Thị nữ bên người Triêu Dương công chúa sớm bị Cẩm Tú xua đi, hiện giờ Diệp Tiềm ôm ngang công chúa đi vào phòng, bên trong không có một ai, A Ly vốn nên ở trong phòng chờ cũng đã mang sừng bò tót ngọc bích vui sướng hài lòng đi về phòng.
Diệp Tiềm luyến tiếc buông công chúa, ôm nàng, hai người nằm xuống, rất nhanh lăn cùng một chỗ. Thở hổn hển, Triêu Dương công chúa chỉ cảm thấy nam tử trước mắt kiên cường, đã không còn là thiếu niên Diệp Tiềm, không khỏi mềm cả người, bàn tay gắt gao để lên ngực hắn.
Diệp Tiềm cảm giác được thân thể Triêu Dương công chúa hơi có kháng cự, càng bất mãn, rõ ràng để toàn bộ thân thể cường tráng bao trùm lên nàng, cảm thụ được thân mình mảnh mai ở phía dưới bất lực động đậy, trong lòng không khỏi gấp gáp, lập tức thô thanh thở gấp, ở nàng bên tai vội vàng thấp giọng nói: “A Cẩn, ta rất nhớ nàng!”
nói xong lời này, hắn cấp bách cởi bỏ quần áo nàng, tìm được chỗ thủy nhuận kia, cũng bất chấp tất cả, liền tiến vào. Triêu Dương công chúa đã lâu không làm, đương nhiên khó chịu nổi, huống chi lúc này Diệp Tiềm thể tráng, càng lớn kinh người, người thường khó có thể thừa nhận, trong cổ họng khôngkhỏi phát ra một tiếng nuốt khẽ, hai bàn tay mềm nhanh ôm lấy tấm lưng Diệp Tiềm rộng rãi chắc nịch, run rẩy nhỏ giọng vội kêu lên: “Chậm một chút...”
Giọng nói mảnh mai, lại bị áp chế ở dưới, thân hình mảnh khảnh không có lãnh mị lăng nhân ngày xưa, ngược lại có vài phần hương vị thừa hoan dưới thân. Thế này làm cho Diệp Tiềm tâm sinh thương tiếc, nhưng nhớ tới mấy năm này bôn ba buồn khổ, nhớ tới thống khổ cùng tưởng niệm đã lâu, trong lòng càng khuây khoả, thế nhưng lại hận không thể càng chà đạp nàng, làm cho nàng hối hận không bao giờ có thể rời mình nữa.
Tức thời hắn không lùi mà tiến lên, đem vật lớn của mình tấc tấc tiến vào nhuyễn hương, giống như cự thạch chìm vào vũng bùn, từng bước đẩy lên, trong lực cản vô hạn cùng bao dung chặt khít cảm thụ khoái cảm vô thượng.
Triêu Dương công chúa phát ra một tiếng nức nở khó nhịn, cần cổ duyên dáng kìm lòng không đậu ngửa ra sau. Diệp Tiềm con ngươi lửa nóng thẳng tắp nhìn chằm chằm nữ nhân dưới thân, chỉ cảm thấy trong cơ thể tim đập giống như một con cá thiếu nước, linh động chìm trong ôn nhu mềm mại.
Diệp Tiềm càng hưng động, đại khai đại hợp, thở gấp gáp thô lỗ xông vào, giống như gió mạnh thổi qua liễu xanh, mưa rào đảo qua mẫu đơn, chọc Triêu Dương công chúa dưới thân mày đẹp khẽ nhíu, trong miệng hỗn độn không thể thành tiếng, sóng ngọc run rẩy dập dờn vô hạn, ba ngàn mị tơ co rúm từng đợt.
Chính lúc này, Diệp Tiềm bỗng nhiên hô nhỏ một tiếng, cứng đờ lại, sau đó nam căn buông lỏng, khôngthể giữ nổi, một trận nóng bỏng đều phun vào trong cái miệng nhỏ đó của nàng...
Triêu Dương công chúa cũng bất ngờ, lúc này hỏa đang vượng, thân thể bị hắn làm nửa vời, như hồng triều đang dâng lên, bỗng nhiên mưa gió đột nhiên ngừng bặt, thuyền nhỏ bị gác lại ở chỗ nước cạn, động cũng không động, tiến cũng không tiến, xôn xao khó nhịn, không khỏi cắn môi, hai mắt giống như sóng nước trong hồ bị đánh tan, kinh ngạc nhìn Diệp Tiềm.
