Cuối thu, Diệp Tiềm suất lĩnh mười vạn tinh binh khải hoàn trở về, mang theo hàng thư của Nam Man quốc chủ cùng một xe cống phẩm về tới Đôn Dương Thành. Thiên tử mừng rỡ, tự ra nam đại môn Đôn Dương Thành nghênh đón, cũng dắt tay cùng về. Dân chúng Đôn Dương Thành đều ra cửa nhìn, làm ngã tư đường chật như nêm cối, thế nên triều đình không thể không phái Hổ Bí doanh đến giữ trật tự, khai thông đám dân chúng.
Năm nay, Diệp Tiềm chỉ mới hai mươi hai tuổi, tuổi trẻ giống như kiếm vừa mới ra khỏi vỏ, mang theo mũi nhọn sắc bén, quang hoa bốn phía trước mắt mọi người. Đôn Dương Thành bao nhiêu nam nữ lão ấu nhìn trong mắt, bọn họ xa xa ngắm nam tử cầm kiếm cưỡi đại mã anh tuấn tuấn mỹ, suất lĩnh thủ hạ tinh nhuệ cưỡi ngựa đi qua nam đại môn, giống như thiên thần xuống thế gian. Trong mắt nam nhân là cực kỳ hâm mộ cùng ghen tị nói không nên lời, đặc biệt nghe nói tiểu tướng quân này bất quá vấn là một kỵ nô mà thôi. Vốn so với mình cũng đê tiện rất nhiều, sao có thể bày mưu nghĩ kế vung kiếm trảm địch, lấy được công huân như thế?
Mà bên đường hẻm, nữ tử chiêm ngưỡng, cũng âm thầm đánh giá tướng mạo Diệp tướng quân năm nay, thấy hắn mặt mày cương nghị dáng người mạnh mẽ, tuy là thiếu niên đắc chí nhưng lại không kiêu ngạo, trầm ổn lạnh nhạt, quân bào nhẹ nhàng, có một cỗ sáng rọi chói mắt làm cho người ta khôngdám nhìn thẳng. Lại hỏi thăm vị Tướng Quân này trong phủ chưa có phu nhân, bên người cũng khôngthiếp thất, một đám không khỏi tâm diêu ý động miên man bất định.
Diệp Tiềm đương nhiên không biết tâm tư mọi người, nhưng lúc hắn ruổi ngựa đi qua ngã tư đường thậtdài ở Đôn Dương Thành, nghe chung quanh một mảnh xôn xao chúc mừng, hắn biết chung quy hắn làm được điều mình vẫn hi vọng.
Đêm nay hoàng đế chắc chắn thiết yến ở Tê Hà điện, đến lúc đó Triêu Dương công chúa có ở trong phủ?
Nàng... có cảm tưởng gì?
Diệp Tiềm nghĩ đến đây, ngực ẩn ẩn nóng lên, nhịn không được nâng tay lên sờ sờ ngực, nơi đó vẫn cất giấu kia mảnh lụa hồng đào kia.
hắn nhìn quanh bốn phía, liễn xa thiên tử ở phía trước, chung quanh văn võ quan viên, tất cả chậm rãi đi đến Tê Hà điện. Dân chúng vây xem có người tầm thường, cũng có hào môn phú giáp, trong đó cũng có mỹ nhân dựa lan can mà ngắm. Những người này dùng ánh mắt sùng kính nhìn hắn, nhưng trong nhiều ánh mắt như vậy lại cô đơn thiếu một đôi.
Diệp Tiềm hốt nhiên nhớ tới lần trước đắc thắng trở về, trong Tê Hà điện nàng xa xa nâng chén chúc mừng, bỗng nhiên tràn ngập chờ mong tiệc khánh công buổi chiều.
Nhiều năm như vậy, bất quá là chờ giờ khắc này thôi.
