoắc oán giận phàn nàn, Đồng Thu cũng chỉ có thể vắt hết óc mài tróc môi đi trấn an.
Một tuần lễ cứ như vậy mà trôi qua, mẹ Hoắc Tri Hành bị ba Hoắc đón về nhà.
Ban đầu mẹ Hoắc còn không muốn về, nhưng ba Hoắc hỏi: “Bà có chuyện gì lừa dối tôi đúng không?”
Ông quay sang hỏi Hoắc Tri Hành: “Mẹ con ở bên này có phải là vừa ý thằng nhóc trẻ tuổi nào đó rồi đúng không?”
Hoắc Tri Hành liền cười: “Người trẻ tuổi ở đây chỉ có duy nhất hai người là con và Đồng Thu.”
“Ông đừng có nói hươu nói vượn!” Mẹ Hoắc không chịu được áp lực, quyết định về nhà, “Đi thôi đi thôi.”
Trước khi đi bà vẫn không quên dặn Hoắc Tri Hành: “Chuyện nên làm thì nhanh chóng làm đi, đừng để cho người già cả chúng ta phải lo nghĩ về các con!”
Hoắc Tri Hành cùng Đồng Thu đêm hôm khuya khoắt tiễn đưa hai người về nhà, gật đầu chào, cực kỳ thành tâm cam đoan với bà.
Ba Hoắc hiếu kỳ: “Mấy người có chuyện gạt tôi, có phải Tri Hành hai đứa có kế hoạch gì đúng không?”
“Không có ạ.” Hoắc Tri Hành nói, “Ba, con cùng tiểu Thu còn có chuyện phải về nhà, không tiễn xa được, hôm nào tụi con về nhà thăm hai người.”
Nói xong, Hoắc Tri Hành kéo Đồng Thu chạy trốn.
Liên quan đến chuyện lĩnh chứng, thật ra Đồng Thu cũng gấp, buổi tối quay về nhà, chỉ còn lại hai người bọn họ, Đồng Thu ngồi xuống ghế sô pha, vừa muốn mở miệng nói chuyện, đèn trong nhà đột nhiên tắt hết.
“Cúp điện?” Đồng Thu lại càng hoảng sợ, “Lẽ nào là em quên đóng tiền điện rồi?”
“Ngồi im đừng nhúc nhích!”
Đồng Thu đã đứng lên, lại đặt mông ngồi trở lại.
“Anh làm cái gì vậy?” Đồng Thu có linh cảm, nhưng anh không chắc chắn.
Hoắc Tri Hành từ cửa nhà chạy ra ban công, loay hoa loay hoay cả buổi trời, lúc quay vào, trên tay bưng một cái bánh kem cắm mấy cây nến số 1314.
* 1314: Anh yêu em trọn đời trọn kiếp.
1314 đọc là “yi san yi si” giống với “yi sheng yi shi” (一生一世) – nghĩa là trọn đời trọn kiếp.
Đồng Thu nhìn hắn cười: “Cảnh sát Hoắc giỏi lắm, học được cách lãng mạn rồi.”
Hoắc Tri Hành cẩn thận bưng bánh ngọt đi tới, nói: “Lần trước kết hôn cũng không có đàng hoàng cầu hôn em, lần này anh sẽ bổ sung cho đầy đủ.”
Đồng Thu rất cảm động, nhưng vẫn nhịn không được muốn nói cái bánh này quá xấu.
“Bên trong bánh có phải là còn giấu nhẫn cầu hôn không?” Thầy giáo Đồng phát ra câu hỏi từ tận đáy lòng.
Hoắc Tri Hành cười to: “Không có, mức sống của chúng ta thế nào, em cũng không phải không biết.”
Đồng Thu dùng ngón tay quẹt một ít kem bỏ vào trong miệng “Chậc chậc!”
“Mùi vị chấp nhận được.”
Hoắc Tri Hành xuyên qua bánh kem nhìn anh, “Em từ từ hẵng ăn, quy trình còn chưa có tiến hành xong đâu.”
Đồng Thu ngậm ngón tay cười dịu dàng nói, “Được, vậy anh tiếp tục đi.”
Nhìn thấy anh như vậy, Hoắc Tri Hành nuốt một ngụm nước miếng.
Từ khi hai người quay về với nhau, Đồng Thu thật sự chính là nắm bắt mọi cơ hội để lẳng lơ, mỗi ngày mà không trêu chọc hắn vài lần thì giống như không sống nổi vậy.
“Đồng Thu.”
“Hửm!” Đồng Thu không nhịn được cười. Anh cảm thấy thế này thật sự vừa xấu hổ vừa buồn cười. Quan hệ của anh với Hoắc Tri Hành cũng đã như vậy, còn bày đặt học theo người ta chơi cái trò này, anh chịu không nổi.
