Đợi không biết bao lâu, A Ly rốt cục ăn được bánh hoa quế, Diệp Tiềm xưa nay không thích đồ ngọt, trong thực đơn Khánh nghĩa lâu, chọn một ít đồ ăn, ăn cùng A Ly.
Có một bữa no đủ rồi, A Ly rất vừa lòng, hai mắt đầy tinh thần nhìn Diệp Tiềm: “Đại tướng quân, ngươi chừng nào thì trở về?”
Diệp Tiềm nhíu mày cười nói: “một năm rưỡi đi.”
A Ly nhíu mày: “Hóa ra lâu như vậy a!”
Diệp Tiềm gật đầu: “Chờ ta trở lại, mang ngươi đi dã ngoại săn thú, thế nào?”
A Ly nghe vậy mừng rỡ, bổ nhào vào trong ngực Diệp Tiềm: “Tốt, ngươi cũng không thể nuốt lời!”
Diệp Tiềm cười: “Ta đương nhiên sẽ không nuốt lời.”
A Ly ở trong lòng hắn lăn lộn một lát, lại nhớ tới cái gì nói: “Đại tướng quân, chờ ngươi dẫn ta đi săn thú, cũng mang theo Hú Nhi cùng đi.”
Diệp Tiềm vỗ về tay A Ly ngừng lại, tán thưởng cười nói: “Tốt. Làm khó A Ly còn nhớ Hú Nhi ca ca.”
Đợi hai người ăn đủ nói đủ, đã là đêm đen gió lớn, hơi lạnh khắp nơi, Diệp Tiềm ôm A Ly vào trong lòng mình, dưới ánh trăng quất ngựa đi phủ Triêu Dương công chúa.
Đến phủ Triêu Dương công chúa, ở cửa phủ giao A Ly cho thị vệ, hắn liền quay đầu ngựa lại. A Ly đứng ở cửa, hai má đỏ bừng đã đông lạnh, hai cái mắt lóe ra nước mắt đông lạnh, hắn nhìn đại tướng quân không hiểu sao nói: “Đại tướng quân vì sao đến cửa nhà ta lại không vào?”
Diệp Tiềm quay đầu trong gió lạnh, một tay nắm dây cương, cười mỉm nhìn A Ly nói: “Đợi viễn chinh trở về lại đến thăm ngươi.” nói xong giục ngựa đi.
A Ly chịu đựng gió lạnh, đứng ở cửa, nhìn bóng lưng nam nhân rời đi, đứng hồi lâu, mãi đến lúc cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân Triêu Dương công chúa, hắn mới chạy nhanh vào.
============================
Mùa đông năm nay, nhất phẩm đại tướng quân Diệp Tiềm suất lĩnh hai mươi vạn đại quân viễn chinh Bắc Địch, thiên tử tự mình tiễn đưa, đội danh dự uy phong lẫm lẫm xếp đầy ngoài sông đào bảo vệ thành, khiến phần đông dân chúng vây xem, trong khoảng khắc, ngoài Đôn Dương Thành cơ hồ đều bị tiếng động lớn đánh thức.
Bích La phu nhân ngồi trong xe ngựa, xuyên qua tầng tầng tường thành nguy nga và đám người đông đúc, ánh mắt tập trung trên người nam tử cưỡi ngựa lớn cầm trường kiếm trong đám người kia. Nàng hơi hơi nheo con ngươi, trong lòng tự nói với mình: “Diệp Tiềm, ngươi hiện giờ cướp hết vinh quang thế gian, ngươi có biết tư vị từ trên cao ngã xuống sao?”
Ở trên một lầu cao khác, người trong hoàng thất đang ngồi, nhìn quân đội viễn chinh từ tường thành uốn lượn rời đi.
Diệp Trường Vân phát ra một tiếng thở dài, chuyển mắt nhìn mắt Triêu Dương công chúa bên cạnh: “không nghĩ tới, năm đó Hoài Nhu quận chúa đưa kiếm tuệ cho hắn, đến nay hắn vẫn dùng.”
Triêu Dương công chúa bên môi bật cười ra, không nhìn hoàng hậu một cái: “Dù thế nào, người ta luôn có một mảnh tình khác.”
Hoàng hậu nghiêm cẩn đánh giá Triêu Dương công chúa, nửa ngày đột nhiên nói: “Tiềm chỉ quá mức cố chấp, cho nên không nhìn rõ bản thân hắn chân chính muốn gì.”