===========================
Trở lại trong cung, Diệp Tiềm trước đi Hoàng thượng bẩm báo thu hoạch lần nam chinh này, Hoàng thượng vừa nghe vừa gật đầu, cả người vui mừng quá đỗi. Tiếp theo Hoàng thượng bắt đầu tiến hành phong thưởng, lần này thủ hạ Diệp Tiềm mấy người đều lập công lớn, Ngô Môn Trung, Mạnh Tông Bảo cùng với chư tướng khác, cùng tám người được phong hầu, cũng có phong thưởng, mọi người kinh hỉ, ào ào tạ ơn. Đến Diệp Tiềm, Hoàng thượng Triệu Trệ trầm ngâm một lát, nói: “Từ khi Đại Viêm triều lập quốc tới nay, trong quân danh hào duy chỉ có nhất phẩm đại tướng quân tôn quý hiển hách nhất, sau gần mười năm, danh hào này luôn luôn không phong, vì Đại Viêm triều ta anh tài tuy nhiều, nhưng lại không có ai có thể gánh trọng trách. Hôm nay Diệp Tiềm vì trẫm san bằng Nam Man, hàng phục di nhân, thực xứng với xưng hô này!” Sau đó, trầm giọng nói: “Diệp Tiềm, hôm nay trẫm phong ngươi làm Đại Viêm triều nhất phẩm uy vũ đại tướng quân, vị thượng công, vì trẫm thống lĩnh tam quân, đồng thời gia tăng thực ấp tới hai vạn hộ.”
Chúng đại thần nghe, trong lòng không khỏi âm thầm khiếp sợ, trong hơn mười năm, chỉ vì trong triều không ai uy vọng cao có thể đảm nhiệm đại tướng quân, Diệp Tiềm bất quá hơn hai mươi tuổi, dù có công lao kinh thiên, năm đó bất quá chỉ là kỵ nô dưới cửa Triêu Dương công chúa thôi, sao có thể được Hoàng thượng ưu ái như thế?
Trong chư vị võ tướng cũng thôi, bọn họ phần lớn hiện giờ là bộ hạ Diệp Tiềm, đối với việc bình định Nam Man công cao, gian khổ trong đó trong lòng biết rõ ràng, Diệp Tiềm đại tướng quân thật sự làm theo lý thường. Mà thủ hạ chư tướng Diệp Tiềm, bởi vì phần đông phong hầu, bọn họ nghe Diệp Tiềm có thể làm đại tướng quân, cũng ào ào vinh yên, vui mừng quá đỗi.
Diệp Tiềm nghe hoàng đế phong thưởng, trong lòng không ngoài ý muốn. đã trải qua nhiều trận chiến sinh tử, hắn nhìn bản đồ hành quân bày trận, phảng phất như quan sát thế cục thiên hạ, trong lúc bày mưu nghĩ kế cũng từng tinh tế thưởng thức tâm tư thiên tử. đã trải qua mấy năm quan trường cùng vài lần nhung mã bôn ba, hắn sớm không còn là thiếu niên ngày đó đơn thuần nhiệt huyết, lúc này hắn đãcó thể hiểu thấu đáo hùng tâm tráng chí của Hoàng thượng, muốn thống nhất tứ hải, trở thành thiên hạ cộng chủ. Mà chính hắn, đó là một quân cờ không thể thiếu trong kế hoạch lớn của đế vương, một lợi kiếm đắc lực mới ra khỏi vỏ.
Tức thời Diệp Tiềm lạnh nhạt quỳ xuống đất tạ ơn, hoàng đế tự dìu hắn đứng dậy, mọi người chúc mừng, tức thời lại thương thảo chuyện sứ giả Nam Man quốc theo quân dâng lên thư đầu hàng của Nam Man quốc chủ cùng với các cống phẩm, cuối cùng hoàng đế tuyên bố thiết yến Tê Hà điện mừng công.
