Ngửi mùi thơm của nàng, càng làm cho người ta khó có thể chịu được. Diệp Tiềm xoay người nhìn Triêu Dương công chúa, đập vào mắt lại là tóc đen như mây, tản ra từng trận hương thơm hắn từng quen thuộc xông vào mũi. hắn thật sự khó có thể chịu được, đành phải thử thăm dò nhẹ giọng gọi: “A Cẩn...”
Triêu Dương công chúa vẫn nhắm mắt ngủ, mặc kệ Diệp Tiềm gọi.
Diệp Tiềm kiên trì tiếp tục, ở bên tai nàng ôn nhu nói: “A Cẩn...”
Triêu Dương công chúa nhíu mi, ngón tay ngọc nhẹ nhàng hất sợi tóc, vì thế một luồng tóc đen che khuất bên tai, cũng vắt lên mũi Diệp Tiềm.
hắn thuận thế cầm lọn tóc đen ngửi ngửi, miệng mềm giọng cầu xin: “A Cẩn, ta xoa chân cho nàng được không “
Triêu Dương công chúa nghe thế, nga mi khẽ động, môi phun ra lời nói nhàn nhạt: “không cần.”
Diệp Tiềm cũng không nghe, miệng khẽ cười, kề sát sau lưng nàng, bàn tay to ở dưới chăn gấm sờ soạng vòng eo mềm mại, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa vuốt ve, Triêu Dương công chúa rầm rì một tiếng, lông mi nhẹ nhàng động, cũng không mở mắt ra, chỉ cố ý giả bộ ngủ.
Diệp Tiềm càng tiến lên, để ngực kề sát lưng nàng mảnh khảnh, bàn tay to ở trên lưng vuốt ve nửa ngày, cũng chậm rãi đi xuống, đi đến chỗ khe rãnh dưới thắt lưng. đầu ngón tay hắn hơi thô ráp ở chỗ khe rãnh đó vỗ về chơi đùa qua lại, nhưng không tiến xuống tiếp, chỉ thong thả ấn, nhẹ nhàng xoa, khi thì ấn ngón tay gần chỗ du huyệt. Huyệt vị ở chỗ này là nơi vô cùng nhạy cảm, trùng hợp lại là chỗ muốn vào không vào, có thể khơi nên hưng trí của nữ tử nhất. Cố tình Diệp Tiềm đã từng chăm sóc nàng, cũng học một ít thủ pháp, hiện giờ ngón tay nắm trường kiếm roi ngựa, thử thăm dò tìm về cảm giác ngày xưa, cúi đầu chăm sóc nàng.
Ngón tay Diệp Tiềm ấn không rời, hai tròng mắt lại như lửa, nhìn chằm chằm nữ nhân trong ngực, thấy nàng hai gò má dần dần nhiễm rặng mây đỏ, đôi môi bắt đầu tràn ra tiếng ngâm nhẹ nhàng, biết nàng cũng thích, một bàn tay rõ ràng tiếp tục ấn, tay kia thì vòng đến bụng nàng, lại từ eo nhỏ đi xuống, điđến nơi phương thảo nở rộ, tiến vào trong rừng rậm, tìm được chỗ nguồn nước kia, ngón tay khe khẽ tùy ý đùa nghịch.
Triêu Dương công chúa rốt cục không thể tiếp tục nhẫn nại, ưm một tiếng, lấy tay bắt lấy tay Diệp Tiềm: “Chàng làm cái gì vậy?”
Diệp Tiềm cúi đầu làm thấp, thanh âm khàn khàn: “Chủ nhân, ta đang hầu hạ nàng a, nàng không vui sao?”
Triêu Dương công chúa bị làm đến nửa vời, lại nghe hắn nói giọng ngày xưa, cảm thấy có vài phần trào phúng, không khỏi nhuyễn hừ một tiếng nói: “Làm trò, xưa đâu bằng nay, loại chuyện này, làm sao dám làm phiền Diệp đại tướng quân đâu!”
Diệp Tiềm nhíu mày, chậm rãi ừ một tiếng, thấp giọng hỏi: “không cần ta hầu hạ, vậy nàng muốn ai?”
