Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 17: Chương 17




Edit: tiểu an nhi

Đưa hai cành bách hợp trong tay cho Hạ Tiểu Yến ra đón, Thủy Ngân đổi sang đi một đôi dép lê nhẹ nhàng, ngồi xuống ghế sa lon thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Tiểu Yến quen thuộc mà cắm hoa vào chiếc bình bên cạnh cây dương cầm, sau đó lộc cà lộc cộc đi rót cho Thuỷ Ngân cốc nước, đợi cô uống xong mới nói: “Mẹ, con đàn cho mẹ nghe khúc lần trước mẹ dạy con nhé.”

Thủy Ngân gật gật đầu, “Ừ, đàn cho mẹ nghe một chút.”

Hạ Tiểu Yến đã chuẩn bị từ sớm, nghe vậy lập tức ngồi xuống trước cây dương cầm. Cô bé rất thích mẹ, cho nên tư thế ngồi đàn đều học theo Thủy Ngân. Mà làm theo cũng rất ra dáng, tuy ban đầu nhìn qua có chút căng thẳng, nhưng rất nhanh liền một lòng một dạ tập trung vào phím đàn, không nhớ gì đến căng thẳng trước đó nữa.

Thủy Ngân lẳng lặng lắng nghe, đợi cô bé đàn xong quay đầu ra nhìn cô thì mỉm cười một cái, “Rất tốt, lại có tiến bộ.”

Hạ Tiểu Yến cười không khép được miệng, vui vẻ tới tận đêm khuya, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn tràn ngập vui vẻ.

Hầu hết mọi người khi gặp chuyện gì đó, phản ứng đầu tiên là tìm điểm không đúng, moi móc chỗ sai lầm; ít người có thể bao dung rộng lượng, thật lòng thật dạ mà khen mấy câu, đối xử với người thân thiết vô cùng hà khắc.

Lúc trước Thủy Ngân cũng là như thế, từ nhỏ không được nghe một câu khen ngợi, chỉ toàn là những tiếng mắng chửi, mà cũng chưa bao giờ có thói quen đi khen người khác. Bây giờ cô thường xuyên khen Hạ Tiểu Yến, là học được từ chỗ bà Dương. Bà nói với cô, thường xuyên khích lệ người khác không chỉ khiến người ta cảm thấy vui vẻ mà còn có thể làm cho chính mình cảm thấy thoải mái, là một thói quen vô cùng tốt.

Bà truyền đạt cho cô một số kinh nghiệm nuôi dạy trẻ nhỏ, thường xuyên khen ngợi khích lệ chính là một trong số đó. Mặc dù Thủy Ngân không muốn sinh con, không có ý định làm mẹ, nhưng cô cũng không bài xích những lời khuyên xuất phát từ ý tốt của người khác.

Trên đời này có người lấy ơn báo oán, cũng có người lấy oán trả ơn, cả hai loại này Thuỷ Ngân đều không làm. Cô coi mình như một “tấm gương” phản chiếu, dùng ơn báo ơn, dùng ác báo ác.

So với thế giới thứ nhất, đối với Thủy Ngân mà nói thế giới thứ hai này thư giãn hơn rất nhiều. Cũng không biết là vì nguyên nhân gì mà không có mấy cao trào. Cô luôn cảm thấy Hệ thống này còn chưa được hoàn thiện hoàn toàn, mà nhất định là có người sống ở đằng sau khống chế, đã vậy còn không chỉ có một người. Như thế mới giải thích được vì sao có những lúc giọng điệu của Hệ thống lại khác biệt một cách kỳ lạ.

Điều duy nhất có thể xác định chính xác đó là nhóm người này gồm toàn những kẻ đầu óc có bệnh. Con người có tư tưởng, quan điểm khác nhau là chuyện rất bình thường, nhưng bọn họ cứ khăng khăng muốn người ta phải có suy nghĩ giống như mình, sử dụng thủ đoạn để cải tạo người khác. Không thể nghi ngờ loại người này là đầu óc có vấn đề.

