Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 26: Chương 26




Edit: tiểu an nhi

Tổ tiên của nhà họ Cao xuất thân là tú tài, còn từng làm qua một chức quan không lớn nhưng cũng không nhỏ. Chỉ là về sau triều đình sụp đổ, để tránh gặp phải tai hoạ mới dẫn theo cả nhà lớn bé di chuyển về phía nam. Đến thế hệ của Cao lão gia hiện tại mới quay trở về Bình Thành.

Tuy rằng nhà họ Cao giàu có nhưng không hề khoa trương như trong mấy bộ phim thời hiện đại, sau lưng mỗi người có vài nha hoàn đi theo hay phòng nào cũng có hạ nhân hầu hạ.

Nhà họ Cao ngoài Cao lão gia còn có ba vị phu nhân, bốn thiếu gia và một tiểu thư. Mỗi phòng chỉ có một nha hoàn bưng trà rót nước, chải đầu, làm việc lặt vặt. Phòng bếp có vài đầu bếp nữ, còn thêm mấy lão bộc phụ trách canh cổng, quét tước sân viện cùng chăm sóc cây cỏ.

Lúc trước Lâm Cẩm Tú ở nhà cũng có một nha hoàn hầu hạ, chỉ là bây giờ đến nhà họ Cao thì không có dẫn theo mà để lại nhà họ Lâm. Nha hoàn phụ trách hầu hạ cho cô ở đây là nha hoàn chăm sóc cho Tam thiếu gia từ trước đến giờ, tên là Bão Ảnh.

“Tên của em là do Tam thiếu gia đặt cho đấy, nghe nói là hai chữ được lấy từ thơ một người gọi là Liễu Vĩnh.”

Nhìn gương mặt giấu không hết thẹn thùng vui mừng kia của Bão Ảnh, Thủy Ngân thầm nghĩ, tên Cao Tam thiếu gia này thật đúng là quá đa tình, quả nhiên là “Bảo Ngọc”(*) của nhà họ Cao.

(*) Một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng

Trong gia đình này, tuy rằng một đống thiếu gia, tiểu thư có tư tưởng cởi mở, yêu thích cái mới, nhưng lão gia và các phu nhân vẫn thuộc kiểu người cũ. Đám nha hoàn vẫn chải đầu bóng loáng, bện tóc đuôi sam, mặc áo bào và quần dài.

Thủy Ngân mở tủ và rương hòm ra, tìm một ít quần áo mà Lâm Cẩm Tú mang đến. Chững chạc, quy củ, đều là áo bào và váy đen, hầu như là tối màu. Có mỗi yếm là màu sắc tươi sáng hơn một chút, được thêu hoa tỉ mỉ. Thứ duy nhất sáng màu này ở dưới lớp áo dày cũng không ai có thể phát hiện ra. Lâm Cẩm Tú quả thực giống như bị một loại ý thức thật sâu nào đó kiềm chế vậy.

Thời đại này không có áo lót, nếu ngực quá lớn còn phải ép lại một chút cho không bị mất phần đoan trang. Sau đó mặc thêm quần áo vừa rộng vừa dày, cả người trên bé dưới to, lưng cong đầu cúi, nên ngực trông hoàn toàn bằng phẳng.

Thủy Ngân không có hứng thú ăn mặc đoan trang giống như Lâm Cẩm Tú, cô vứt vải quấn ngực cùng váy đen cổ lỗ đi. Lật tìm cái áo có viền hoa tím và một chiếc váy có thêu hoa diên vĩ mặc vào. Sau đó chậm rãi di chuyển đến trước bàn trang điểm ngồi xuống.

Bão Ảnh lại gần chải đầu cho cô, cô nàng định buộc hết tóc cô lại thật chặt, búi thành một cái mâm lớn, rồi cắm lên đó một đống đồ trang sức. Để giữ cho hình dạng búi tóc vuông vức đẹp đẽ, cần phải bôi lên đầu cô rất nhiều dầu hòng chải cho tóc mượt đến sáng loáng.

Thủy Ngân trực tiếp ngăn lại động tác của Bão Ảnh, “Để tôi tự làm đi.”

Bão Ảnh cảm thấy kỳ quái, “Tam thiếu phu nhân không cần dầu bôi tóc này sao? Hương thơm rất dễ chịu mà, không bôi dầu thì làm sao có thể chải tóc được?”

Thủy Ngân chỉ lắc đầu. Thời đại khác biệt nên quan điểm thẩm mỹ cũng khác nhau như ngày với đêm. Cô hoàn toàn không có cách nào chấp nhận được mái tóc bóng mỡ toả ra hương thơm ngào ngạt, đã thế còn túm chặt đến mức muốn kéo cả da mặt theo.