Diệp Tiềm luôn không rảnh rỗi, cũng không về phủ, trực tiếp ở trong cung cùng thủ hạ chư tướng đợi tiệc tối. Chư vị tướng lãnh tuổi không lớn, có người cũng giống như Diệp Tiềm xuất thân đê tiện, như Mạnh Tông Bảo, có thể lấy được phong hầu, đương nhiên hưng phấn không chịu nổi, bình thường đều là bạn bè thân thiết, đã trải qua sinh tử, tất cả cao hứng phấn chấn thảo luận, náo nhiệt vô cùng.
Trong đó chỉ có Diệp Tiềm, lạnh nhạt nhìn chung quanh hết thảy phù hoa như mây bay, trong lòng chỉ nghĩ nếu thực sự gặp Triêu Dương công chúa, nàng sẽ nói thế nào, mình nên nói cái gì. Ngày xưa hắncùng với nàng luôn như người lạ, sau này một chậu nước lạnh hắt xuống, càng khiến hắn rốt cuộc không còn mặt mũi lộ diện trước mặt nàng.
hiện giờ hắn đã đứng vào hàng tam công, thống soái hơn mười vạn binh mã, phong làm đại tướng quân, hưởng ấp hai vạn, vinh hoa phú quý hạ bút thành văn. Như vậy hắn, ở nàng trước mặt cũng không kém cỏi.
Nghĩ đến đây, bề ngoài Diệp Tiềm vẫn bình tĩnh vô ba như cũ, nội tâm bỗng nhiên có một loại xao động vội vàng khát vọng, hắn hận không thể bây giờ đứng ở trước mặt nàng, nói với nàng mấy câu. Ngô Môn Trung nhìn ra tâm tư Diệp Tiềm, hắn thở dài ở trong lòng, đi qua vỗ vỗ cánh tay Diệp Tiềm. Diệp Tiềm mím môi, tự giễu nở nụ cười, gật gật đầu với Ngô Môn Trung.
=========================
Buổi chiều, Tê Hà điện cung đèn trường tín dần dần thắp sáng, chư vị văn võ đại quan cùng hậu cung phi tần đi vào trong điện, thị nữ mặc cung trang phấn hồng, chậm rãi thành đội đi vào, bưng lên rượu ngon món ngon, tiếng ti trúc vang lên ở góc đại điện, vũ nữ thân thủy tay áo sa y cũng bắt đầu phất động tay áo dài như nước.
Bao nhiêu ánh mắt cực kỳ hâm mộ, bao nhiêu ánh mắt kính nể, lưu luyến trên người Diệp Tiềm, bách quan đều biết, nam tử bất quá hơn hai mươi tuổi đã là đại tướng xuất sắc nhất bản triều. Tuổi trẻ như vậy, chiến công kinh thế như vậy, thậm chí còn có một tỷ tỷ làm hoàng hậu, thân cháu ngoại là thái tử.
Bách quan vô luận là kính nể hâm mộ hay là ghen tị, đều ào ào tiến lên nịnh bợ lấy lòng, dù thế nào, quan hệ tốt với người ta luôn không sai.
Diệp Tiềm tuy đã là đại tướng quân, nhưng đối diện bách quan khen tặng, vẫn khiêm tốn lạnh nhạt như cũ, không kiêu ngạo không nóng nảy. Vừa ứng phó chúng quan, ánh mắt vừa tìm kiếm tron g hậu cung phi tần cùng với công chúa chư hầu, tìm kiếm chủ nhân miếng vải hồng đào cất giấu trong ngực kia.
Nhưng không có, vẫn không có, chư vị công chúa đã ngồi xuống, nhưng căn bản không có thân ảnh Triêu Dương công chúa.
Diệp Tiềm mặt mày hơi hơi cứng lại, hắn không rõ nữ nhân kia thế nào, đến chậm sao? Là A Ly xảy ra chuyện gì sao? Hay là nàng muốn xuất hiện cùng Hoài An Hầu?