Không có ai tìm tới đây gây chuyện, sự phẫn nộ của Thủy Ngân cũng thu lại không ít. Rất nhiều người quen đều khen cô có tính cách tốt, là một cô gái dịu dàng.

Cuộc sống của Thủy Ngân trôi qua không tệ, nhưng của Tống Đình lại hoàn toàn ngược lại.

Kể từ sau cuộc nói chuyện với Thuỷ Ngân, Tống Đình phát hiện ra càng ngày mình càng cảm thấy rối rắm.

Mà cụ thể là đang rối rắm cái gì thì cô lại không biết rõ, chỉ biết gần đây thật sự là quá mức muộn phiền.

“Đình Đình, con xem mấy cái váy trong quyển này thế nào. Không phải lần trước con nói muốn mặc như vậy hay sao?” Tống Hưng Phú nhận ra con gái dạo này cứ rầu rĩ không vui, còn tưởng rằng cô hận không thể cưới nhanh hơn một chút, cho nên đặc biệt đi lấy mấy quyển tranh ảnh áo cưới đã đặt trước về cho cô chọn.

Ông nghĩ con gái sẽ vui vẻ hào hứng mà chọn kiểu dáng áo cưới, ai ngờ cô nghe xong cũng không thấy có hứng thú gì, ngược lại vẻ mặt còn hơi mất tập trung, tiện tay nhận lấy lật xem vài tờ, không thích thú lắm.

Chuyện gì thế này?

“Cha, cha nói xem nếu thực sự trước kia anh Đông Bằng có vợ và con trai, vậy phải làm sao bây giờ?”

Nghe con gái ấp a ấp úng nói ra một câu như vậy, Tống Hưng Phú lắc đầu cười nói: “Không phải đã nói với con rồi sao, có cái gì phải sợ. Chỉ cần hai đứa kết hôn thì Hạ Đông Bằng sẽ không có cách nào rời khỏi con được. Kể cả lúc trước có con cái thì thế nào? Về sau gia sản của nhà họ Tống chúng ta chỉ có thể về tay con gái và cháu ngoại ta mà thôi.”

Lông mày của Tống Đình vẫn không thể giãn ra, “Vậy con phải làm mẹ kế của người khác hay sao?”

Tống Hưng Phú lại càng xem thường, “Chuyện này có gì đáng nhắc tới, đừng nói đến việc bọn họ có thể tìm đến đây hay không, mà có tìm đến đây thật thì chúng ta cũng chẳng thiếu một miếng ăn. Dù sao đó cũng là con trai của Hạ Đông Bằng, khẳng định không thể không quan tâm, bằng không nó sẽ có ý kiến với con. Con nên làm đủ trách nhiệm, không để người khác có chuyện nói ra nói vào là được rồi.”

Tống Đình nghe xong thấy trong lòng càng thêm khó chịu, nghĩ thầm ngay cả Mộc Hương kia còn không muốn làm mẹ kế, nói bỏ là bỏ, dựa vào cái gì mà mình phải làm, lại còn phải nuôi dưỡng nữa.Mấy ngày vừa rồi Tống Đình do do dự dự, trong đầu cứ nghĩ tới nghĩ lui về những lời Mộc Hương nói. Nếu không phải Tống Đình cô không thể bỏ được Hạ Đông Bằng thì cô đã bảo với cha là mình không lấy chồng nữa rồi.

Đúng lúc này Hạ Đông Bằng bước vào cửa, nhìn thấy hai cha con đang ngồi kia liền cười hỏi: “Đang nói chuyện gì vậy?”

Tống Đình liếc anh ta một cái, không nói lời nào. Tống Hưng Phú thì cười tủm tỉm, “Đang xem áo cưới đây này, vừa hay con qua đây xem chọn giúp Đình Đình một chút.”