Triêu Dương công chúa cúi mắt cười khẽ, nàng có thể cảm giác được hương vị mưa gió đến, tức thời vẫn theo lời hỏi: “Lời này giảng thế nào?”
Hoàng hậu cau mày thở dài: “Hoài Nhu quận chúa một khối tình si, Tiềm tuy rằng trên mặt lãnh nhược băng sương, nhưng trong lòng làm sao có thể không cảm hoài? Nhưng hắn từ lúc thiếu niên trong lòng chỉ có ngươi, những năm gần đây chỉ ngóng trông có thể trèo lên địa vị cao để cưới ngươi. Đây là mộtđiểm chấp niệm ở đáy lòng hắn, mấy năm nay chưa bao giờ thay đổi.”
Triêu Dương công chúa hừ lạnh một tiếng, nhíu mày cười nói: “Trong thiên hạ, chúng sinh mờ mịt, có thể được một người như thế chấp niệm, cũng rất tốt.”
Hoàng hậu tận tình khuyên nhủ: “Công chúa, ngươi nếu thực cảm niệm Tiềm một lòng say mê, phải nghĩ thay Tiềm vài phần.”
Triêu Dương công chúa ghé mắt chăm chú nhìn nàng: “Ta nghĩ, hắn một lòng say mê, ta thành toàn hắn, chẳng phải là hợp tâm ý hắn nhất, đây mới là suy nghĩ vì hắn.”
Hoàng hậu nhíu mày: “Công chúa, ngươi hai lần lập gia đình, sao không nghĩ tới Diệp Tiềm xuất sinh nhập tử?”
Triêu Dương công chúa thu tay áo: “Khi đó Diệp Tiềm còn không đáng để ta nghĩ.”
Hoàng hậu nhất thời không nói gì, độc ác trừng mắt nhìn nàng mắt một cái, nhíu chặt mày: “Công chúa, ngươi -- “
Triêu Dương công chúa lại cười nói: “Hoàng hậu nương nương nếu không có việc khác, Triêu Dương đitrước.” nói xong vung tay áo muốn đi, thân hình tiêu sái.
Hoàng hậu gắt gao chau đầu mày lại, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi cũng biết hôm qua Bích La phu nhân tiến cung gặp mẫu hậu, là đi cùng Thanh Hà Hầu phu nhân.”
Triêu Dương công chúa lạnh nhạt gật đầu: “Biết.”
Hoàng hậu nói: “Việc này không phải là nhỏ.”
Triêu Dương công chúa như hồn nhiên không hiểu: “Có gì kỳ quái, Bích La phu nhân này vốn cũng là cốt nhục hoàng thất, từ nhỏ thường theo tổ mẫu tiến cung, lại cực kì quen biết mẫu hậu, hiện giờ đến Đôn Dương, đương nhiên phải vào cung bái kiến.”
Hoàng hậu biết vậy nên đau đầu, bất đắc dĩ ấn tính tình xuống giải thích: “Ngươi thật không hiểu hoặc là giả vờ không biết, hiện giờ Bích La phu nhân và Thanh Hà Hầu cấu kết một đường, ai biết làm cái gì.”
Triêu Dương công chúa khẽ cười một tiếng: “Mấy ngày nữa, Bích La phu nhân phát thiệp mời, mở tiệc chiêu đãi quý thích danh viện trong Đôn Dương Thành đến thưởng mai, chúng ta cùng đi, đến lúc đó có thể tìm kết quả.”
Hoàng hậu nghe lời này, biết vậy nên nhìn kỹ Triêu Dương công chúa nói: “Khó được ngươi thế nhưng còn tìm hiểu tin tức bực này.”
=======================
một ngày, Bích La phu nhân ở Mậu viên bên ngoài Đôn Dương Thành bày tiệc ngắm hoa, chiêu đãi hào môn quý nữ cùng với hoàng thân nữ quyến ở Đôn Dương đến thưởng mai. Mậu viên là cổ trạch tiền triều đã có, truyền thuyết là sủng phi Triệu quý phi tiền triều xây ở tư gia ngoài thành, bên trong trồng cả trăm mẫu mai vàng, cũng góp nhặt núi đá tứ đại danh sơn, xây dựng đình đài lầu các phong cách khác nhau qua các đời. Sau này thay đổi triều đại, từng một lần hoang phế, mấy năm trước khu nhà này được ban cho Thành Hiên hầu trẻ tuổi, Thành Hiên hầu xưa nay yêu thích phong nhã, tức thời khôngtiếc tốn kém sửa sang vườn này, sau mấy năm, đã thành cảnh đẹp nhất ngoài Đôn Dương Thành.