Triêu Dương công chúa mắng hắn: “Chàng cho là phủ công chúa ta không có người sao?”
Con ngươi Diệp Tiềm dần dần trở nên ám trầm, cánh tay dài duỗi ra, toàn bộ ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu cắn môi nàng nói: “Nàng cũng biết xưa đâu bằng nay, chẳng lẽ còn muốn đội nón xanh cho ta sao?”
Bàn tay to càng tùy ý vuốt ve, trong miệng phun ra lời nguy hiểm: “Nếu ai dám chạm vào nàng như vậy, ta sẽ không để hắn còn mạng.”
Triêu Dương công chúa nghe vậy ngẩn ra, lại là nhớ từ rất lâu trước kia, người thiếu niên rút kiếm đứng ở ngoài tiêu phòng.
Nàng nhớ tới chuyện cũ, mím môi, bỗng nhiên hỏi: “Ngày đó cái gì Truy Vân, bị ngươi một kiếm chém xuống, bị thương không nhẹ. hiện cũng đã phong hầu rồi?”
Diệp Tiềm gật đầu, đục ngầu “ừ” một tiếng, lại nghĩ tới cái gì, giơ giơ mi, trầm giọng hỏi: “Sao nàng còn nhớ hắn?”
Triêu Dương công chúa nghe xong lời này, không khỏi nở nụ cười: “Đương nhiên nhớ được, thủ pháp rất tốt.”
Diệp Tiềm biết nàng cố ý khiêu khích mình, nhưng nhớ tới đủ loại chuyện ngày xưa, lồng ngực lại ẩn ẩnsưng lên, khổ sở từng trận, hắn nắm chặt eo nàng, cắn răng nói: “Nàng yên tâm, đêm nay ta sẽ cho nàng quên hắn.”
hắn xoay người đột nhiên ngăn chận nàng, cúi đầu nhìn nữ nhân thở hổn hển kinh hồn chưa định, ở bên tai nàng thấp giọng: “Ta cũng sẽ cho nàng quên nàng là ai...”
=========================
Từ ngày Triêu Dương công chúa dắt ấu tử A Ly ngủ đêm trong phủ Diệp Tiềm, rất nhanh tin tức cực kỳ làm cho người ta mơ màng này truyền khắp toàn bộ Đôn Dương Thành. trên là vương công quý tộc, dưới là tiểu thương tiểu lại, hoặc là lúc trà dư tửu hậu, hoặc là lúc vây lô bác cổ, luôn nói đến chuyện phong tao này.
Mọi người đều ào ào đồn đại chuyện trưởng công chúa muốn gả cho nhất phẩm đại tướng quân, thân càng thêm thân, thân phận lại cực xứng đôi, xem như bản triều tuyệt phối. Cũng có người bắt đầu ái muội đồn, nói là ngày xưa vị trưởng công chúa này có chút hoang dâm, nuôi dưỡng trai lơ ba ngàn, hàng đêm đêm xuân không từng ngủ, ngẫu nhiên hai ba nam tử cùng tiến lên nghe nói cũng có. Mà cố tình nhất phẩm đại tướng quân này, năm đó củng là thủ hạ thị vệ của công chúa, chẳng lẽ bọn họ không có tư tình sao?
nói bọn họ hai người là trong sạch, ai cũng không tin a!
Chuyện này đối với người không liên quan mà nói, vô luận hào môn quý nữ hay là người buôn bán nhỏ, bất quá chỉ là câu chuyện phấn hồng, nhưng đối với Thanh Hà hầu, hắn lại đứng ngồi không yên, chau mày.
Triêu Dương công chúa là cháu gái ruột thịt của hắn, là nữ nhi thương yêu nhất của Vương Thái Hậu, chỗ dựa duy nhất của hắn hiện giờ --. hiện Diệp Tiềm đứng hàng tam công, là nhất phẩm đại tướng quân, quyền uy cực thịnh, Diệp gia mọi người cũng đều ở trong triều đảm nhiệm chức vị quan trọng. Lúc này, nếu hắn lại cưới Triêu Dương trưởng công chúa, vậy chẳng phải là không còn ai có thể áp chế hắn? Mình cùng Diệp gia xưa nay bất hòa, từ đây về sau sợ là ở trong triều càng rơi xuống thế hạ phong.