Nhưng lúc Hoài Nhu quận chúa cũng đi theo mẫu thân cùng với thái hậu xuất hiện, Diệp Tiềm bắt đầu triệt để thất vọng, thái hậu đã đến, nàng sao có thể còn chưa xuất hiện.
Vì thế toàn bộ yến hội, dù Hoàng thượng đối với hắn các loại khen ngợi không dứt bên tai, các vị đại thần các loại chúc mừng không ngừng, hắn vẫn không yên lòng, phảng phất như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Lúc người khác nâng chén muốn kính, hắn lại nhớ tới nữ nhân kia xa xa hướng ngước mắt nâng chén với mình; lúc người khác khen hắn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hắn lại nhớ tới ngày đó ở nàng phòng khách lạnh bạc châm chọc nói; lúc Hoài Nhu quận chúa ánh mắt u oán nhìn về phía hắn, hắn lại nhớ tới nàng ôm A Ly dáng vẻ lo lắng.
Chung quanh ti trúc ca múa mừng cảnh thái bình, chung quanh ăn uống linh đình, đèn cung đình lay động, hết thảy phảng phất đều trở nên xa xôi mà mờ mịt, trong đầu hắn một thanh âm rõ ràng luôn luôn hỏi, nàng sao không tới, vì sao không đến, hiện đang ở nơi nào...
Ở trong nhân sinh của hắn có lẽ thời khắc huy hoàng nhất, lúc hắn cho rằng hắn phấn đấu nhiều năm như vậy rốt cục có thể ngang hàng cùng nàng đứng chung một chỗ nói mấy câu, nàng thế nhưng biến mất?
Có lẽ vẻ mặt Diệp Tiềm quá mức hoảng hốt, cho nên đến Hoàng thượng và hoàng hậu đều nhìn ra dị thường. Hoàng hậu Diệp Trường Vân tinh tế cân nhắc, đã hiểu nguyên nhân trong đó. Vừa đúng lúc này Diệp Tiềm tiến lên kính rượu Hoàng thượng và hoàng hậu, vì thế Diệp Trường Vân nhân cơ hội cười nói: “Hoàng thượng, chỉ tiếc A tỷ không ở đây, bằng không hắn nhìn thấy Tiềm lập công lớn, cũng sẽ cao hứng.”
Hoàng thượng liếc Diệp Trường Vân, ha ha cười nói: “A tỷ hiện mang theo A Ly rời Đôn Dương, đi Hoài An, thật sự là đáng tiếc, thế nhưng không ở đây.”
nói một phen đánh vào trong lòng Diệp Tiềm, như búa tạ.
Diệp Tiềm chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc, tứ chi phù phiếm, giật mình thảng thốt, hóa ra nàng mang theo A Ly cùng đi gặp Hoài An Hầu.
Nghĩ đến cũng đúng, vợ chồng ở riêng đã lâu, sẽ tưởng niệm, vì thế muốn gặp nhau, có gì không được?
Tức thời trong lòng Diệp Tiềm hỗn độn, đầu ong ong lên, nhưng hắn không muốn người ngoài nhìn ra khác thường, cắn răng nhịn xuống. Hoàng thượng ôn hòa nhìn Diệp Tiềm: “Diệp tướng quân, trẫm nghe nói ngươi ở Nam Man bị thương, có còn gì trở ngại?”
Diệp Tiềm ôm quyền nói: “Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, thương thế thần đã không ngại.”
Hoàng thượng gật đầu: “Tuy rằng không lo ngại, nhưng xem ra ái khanh uống vài chén rượu, tinh thần có chút hoảng hốt, hẳn là thương thế phát tác. Nếu quá mức mệt mỏi, trẫm ân chuẩn ngươi sớm hồi phủ nghỉ ngơi.”