Bích La phu nhân là tỷ tỷ Thành Hiên hầu, lúc này chủ nhân đi xa chưa về, mượn vười bày thịnh yến cũng là theo lý thường.
Lần này người dự tiếc rất đông, đều là hiển quý trong Đôn Dương Thành, trong đó đáng chú ý nhất đương nhiên là đương kim trưởng công chúa Triêu Dương và hoàng hậu Diệp Trường Vân. Đợi hai người đến, mọi người trong lòng âm thầm kinh ngạc, bất quá một đám phu nhân thiên kim đều từng trải việc đời, trên mặt cũng không ai thất thố.
Bích La phu nhân quần áo màu trắng, trang dung quý lệ, trong hoàng tộc quý thích cũng không chút kém, hơn nữa cử chỉ nàng hào sảng, mạnh vì gạo bạo vì tiền, khi thì sang sảng cười to cùng khuê trung bạn thân ngày xưa ôn chuyện, hoặc là nhiệt tình thoải mái nghênh đón quý nữ chưa từng gặp mặt, trong khoảng khắc, sáng rọi tứ phương, tất cả mọi người âm thầm kinh ngạc, nghĩ Bích La phu nhân vì tránh Đôn Dương, có thế không tiếng tăm gì nhiều năm, hiện giờ nàng một lần nữa quay về, Đôn Dương Thành lại thêm vài phần náo nhiệt.
Các quý nữ đầu tiên là phẩm trà, chỉ thấy một đám nam thị bạch y, dung mạo thanh tú, thân hình phiêu dật, vừa đến, nối đuôi nhau mà đi, châm trà cho các quý nữ phu nhân. Tay cầm ấm trà bạch ngọc cũng người người trắng nõn như ngọc, so sánh với bàn tay các quý nữ phu nhân ở đây, dĩ nhiên là khôngkém mảy may, không khỏi càng giật mình, nghĩ đã sớm nghe đồn Bích La phu nhân thường nuôi dưỡng nam sủng, môn hạ ba ngàn, người người xuất chúng, hiện giờ xem ra, thật sự là danh bất hư truyền.
Bích La phu nhân mỉm cười ánh mắt đảo qua mọi người, vừa lòng thấy mọi người phản ứng. Cuối cùng, ánh mắt của nàng dừng ở trên người Triêu Dương công chúa, Triêu Dương công chúa bên môi ôm lấy một chút ý cười nhàn nhạt, nhưng con ngươi không có chút độ ấm nào, thờ ơ lạnh nhạt xem một hồi tuồng náo nhiệt.
Nàng chớp chớp mắt, lấy môi ngữ ý bảo: “Hôm nay trò hay còn ở phía sau.”
Triêu Dương công chúa lại ngoảnh mặt làm ngơ, vẻ mặt chút chưa biến.
Bích La phu nhân hừ nở nụ cười, quay đầu nhìn phía hoàng hậu Diệp Trường Vân, chỉ thấy Diệp Trường Vân đang cùng vài vị hầu phu nhân nói chuyện, vẻ mặt đoan trang tường hòa, chợt nhìn qua thực sự là khí phái đứng đầu lục cung.
Nàng trong ý cười tràn ra một chút thở dài, ngày xưa cúi đầu làm nữ nô, hiện giờ công khai ngồi ở ghế trên, cũng thật sự là âm kém dương sai, duyên phận cho phép. Bất quá, trời cao công bằng, ngai vàng chói mắt, cũng có một hai cái lỗ thủng.
Các vị phu nhân quý nữ phẩm trà thơm xong, cùng chúng nam thị đứng dậy đi hậu viên xem mai vàng. Mọi người đến nơi, đã thấy chỗ mai vàng là một loạt tiêu phòng, tiêu phòng một mặt đặt bình phong sơn thủy từng tấm kéo dài. Lúc này cũng không thấy hoa mai, chỉ có thể ngửi từng trận hương mai xông vào mũi, mọi người trên mặt lộ ra nghi hoặc, không hiểu hoa mai ở nơi nào.
Các vị phu nhân khuê nữ ngồi vào chỗ của mình, nam thị liền tiến lên dời bình phong, mở ra ô cửa, phảng phất bỗng chốc trước mắt rộng mở trong sáng. Hóa ra một mặt tiêu phòng có cửa sổ bằng gỗ lớn hình hoa mai, ngoài cửa sổ đó là mấy trăm dặm mai vàng nở rộ, bên trong có nam tử mặc trang phục huyền sắc, tay cầm kéo lớn, cắt mai.