Hạ Đông Bằng: “Đình Đình mặc bộ nào cũng đẹp cả.” Anh ta ngồi xuống bên cạnh Tống Đình, nắm chặt lấy tay cô.

Trước kia Tống Đình thích nhất là cùng anh ta gần gũi như thế này. Cô gặp quá nhiều thiếu gia nhà giàu bộ dạng văn nhược gầy yếu, người nào người nấy “hoa mỹ” vô cùng, cô luôn không thích. Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Đông Bằng đã bị dáng người cường tráng cao lớn của anh ta hấp dẫn. Thời điểm người chèo thuyền cứu anh ta lên chỉ có đúng một cái quần manh rách nát, từng thớ cơ bắp căng đầy cùng . . . Nói tóm lại, lúc ấy khuôn mặt nhỏ của cô lập tức đỏ lên, về sau cứ nhìn thấy Hạ Đông Bằng là không tránh khỏi ngượng ngùng.

Rõ ràng trước đó cô luôn muốn mau chóng được gả cho anh Đông Bằng, hi vọng sớm đến ngày trở thành người phụ nữ của anh, cùng anh thân thiết, thế nhưng . . . Hiện tại, trong sâu thẳm trong lòng cô không thoải mái. Người đàn ông mà cô rất thích đã từng là chồng của người phụ nữ Mộc Hương kia. Mộc Hương còn nói không cần là dứt khoát không cần, nghe giống như cô đang nhặt lại đồ vứt đi của người khác vậy. Toàn bộ sự cảnh giác, căng thẳng trước đó của cô thoáng chốc đều trở nên nực cười. Chẳng lẽ cô kém hơn so với Mộc Hương kia sao?

Càng nghĩ lại càng thấy phiền muộn, cúi đầu xuống nhìn bàn tay của Hạ Đông Bằng, hồi trước luôn cảm thấy có hương vị đàn ông, mà bây giờ nhìn làn da thô ráp cùng vết thương trên mu bàn tay, Tống Đình không nhịn được nhớ tới những gì Mộc Hương nói. Từ đó suy đoán xem trong quá khứ anh ta ở nông thôn đã làm những việc gì. Ầy, sẽ không phải là làm ruộng đi, bón phân làm ruộng?

Người như Tống đại tiểu thư làm sao có thể chịu đựng được việc này, cả một đầu đầy ắp yêu thương nháy mắt bị rút sạch.

“Hôm nay con thấy không thoải mái, con đi nghỉ trước.” Cô đứng dậy vượt qua Hạ Đông Bằng, bước thẳng lên lầu.

. . .

Thủy Ngân phát hiện vị Tống đại tiểu thư kia lại tới nhà hàng Tây. Mà có vẻ cô nàng không giống tới để ăn cơm, lại càng không giống tới để nghe dương cầm, cứ luôn dùng một loại ánh mắt do dự nhìn cô chằm chằm, có vẻ như muốn nói với cô chuyện gì đó.

Quả nhiên, thời điểm cô vừa kết thúc công việc còn chưa kịp rời đi, Tống Đình đã trực tiếp tìm đến đây, “Tôi muốn cùng cô nói chuyện một chút.”

Hai người ngồi trong một góc nhà hàng, gọi một ít đồ ăn ngọt. Thủy Ngân liếc nhìn thứ đồ ăn ngọt đắt đỏ kia, “Cô có chuyện gì?”

Cô cứ nghĩ Tống Đình sẽ hỏi về những chuyện trong quá khứ của Hạ Đông Bằng, nhưng không ngờ Tống đại tiểu thư há miệng liền hỏi: “Cô cảm thấy tôi có nên gả cho Hạ Đông Bằng không?”

Thủy Ngân thật sự không hiểu tại sao cô nàng lại tới hỏi cô vấn đề này.

Vẻ mặt Tống Đình không giống như đang nói đùa, rất nghiêm túc muốn nghe lời khuyên từ cô. Nể tình trong quãng thời gian vừa rồi cô nàng tặng không ít hoa và tiền boa, Thủy Ngân mở miệng nói: “Kỳ thật việc này rất đơn giản.”