Lâm Cẩm Tú có một mái tóc dài vừa đen vừa mềm, mà tóc để dài quá cũng không tiện. Thủy Ngân chải tới chải lui một lúc lâu, dứt khoát cầm cây kéo lên.

Bão Ảnh giật nảy mình vội đến cản cô: “Tam thiếu phu nhân, không thể tuỳ tiện cắt tóc được. Hơn nữa tóc đẹp như thế này cắt đi thì phí lắm!”

Thủy Ngân liếc nhìn cô nàng một cái. Bão Ảnh ngượng ngùng lùi lại, trơ mắt nhìn cô loẹt xoẹt cây kéo cắt bỏ một đoạn tóc dài. Đuôi tóc vốn dĩ vượt qua mông hiện tại đã được chỉnh lên giữa lưng.

“Tiếc quá đi mất.” Bão Ảnh không ngừng lẩm bẩm, thật sự là tiếc mái tóc kia quá chừng mà.

Thủy Ngân nhìn hình ảnh phản chiếu trên mặt gương. Kỳ thật dung mạo của Lâm Cẩm Tú rất đẹp, cô có một đôi mắt đưa tình long lanh như nước, khi nhìn chăm chú vào người khác sẽ lộ ra vẻ dịu dàng, thuỳ mị. Chỉ có điều trán hơi cao, lại thường chải hết tóc buộc ra sau, cho nên nhìn khuôn mặt có hơi dài.

Lại thêm mấy đường kéo nữa, Thủy Ngân cắt một ít tóc mái che bớt cái trán. Cô không thích dáng vẻ quy củ chỉnh tề lúc trước của Lâm Cẩm Tú.

Cắt tóc xong lại dùng bút kẻ lông mày. Thói quen của Lâm Cẩm Tú là vẽ hơi cao hơn so với lông mày thật một chút; khuôn mày dài nhỏ, hơi cong cong. Thủy Ngân thì không, cô lại thích lông mày vẽ đậm một chút, lộ ra vẻ linh hoạt dứt khoát. Cô vẽ xong lông mày, phát hiện dung mạo của Lâm Cẩm Tú trong gương không ngờ lại rất hợp với hình dáng lông mày kiểu này. So với lúc trước còn nhìn thuận mắt hơn nhiều.

Bão Ảnh đã không còn lời nào để nói, chỉ đứng ở một bên bối rối hỏi liên tục: “Tam thiếu phu nhân, không bôi phấn sao ạ?” “Tam thiếu phu nhân, tóc ngắn như vậy thì búi tóc kiểu gì bây giờ?” “Tam thiếu phu nhân, lông mày ngài vẽ trông khác quá, nhưng cũng thật đẹp mắt.”

Khuôn mặt này quả thực rất dễ nhìn, Thủy Ngân cảm thấy có chút thú vị. Vốn dĩ không định tô son, hiện tại lại thay đổi suy nghĩ, còn cố ý tô đầy hai bờ môi đỏ mọng.

Dùng một cây trâm tuý ý búi lại tóc, hai bên thả nhẹ một ít tóc mai. Khuôn mặt của Lâm Cẩm Tú trong gương khẽ cong khoé miệng, Thủy Ngân thấp giọng lẩm bẩm, “Có muốn biết tôi sẽ trải qua cuộc sống này như thế nào hay không?”

Lúc này, cô cần phải đi gặp những thành viên khác trong nhà họ Cao. Vốn dĩ Cao Gia Lương phải đi cùng cô, nhưng chẳng biết anh ta đã chạy đi đâu mất rồi. Thủy Ngân cũng lười phải quản xem đối phương đang làm cái gì, sau khi lo cho bản thân xong thì giẫm lên đôi chân nhỏ, một mình đi đến tiền sảnh.

Chân vẫn thấy đau, nhưng trên mặt cô không mảy may biểu lộ ra đau đớn, chỉ có bước chân là hơi chậm đi một chút.

Cao lão gia dáng người cao gầy, Đại phu nhân trưng một bộ mặt lạnh không khác con trai của bà Cao Tam thiếu gia là mấy. Nhị phu nhân và Tam phu nhân ngồi ở một bên uống trà, nhỏ giọng nói đùa. Đại thiếu gia mặt mũi mờ mịt, còn chưa tỉnh ngủ, mắt díu lại buồn chán nghe vợ mình nói chuyện. Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân hoàn toàn trầm mặc, không ai nói với ai câu nào. Còn người nhỏ tuổi nhất Ngũ tiểu thư thì đứng đó thò đầu ra nhìn, giống như đang chờ chị dâu mới tới.

“Ầy, tới rồi, chờ mãi mới tới. Vừa đến đây đã bắt nhà chúng ta đợi lâu như vậy. Bày ra cái giá cũng lớn quá đấy.” Vị Ngũ tiểu thư xưa nay có quan hệ rất tốt với Tam thiếu gia này bĩu môi, giọng nói chỉ toàn là địch ý.

