Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 32: Chương 32




Edit: tiểu an nhi

Cao Gia Nhạc đã thu xếp xong những thứ mình mang từ Anh quốc về, chuyển hết qua nhà họ Cao. Kể từ đó, ngày nào cậu cũng ở lỳ trong phòng, không hay đi ra bên ngoài nữa.

Cao Gia Vân giận dỗi anh trai mấy ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được lại chạy đến tìm.

“Tứ ca, không phải trước kia anh thích đi ra ngoài chơi nhất sao? Sao hiện tại mấy ngày liên tiếp không chịu ra cửa rồi? Rốt cuộc anh làm những thứ này thì có gì vui thế?” Cao Gia Vân xoay người nhìn Tứ ca đang đeo một cái mắt kính kỳ quái, toàn tâm toàn ý mài linh kiện trên tay, cô nàng cảm thấy cực kỳ nhàm chán.

“Tứ ca! Anh về nhà mấy ngày rồi cũng không chịu để ý đến em. Anh dẫn em ra ngoài chơi có được hay không?”

Cao Gia Nhạc vững tay mài linh kiện, bị em gái làm phiền chẳng còn cách nào khác, đành phải bất đắc dĩ tháo mắt kính xuống rồi nói, “Được được được, anh dẫn em đi đánh tennis. Buổi chiều tới Yến Đại đánh tennis nhé?”

Dù sao Cao Gia Nhạc vẫn luôn yêu thương cô em gái út này.

“Tốt quá! Em còn chưa được đánh tennis bao giờ, Tứ ca phải dạy em đấy! Em về tìm một cái váy mặc để đi đánh tennis đây!” Cao Gia Vân vui sướng chạy mất. Không có ai ở bên cạnh quấy rầy, rốt cuộc Cao Gia Nhạc cũng có thể tiếp tục vùi đầu vào làm việc.

Cậu mặc một chiếc áo sơmi, quần dài và đi giày da. Tóc tuỳ ý chải về phía sau, lộ ra vầng trán cao, kính mắt đặt trên sống mũi, bàn tay những khi lắp ráp linh kiện vừa vững vàng vừa thuần thục. Tuy rằng mới chỉ là một người thanh niên mười chín tuổi, nhưng bộ dáng nghiêm túc đã có sức hấp dẫn của một người đàn ông thành thục.

Buổi chiều lúc Cao Gia Vân tới còn dẫn theo một người bạn tốt của cô nàng.

“Đây là Viên Thải Tú, bạn tốt của em. Trước kia hẳn là Tứ ca đã gặp qua cậu ấy rồi.” Cao Gia Nhạc kéo bạn tốt của mình qua, “Thải Tú cũng muốn đi đánh tennis cùng với chúng ta. Tứ ca, anh tiện thể dạy cậu ấy một chút đi.”

Lại quay sang nói với Viên Thải Tú: “Hồi trước cậu hay sang nhà mình chơi cũng suốt ngày cùng mình đi tìm Tứ ca, còn gọi anh ấy là Tứ ca giống mình nữa nhỉ?”

Viên Thải Tú thoáng nhìn Cao Gia Nhạc một thân cao chân dài, khuôn mặt lập tức đỏ lên, không ngừng kéo tay áo Cao Gia Vân ra hiệu cho cô nàng đừng nói nữa. Nhưng vẫn không nhịn được vụng trộm liếc mắt ngắm Cao Gia Nhạc. Mặc dù vì làm việc mà dáng vẻ không quá chỉn chu, nhưng Cao Gia Nhạc mắt tinh mày kiếm, nụ cười tươi sáng, có một loại cảm giác tinh thần phấn chấn vô cùng mạnh mẽ, khiến cho người khác vừa nhìn thấy tim đã phải loạn nhịp.

Viên Thải Tú cũng có anh trai, nhưng anh trai cô nàng rất thích bôi dầu bóng mỡ lên tóc, bộ dạng hoa mỹ phóng đãng. Không giống người anh trai này của bạn tốt, nhìn thật nhẹ nhàng thoải mái, hơn nữa anh lại có nhiều đồ đạc hay như vậy. Nhìn chiếc kính viễn vọng Cao Gia Nhạc đã sắp lắp ráp xong đặt ở một bên, trong nội tâm của cô gái nhỏ tràn ngập ước ao.