Lúc này mà cười, đúng thật là phá hỏng bầu không khí.
Nhưng mà đương nhiên, nhịn cười không nổi không phải chỉ có một mình Đồng Thu, Hoắc Tri Hành cũng tám lạng nửa cân.
“Một năm lẻ chín tháng trước, hai chúng ta quen nhau. Lần đầu tiên gặp mặt em mặc một chiếc áo khoác sáng màu, đeo mắt kính gọng kim loại, ngồi trong quán cà phê, bởi vì anh đến trễ mà đã uống hết ba ly cà phê.”
Đồng Thu bị đoạn văn này của hắn làm giật mình: “Anh vẫn còn nhớ rõ?”
“Đương nhiên là phải nhớ rõ.” Gương mặt Hoắc Tri Hành được ngọn nến rọi sáng, nhìn càng thêm nhu hòa, hắn nói, “Lúc đó, ngoại trừ cảm thấy thật có lỗi, chính là cảm thấy em lớn lên thật đẹp trai.”
Đồng Thu được khen đắc ý gật đầu: “Thật tinh mắt, không hổ là người đàn ông em coi trọng.”
Hoắc Tri Hành nở nụ cười: “Em đừng có làm gián đoạn cảm xúc của anh, anh đang diễn sâu mà.”
Đồng Thu xòe tay, ý bảo mời hắn tiếp tục.
Hoắc Tri Hành ấp ủ tâm tình một lúc, nói: “Anh quên mất phải nói gì rồi!”
Đồng Thu phá lên cười, ngã ngồi xuống ghế sô pha.
“Được rồi, anh đừng diễn sâu nữa.” Đồng Thu nói, “Trực tiếp vào chủ đề chính luôn đi.”
Hoắc Tri Hành thật ra rất hồi hộp, không phải hồi hộp vì kết quả, mà là hồi hộp vì quá trình.
Hoắc Tri Hành hôm nay đi mua bánh kem, vừa phải trốn mẹ, lại còn phải giấu Đồng Thu, tạo bất ngờ, mệt muốn đứt hơi. Với lại, hắn không rành lãng mạn, hai người bình thường dinh dính dẹo dẹo, “bước dạo đầu” đều là làm theo thói quen, đột nhiên đi theo lộ tuyến này, không được tự nhiên.”
Hắn ho nhẹ một tiếng, vừa nghiêm túc vừa hóm hỉnh nói: “Thầy giáo Đồng, nếu như hai ta tiếng sóng vẫn còn, liệu em có thể chấp nhận tấm vé cũ này, để anh một lần nữa bước lên thuyền…..”
“Thuyền gì? Anh dùng từ cẩn thận cho em!” Giáo viên Ngữ văn đối với chuyện này yêu cầu rất nghiêm khắc.
“Du thuyền xa hoa!” Hoắc Tri Hành nói, “Anh dùng chiếc vé thuyền cũ kỹ này, có lên được thuyền của em không?”
Đồng Thu cười gần chết, trực tiếp kéo người qua hôn môi.
“Anh có thành ý là được rồi!” Đồng Thu nói, “Cần gì phải làm đến mức này, em xấu hổ chết mất!”
Hoắc Tri Hành kéo người ngồi lên đùi mình, hai người ngồi đối mặt với nhau.
“Anh chỉ cảm thấy quá đáng tiếc. Lần trước kết hôn, không có nghiêm túc cầu hôn em, không có hôn lễ, cũng không có tuần trăng mật, không có cái gì hết.”
Đồng Thu véo véo mặt hắn: “Nhưng mà có anh mà…., có anh là đủ rồi.”
****
Ngày Đồng Thu cùng Hoắc Tri Hành đi lĩnh chứng trùng với ngày có kết quả thi đại học.
Hoắc Tri Hành nói: “Cũng rất có ý nghĩa!”
Hai người mặc áo sơ mi trắng giống nhau, Đồng Thu mang thêm cặp mắt kính đã đeo vào lần đầu tiên gặp nhau.
Đồng Thu nói: “Trái đất thật sự rất tròn!”
“Là thế nào?” Hoắc Tri Hành cầm chứng nhận hôn thú đỏ chót trong tay, tâm tình tốt đến nỗi hận không thể cùng Đồng Thu cử hành hôn lễ ngay tại chỗ.
“Đi một vòng lớn, trên giấy hôn thú vẫn là hai chúng ta!”
Hoắc Tri Hành bóp mặt anh: “Nghe cái giọng điệu của em này, không muốn hử?”
“Nếu như anh có thể giữ vững thành tích thi cử hiện tại, thầy giáo là em cả đời cũng không hối hận.”
Hai người vẫn cứ buồn nôn như vậy, dán sát vào tai nhau, nói mấy lời âu yếm đáng xấu hổ, rời khỏi cục dân chính.
