Diệp Tiềm phẫn nộ rời đi, thị vệ bên cạnh nhìn hắn một thân sắc bén đầy tức giận cũng không biết phát sinh chuyện gì, người người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám hỏi nhiều liền mặc hắn ly khai.
Bản thân Diệp Tiềm cũng không biết phải đi nơi nào, lúc hắn dừng bước chân mới phát hiện mình đi tới chuồng ngựa. Diệp Tiềm cắn răng một cái, tiến lên kéo con ngựa bình thường hay cưỡi, mạnh mẽ xoay người nhảy lên ngựa, thúc vào bụng ngựa, con ngựa liền chạy như bay đi ra.
Diệp Tiềm từ hậu viện lao ra, gia đinh thủ hộ hậu viện biết Diệp Tiềm, thấy hắn vội vã đi ra như vậy chỉ cho rằng có việc gấp, đương nhiên không dám ngăn trở, cũng mặc cho hắn đi ra ngoài.
Diệp Tiềm cưỡi ngựa, theo đường nhỏ hẻo lánh chạy như điên, rất nhanh đã đến vùng hoang vu bên ngoài.
Lúc này là mùa thu lá rụng rực rỡ, hắn nhìn vùng hoang vu đầy cỏ khô, lá rụng, cảnh tượng thật côđơn! Diệp Tiềm giữ chặt dây cương, ngơ ngác nhìn bầu trời xanh một hồi, mới xuống ngựa.
Xuống ngựa rồi hắn thả ngựa ở đó, bản thân tùy tiện tìm chỗ cỏ khô nằm xuống. Cuối thu trong lành, trời cao bát ngát, ngẫu nhiên có mấy đám mây bay qua.
Diệp Tiềm bỗng nhiên nhớ tới chuyện hồi nhỏ. Lúc còn rất nhỏ, mẫu thân vì tiền đồ đưa hắn đưa đến nuôi ở nhà phụ thân Trịnh gia, hắn ở Trịnh gia có thể nói là nhận hết ủy khuất, chịu đủ xem thường. Thiếu ăn thiếu mặc không nói, tuổi còn nhỏ đã ngày đêm làm việc, sống gian khổ vô cùng, quả thực như súc sinh. Khi đó duy nhất Diệp Tiềm thả lỏng là lúc chăn dê, có thể nằm ở trên cỏ xanh biếc nhìn bầu trời, mặc sức tưởng tượng tương lai của mình.
trong miệng Diệp Tiềm nổi lên chua sót, khi đó Diệp Tiềm còn nhỏ, khi đó Diệp Tiềm không hiểu chuyện, hắn cho rằng trưởng thành rồi hết thảy đều sẽ tốt đẹp lên, hắn cho rằng rời khỏi Trịnh gia trở lại bên người mẫu thân hắn có thể sống tốt hơn.
Khi đó Diệp Tiềm chỉ biết là Trịnh phu nhân không thích mình, hắn còn không biết dòng dõi có cao thấp, xuất thân có tôn ti, hắn còn không biết mình trong mắt người đời là hèn mọn đê tiện cỡ nào!
Diệp Tiềm nho nhỏ bị người khác khinh bỉ xem thường, vẫn quật cường kiêu ngạo sống sót. hắn mặc cho Trịnh phu nhân đánh chửi đay nghiến, mặc cho những người vốn là huynh đệ cười nhạo nhục mạ, hắn yên lặng làm những việc đứa nhỏ vốn không nên gánh vác, hắn quật cường chịu đựng đói khát cùng rét lạnh tra tấn thân thể nhỏ bé.
hắn sở dĩ có thể nhẫn xuống là vì hắn cảm thấy một ngày nào đó sẽ rời khỏi Trịnh gia, trở lại bên người mẫu thân, hắn cho rằng một ngày nào đó sẽ làm nên sự nghiệp, một ngày nào đó đám người từng khinh bỉ hắn, trào phúng hắn sẽ nhìn với cặp mắt khác xưa!
hắn cho rằng hắn là chim ưng trên bầu trời cao, hắn cảm thấy bản thân không cần so đo cùng phụ nhân ngu muội không biết gì.
Nhiều năm trôi qua, Diệp Tiềm đã không phải trải qua đói khát cùng rét lạnh tra tấn, cũng không có ai đánh chửi, nhưng tâm hắn lại càng ngày càng không kiêu ngạo, tư thái cũng càng ngày càng thấp!
hiện tại Diệp Tiềm đã biết, thân thể thống khổ cùng lời nói nhục mạ không đáng kể chút nào. Đao sắc bén nhất trên thế gian này là giết người vô hình, nó có thể im hơi lặng tiếng tra tấn người đến chết!
Khi đó hắn rốt cục được đền bù mong muốn rời khỏi Trịnh gia trở lại bên mẫu thân, hắn được chủ nhân ban ân học tập những điều hắn vốn không được học. Chủ nhân cao cao tại thượng, tao nhã quyến rũ mà lại không chút để ý ân chuẩn hắn ở lại Hầu phủ.
một khắc kia, khi hắn lén lút liếc nhìn nữ chủ nhân, từ đó hình ảnh mĩ lệ của nữ tử ấy mãi mãi lưu trong giấc mộng.