Cao Gia Nhạc lại không phát hiện được ánh mắt mê muội của con gái nhà người ta, dưới sự thúc giục của em gái liền nhanh chóng đứng lên, “Được rồi, đợi anh đi thay quần áo . . .”

Tiếng nói đột nhiên ngừng lại, Cao Gia Vân thấy anh trai nhìn về phía cổng, cũng hiếu kỳ quay đầu lại nhìn. Thấy Tam tẩu Lâm Cẩm Tú vừa vặn đi ngang qua, cô nàng còn chưa kịp bày ra vẻ mặt ghét bỏ đã thấy giọng điệu anh trai của biến đổi, vui vẻ hô: “Tam tẩu!”

Cao Gia Vân: “. . .” Tứ ca nhìn thấy người phụ nữ kia thì có gì mà vui thế nhỉ!

Cao Gia Nhạc nhìn cô gái đi ngang qua cổng, ánh mắt không tự chủ được sáng lên. Sống trong cùng một ngôi nhà nhưng quả thực cơ hội gặp mặt của hai người họ không nhiều. Bởi vì không ăn cơm cùng nhau nên một ngày có khi Cao Gia Nhạc không gặp được cô lần nào. Chỉ thỉnh thoảng ngẫu nhiên đi qua cổng trước, sẽ ngửi được mùi hương nhàn nhạt của hoa nhài.

Lúc đầu Thủy Ngân không định qua đó, nhưng nhìn gương mặt tràn đầy chờ mong của Cao Gia Nhạc, lại thêm cái mặt viết rõ hai chữ “từ chối” của Cao Gia Vân, hai anh em hoàn toàn giống như thể hiện hai từ vựng trái nghĩa, cô khẽ nhíu mày, quyết định cất bước đi vào.

Cao Gia Vân nói luôn không chút nghĩ ngợi: “Đây là chỗ ở của Tứ ca nhà tôi, chị vào làm cái gì . . .”

Cao Gia Nhạc cũng gần như đồng thời lên tiếng: “Tam tẩu, em và Gia Vân muốn tới Yến Đại ở gần đây đánh tennis, chị có hứng thú đi cùng không? Em cảm thấy Tam tẩu cả ngày loanh quanh ở trong nhà, chắc cũng sẽ cảm thấy nhàm chán.”

Cao Gia Vân không thể tin nổi, ồn ào náo loạn: “Tứ ca, sao anh lại rủ chị ta cùng đi? Em không cho phép, em không muốn để chị ta đi cùng!”

Thủy Ngân nghe thấy đánh tennis cũng có chút hứng thú, đã lâu cô không chơi tennis rồi. Đang nghĩ xem trời nóng như thế này có nên ra ngoài chơi hay không thì thấy Cao Gia Vân liên tục giậm chân phản đối.

Nếu nhắc đến người của nhà họ Cao khiến cho cô cảm thấy phiền nhất là ai, thì không phải là Cao Gia Lương, cũng không phải là Đại phu nhân, mà là cô nàng Cao Gia Vân này. Bảo cô nàng xấu xa thì cũng không phải là kẻ đại gian đại ác gì, còn nói cô nàng không xấu thì chẳng hiểu sao cứ một mực nhằm vào cô công kích, chẳng khác nào coi cô như kẻ thù giết cha.

Trên đời này có nhiều nhất chính là loại người không hẳn là xấu nhưng không ngừng khiến cho người khác cảm thấy khó chịu như thế này. Để ra tay đối phó thì không cần thiết, nhưng không so đo lại càng lúc càng thêm phách lối.

Ai cũng biết, Thủy Ngân chưa từng vì đối phương lớn tuổi hay là tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện mà bỏ qua. Chỉ cần cô sống không được thoải mái thì bất kể người nào cũng không thể sống dễ chịu.

“Được, vậy cùng nhau đi đi.” Cô nói.

Cũng không có gì quá bất ngờ, Cao Gia Vân giận sôi máu, tức tối giống như sắp thét ầm lên. Nhưng Tứ ca của cô nàng lại hoàn toàn không để ý đến sự phẫn nộ của em gái. Vừa nghe thấy Thủy Ngân đồng ý, nụ cười trên môi còn rực rỡ hơn vừa rồi, vội vàng nói: “Vậy em đi thay quần áo, sẽ xong ngay thôi, chị chờ một chút nhé.”