“Cứ làm chuyện mà chính cô muốn làm là được rồi. Nếu cô quyết tâm muốn gả cho anh ta vậy thì cứ kết hôn. Còn nếu cô không có cảm giác với anh ta thì đừng kết hôn nữa. Theo tôi, vấn đề của cô không phải là có nên kết hôn với người đàn ông đó hay không, mà là phải làm như thế nào để giữ được thế chủ động trong mối quan hệ này. Quan hệ hiện tại của hai người vốn dĩ đã không bình đẳng rồi, đây là do sự chênh lệch về tài phú tạo thành.”

“Bây giờ Hạ Đông Bằng còn phải phụ thuộc vào nhà họ Tống của cô mới có thể có cuộc sống tốt lành, cái này đối với cô là có lợi. Nếu anh ta có thể khiến cho cô cảm thấy vui vẻ, đương nhiên cô có thể gả cho anh ta; còn về sau cô không thấy thích anh ta nữa thì bỏ đi tìm người khác mình thích là được. Chỉ cần tài sản và thực quyền của nhà họ Tống còn trong tay cô mà không phải là Hạ Đông Bằng, cô bỏ anh ta lúc nào mà chẳng được. Hôn nhân căn bản không thể ràng buộc cô.”

Trong hệ thống xã hội nguyên thuỷ, khi số lượng con người còn chưa có nhiều, cuộc sống chủ yếu là dựa vào chính sức lao động của bản thân. Tất cả mọi người đều có thể làm việc để bản thân được no bụng, cho nên quan hệ nam nữ là bình đẳng, bởi vì không có ai dựa vào người khác để sống. Về sau con người càng ngày càng nhiều, việc tìm thức ăn trở nên khó khăn, sức mạnh trời sinh của đàn ông trở thành ưu thế, lại thêm phụ nữ còn phải mang thai đẻ con, có thời điểm suy yếu, không có cách nào đảm bảo cho cuộc sống của mình, mới bắt đầu dựa vào đàn ông, dần dần phát triển thành loại quan hệ là hôn nhân này.

Quan hệ như thế đã tồn tại trong một khoảng thời gian dài. Thời đại này đã không còn là thời đại phải dựa vào sức mạnh mới có thể sống. Phần lớn máy móc đã thay thế cho sức lao động của con người, bất kể nam nữ, chỉ cần đầu óc thông minh là có thể tự nuôi sống bản thân. Đến thời hiện đại sau này, càng có nhiều phát minh tiện lợi tiên tiến xuất hiện, chênh lệch thể lực giữa nam và nữ được rút ngắn, thời đại đó mới thực sự là chân chính bình đẳng.

Chỉ có điều mang trong mình khả năng sinh sản cùng sức mạnh chênh lệch trời sinh, thói quen và tư tưởng mấy ngàn năm khó mà sửa đổi. Giống như chuyện thuần hoá và phóng sinh, cả hai việc đều không phải là chuyện dễ dàng. Động vật hoang dã một khi đã quen với việc nuôi nhốt, thì sẽ khó mà thoát khỏi trạng thái bị người nuôi nhốt. Vậy còn con người thì sao?

Tống Đình chưa từng nghe qua cách nói này, cô nhìn Mộc Hương ngồi đối diện, chỉ cảm thấy cả đầu mờ mịt.

Ngay cả người cha hết mực yêu thương cô cũng chỉ nói về sau cô kết hôn với Hạ Đông Bằng thì phải làm thế nào lôi kéo được trái tim anh, sinh con trai cho anh, khiến anh luôn luôn yêu thương mình. Nhưng hiện giờ qua miệng của Mộc Hương, vị trí của hai người thoáng chốc đổi ngược lại?

“Nhưng mà. . . chuyện này, đã kết hôn rồi sao có thể tuỳ tiện bỏ được.” Tống Đình mê mang thì thào hỏi.