Sau này, hắn thật nỗ lực khiến mình trở nên cao lớn, trở nên dũng cảm, hắn bắt đầu đọc sách biết chữ, bắt đầu tập võ luyện kiếm. Dưới đêm trăng, trong sáng sớm, đều sẽ có một thân ảnh, cao lớn lại đơn bạc, múa một thanh kiếm.
Trong lòng hắn có một trận hỏa diễm, trong đầu hắn không xóa được bóng hình xinh đẹp. hắn khôngbiết nên làm như thế nào mới khiến mình bình ổn được khát vọng không ngừng đó, cho nên hắn chỉ có thể để mồ hôi rơi, lần lượt rút kiếm, múa kiếm.
Lúc hắn làm được hết thảy mọi việc, mọi người đều cho rằng hắn đã đủ ưu tú, chính hắn lại bắt đầu tuyệt vọng. hắn tuyệt vọng phát hiện, bản thân dù nỗ lực thế nào đều không thể tới gần nữ nhân đó.
Nữ nhân đó, là trưởng nữ của tiên hoàng, là tỷ tỷ của đương kim thánh thượng, là nữ chủ nhân của Bình Tây Hầu phủ, là kim chi ngọc diệp!
Diệp Tiềm thì sao, Diệp Tiềm là ai? Diệp Tiềm chính là đứa nhỏ được cán y nữ trong phủ Hầu gia tư thông cùng người sinh ra, là một đứa nhỏ chỉ có thể theo họ mẹ, là một dã loại hèn mọn đê tiện đến mức chỉ có thể bám vào Hầu phủ.
Diệp Tiềm tâm là lửa nóng, Diệp Tiềm bề ngoài anh tuấn cao lớn, Diệp Tiềm kiếm pháp và kỵ mã đều không ai có thể sánh bằng, thậm chí binh pháp và học thức như Diệp Tiềm chỉ có thể đếm được trênđầu ngón tay, nhưng thân phận của Diệp Tiềm đê tiện.
Như vậy Diệp Tiềm sao có thể mở tưởng nữ chủ nhân Hầu phủ? Bình Tây Hầu phủ, đây là đại gia dựa vào dòng dõi a!
Diệp Tiềm lại nghĩ đến tỷ tỷ Trường Vân, tỷ tỷ hắn băng tuyết thông minh, lòng có linh tê, lại lựa chọn con đường như vậy. Người chung quanh đều hâm mộ chúc mừng, mẫu thân và tỷ tỷ khác đều đắc chí, nhưng chỉ có Diệp Tiềm suy nghĩ, tỷ tỷ hạnh phúc sao, tỷ tỷ vui vẻ sao? Nàng vĩnh viễn sẽ không hối hận mình đã lựa chọn sao?
Lấy sắc hầu người há có thể dài lâu!
Trong con ngươi Diệp Tiềm giãy dụa kịch liệt, thâm trầm thống khổ, hắn nắm chặt quyền, ngửa mặt lên trời thét dài, hắn muốn đem bi phẫn cùng bất bình trong lòng gào thét ra, hắn muốn chất vấn trời cao, đã sinh ta, sao lại nhục nhã ta như thế!
Ta có thân thể bảy thước ngang tàng, ta có chí nguyện đến cửu thiên, vì sao lại chỉ có thể chấp nhận như thế, ở dưới vạt váy nữ nhân mình tôn sùng ái mộ mà tham sống sợ chết!
hắn kêu to, tiếng kêu cơ hồ truyền khắp một vùng hoang vu, xuyên thấu cả thương khung. Nhưng hắnlại nghe không được đáp án, không có ai trả lời hắn, không có ai nói cho hắn hết thảy là vì sao? Cũng không có ai nói cho hắn đến cùng nên làm thế nào!
thật lâu sau, hắn suy sụp ngồi trên cỏ khô, lẳng lặng nhìn lá rụng tung bay.
hắn không sợ mệt không sợ khổ, hắn có thể nhẫn điều người khác không thể nhẫn, hắn có thể làm việc người khác không dám làm, kiếm của hắn vừa xuất cơ hồ không ai có thể ngăn cản! Nhưng vậy thì thế nào, hết thảy cũng không thể cho hắn thoát khỏi bần cùng ti tiện.
Trong mắt thế nhân, cho dù hắn xuất sắc thế nào, hắn đều là một tiểu nô thân phận hèn mọn trong Bình Tây Hầu phủ.
Diệp Tiềm suy sút bỗng nhiên ngửa mặt “Ha ha” cười to, tiếng cười có thiếu niên non nớt lại có tráng niên tang thương, hắn dũng cảm cười to, châm chọc cười to, cười đến khóe mắt có một tia ướt át rơi xuống.
Là ai cho ngươi sinh ra hạ tiện, là ai cho ngươi còn nhỏ xem hết chua xót thế gian, là aì cho ngươi đầy ngập khát vọng lại không chỗ thi triển?