Thanh Hà Hầu vuốt râu sơn dương, ở trong sảnh đi qua đi lại, sốt ruột vạn phần, lúc này phu nhân hắnbỗng nhiên nhắc nhở: “Hầu gia, ngài ở nhà sốt ruột cũng vô dụng, không bằng đi vào cung hỏi ý tứ thái hậu một chút đi!”
Thanh Hà Hầu vốn tốt tính tình, nhưng lúc này hắn lại bắt đầu mắng: “Bà biết cái gì! hiện giờ Hoàng thượng trưởng thành, cánh cứng rắn, dù thái hậu nói hắn cũng không nghe!”
Hầu phu nhân lắc đầu bất đắc dĩ thở dài: “Hầu gia a, ta xem ngài vội đến hồ đồ. Việc này hiện giờ bất quá là tin đồn, Triêu Dương công chúa gả hay không còn chưa biết, đều là tin không chính xác. Lại nói, sao ông đã khẳng định Hoàng thượng nhất định sẽ tán thành cửa hôn nhân này? Vạn nhất hắn cũng phản đối?”
Thanh Hà Hầu nghe xong, trước mắt sáng ngời, tay trái mạnh mẽ vỗ tay phải: “Phu nhân, bà nói rất đúng, bản hầu tiến cung!”
Thanh Hà Hầu thay đổi triều phục, vội vàng tiến cung, đi thẳng đến Trường thọ cung, lúc này thái hậu ở trước lò sưởi buồn bực phẩm trà, nghe đệ đệ đến, vội sai người mời vào.
Thanh Hà Hầu vừa thấy thái hậu, liền quỳ rạp xuống đất, khóc lóc nức nở nói: “Thái hậu nương nương, ngài cần phải cứu ta a!”
Thái hậu nghe vậy kinh hãi, vội nâng Thanh Hà Hầu dậy: “A ca đây là nói gì, ai khi dễ ngươi sao?”
Thanh Hà Hầu lau nước mắt căn bản không chảy ra, nhất nhất đem tin đồn trên phố nói cho thái hậu.
Thái hậu nghe xong, nhíu mày nói: “Chuyện này ai gia lúc trước cũng nhìn ra, lại không nghĩ rằng Triêu Dương thế nhưng không kiêng kị như thế, một nữ tử, mang theo hài tử, thế nhưng cứ như vậy chủ động đưa lên cửa, mệt nàng vẫn là Thiên triều công chúa kim chi ngọc diệp!”
Thanh Hà Hầu lắc đầu thở dài: “Thái hậu, theo vi thần xem, hiện giờ thế cục này, nếu Triêu Dương công chúa thực gả cho Diệp Tiềm, Diệp gia kia từ đây về sau chỉ sợ đến Hoàng thượng cũng không xem vào mắt, càng không cần nói ngài thái hậu này, hiện giờ phải nghĩ biện pháp, tuyệt đối không thể để Diệp Tiềm với được Triều Dương.”
Thái hậu phất tay áo: “Ai gia có biện pháp nào đâu!”
Thanh Hà Hầu theo khuyên nhủ:“Thái hậu nương nương, ngài là thân mẫu của đương kim Hoàng thượng, Hoàng thượng hiếu thuận, hắn đương nhiên nghe người, hắn không đồng ý việc hôn nhân này, bọn họ không có cách nào thành thân.”
Thái hậu nghe xong, lấy tay chống trán, mệt mỏi lắc đầu: “Ngươi có điều không biết, hiện giờ ai gia già rồi, cũng không dùng được, nói cũng không có ai nghe. Ai gia nghe nói, Hoàng thượng đã đồng ý với Diệp Tiềm, chỉ cần hắn đánh bại Bắc Địch trở về, liền hứa gả A Cẩn cho hắn.”
Thanh Hà Hầu nghe xong nhất thời nheo con ngươi: “Thái hậu nương nương, Hoàng thượng thực hứa hẹn như vậy?”
Thái hậu thở dài: “còn giả sao!”
