Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 53: Chương 53




Edit: tiểu an nhi (LQD)

Nghiêm Thường Sơn là bị chết đuối, hiện trường phát hiện ra là ở phòng tắm. Sau khi bị dìm đến chết, thi thể lại bị cắt rời ra. Sau khi ba Đường đi nghe ngóng tình hình trở về, kể cho mẹ Đường nghe tình cảnh kinh khủng kia, “Chỗ nào cũng có máu, anh còn nghe nói là chính tay Lộ Uyển giết chết.”

Mẹ Đường nghĩ mãi mà không hiểu, “Hai ngày trước Lộ Uyển còn qua đây cầu xin chúng ta bỏ qua cho Nghiêm Thường Sơn, sao đột nhiên lại giết chết anh ta. Chuyện này không phải rất kỳ quái hay sao?”

Ba Đường lắc lắc đầu, “Không rõ nữa, có thể hai vợ chồng xảy ra tranh chấp gì đó chăng?”

Về sau có cảnh sát tới nhà hỏi thăm sự tình liên quan đến Nghiêm Thường Sơn và Lộ Uyển, ba Đường mẹ Đường mới biết tại hiện trường chỉ có dấu vết mà Lộ Uyển để lại, chính xác là cô ta giết người. Mà sau khi giết người, Lộ Uyển vào một căn phòng tắm khác tự tiêm thuốc mê cho mình, nằm trong bồn tắm chứa đầy nước, tự bản thân làm mình chết đuối.

Hiện tại cảnh sát đang điều tra động cơ giết người của Lộ Uyển.

Bởi vì hai cô bé tuổi không lớn lắm, không được cảnh sát hỏi han tỉ mỉ, nhưng Thủy Ngân lại chủ động tìm tới viên cảnh sát phụ trách ghi chép, tiết lộ một chút thông tin.

“Con không thích chú Nghiêm lắm, trước kia chú ấy luôn rủ con sang nhà chú ấy chơi. Lúc nào cũng muốn ôm con, còn muốn hôn con, không cho con về.” Viên cảnh sát kia lập tức ngẩng đầu nhìn cô một cái, ý thức được điều gì liền ngồi xổm xuống hỏi: “Bạn nhỏ này, con có kể chuyện này cho cha mẹ con biết không?”

Thủy Ngân nhu thuận lắc đầu, “Không ạ, con không dám, chú ấy không cho con nói.”

Vẻ mặt viên cảnh sát nghiêm túc: “Bạn nhỏ, con phải nhớ kỹ, về sau gặp được loại người này nhất định phải chạy thật nhanh. Về nhà cũng phải nói cho cha mẹ biết, nhớ chưa? Ngoại trừ cái này, Nghiêm Thường Sơn còn làm gì nữa không?”

Thủy Ngân: “Chú ấy ném con vào trong hồ.”

Cái này viên cảnh sát cũng đã nghe qua, vụ án đó vốn dĩ còn chưa được giải quyết, hiện tại người đã chết rồi, cũng chẳng giải quyết được gì.

Thủy Ngân: “Chú Nghiêm gọi con là San San, chú ấy còn nói muốn con chết đuối thêm một lần nữa, nói con không nghe lời, con không ngoan nên mới muốn giết con.”

Một viên cảnh sát khác lại gần nghe vậy, dường như vỡ lẽ ra điều gì, trao đổi ánh mắt với đồng sự một cái. Sau khi thăm hỏi điều tra không bao lâu, vụ án này liền kết thúc. Sở dĩ Lộ Uyển muốn giết chồng mình là bởi vì biết được sự thật anh ta từng làm cho con gái chết đuối.

Vụ án này làm xung quanh chấn động, nhất là nhà họ Đường. Bởi vì ba Đường mẹ Đường rất chú ý đến vụ án, lại có một chút liên quan cho nên biết được một ít tin tức mà cảnh sát không công bố ra ngoài. Tỉ như Nghiêm Thường Sơn có thể là có khuynh hướng yêu thích trẻ con, đã từng tiến hành làm những trò bỉ ổi với con gái Nghiêm San trong một thời gian dài.

Hai người bị doạ đến mức ôm chặt lấy hai cô con gái, không ngừng thở phào may mà hai đứa bé còn chưa gặp phải chuyện gì không hay. Trải qua chuyện này, bọn họ không dám tuỳ tiện tin tưởng người khác nữa, đồng thời càng chú ý thêm về vấn đề đó.

Những lúc Thủy Ngân lên mạng cũng nhìn thấy mọi người đang bàn luận về vụ án trên diễn đàn. Tuy có rất nhiều người mắng chửi Nghiêm Thường Sơn là loại không ra gì, nhưng vẫn có một nhóm người, không biết là đầu óc có vấn đề hay là ghê tởm không khác gì Nghiêm Thường Sơn mà ầm ĩ mắng Lộ Uyển không nên giết chết chồng của mình, phỏng đoán có phải đứa bé bị bệnh gì đó hay không ngoan nên mới bị ba làm cho chết đuối hay không. Đám người đó liều mạng bới móc lỗi lầm trên người bị hại, tìm nỗi khổ tâm cho hung thủ.