Cao Gia Lương chẳng buồn nghe mấy lời phàn nàn của Cao Gia Vân, ngay lập tức chạy vào nhà trong. Sau đấy mới giật mình phản ứng ra, người mình bẩn thỉu thế này lại bị Tam tẩu nhìn thấy, thật là quá mất thể diện!

Cao Gia Vân nhìn theo bóng lưng hấp tấp của anh trai, vẻ mặt đổi tới đổi lui từ kinh ngạc tới phẫn nộ, rồi lại từ mờ mịt đến hậm hực, thật giống một đoạn trình chiếu đầy màu sắc.

“Em không muốn, chị ta mà đi thì em không đi nữa!” Cao Gia Vân hờn dỗi.

Bạn tốt Viên Thải Tú lập tức lôi kéo cô nàng, nhỏ giọng khuyên: “Đừng nha, không phải cậu rất muốn học đánh tennis hay sao? Đi thêm một người cũng được mà.”

Cao Gia Vân cả mặt khó chịu, Viên Thải Tú lại thầm thì nói thêm hai câu nữa, vẻ mặt Cao Gia Vân mới thay đổi, có chút giản xảo nhìn Thủy Ngân một chút.

“Đi thì đi, chị cũng đừng hối hận! Hừ.” Cao Gia Vân nói với Thủy Ngân.

Cái suy nghĩ tính kế nhỏ mọn này của cô nàng, Thủy Ngân nhìn qua là biết. Cô cũng muốn dạy cho Cao Gia Vân hiểu ra rằng, khiến cho người khác cảm thấy chán ghét thì sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh, làm người vẫn nên quản cái miệng của mình cho tốt.

Bốn người đi tới Yến Đại, ở đó có vài phần sân bỏ trống. Cao Gia Nhạc một mình bày hết đồ đạc ra, kéo lưới, chia vợt.

“Tam tẩu, để em dạy chị đánh nhé.”

“Không cần đâu, tôi biết chơi rồi.” Thủy Ngân cười cười, tung hứng quả bóng tennis vài lượt để tìm cảm giác.

Cô biết đánh tennis là được bạn trai cũ dạy cho, đó là một phú nhị đại, không chỉ dạy cô đánh tennis, còn dạy cô trượt tuyết, chạy xe phân khối lớn. Hai người từng chạy xe trên đường núi, nghe tiếng gió rít gào cùng tiếng động cơ ầm ĩ giữa đêm khuya, từng đuổi bắt nhau dưới bầu trời đổ tuyết, cùng nhau quyết đấu một trận tennis vào lúc trời về chiều.

Anh ta dạy cô chơi tennis, lúc đầu còn hay nhường cho cô thắng, nhưng về sau thì thường xuyên bại dưới tay cô. Anh ta từng cảm thán rằng, tuy là một người phụ nữ nhưng ham muốn chiến thắng của cô quá mạnh. Đối với ý kiến đó, phản ứng của Thuỷ Ngân là đánh thẳng trái bóng vào chân anh ta. Ham muốn chiến thắng thì không hẳn, chỉ là cô đã từng không ngừng đấu tranh giãy giụa, cho nên bất kể làm việc gì cũng vô thức hoàn thành một cách tốt nhất.

Mặc dù kết cục của hai người chẳng hề tốt đẹp, nhưng dù sao cũng đã từng cùng nhau trải qua một quãng thời gian vui vẻ. Những thứ học được từ anh ta cũng thuộc về cô, cho nên ở điểm ấy cô vẫn cám ơn anh ta ―― Về sau anh ta giấu diếm cô tìm một đối tượng môn đăng hộ đối để kết hôn. Hai người trở mặt, lúc ấy cô đánh cho anh ta một trận không hề nương tay.

Cao Gia Nhạc nhìn tư thế của Thuỷ Ngân là biết cô chơi đã quen tay, rất muốn cùng cô đánh một trận trước, nhưng đáng tiếc em gái ở một bên lại không ngừng kêu gào: “Tứ ca! Anh quan tâm chị ta làm gì, mau qua đây dạy em đi!”

Cao Gia Nhạc bất đắc dĩ, chạy tới dạy cho em gái và bạn tốt của cô nàng về tư thế và quy tắc chơi tennies trước. Dạy một hồi để cho hai người quen với cách đánh, sau đó liền chờ không nổi nhanh chóng chạy về bên người Thủy Ngân, “Tam tẩu, chúng ta đánh một trận nhé!”

