Diện Thủ

Chương 74: Chương 74: Tức giận




hắn quay đầu, tò mò hỏi Diệp Tiềm: “Đại tướng quân, sao ngươi cũng có một cái sừng bò tót!”

Diệp Tiềm nghe vậy, nhớ tới trong phòng công chúa không thấy cái kia, nhìn A Ly ôm chặt sừng bò tót không muốn buông tay, tức thời cười hỏi: “Thế nào, ngươi từng thấy sừng bò tót như vậy?”

A Ly nghiêm cẩn gật đầu: “Đúng vậy, trong phòng mẫu thân cũng có một cái, giống của đại tướng quân.” hắn nhìn Diệp Tiềm, hai mắt tỏa sáng, giống như nhìn trộm: “không phải là đại tướng quân lấy của mẫu thân ta?”

Diệp Tiềm nhất thời có chút dở khóc dở cười, phất áp ngồi xổm xuống, bàn tay to vuốt sợi tóc hắn, cười nói: “Ngươi thích, cứ cầm là được, không cần vu hãm ta như thế.”

A Ly hai mắt lại tỏa ra ánh sáng: “thật sự?”

Diệp Tiềm bộ dáng nghiêm trang nói: “Đương nhiên.”

A Ly nở nụ cười, lộ ra hai hàng răng trắng nhỏ: “Đại tướng quân đối với ta thật tốt! Quả nhiên khôngngại làm phụ thân ta.”

Diệp Tiềm xả môi bất đắc dĩ: “Những lời này ngươi đã nói hai lần, làm phụ thân ngươi quả nhiên khôngdễ.”

A Ly lại ngọt ngào cười, cúi đầu thưởng thức cái sừng bò tót xanh biếc.

Diệp Tiềm nghĩ cái này và cái của công chúa chính là một đôi, vốn cũng muốn tặng cho nàng, A Ly đãthích, không ngại về sau mời người giỏi tay nghề, tạo hình làm trang sức đưa cho A Ly.

đang nghĩ tới đây, trù hạ làm một ít điểm tâm đưa lên, có tô lạc chưng đường, bánh như ý, quả cát tường, bánh tứ dạng hương hoa mai, canh xứng bích, đặt ở một cái chén sứ trắng khéo léo tinh xảo, đây là cho A Ly. Thu Nương tự mình mang theo hai thị nữ, dâng vài món ăn tinh xảo và một chén canh gà nóng hầm hập, đây là cho Diệp Tiềm ăn.

Diệp Tiềm nghĩ A Ly đói bụng, muốn đút hắn ăn, hắn còn bé, xem ra luôn luôn tham ăn, ánh mắt nhìn chằm chằm điểm tâm bề ngoài tinh xảo, giương miệng hồng nhỏ nhắn chờ Diệp Tiềm đút.

Diệp Tiềm đút mấy miếng, thấy hắn thích ăn, A Ly lúc này mỗi món đều thử, lại khép chặt miệng khôngăn nữa.

Diệp Tiềm kinh ngạc: “Thế nào, no rồi?”

A Ly bĩu môi, ánh mắt chớp chớp, rốt cục nói: “Bánh hạt dẻ mật của ta, khi nào thì đến a?”

Diệp Tiềm buồn cưới, hóa ra người ta không ăn, là dành bụng để ăn đồ ngon.

Bên cạnh thị nữ đang nghiêm mặt cúi đầu hầu hạ, nhưng hiện giờ không nhịn được muốn cười, cố gặng nhịn xuống, chỉ có Thu Nương, che miệng khẽ cười một tiếng, ôn nhu nói: “Tiểu Hầu Gia rất cơ trí a!”

A Ly đang nhu thuận ngồi trong lòng Diệp Tiềm, bình yên hưởng thụ Diệp Tiềm hầu hạ, hoàn toàn không chú ý người khác. Lúc này nghe một tiếng cười như thế, không khỏi vươn dài cổ vòng qua cánh tay Diệp Tiềm nhìn Thu Nương, nghiêng đầu nhìn một lát, rốt cục hỏi: “Đại tướng quân, ai vậy?”