Còn có cả suy đoán rằng có khi Lộ Uyển ngoại tình, mới có thể giết chết chồng ―― những kẻ không biết cân nhắc tình hình, thuận miệng nói bậy nói bạ không phải số ít. Thật thật giả giả, bọn họ không quan tâm, có thê thảm đau đớn đến thế nào mà không xảy ra trên người bọn họ thì tất cả cũng chỉ là câu chuyện cho bọn họ say sưa đàm tiếu mà thôi.

Thủy Ngân đóng lại những bình luận kia, bắt đầu tìm kiếm tư liệu mình cần.

Chuyện này đã kết thúc, dùng một phương thức khốc liệt hơn rất nhiều so với suy nghĩ của cô mà kết thúc. Cô không nghĩ tới, một người vẫn luôn trốn tránh không muốn tìm hiểu chân tướng sau cái chết của con gái như Lộ Uyển, một khi tấm cửa sổ với sự thật mong manh bị phá thủng, lại có thể hành động quyết tuyệt giết người tự sát như vậy. Lộ Uyển làm Nghiêm Thường Sơn chết đuối, lại làm cho chính mình chết đuối, có lẽ cô ta muốn dùng cách đó để giải toả sự áy náy đối với con gái.

Làm người không thể cứ mãi khiến bản thân tê liệt, hoặc sẽ trở nên tỉnh táo, hoặc sẽ trở nên tuyệt vọng. Thủy Ngân đã từng là trường hợp phía trước, nhưng Lộ Uyển lại là trường hợp phía sau.

Sau sự việc này, căn nhà mà hai vợ chồng họ Nghiêm từng sống bị bỏ hoang ở đó, không bán đi được nữa. Về sau cũng có người đến xem qua phòng, nhưng cứ nghe nói ở đây đã từng xảy ra án mạng thì đều bỏ ý định mua lại.

Nhoáng một cái đã mười hai năm trôi qua, dây leo trong sân nhà họ Nghiêm đã phủ kín cả lan can, bò đầy một mặt tường. Bởi vì lâu không có ai ở mà căn nhà đã từng ngăn nắp xinh đẹp toát ra một vẻ hủ bại, nhìn qua thật giống như một căn nhà ma.

Thủy Ngân đã bắt đầu học đại học, gặp được người bạn trai của nhân vật nữ chính trong kịch bản gốc - Lưu Phong Dương, cũng là nhân vật nam chính đã khiến hai chị em trở mặt thành thù.

Lưu Phong Dương này có tính cách sáng sủa, trong chuyện xưa nguyên bản cùng với nữ chính Dao Duyệt là quan hệ người yêu. Nhưng bởi vì trong một lần vô tình cứu cô chị Dao Hân suýt chút nữa bị lưu manh bắt nạt mà bị Dao Hân coi như sự cứu rỗi duy nhất trong cuộc đời đầy đen tối của cô ta. Từ đó Dao Hân một mực điên cuồng theo đuổi Lưu Phong Dương, thậm chí lấy cả cái chết để ép buộc, muốn em gái phải nhường bạn trai cho mình.

Ở thế giới hiện tại này, Dao Hân không có kiểu điên cuồng giống như kịch bản gốc, cô luôn luôn sống rất hạnh phúc. Tính cách so với Lưu Phong Dương còn sáng sủa rực rỡ hơn rất nhiều, có thể nói cô đã trở thành mẫu người mà chính mình ở đời trước mong ước nhất .

Lần đầu tiên Thủy Ngân gặp được Lưu Phong Dương là khi anh ta đang chơi bóng rổ ở trong trường, cô dừng lại nhìn trong chốc lát. Đương nhiên cô không có ý định phát triển mối quan hệ gì với Lưu Phong Dương giống như Dao Duyệt nguyên bản, cô chỉ nghĩ không biết lần này Dao Hân có để mắt đến tên nhóc đó hay không.

Dao Hân học cùng một trường đại học với Thuỷ Ngân, cao hơn cô hai khoá. Bởi vì từ nhỏ đã học múa, lên cấp ba thì đi khắp nơi tham gia thi đấu, đoạt được mấy giải thưởng, cho nên sau khi trúng tuyển khoa văn nghệ của trường đại học, một người vừa xinh đẹp vừa thích kết bạn như Dao Hân hoàn toàn xứng đáng là nhân vật phong vân của trường. Tất cả các hoạt động đều có bóng dáng của Dao Hân, ngay cả các bé trai bé gái vừa bước chân vào tiểu học cũng thường nhắc đến người đàn chị này.