Diệp Tiềm nghe thế, cũng không chối từ, liền xin lỗi cáo từ mà đi.
hắn hoảng hốt ra điện, xoay người lên ngựa, thị vệ đi theo dần dần đến phủ, hắn vin vào vài lần kính rượu trên yến hội, đi thẳng đến hậu viện, người vừa nằm xuống, trừng mắt nhìn nóc nhà, trong đầu hồi tưởng gần mười năm nay, chỉ cảm thấy một cỗ bi thương cùng mệt mỏi đánh úp lại.
Nữ tử kia, lạnh bạc vô tình, có lẽ chưa từng để hẳn ở trong lòng một chút nào.
================
Diệp Tiềm trên người có bao nhiêu vết thương cũ, sau này tự trách nhận ba mươi quân côn, thương càng thêm nặng, bất quá ỷ vào tuổi trẻ tráng kiện, lại thêm một đường đi tới đều là việc vui, vì thế cứng rắn chống đỡ. hiện giờ chợt nghe được công chúa đến Hoài An gặp gỡ Hoài An Hầu, nhớ lại mình mộtđường hưng phấn chờ đợi, không khỏi như ở trong mộng mới tỉnh. Mình có gì để trông đợi. Dù phong hầu bái tướng thì có năng lực thế nào, nàng sớm là vợ người khác, cùng mình có liên can gì? Kể từ đó, hắn nản lòng thoái chí, chỉ cảm thấy cả người mỏi mệt không chịu nổi, vì thế vừa ngã xuống, nằm ở trênsạp, hai chân hư nhuyễn, trán nóng lên, gò má đỏ rực, rất nhanh mơ màng ngủ.
Cũng không biết ngủ bao lâu, hắn mông lung tỉnh lại, chỉ thấy dưới ánh nến, một nữ tử thanh lệ nhu tình như nước nhìn mình, thấy hắn tỉnh lại, thế nhưng cong môi ôn nhu cười, tiến lên lấy tay chạm vào trán, cười nói: “Ngươi cuối cùng đã tốt rồi, tướng quân.”
Diệp Tiềm nhíu mi, khàn khàn nói: “Thu Nương, ngươi ở đây a...”
Thu Nương hai gò má choáng váng, mím môi khẽ cười nói: “Tướng quân, thân mình ngươi không tốt lắm, ta ở trong này chiếu cố ngươi a!”
Diệp Tiềm ngước mắt nhìn chằm chằm Thu Nương, thấy Thu Nương mi cong mắt sáng, má phấn hồng nhuận, cười dịu ngoan nhu hòa mang theo vài phần quyến rũ. Thu Nương thấy Diệp Tiềm nhìn mình, cúi mắt mím môi, hai gò má đỏ dần dần, cúi đầu ôn nhu gọi: “Tướng quân.” Nàng ngữ điệu uyển chuyển vô cùng thân thiết, gọi thanh thấp, phảng phất như nỉ non bên gối, phảng phất như gọi phu quân nhiều năm.
Diệp Tiềm trong tiệc uống vài chén rượu, lúc này cảm giác say bỗng nhiên dâng lên, chỉ cảm thấy tâm ý dập dờn, lại cúi mắt, lại bỗng nhiên thấy Thu Nương mặc một kiện thâm y màu xanh bó sát người, phô ra núi ngọc cao nhất eo nhỏ một vòng, dáng người mạn diệu, mắt say nhìn lại, có vài phần ý nhị như Triêu Dương công chúa.
Diệp Tiềm nhớ tới nữ nhân kia, bất giác bi ai, nghĩ nàng ngày xưa không biết bao nhiêu nam tử vào trướng mạn, hiện giờ lại có phu quân ở bên, mà mình cô linh lạnh lẽo một người. Trái tim hắn nổi lên nồng đậm mỏi mệt, trong trái tim âm thầm hận nữ tử này, mệt mỏi và hận ở giờ phút này thế nhưng hóa thành một loại khát cầu tuyệt vọng.
hắn nhìn chằm chằm Thu Nương trước mắt, bất giác hô hấp mạnh lên, trong giây lát cánh tay dài duỗi ra, ôm Thu Nương vào trong ngực.