Diệp Tiềm một tay đỡ A Ly, một tay cầm đũa ngà voi, lúc này nghe A Ly nói như vậy, nhìn nhìn Thu Nương, lại cúi đầu đạm thanh nói: “Đây là thị nữ hầu hạ bên người ta, hiện giờ làm việc trong bếp.”

A Ly giật mình: “Hóa ra là như vậy a!” nói xong chỉ chỉ Thu Nương, giọng trẻ con ra lệnh: “Ngươi tới, hầu hạ đại tướng quân dùng cơm a!”

Thu Nương đứng ở đó, lúc ánh mắt đại tướng quân đảo qua, nàng đã cảm thấy lạnh trong lòng, ánh mắt này đảo qua nàng vô tình vô tự, phảng phất như nàng chính là một đầu bếp nữ bình thường nhất, phảng phất như đã hoàn toàn quên hắn và nàng từng ôm ấp ý loạn tình mê kia. Ngay lúc nàng ảm đạm, lại nghe tiểu hài nhi kia lại đương nhiên ra lệnh như thế, nàng chua xót nhìn Diệp Tiềm, nhưng Diệp Tiềm căn bản không nhìn về phía nàng, chỉ toàn tâm với đứa bé trong lòng hắn.

Thu Nương cắn chặt răng, hắn để ý tiểu hài tử đó như vậy, bất quá vì đó là con của nữ nhân kia thôi, mặt mày hẹp dài ngạo mạn yếu ớt, kiêu ngạo trong mắt không có ai, thấy thế nào cũng không khác gì nữ nhân kia.

Thu Nương buông con ngươi xuống, giấu ngàn vạn cảm xúc trong mắt, yên lặng tiến lên, hầu hạ đại tướng quân ăn cơm.

Nhưng lúc này Diệp Tiềm lại ngước nhìn nàng, hờ hững nói: “Ngươi đi xuống đi.”

Thu Nương ngẩn ra, cúi đầu, ôn nhu nói: “Tướng quân, thường ngày ngươi luôn chinh chiến ở ngoài, Thu Nương nghĩ ngươi thật vất vả về nhà, ở phòng bếp chuẩn bị một ít nguyên liệu nấu ăn thường ngày ngươi thích, Thu Nương đi xuống chuẩn bị, ngày mai làm cho tướng quân.”

Diệp Tiềm gật đầu, không nhìn nàng, chỉ đạm thanh nói: “Làm phiền.”

Thu Nương im lặng lui ra, A Ly tò mò nhìn chằm chằm bóng lưng Thu Nương rời đi, ngây người một lát, rốt cục ngửa mặt nói với Diệp Tiềm: “Đại tướng quân, thị nữ này có chút là lạ.”

Đối với cục thịt trong ngực, hắn luôn kìm lòng không đậu muốn cười, lúc này hắn không khỏi nhíu mày cười nói: “Lạ thế nào?”

A Ly nghiêng đầu nghĩ, nghĩ đến mệt mỏi, mặt bánh bao nhăn lại nói: “Ta nào biết đâu a!”

Diệp Tiềm nhéo nhéo cái mũi nhỏ của hắn, nở nụ cười.

Đúng lúc này, thị vệ ra roi thúc ngựa đã trở lại, bánh hạt dẻ mật hoa quế còn bốc hơi nóng được đặt trong lồng dán chữ đỏ Khánh nghĩa lâu, dè dặt cẩn trọng bưng vào.

A Ly cái mũi nhỏ vừa động, đã cảm thấy từng trận mùi thơm xông vào, tức thời kinh hỉ “Oa” một tiếng, từ trên đầu gối Diệp Tiềm xoay người xuống, lao thẳng tới bánh hoa quế trong lồng.

========================

Triêu Dương công chúa dựa vào thành xe ngựa, lười nhác híp con ngươi, nhắm mắt nghĩ hết thảy vừa mới phát sinh.