Mọi người không khỏi kinh thán tiêu phòng này kì diệu, có thể ở trời đông giá rét này không bị rét lạnh, có năng lực xem trăm dặm mai vàng quanh đây. Bích La phu nhân thấy mọi người tán thưởng khôngthôi, khẽ cười nói “Đây đều là chủ ý của Thành Hiên, cũng chỉ có hắn không làm việc đàng hoàng, mới vắt óc tìm biện pháp bực này.”
Ở đây, người biết Thành Hiên hầu không khỏi che miệng cười: “Thành Hiên hầu thiếu niên anh tài, nghe nói là người cực kỳ phong nhã, đáng tiếc vài năm nay luôn luôn đi xa ở ngoài, ta chưa từng thấy phong tư.”
Trong đó cũng có người quá trẻ không biết Thành Hiên hầu, ào ào hỏi, vì thế mọi người bắt đầu nói về vị Tiểu Hầu Gia này, trong khoảng khắc nói nói cười cười náo nhiệt.
Diệp Trường Vân trong lòng không khỏi kinh ngạc, nàng hiện giờ là hoàng hậu, thế nhưng chưa từng nghe trong Đôn Dương Thành còn có nhân vật bậc này, tức thời cười nhợt nhạt, nghe mọi người nói. Triêu Dương công chúa cũng ở bên cạnh hờ hững xem mai, mọi người nói, đều không vào trong tai.
Mọi người ở đây đang nói giỡn, Diệp Trường Vân ánh mắt lơ đãng đảo qua gốc cây mai vàng, thấy bên cây có một người, đang cầm kéo sắt cúi đầu sửa mai.
Thân ảnh kia, giống như đã từng biết.
Máu cả người nàng bỗng bị đông cứng, đứng đờ ở đó không nói nên lời. Ngay cả ý cười nhợt nhạt nhất quan bên môi cũng như bị hàn lưu tháng chạp đông cứng lại.
Bên cạnh thị nữ phát hiện nàng khác thường, lấy tay nhẹ nhàng chạm góc áo nàng, nhẹ giọng gọi: “Hoàng hậu?”
Môi Diệp Trường Vân đã trắng bệch, nàng run rẩy, muốn nói nhưng nói không nên lời, dùng ánh mắt khiếp sợ chuyển về phía Bích La phu nhân.
Bích La phu nhân mượt mà như ngọc, lúc này thấy Diệp Trường Vân nhìn nàng, nhướn môi cười, cười đến sáng ngời phóng đãng, rất động lòng người, nhưng Diệp Trường Vân lại cảm thấy nàng là la sát, ác quỷ lấy mạng, làm cho sau lưng người ta phiếm lãnh, môi răng lập cập.
Triêu Dương công chúa lúc này cũng phát hiện Diệp Trường Vân khác thường, nàng tìm tòi nghiên cứu nhìn trong phiến mai vàng, đã thấy thân ảnh nam tử huyền sắc dần dần đi xa, có chút mơ hồ.
Cho dù nhìn không chân thiết, nhưng nàng cũng minh bạch, thân ảnh kia thực quá mức quen thuộc.
Bởi vì lúc nàng mười ba mười bốn tuổi, thân ảnh này từng tràn đầy tim nàng.
Triêu Dương công chúa đi qua, tay bắt được tay hoàng hậu Diệp Trường Vân, vào tay chỉ cảm thấy lạnh như băng, ẩm mồ hôi run run.
Nàng mở miệng, lấy thanh âm thì thầm nói: “Việc này điểm đáng ngờ rất nhiều, từ từ tra.”
Triêu Dương công chúa tới, Diệp Trường Vân cảm thấy vài phần an ủi, trong sóng biển bắt được mộttấm ván gỗ, thân hình nàng ngừng run, hít sâu mấy hơi thở, gật đầu nói: “Ta không sao.”
Bên cạnh mọi người cũng nhìn ra nàng khác thường, đều không khỏi nhìn về bên này, Diệp Trường Vân khẽ cười nói: “Tuy rằng trong tiêu phòng ấm áp, nhưng mở cửa sổ ra, bản cung thế nhưng có vài phần không khoẻ.”
Mọi người đều gật đầu phụ họa: “Hoàng hậu nương nương thân kiều thể quý, chịu không được phong hàn cũng đúng, còn nữa nơi này đến cùng có chút lạnh.”
Bích La phu nhân gật đầu cười: “Thời gian cũng không sớm, không bằng chúng ta đi dùng bữa.”