Diệp Tiềm nhìn chằm chằm Triêu Dương công chúa phía dưới, gò má phiếm hồng, cắn răng thấp giọng nói bên tai nàng: “A Cẩn, ta thật sự rất nhớ nàng... Rất nhớ nàng...”
Thanh âm khàn khàn thô suyễn, trong đó bao hàm mấy năm đau khổ dày vò, Triêu Dương công chúa đang kinh ngạc cũng nhớ lại trước kia, đủ loại thần thái rành rành trước mắt, bao nhiêu thống khổ đều ở trong tiếng thở dài này, trong lòng nghĩ như thế, miệng phía dưới đột nhiên gắt gao co rút, nhẹ nhàng rung động, một cỗ ấm áp ẩn ẩn ở trong đó phun ra, tiếp tục hút chặt vật của hắn đã mềm nhũn, cắn không rời. Hai ngón tay ôm vai hắn, nàng un rẩy, mày thống khổ nhăn lại, hai tay leo lên đầu vai Diệp Tiềm, thấp giọng nói: “Tiềm, ta cũng nhớ chàng...”
Tiếng kêu này run lên, đối với Diệp Tiềm vừa mới tiết ra đã mềm nhũn mà nói, không thể nghi ngờ là thôi tình hương nhất đẳng trên thế gian.........
Con ngươi Diệp Tiềm thâm trầm đen tối nhìn chằm chằm nữ tử ở dưới thân thể mình, bồng môn đại khai, đột nhiên khu động lợi kiếm, dồn dập động mạnh, tức thời vó ngựa vút nhanh, hoặc chọc nhanh rút chậm, hoặc khẽ cắm vội đưa, sóng lớn bắt đầu khởi động, nhiều lần chọc xuân triều tràn đầy, thiên hạ dưới thân rên rỉ liên tục, mềm mại thở nhẹ, một tiếng lại một tiếng.
Diệp Tiềm cũng không chút nào ngừng lại, con ngươi tối tăm nhìn chằm chằm nữ tử này, hai bàn tay to hữu lực nắm khối mềm mại kia vân vê để nàng càng gần sát mình, đại khai đại hợp, lấy lực nghiêng núi dốc biển, trước sau kích thích, cúi người là mưa, ngửa người là mây, cúi đầu ngẩng đầu phấn khởi. Xiết cho miệng nhỏ của nàng bó chặt lấy mình, làm Triêu Dương công chúa dưới thân giống như mưa phùn từng giọt, vô cùng đầm đìa, từng trận khoái cảm tràn đến.
Lúc này công chúa hai mắt mê ly, hai môi khẽ mở, tiếng rên trong cổ từ run rẩy biến thành phấn khởi, nàng ôm lấy thân mình Diệp Tiềm, giống như thuyền nhỏ trong cuồng phong sóng to, tình không thể tự kiềm chế, chỉ có thể từ cánh tay hữu lực kia lắc lư qua lại, lắc lư đến không biết thân ở phương nào.
Diệp Tiềm thấy vậy, tình càng si mê, quyết chí thề rửa sạch sỉ nhục lúc trước, sử xuất muôn vàn bản lĩnh ngày xưa trên giường tìm hoan săn sóc nàng, lấy cự vật đủ để kinh phá bao nhiêu nữ tử thế gian, làm liên tục, nghe tiếng nước tư tư dâm mỹ nhất trên đời, nhìn bạch lãng cuồn cuộn giấu nơi kín đáo nhất thế gian.
Công chúa lúc này đã không thể nhận nổi, sắp hỏng mất, hai tay ôm lấy cổ Diệp Tiềm, thấp giọng khóc kêu, lấy âm điệu thoát phá ai thanh cầu xin: “Tiềm, ta không chịu nổi... Thực không chịu nổi...”
Diệp Tiềm cúi đầu, lửa nóng hôn nước mắt nàng, nhưng vật dưới thân lại mãi không thay đổi tiết tấu, hắn ôn nhu mà khàn khàn thấp giọng nói bên tai nàng: “Nàng cũng biết, loại đau khổ này, ta chịu bao nhiêu năm...”