Phản ứng của mẫu hậu và Diệp Trường Vân là tình lý bên trong, nhưng Bích La phu nhân xuất hiện ở Đôn Dương Thành, mình lại không biết, thế này có chút kỳ quái.

đang nhắm mắt suy ngẫm, đã đến Phủ đại Tướng Quân. Triêu Dương công chúa được thị nữ nâng đỡ, chậm rãi xuống xe ngựa.

Diệp Tiềm hiện giờ ở trạch để, là phủ đệ do huynh đệ đồng mẫu của một vị hoàng đế tiền triều xây dựng, sau này trải qua rất nhiều biến thiên, đổi rất nhiều chủ nhân, mỗi đời chủ nhân đều có tu sửa lại, hiện giờ trạch viện này nghiễm nhiên là đại viện tư gia số một số hai trong Đôn Dương Thành.

Triêu Dương công chúa ngước mắt nhìn đại môn nguy nga, phía trên viết hai đại tự rất lớn: Diệp phủ.

Họ Diệp này, ở bản triều mà nói giống như có hàm nghĩa, đó là một mảnh lá cây nhẹ bỗng không có phân lượng. Nhưng Diệp Thị tộc, chưa bao giờ để chuyện này vào mắt. Họ Diệp trở thành một lực lượng có phân lượng lớn trong bách quan bản triều, cũng hóa thành hoành phi mạnh mẽ trang trọng trên đại môn màu son.

Triêu Dương công chúa tự nhấc váy, chậm rãi đi vào, thị vệ trông cửa thấy, vội tiến đến thông bẩm. Lúc hai nam nhân một lớn một nhỏ trong phòng nghe được tin tức, A Ly đang ăn giống như một con mèo hoa nhỏ, trên miệng đều là mảnh vụn điểm tâm. hắn nghe mẫu thân của mình sắp đến, vội buông điểm tâm trong tay, hoảng hốt vội vàng kéo góc áo Diệp Tiềm, kêu lên: “Đại tướng quân, giúp ta!”

Diệp Tiềm thấy hắn có vẻ kinh hoàng, không khỏi muốn cười, bất quá vẫn là nhịn xuống, nghiêm trang nói: “A Ly, ngươi không phải muốn làm đại tướng quân sao?”

A Ly không hiểu biết hắn nói như thế làm gì, gật đầu, ngây thơ nói: “Đúng vậy!”

Diệp Tiềm cầm lấy khăn bên cạnh, giúp hắn lau điểm tâm trên khóe miệng và gò má, ôn thanh nói: “Ngươi xem có đại tướng quân nào giống ngươi, gặp chuyện thất kinh như vậy.”

A Ly quyệt miệng, cảm thấy ủy khuất: “Nhưng mà -- là mẫu thân tới...”

Diệp Tiềm cầm tay hắn: “Đừng sợ, ta đưa ngươi đi gặp nàng.”

Đầu A Ly cọ cọ vào áo choàng Diệp Tiềm, nhuyễn giọng nói: “Đại tướng quân nhất định phải giúp ta, không để cho mẫu thân mắng ta.”

Diệp Tiềm gật đầu cười: “Đó là đương nhiên.”

nói đến đây, một lớn một nhỏ đi ra ngoài, ai biết không đi xa, đã thấy Triêu Dương công chúa lay động như gió đi tới, phía sau một đám đông thị nữ thị vệ, không giống như đến tìm con, mà như muốn xét nhà.

A Ly thấy, vội rụt cổ, hơn phân nửa thân thể đầy thịt trốn sau lưng Diệp Tiềm.

Triêu Dương công chúa bên môi gợi lên một chút cười lạnh: “A Ly --” giọng nói cao lên, mày nhíu chắt, chữ “Ly” kéo thật dài, trong đó là nồng đậm uy hiếp cùng tràn đầy giận dữ không nói nên lời.

A Ly ngày thường đã nghe quen, biết rằng sợ là không có trái ngon để ăn, vội ở phía sau đẩy Diệp Tiềm tiến lên, trong miệng còn khẽ cầu xin: “Đại tướng quân, ngươi đi nói với mẫu thân.”