Thanh Hà Hầu trầm tư một lát, rốt cục nói: “Việc này còn có thể, trung gian còn không biết bao nhiêu biến cố đâu.”
Thái hậu nhíu mày: “Nhưng còn không phải chuyện sớm muộn sao.”
Thanh Hà Hầu bên môi nổi lên yw cười, lắc lắc đầu, ý vị thâm trường nói: “Theo ta thấy, cũng chưa hẳn.”
Thái hậu nhìn đệ đệ: “Thế nào, ngươi có ý tưởng gì?”
Thanh Hà Hầu lắc đầu, cười nói: “Tạm thời còn không cần phải nghĩ.”
Thái hậu chăm chú nhìn đệ đệ một lát, mở miệng nói: “Diệp gia tuy rằng thật đáng giận, nhưng A Cẩn là nữ nhi ai gia.”
Thanh Hà Hầu gật đầu: “A tỷ, ngươi yên tâm, A Cẩn là cháu ngoại ta, ta sao có thể không để ý lo lắng nàng.”
Thái hậu trên mặt gật đầu, trong lòng lại là nhớ mấy ngày trước đây A Cẩn khuyên bảo bà, tức thời cúi đầu trước lò sưởi, híp mứt, thật lâu sau phát ra một tiếng thở dài.
========================
Thanh Hà Hầu từ Trường thọ cung đi ra, cố ý đi vòng, liễn xa chậm rãi, không bao lâu gặp một đội nhân mã tiếng thẳng đến. Tùy tùng thấy vậy, tiến lên hỏi, bẩm báo Thanh Hà Hầu: “Hầu gia, là đại tướng quân.”
Thanh Hà Hầu gật đầu, thấp giọng phân phó nói: “không cần để ý, cứ đi về phía trước đi.”
Tùy tùng vừa nghe, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội gật đầu nói vâng.
Diệp Tiềm cũng gặp liễn xa trực tiếp đi thẳng tới, theo thân phận địa vị hắn hiện giờ, ở cửa cung trừ liễn xa của Hoàng thượng, thái hậu cùng với các vị nương nương, cái khác đều phải nhường đường cho hắn. Ai biết liễn xa này lại như mù mắt, không có ý tứ né tránh, thẳng tắp đi tới, mắt thấy săp vừa vặn đâm vào hắn.
Diệp Tiềm vẻ mặt bất động, tức thời liễm mục, phân phó tùy tùng: “Chúng ta tránh ra một chút.”
Tùy tùng kinh ngạc, cũng không phục: “Đại tướng quân, vì sao chúng ta nhường?”
Diệp Tiềm đạm nói: “Nào có nhiều vì sao như vậy, nhường đi.”
Vì thế liễn xa Thanh Hà Hầu nghênh ngang đi qua, Diệp Tiềm dẫn dắt các thị vệ tùy tùng né ở bên cạnh đợi.
một đám tùy tùng của Diệp Tiềm đều mười phần tức giận: “Ai vậy, thế nhưng không hiểu quy củ như thế.”
Diệp Tiềm cũng không thấy chiếc liễn xa kia, lúc này nghe thủ hạ mọi người bất bình như thế, liền giải thích: “Hẳn là Thanh Hà Hầu.”
Mọi người nghe xong, ào ào giật mình: “Hóa ra là hắn, Thanh Hà Hầu này thường ngày đều đối địch tướng quân, ở trong triều khắp nơi chống đối, hiện giờ thật sự càng kiêu ngạo!”
Diệp Tiềm nghiêmmặt, phân phó mọi người: “Các ngươi nhớ kỹ, về sau nếu gặp Thanh Hà Hầu, nhất định phải nhớ né tránh vài phần, không thể lỗ mãng.”
Các tùy tòng rất không hiểu: “Đại tướng quân, chúng ta vì sao sợ hắn?”
Diệp Tiềm cười khẽ: “không phải sợ.”
Các tùy tòng trong mắt đánh một dấu chấm hỏi, không phải sợ thì là cái gì a.
Diệp Tiềm cũng không nói nữa, chỉ nhìn Thanh Hà Hầu rời đi hồi lâu, mặt mày hơi nhăn.