Thủy Ngân lại đưa mắt nhìn Cao Gia Vân đang tức sùi bọt mép, “Được.”

Tennis là một môn thể thao rất hao phí thể lực, nhất là ở chân, không ngừng phải chạy tới chạy lui. Nhưng Thủy Ngân chỉ đứng nguyên một chỗ không di chuyển mà vẫn đón được bóng rất nhiều lần. Cái này không phải là do kỹ thuật chơi của cô quá tốt, mà là vì người trẻ tuổi đối diện đặc biệt đánh bóng về phía cô, khống chế cho bóng rơi trong phạm vi cô có thể tiếp được, miễn cho cô phải chạy qua chạy lại nhận bóng.

Cao Gia Nhạc đánh rất khắc chế, giống như đặc biệt giúp cô chơi. Thỉnh thoảng Thuỷ Ngân không bắt được bóng, còn chưa kịp nhấc chân đi nhặt thì người trẻ tuổi đã lập tức chui qua lưới nhanh chóng nhặt bóng trở về. Cậu nhìn cô cười, lộ ra hai hàm răng trắng sáng, “Để em nhặt là được rồi.”

Nhìn Cao Gia Nhạc sức khoẻ dồi dào chạy tới chạy lui, thậm chí Thủy Ngân còn cảm thấy mình đang nhìn một chú chó giống Samoyed vui vẻ. Mà Cao Gia Vân ở bên kia lại là giống Pomeranian hung dữ.

Người trẻ tuổi trán ướt đẫm mồ hôi, bởi vì vận động liên tục mà đầu tóc có chút lộn xộn. Nhìn cậu cười với mình, Thủy Ngân đột nhiên nhận ra được điều gì đó.

Cô không ngốc, đã từng có không ít người nhìn cô giống như vậy. Có cái nhìn tinh khiết, cũng có cái không phải. Mà người ở trước mặt này, không thể nghi ngờ là thuộc về loại tinh khiết kia.

Thủy Ngân bỗng không muốn đánh tennis nữa, thả vợt xuống. Cô vừa đặt xuống, Cao Gia Nhạc cũng lập tức buông tay, đi đến gần chỗ cô, có chút lo lắng hỏi: “Tam tẩu, có phải chân chị đau hay không? Qua bên kia nghỉ ngơi một chút nhé, còn bước đi được chứ?”

Cao Gia Vân ở bên cạnh không khác gì đang bị lửa lớn thiêu mông, gào to: “Tứ ca! Anh đánh với chị ta lâu như thế rồi, mau qua đánh với em đi!”

Thủy Ngân thuận thế ngồi một bên nghỉ ngơi, nhìn hai anh em nhà kia đánh tennis với nhau. Lúc này, Cao Gia Nhạc không còn hay cười như lúc chơi với cô nữa, mà từ đầu đến cuối chỉ giữ nguyên sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn. Mới đầu, Cao Gia Vân còn chơi hết sức hào hứng, nhưng chưa được bao lâu đã không thể chịu nổi. Cô nàng chạy hùng hục khắp cả sân vẫn không đón nổi quả bóng, phần lớn thời gian đều phải đi nhặt về.

Cao Gia Vân chán nản, chống nạnh gầm thét: “Vì cái gì vừa rồi anh đánh bóng nhẹ nhàng cho chị ta tiếp, bây giờ lại khiến cho em phải chạy tới chạy lui như vậy? Anh đối xử bất công!”

Cao Gia Nhạc trả lời cô nàng: “Do em không biết đánh nên mới như thế, chạy nhanh lên, em còn phải luyện tập nhiều! Đã muốn học thì phải học cho cẩn thận, không được lười biếng!”

Người anh trai này không khách khí chút nào để em gái dưới trời nắng to chạy quanh bốn phía, mệt quắt cả người. Cao Gia Vân ngồi dưới đất thở phì phò, mồ hôi nhễ nhại chảy xuôi xuống mặt, làm trôi đi hết hương phấn cố tình trát trước khi tới đây. Hoàn toàn không có chút gì gọi là hoạt động thanh xuân đẹp đẽ như cô nàng đã tưởng tượng, chỉ thấy vừa mệt vừa thảm.