Diệp Tiềm bất đắc dĩ, đành phải tiến lên, đối mặt với nữ tử phảng phất từ nhỏ đã mang theo lạnh lẽo lãnh bạc, ho nhẹ một chút, cứng rắn nói: “Triêu Dương --” vừa mở miệng, gọi tên nàng một tiếng, liền dừng lại, kế tiếp nên nói gì?

Triêu Dương công chúa sớm thấy con trai mình trốn trốn tránh tránh, tức thời mặt mày càng nhiễm tức giận, thật sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, xem nam nhân kia còn bị hắn lừa chẳng biết gì, chắn trước mặt, còn định xuất đầu vì hắn, lạnh giọng nói: “Thế nào, đại tướng quân, ngươi có chuyện muốn nói, vậy nói a!”

A Ly bất đắc dĩ chôn mặt vào trong áo Diệp Tiềm, buồn rầu nói nhỏ: “Đại tướng quân, ngươi cứ nói A Ly không thoải mái, không cần hung dữ với A Ly...”

Diệp Tiềm gật đầu, nghiêm trang trầm giọng nói: “Triêu Dương, không cần tức giận A Ly, hắn còn nhỏ, hắn -- có chút không thoải mái.”

Triêu Dương công chúa nhướng mày nhẹ nhàng “a” một tiếng, hoài nghi nhìn A Ly và Diệp Tiềm: “hắnthế nào?”

Diệp Tiềm nghiêm cẩn nói: “hắn sinh bệnh.”

Triêu Dương công chúa nghe vậy, giận cười một tiếng, lạnh nhạt nói: “Diệp Tiềm, ta nghe nói hắn rời khỏi hoàng cung vẫn còn vui vẻ, thế nào đến phủ ngươi mới một canh giờ, đã sinh bệnh đâu?”

nói xong, nàng mị mâu nói: “A Ly, tới.”

A Ly nghe thấy mệnh lệnh, mặc dù muốn vĩnh viễn tránh ở sau áo choàng Diệp Tiềm không đi ra, nhưng cũng không dám không theo, đành phải rụt cổ chui ra, nhược nhược đứng ở trước mặt mẫu thân.

Triêu Dương công chúa cúi đầu nhìn kỹ con trai mình nửa ngày, cuối cùng nheo mắt, dùng thanh âmmềm nhẹ ôn nhu lại nguy hiểm đến cực điểm nói: “A Ly, con không thoải mái?”

A Ly vội gật đầu, cũng làm ra bộ dạng ốm yếu: “Đúng vậy, con thật khó chịu a, mẫu thân.”

Triêu Dương công chúa ngồi xuống, ngón tay thon dài nhiễm có móng đỏ nhẹ vuốt tóc con trai, hơi thở như lan: “Con không thoải mái chỗ nào a?”

A Ly con mắt vòng vo chuyển chuyuển, tay nhỏ bé mập mạp sờ sờ đầu, sờ nữa sờ mãi, cuối cùng sờ tới bụng nhỏ, hắn bỗng có chủ ý, lớn tiếng reo lên: “Mẫu thân, bụng A Ly không thoải mái... Đau...”

Triêu Dương công chúa vuốt đầu hắn, lại cười lạnh một tiếng, ngước mắt nhìn chằm chằm Diệp Tiềm.

Diệp Tiềm bỗng nhiên cảm thấy chung quanh một trận gió lạnh thổi qua, hắn biết là không ổn.

Triêu Dương công chúa khẽ hừ lạnh, chậm rãi đứng dậy, thân hình thướt tha, mặt mày thản nhiên, nhưng hơi hơi nheo con ngươi lạnh, phảng phất như băng tuyết.

Nàng khẽ mở môi son, nhíu mày đạm nhiên, chậm rãi nói: “Diệp đại tướng quân, ngươi cho A Ly ăn cái gì, sao chỉ một lát bụng hắn đã không thoải mái rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.