Thủy Ngân vừa đến đã nghe thấy mấy câu nói đó, khẽ mỉm cười, thản nhiên nói dối: “Em nói vậy là không đúng rồi. Nếu không phải vì chờ Tam ca của em thì chị đã tới đây từ sớm ấy chứ.”

Ngũ tiểu thư Cao Gia Vân hùng hổ liếc mắt, khoanh tay nhìn cô chất vấn: “Thế Tam ca của tôi đâu? Sao lại không đi cùng với chị?”

Thủy Ngân: “Chị đợi trái đợi phải cũng không thấy cậu ấy đâu, đành phải đến đây trước. Tam ca của em không hiểu chuyện, chị cũng không thể không hiểu chuyện theo được phải không?”

Cao Gia Vân: “Chị! Thật là già mồm, rõ ràng là vì Tam ca không thích chị nên mới không thèm cùng chị đi tới đây. Do chị bức anh ấy bỏ đi thì có!”

Người đứng đầu gia đình - Cao lão gia nhíu mày: “Gia Vân, con nói chuyện với Tam tẩu kiểu gì vậy? Còn không mau xin lỗi đi!”

Cao Gia Vân bực bội hừ một tiếng, qua loa miễn cưỡng nói: “Em vốn nhanh mồm nhanh miệng, có cái gì nói cái đó, Tam tẩu chớ để ý.”

Thủy Ngân: “Đương nhiên là chị không để ý. Vừa hay chị cũng là người nhanh mồm nhanh miệng, về sau chúng ta trò chuyện không ghét bỏ nhau là tốt rồi.”

Đại phu nhân không nhịn được lên tiếng: “Được rồi, ầm ĩ cái gì. Mà có chuyện gì xảy ra với cô thế? Hôm qua gả tới vẫn là bộ dạng quy củ kia, sao hôm nay lại biến thành dạng này? Tóc cũng không chải cẩn thận nữa! Làm thế này là cho ai nhìn?” Mấy câu này là nhằm vào Thuỷ Ngân nói.

Lúc này Đại thiếu gia mới cà lơ phất phơ mở miệng: “Sao vậy ạ? Con cảm thấy cách ăn mặc của em dâu trông rất đẹp mà.”

“Đừng có linh tinh, nói em dâu như vậy đấy à?” Đại phu nhân trách móc anh ta một câu, đồng thời hung ác trừng Thủy Ngân một chút.Nguyên nhân vị Đại phu nhân này nhìn Lâm Cẩm Tú không vừa mắt không giống với con trai bà cho lắm. Bà không thích Lâm Cẩm Tú là bởi Lâm Cẩm Tú lớn hơn Cao Gia Lương ba tuổi. Vốn dĩ hôn sự của Lâm Cẩm Tú cũng đã được định đoạt xong, nhưng là về sau con trai của nhà kia bỏ nhà trốn đi không có tin tức. Lâm Cẩm Tú tuổi đã lớn rồi mà vẫn chưa xuất giá, cho nên mới có cái đám cưới này.

Đại phu nhân luôn cảm thấy số mệnh của Lâm Cẩm Tú không tốt đẹp gì. Hai chị em nhà họ Lâm gả thay cho nhau chính là để đẩy một cái phế phẩm cho nhà họ Cao bọn họ, cưới về một cô gái già không ai muốn. Nếu không phải thấy Lâm Cẩm Tú là một cô gái có đôi chân nhỏ, là dạng quy củ kiểu cũ, bà tuyệt đối không chịu nhượng bộ để cho cô gả đến đây. Nhưng dù đã gả đến rồi, bà vẫn không thể nuốt trôi cục tức này.

Toàn bộ người có mặt trong căn phòng này đều tự đuổi theo suy nghĩ riêng của mình. Thủy Ngân gạt hết những ánh mắt kia tự nhiên ngồi xuống, coi như an ổn ăn một bữa cơm.

Cô không có ý định tạo mối quan hệ với bất kỳ kẻ nào, ăn cơm xong trực tiếp đứng dậy rời đi.

Đại phu nhân phàn nàn với Cao lão gia, “Ông nhìn đứa con dâu mà ông chọn kia kìa. Vừa gả đến đây cũng không biết đường mà hầu hạ cha mẹ chồng! Còn có quy củ nữa hay không!”

Cao lão gia phớt lờ phất phất tay, “Được rồi, bà cũng đâu thiếu người hầu hạ.” Dứt lời ông không để ý đến bà vợ già mà trực tiếp qua thư phòng xem sách cổ, để lại Đại phu nhân tức đến vỗ bàn.

Thủy Ngân về phòng lấy tiền, thuê xe đi ra ngoài.