Cao Gia Nhạc đánh lâu như vậy mà thể lực vẫn rất sung mãn, nhìn dáng vẻ của em gái thì cười không ngừng.

Cao Gia Vân: “. . . Em không đánh với anh nữa.”

Đổi sang Viên Thải Tú đánh cùng với Cao Gia Nhạc. Cao Gia Vân ngồi ở bên cạnh Thủy Ngân, nhưng cách xa hai mét, cả hai đều không nói lời nào. Thủy Ngân rũ mắt nhìn xuống chân, không biết đang suy nghĩ cái gì, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng lay động.

“Này, chị đánh với tôi đi.” Cao Gia Vân bỗng nhiên nói.

Thủy Ngân giương mắt lên nhìn Cao Gia Vân, môi đỏ khẽ nhếch, “Được thôi.”

Cao Gia Vân bị cô nhìn như vậy thì thoáng nổi da gà, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, mình sao phải sợ chị ta, chân chị ta như vậy có muốn chạy cũng không được, cho chị ta đau chết đi!

Hai người cùng ra sân, Cao Gia Nhạc cũng định ngăn cản, nhưng chưa kịp nói trận đấu đã bắt đầu rồi. Cao Gia Vân ra tay trước, không chút chần chừ đánh thẳng bóng qua sân, cố ý đánh cách Thuỷ Ngân thật xa, quả nhiên cô không tiếp được bóng.

Thủy Ngân chậm rãi đi nhặt bóng trở về, nhìn khuôn mặt đắc ý vênh váo của Cao Gia Vân phía đối diện, cô khẽ mỉm cười, chiếc vợt trong tay và quả bóng va chạm phát ra tiếng động thật lớn.

Quả bóng bay với tốc độ cực nhanh, Cao Gia Vân hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ thấy bóng bắn lên một cái rồi đập thẳng về phía mặt mình.

“Á!” Cô nàng ngửa ra sau, lảo đảo ngã xuống đất, hết hồn trừng mắt nhìn Thủy Ngân. Quả bóng bắn sượt qua tai cô nàng, đập rầm rầm vào khung lưới phía sau.

Thủy Ngân gõ gõ cây vợt, đứng ở đó nhìn Cao Gia Vân, nở nụ cười hiền lành, “Còn muốn đánh nữa không? Không doạ em sợ đấy chứ.”

Cao Gia Vân đứng lên, “Đánh!”

Cao Gia Nhạc nhìn hai người một chút, vừa định hô ngừng thì Viên Thải Tú đứng bên cạnh ôm vợt lo lắng nhỏ giọng nói: “Vừa rồi có phải Tam tẩu cố ý đánh cậu ấy hay không? Sao chị ấy lại làm như thế, cho dù có mâu thuẫn cũng không thể bắt nạt Gia Vân như vậy chứ.”

Cao Gia Nhạc liếc cô ta một cái, cảm thấy người bạn tốt của em gái này đang cố ý châm ngòi ly gián, tính tình chẳng ra làm sao cả. Nhưng dù gì cũng chẳng phải là người quen, Cao Gia Nhạc không nói gì, tiếp tục theo dõi tình hình trên sân.

Cao Gia Vân lại cố ý đánh bóng đi thật xa, mà Thủy Ngân thì lần này trực tiếp đập bóng thẳng vào giữa trán Cao Gia Vân. Đánh không chút nương tay, nện cho Cao Gia Vân ngã ngửa ra sau, bộp một cái nằm bẹp dưới đất.

Vứt cái vợt qua một bên, Cao Gia Vân lập tức khóc to, “Chị cố ý!”

Thủy Ngân: “Đúng vậy, chị cố ý đấy. Em có thể làm gì được chị nào.”

Cao Gia Vân giận điên cả người, ngẩng đầu muốn tìm kiếm anh trai kể tội, ai ngờ lại nhìn thấy anh trai đang khẽ nở nụ cười.

Cao Gia Vân: “. . . Anh còn cười được nữa à?”

Cao Gia Nhạc cảm thấy thoạt nhìn Tam tẩu có vẻ là kiểu ổn trọng nhã nhặn, không ngờ lại có lúc cùng người hơn thua thế này. Thật là thú vị, so với tưởng tượng của cậu lúc trước không giống lắm.

Về phần em gái thì . . . ầy, đúng là một cô em gái ngốc nghếch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.