Nam nhi có lệ cũng không rơi, ngươi đói khổ lạnh lẽo té xỉu bên đường cũng không khóc, ngươi bị nhục mạ chịu hết thế nhân coi thường cũng không khóc, ngươi mệt mỏi đau thân nhân ly biệt vẫn khôngkhóc, nhưng mà vì sao hiện tại ngươi lại rơi lệ xuống?
Trong mông lung, hắn nhìn thấy con ngựa đi theo nhiều ngày vẫn đang bình tĩnh nhìn mình, giờ khắc này hắn bỗng nhiên cảm thấy ngay cả con ngựa cũng ở bất đắc dĩ đồng tình nhìn mình. hắn kéo con ngựa đến, để con ngựa cúi đầu, tay nhẹ nhàng vuốt ve bờm nó.
Con ngựa thuận theo, mặc cho hắn vỗ về chơi đùa.
Diệp Tiềm thống khổ nở nụ cười: “Ngựa a, thế gian này cũng chỉ có ngươi chưa từng xem nhẹ ta.”
============================================
Mấy ngày nay Triêu Dương công chúa tâm tình cũng không tốt.
Cẩm Tú theo bên cạnh quan sát, biết chủ nhân còn đang tức giận tiểu nô Diệp Tiềm, mà tiểu nô kia lại quật cường, đến nay cũng không chịu nhận sai trước mặt chủ nhân. Cẩm Tú rơi vào đường cùng cũng đã đi tìm người nhà Diệp Tiềm bảo bọn họ khuyên một chút, nhưng Diệp bà tử kia, nói cũng tương đương không nói, Diệp Tiềm quật cường sao có thể nghe vào.
Cẩm Tú thở dài, nàng hiện có chút nhớ Diệp Trường Vân, một người thông thấu như vậy lại cứ thế ly khai! Nếu Trường Vân ở đây, Diệp Tiềm hẳn là sẽ nghe lời nói của tỷ tỷ. Cẩm Tú thấy đã nhiều ngày chủ nhân tâm tình hậm hực, cũng từng đề nghị để Phủ Đào cùng Phẩm Liên tới hầu hạ, ai ngờ chủ nhân nóithẳng “không có khẩu vị.”
Cẩm Tú thật sự vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, đó rõ ràng là người, cũng không phải đồ ăn, sao lại trực tiếp nói “không có khẩu vị” đâu!
Ngay lúc Cẩm Tú không biết làm thế nào cho phải, Bích La phu nhân lại đưa thiệp mời, Cẩm Tú mở xem, hóa ra Bích La phu nhân mời chủ nhân đến Quỳnh đài ngắm trăng. Cẩm Tú nghĩ đến chủ nhân vẫn giao hảo cùng Bích La phu nhân, nếu có thể đi ra ngoài giải i sầu cũng tốt, liền nhanh đem thiệp mới bẩm báo chủ nhân.
Triêu Dương công chúa không chút để ý mở thiệp mời, lười nhác nói: “Ánh trăng ở nơi nào lại khônggiống nhau, làm gì phải vất vả chạy đến chỗ nàng ấy ngắm!”
Cẩm Tú vừa nghe thấy, nghĩ thật là không muốn đi, đang định tiến lên khuyên bảo, ai ngờ chủ nhân ngữ điệu lại chuyển: “Bất quá đi tìm nàng ngắm trăng cũng tốt.”
Như vậy, ba ngày sau đến chỗ Bích La phu nhân ngắm trăng xem như đã định rồi.
=============================================
Lúc này bên xe Triêu Dương công chúa cũng không có Diệp Tiềm.
Lúc đó Cẩm Tú thuận miệng nhắc tới Diệp Tiềm, thử nghe tiếng gió từ công chúa, ai biết Triêu Dương công chúa nghe thấy Diệp Tiềm, giống như căn bản quên người này, nhẹ nhàng “Nga” lên, nhướn mày, trực tiếp hạ lệnh: “Gần đây ngoài thành có một chỗ đê đập đang tu sửa phải không? hắn luyện võ có khí lực, đi giúp là được.”
Cẩm Tú nhất thời nghẹn lời, Diệp Tiềm tuy là kỵ nô, nhưng hiện thời cũng tinh thông kỵ xạ, lại là khách trong màn của công chúa, sao có thể phái đi làm việc đó đây?
Công chúa thấy nàng do dự, cười lạnh nói: “Thế nào, lời ta nói ngươi cũng không nghe?”
Cẩm Tú sao còn dám nói cái gì, nhanh đáp ứng, lại chạy đi ra phía ngoài phân phó.
Vì thế lúc xe ngựa Triêu Dương công chúa chậm rãi xuất hành, Diệp Tiềm vốn là kỵ vệ lại rời Hầu phủ bắt đầu đi ra ngoài thành hỗ trợ tu sửa đê đập.
Tác giả có chuyện muốn nói: các ngươi nói công chúa là người xấu.... Kỳ thực, kỳ thực ta chỉ muốn công chúa lạnh bạc đến rèn luyện Diệp Tiềm, để thống khổ và tuyệt vọng trở thành chất xúc tác trên đường trưởng thành của hắn.