Giọng nói của Thủy Ngân vẫn nhàn nhạt như cũ, “Có cái gì là không thể, quan hệ giữa nam và nữ trong gia đình, người đàn ông làm chủ gia đình, tuỳ tiện bỏ vợ có quá nhiều rồi. Chẳng phải là bởi bọn họ có quyền lực, có tài sản, cho nên lời nói có trọng lượng hay sao? Phụ nữ chỉ có thể phụ thuộc vào bọn họ mà sống đấy thôi. Trường hợp của cô thì ngược lại, làm như vậy có gì mà không thể.”

Tống Đình vẫn còn hơi do dự, “Vậy nếu về sau có con trai. . .”

Thủy Ngân: “Cô sống là vì chính bản thân cô, không phải sống vì cha, vì chồng hay vì con trai. Tất nhiên cô cứ làm những gì mình cảm thấy vui vẻ, chỉ cần cô có năng lực làm chủ là được.”

Tống Đình suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mang theo vẻ mặt ngẩn ngơ rời đi.

Thủy Ngân cũng mặc kệ cô nàng nghĩ như thế nào. Về sau thỉnh thoảng Tống Đình vẫn đến chỗ này dùng cơm, vẫn thường đặt hoa và cho cô thêm tiền boa như cũ, Thủy Ngân luôn vui vẻ tiếp nhận.

Tống Đình vẫn quyết định cùng Hạ Đông Bằng kết hôn. Nói cho cùng, cô thích người đàn ông này, thích gương mặt thành thục và cơ thể của anh ta, thích mẫu người cường tráng khác hẳn kiểu thiếu gia nhà giàu gầy yếu. Tuy vậy trong đầu cô đã có một số suy nghĩ thay đổi.

“Con nói nhà máy rượu của chúng ta không để nó làm chủ, tài sản cũng không được chuyển sang danh nghĩa của nó, mời một người khác để về quản lý ư?” Quả thực Tống Hưng Phú không hiểu con gái mình đang nghĩ cái gì.

Kết hôn với người ta thì sau này sẽ là người một nhà, tương lai con gái còn cần dựa vào Hạ Đông Bằng nữa, sao có thể làm như thế.

Tống Đình quấn lấy cha làm nũng: “Con chỉ đề phòng trước thôi mà, đàn ông cứ có tiền là hư đi. Bây giờ cha hài lòng về anh ấy, nhưng ai biết sau này trở nên giàu có anh ấy có thay đổi hay không. Chẳng may sau khi giành được tiền của nhà chúng ta rồi, anh ấy không cần con nữa, lúc ấy cha lại không có mặt, không ai quan tâm, con biết làm thế nào. Chẳng lẽ con phải phụ thuộc mà sống, mặc cho người khác bắt nạt hay sao!”

Thấy cha mình vẫn còn đang nhíu mày, Tống Đình dứt khoát ôm cánh tay ông nói: “Con đã tra được tình hình trước kia của anh ấy rồi. Anh ấy có một đứa con trai mười bốn tuổi, mà hiện tại con trai con còn chưa thấy gì đâu. Đứa bé đó đã có thể kế thừa gia nghiệp, ngộ nhỡ anh ấy đưa hết tài sản nhà chúng ta cho con trai anh ấy thì sao? Cha là cha ruột của con, cũng chỉ có mỗi một đứa con gái duy nhất này, cha không thể để cho con có thể am tâm một chút ư? Chúng ta cứ chuẩn bị đề phòng trước cũng ổn hơn mà!”

Tống Hưng Phú do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn dao động, “Được rồi, để cha nghĩ xem những chuyện này nên làm như thế nào.”

. . .

Tại bến tàu Thượng Hải, một chiếc tàu chở khách cập bờ, Hà Tiểu Liên cùng Hạ Thừa Tổ đi theo dòng người bước xuống tàu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.