Đồ cưới nhà họ Lâm cho Lâm Cẩm Tú rất phong phú, cô cầm theo một số tiền lớn. Trước tiên Thủy Ngân đi mua quần áo giày dép với kiểu dáng mà mình thích để dùng hàng ngày. Giày mua theo số đo bình thường mà không phải là loại giày nhỏ hình lá hạnh kia.

Nhìn thấy một số đồ dùng sinh hoạt trông hay hay cô cũng mua một đống để người ta đưa về nhà. Ngoài những cái đó ra, còn mua chút bánh ngọt. Hiện tại các loại bánh ngọt điểm tâm có rất nhiều kiểu dáng đa dạng phong phú, cô thấy mới lạ liền mua một ít về ăn thử xem.

Mua đồ xong, cô quyết định tìm một chỗ để sửa lại tóc.

Mốc thời gian của thế giới này khác với thế giới trước, có lẽ là sớm hơn mấy năm. Bình Thành ở phía bắc, không giống như Thượng Hải phồn hoa tấp nập. Trong tiệm làm tóc phần lớn là những người trẻ tuổi, trông qua là những tiểu thư nhà giàu còn đang là sinh viên.

Thấy một cô gái có bàn chân nhỏ như Thủy Ngân tiến vào nói muốn uốn tóc, ông chủ hết sức kinh ngạc, hỏi đi hỏi lại mãi mới tin là cô thực sự muốn uốn tóc.

Mái tóc dài của Lâm Cẩm Tú được sửa sơ qua lại một lần, dưới đuôi tóc uốn cong, thả nhẹ trên vai vô cùng đẹp mắt.

Mấy khách nữ khác cũng vào đây cắt ngắn uốn tóc nhìn thấy, thi nhau xì xào bàn tán, “Uốn kiểu này nhìn đẹp quá nha!” “Tôi cũng thấy thế, biết vậy tôi đã chẳng cắt ngắn thế này rồi, uốn nhẹ nhàng kiểu đó đẹp quá đi mất.” Một nữ sinh sờ mái tóc ngắn đến tận dưới tai, có chút ảo não.

Thủy Ngân rời khỏi tiệm cắt tóc, sau cùng đi đến y quán.

“Cô nói muốn chỉnh chân lại như bình thường hả?” Bác sĩ nghe xong yêu cầu của cô thì đầy mặt kinh ngạc lẫn khó hiểu. Thật tình là không đồng ý, thậm chí còn trách móc: “Bàn chân đang yên đang lành tại sao lại muốn phá hỏng nó như vậy, thế này chẳng phải là đang làm chuyện điên rồ hay sao? Cớ gì cô lại muốn phụ lòng cha mẹ như thế?”

Đổi một y quán khác, Thủy Ngân vừa nói dứt lời, vị bác sĩ trung niên kia liên tục khoát tay, “Không được, không được. Chân của phụ nữ sao có thể tuỳ tiện để người khác nhìn thấy. Tôi không làm được việc này đâu.”

Thực ra cũng không thể trách những vị bác sĩ đó được, lúc này đối với phụ nữ mà nói, chân được coi là một trong ba nơi tư mật nhất trên cơ thể. Ở nhà muốn rửa chân cũng phải đóng chặt hết tất cả các cửa, rồi lén lén lút lút mà rửa, tuyệt đối không thể để người ta trông thấy. Rất nhiều người dù có ngủ chung phòng với chồng cũng không muốn cởi bỏ tất vải.

Cho nên những vị bác sĩ kia, mười người thì có đến chín người nghe xong yêu cầu của Thuỷ Ngân chỉ có thể lắc đầu. Bọn họ đâu dám làm chuyện này, sợ sẽ bị hỏng thanh danh, hoặc lo người nhà bệnh nhân sẽ tìm tới cửa gây phiền toái.

Thủy Ngân đi hỏi liên tiếp vài y quán mới có một vị bác sĩ già đồng ý chỉnh chân cho cô.

“Sẽ rất đau đấy, cô có chịu được không? Đừng nghĩ rằng đây là chuyện đơn giản, lúc bó chân gian nan thế nào thì bây giờ nắn lại còn đau đớn nhiều hơn thế. Hơn nữa cũng không thể khôi phục lại hoàn toàn dáng vẻ như bình thường đâu.” Vẻ mặt vị bác sĩ già vô cùng nghiêm nghị.

Thủy Ngân: “Cám ơn bác sĩ, tôi đã suy nghĩ kỹ.”

Bác sĩ nhìn cô một lúc, thấy ánh mắt cô không hề dao động mới đứng dậy đi lấy cho cô mấy túi thuốc, “Nếu cô đã nghĩ kỹ rồi thì tôi cũng không khuyên giải gì thêm. Cô cầm chỗ thuốc này về, đun nước ngâm chân. Sau khi ngâm hai ngày thì tới đây tôi chỉnh chân cho.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.