Ngoài cổng cục dân chính, Phùng Khải Văn dẫn theo bạn gái nhỏ, ôm một bó hồng to đùng chạy tới đón.
Phùng Khải Văn giống như tranh công nói: “Tụi em nghe nói hôm nay hai người đi lĩnh chứng, cố ý chạy đến chúc mừng.”
Hám Duyệt nói: “Thầy giáo Đồng, tân hôn hạnh phúc!”
Đồng Thu ở trong lòng thổ tào: Hai chúng tôi không thể gọi là tân hôn nữa!
Cặp chồng chồng mới cưới không phải tân hôn mang theo giấy hôn thú mời khách ăn cơm.
Trước tiên là mời Phùng Khải Văn cùng Hám Duyệt, sau đó gọi thêm Sở Dao, cũng thật là đúng dịp, Phương Bách Thành mới từ nước ngoài trở về, lúc Sở Dao nhận được điện thoại, bọn họ đều đang ở chỗ thầy hướng dẫn.
Hoắc Tri Hành người này….. thù dai, nhân cơ hội bảo Sở Dao dẫn theo Phương Bách Thành cùng đến.
Đồng Thu cứ tưởng rằng Phương Bách Thành sẽ không đến, ngờ đâu mạch não của gã cũng thật sự không bình thường, vậy mà đến thật.
Thế là bữa cơm kia, chứng nhận hôn thú của anh cùng Hoắc Tri Hành đặt ở trên bàn không hề lấy xuống, Phương Bách Thành mặt mũi tái mét, nhưng cảnh sát Hoắc trong lòng thoải mái.
Cầm giấy hôn thú đi rêu rao khắp nơi nguyên một ngày, buổi tối hai người trở về nhà.
Hoắc Tri Hành gọi điện cho mẹ hắn, bảo vị phu nhân kia yên tâm, Đồng Thu lại là người nhà bọn họ.
Cúp điện thoại, Đồng Thu từ trong phòng ngủ thò đầu ra: “Ông xã, bài thi đêm nay, chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Hoắc Tri Hành còn cần chuẩn bị sao?
Học bá xưa này chỉ cần nhấc bút là có thể giải đề.
Hắn để điện thoại di động xuống, đi vào phòng ngủ, thầy giáo Đồng nhà hắn mặc áo sơ mi trắng quần chữ T nằm ở trên giường.
“Vị thầy giáo giám thị này, quyến rũ thí sinh, có tính là vi phạm kỷ luật không?”
Đồng Thu quay đầu lại cười: “Em là giám thị, kỷ luật phòng thi em quyết.”
Anh trở mình, cổ áo sơ mi trắng rộng mở, đúng thật là trắng trợn cám dỗ.
“Kỳ thi bắt đầu, còn không mau tới đây lập tức hủy bỏ tư cách dự thi của anh!”
Hoắc Tri Hành nở nụ cười, trực tiếp đè lên, dán vào tai đối phương nói: “Được, bắt đầu tính giờ, em tuyệt đối đừng có hô ngừng.”
Hết chương 55
* Cái câu cầu hôn của cảnh sát Hoắc là lấy từ bài hát “Tiếng Sóng Vẫn Vậy” do Trần Tiểu Kỳ sáng tác, phát hành lần đầu tiên bởi nam ca sĩ Mao Ninh vào năm 1993. Đây hình như là một bài hát cực kỳ nổi tiếng.
Lời bài hát:
Mang theo một chiếc đèn nhỏ
Để nó làm ấm đôi mắt tôi
Để lại một mảnh tình chân thật
Để nó dừng lại nơi chân cầu
Người vô dụng như tôi
Đã xa mãi với mảnh tình đó
Rất nhiều năm về sau mới phát hiện rằng
Lại quay trở về trước mặt em
Tiếng chuông lưu luyến ấy
Vẫn đang đánh thức giấc ngủ của tôi
Những ngày phủ bụi
Cuối cùng cũng không phải là một mảng sương khói
Em người đã lâu không gặp
Nhất định vẫn giữ được nụ cười ấy
Rất nhiều năm về sau
Có thể chấp nhận được những thay đổi của nhau hay không
Trăng tàn quạ kêu mãi là sương gió ngàn năm
Tiếng sóng vẫn vậy chưa thấy được đêm tối năm xưa
Em, tôi của ngày hôm nay
Làm sao có thể lặp lại câu chuyện của ngày hôm qua
Chiếc vé thuyền cũ kỹ này
Có lên được chiếc thuyền khách của em không
Đây là link một phần biểu diễn mình tìm được. Vietsub lời bài hát ở trên mình cũng lấy từ đây ra nhé!
CHÍNH VĂN HOÀN