Công chúa nghe được lời ấy, trong mê ly xụi lơ, nước mắt càng dâng lên, nước mắt giống như chuỗi ngọc đứt đoạn rơi xuống, miệng phát ra tiếng nức nở.
Diệp Tiềm hôn giọt giọt lệ châu của nàng, dừng động tác lại, nam căn chôn sâu, rung động một phen, vẫn tiết ra cùng nàng.
Trong khoảng khắc, công chúa cả người mệt mỏi, Diệp Tiềm ôm nàng vào trong ngực, hai người da thịt kề cận, có thể nghe được tiếng thở dốc của nhau.
Diệp Tiềm cúi đầu hôn hai gò má công chúa mềm mại giống như nhiễm son, khàn khàn gọi: “A Cẩn...”
Triêu Dương công chúa tứ chi giống như nhũn thành bùn, cả người như không có xương, tê liệt dựa vào ngực Diệp Tiềm, lúc này mặc dù nghe hắn thấp gọi như vậy, lại uể oải đến khí lực mở mắt cũng khôngcó, chỉ lười nhác nhắm mắt, khuôn mặt dán lên cánh tay hữu lực của hắn.
Diệp Tiềm cúi đầu nhìn chằm chằm sườn mặt nàng, nhịn không được lại thấp gọi: “A Cẩn...”
Triêu Dương công chúa nhẹ nhàng chớp mi, rốt cục mở miệng, miễn cưỡng nói: “Tiềm...”
Diệp Tiềm nghe tiếng gọi đợi đã lâu, trong lòng vừa động, ôm sát nàng, vỗ về tóc nàng dài như tơ, hỏi ra nghi hoặc đã lâu trong lòng: “A Cẩn, trong lòng nàng cũng có ta, có phải không?”
Triêu Dương công chúa lông mi run rẩy: “Có thì thế nào, không thì như thế nào?”
Diệp Tiềm nghe vậy, thu tay vỗ về sợi tóc nàng, cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng tinh xảo mị diễm một lúc, rốt cục nói: “Có cũng tốt, không có cũng được, nàng đều phải gả cho ta.”
Triêu Dương công chúa nghe ngữ khí hắn, có vài phần bá đạo, bất giác mỉm cười, mày hơi nhướn, nhìn hắn: “Nếu ta cứ không gả?”
Diệp Tiềm ôm sát nàng, ở bên tai nàng cắn răng nói: “Nàng không gả cho ta, ta xem văn võ cả triều, ai dám lấy nàng!”
Triêu Dương công chúa cong môi cười khẽ: “Ta đây luôn không gả, dù sao ta đã gả hai lần, cũng chán ngấy.”
Diệp Tiềm mềm nhẹ chạm đến mặt nàng: “Nếu nàng thực không gả, ta đây chuyển đến phủ công chúa ở, cùng lắm thì không có danh phận.”
Triêu Dương công chúa nghe xong, bên môi ý cười càng sâu: “hiện giờ chàng là trọng thần triều đình, đại tướng quân thống lĩnh thiên quân vạn mã, ta sao dám ủy khuất chàng như thế!”
Diệp Tiềm hôn hôn mi nàng, nghiêm cẩn nói: “Nàng cũng biết là ủy khuất ta, vậy sớm gả cho ta mới đúng.”
Triêu Dương công chúa ngẩng đầu, mắt mỉm cười nhìn kỹ hắn, nâng tay sờ gò má hắn góc cạnh rõràng, bất giác than nhẹ: “Tiềm, chàng thật sự thay đổi rất nhiều.”
Diệp Tiềm ôm chặt nàng, cằm dựa vào tóc nàng, trầm mặc thật lâu mới nói: “Ta nếu không thay đổi, sao có thể lấy nàng?”
Triêu Dương công chúa nghe lời này, ý cười trên môi dần dần tan đi, con ngươi quyến rũ dần dần phai nhạt, nàng tựa vào trong ngực hắn, nhẹ giọng hỏi: “Rất nhiều năm nay, trong lòng chàng sợ là cực kì hận ta.”
Diệp Tiềm gật đầu: “Hận, đương nhiên là hận, hận chết nàng vô tình lạnh bạc.” hắn bên môi gợi lên mộtchút cười, lạnh lẽo, lại bất đắc dĩ: “Nhưng dù hận, cũng luôn nhớ nàng, oán hận lớn đến đâu, vừa ôm nàng như vậy, trong lòng cái gì đều không còn, chỉ muốn cả đời ôm nàng như vậy.”
Triêu Dương công chúa nghe lời này, cúi mắt thật lâu, không nói gì, cuối cùng ngẩng đầu, nhìn Diệp Tiềm nửa ngày, mới mở miệng hỏi: “Chàng thấy A Ly thế nào?”
Diệp Tiềm nghe vậy, nhớ tới A Ly, nếu công chúa thực gả cho hắn, vậy hắn là kế phụ của A Ly. hiện giờ nàng hỏi như vậy, chẳng lẽ lo lắng mình sẽ không hậu đãi A Ly?
Lập tức hắn suy nghĩ một lát, rốt cục nói: “A Ly tính tình quật cường, hơi bướng bỉnh, nhưng bản tính ngây thơ, nêu cẩn thận giáo dưỡng, tương lai tất nhiên không tệ.”
Triêu Dương công chúa trong mắt mang cười, quay đầu nhìn về một chỗ, tránh ánh mắt hắn: “Ý tứ này, là chàng nói ta quản giáo A Ly khiếm khuyết?”
Diệp Tiềm nghe xong, vội kéo công chúa đối diện mình, nghiêm cẩn biện giải: “Triêu Dương, nàng biết ta không có ý tứ này. A Ly... hắn tốt lắm, ta thật thích. Nếu nàng gả cho ta, ta sẽ hậu đãi hắn.” hắn cân nhắc thần sắc công chúa, thấy mặt nàng vẫn không biểu cảm như cũ, vội biểu lộ cõi lòng: “hắn là nàng thiên tân vạn khổ sinh hạ, ta đương nhiên coi hắn là hài tử thân sinh của ta mà đối đãi!”
Triêu Dương công chúa nghe thế, bên môi nổi lên ý cười, trong mắt cũng mang theo vài tia nghịch ngợm: “Được, chàng đã nói như vậy, ta tin chàng là được.”
Diệp Tiềm nghe vậy mừng rỡ, ôm công chúa vào trong lòng, ôm nàng giống như ôm một đứa trẻ, cúi đầu mật mật hôn mặt và bên tai nàng, trong khoảng khắc, giữa hai người lại nóng bỏng, tránh khôngđược thêm một phen chinh chiến. Diệp Tiềm lúc này tuổi mới hai mươi ba, đúng lúc huyết khí sôi trào, lại nhịn lâu, hiện giờ sắp được cưới, đương nhiên không chịu buông tha dễ dàng, tức thời năm lần bảy lượt ra vào, mềm lại cứng, cứng lại mềm, đến cuối cùng, đừng nói Triêu Dương công chúa, dù Diệp Tiềm đại tướng quân thân kinh bách chiến, cũng cảm thấy tứ chi mỏi mệt.
Cuối cùng, Diệp Tiềm ôm lấy công chúa, bàn tay to vuốt ve bụng nàng bằng phẳng bóng loáng, ở nàng bên tai nói nhỏ: “Ta ra sức như thế, cũng không biết khi nào nàng mới sinh hạ một nam nửa nữ cho ta.”
Triêu Dương công chúa nghe vậy, đạm thanh nói: “Ta không muốn sinh.”
Diệp Tiềm nghe vậy nhíu mày: “Vì sao?”
Triêu Dương công chúa vùi đầu vào cánh tay hắn, buồn giọng nói: “Ngày xưa sinh A Ly, cửu tử nhất sinh, cũng không muốn chết vì thế nữa.”
Diệp Tiềm nghe xong, đột nhiên nhớ tới tình cảnh khi công chúa sinh A Ly, bất giác sắc mặt trắng bệch, gật đầu nói: “Nàng nói cực kỳ đúng.” nói xong kéo công chúa, vỗ về tóc nàng, ôn thanh nói: “Ta vốn có ba nghĩa tử, hiện giờ lại có A Ly, cuộc đời này đã đủ, không bao giờ cần con nối dòng nữa.”
Triêu Dương công chúa nghe vậy, môi mỏng hiện ra độ cong giảo hoạt, nhưng tươi cười lại dần dần tiêu tán, nàng áp gò má vào hắn, chậm rãi nhắm hai mắt, tinh tế nhấm nháp lo lắng nhè nhẹ tràn ngập trong lòng.