Về phần Thủy Ngân, do vấn đề về sức khoẻ mà cô không thể không bỏ qua hết các hoạt động phải vận động mạnh hay có nhiều người, chỉ có thể yên tĩnh mà học tập. Bản thân cô vốn thông minh, huống chi còn mang theo trí óc của người trưởng thành, lại đã từng học qua, đương nhiên từ nhỏ đến lớn cô luôn là học bá trong mắt người khác. Tuy rằng là người lạnh lùng không quá thích xã giao, nhưng vẫn có thật nhiều người yêu thích.

Đôi chị em đẹp như hoa này cực nổi tiếng trong trường học, người theo đuổi bọn họ không phải ít, nhưng đáng tiếc cả hai người đều không có ý định yêu đương. Điều này không biết đã khiến bao nhiêu nam sinh phải bóp cổ tay tiếc hận.

Với Thủy Ngân thì nhìn những nam sinh bên cạnh cô chỉ thấy bọn họ tuổi còn quá nhỏ, không có một chút nào khiến bản thân rung động. Nhưng kỳ lạ là ngay đến Dao Hân cũng chẳng thích một ai. Bình thường mà nói là thiếu nữ thì chắc chắn sẽ có tâm sự của thiếu nữ, trong lúc đi học có thầm mến gì đó cũng rất bình thường, nhưng Dao Hân không hề có.

Dao Hân thích đánh cầu lông, thích bơi lội, thích khiêu vũ, bạn bè cả nam lẫn nữ có vô số, nhưng không biểu lộ ra tình cảm đối với bất kỳ người nào.

Có lẽ đứa nhỏ này nhất định sẽ theo kịch bản mà thích tên nhóc Lưu Phong Dương kia chăng.

“Bạn học, chỗ này không có ai ngồi đúng không?”

Bên người đột nhiên truyền đến tiếng hỏi của một nam sinh, Thủy Ngân nghiêng đầu đưa mắt nhìn, không ngờ lại nhìn thấy Lưu Phong Dương.

“Không có, bạn cứ tự nhiên.”

Lưu Phong Dương để sách xuống ngồi ở bên cạnh cô. Môn học này có ba lớp học chung với nhau, có thể coi là tiết học nhàm chán nhất, rất thích hợp để ngủ bù. Nhưng Thủy Ngân nhớ rõ, Lưu Phong Dương không phải là học sinh của lớp nào trong ba lớp này. Cô đã học mấy buổi rồi nhưng chưa lần nào gặp được Lưu Phong Dương.

Nếu đã không phải lớp của anh ta thì anh ta trà trộn vào đây làm cái gì?

“Mình là Lưu Phong Dương, chúng ta có thể làm quen với nhau một chút được không? Trước đó mình ở sân bóng rổ có nhìn thấy bạn đứng xem chúng mình chơi bóng. Bạn thích bóng rổ sao? Cuối tuần này khoa mình có một trận đấu, bạn có hứng thú đi xem hay không?” Thanh niên cao lớn mặc chiếc áo T-shirt rộng dài, toàn thân trên dưới tràn ngập ánh nắng thanh xuân.

Hoá ra là vì cô mà đến.Thủy Ngân cảm thấy khá tò mò, cô và Lưu Phong Dương không hề có tiếp xúc gì, tính cách của cô so với nhân vật nữ chính nguyên bản cũng khác biệt hoàn toàn, vì sao Lưu Phong Dương vẫn chủ động đến làm quen với cô? Chẳng lẽ là do kịch bản nhất định phải thế?

“Ờ. . .” Bị cô gái mình vừa gặp đã yêu nghiêm túc dò xét như vậy, Lưu Phong Dương cả người cứng ngắc, bao lời muốn nói đều bị nghẹn ở trong họng.

Cuối cùng Thủy Ngân thu hồi lại ánh mắt quan sát anh ta, “Ngại quá, mình không có hứng thú với bóng rổ.”

Lưu Phong Dương vẫn không từ bỏ, xích lại gần một chút tiếp tục cố gắng hỏi: “Vậy bạn thích cái gì?”

“Bạn học, bạn nữ xinh đẹp với bạn nam cao cao ngồi ở dãy giữa kia.” Giáo sư trên bục giảng gõ gõ bàn giáo viên, nhìn Lưu Phong Dương và Thủy Ngân, giọng điệu trêu đùa, “Tuy rằng các thầy cô giáo ở cấp ba nhất định đã nói cứ vào đại học là có thể thỏa thích yêu đương, nhưng thời gian lên lớp không phải là lúc hẹn hò đâu. Chú ý một chút, chia sẻ một ít ánh mắt vào giáo sư đáng thương của các bạn đây, tôi sắp bắt đầu giảng bài rồi.”

Các học sinh trong phòng phát ra một trận cười vang, dưới cái nhìn của mọi người, Lưu Phong Dương lúng túng đỏ bừng cả mặt, lén lút nhìn trộm cô gái bên cạnh xem cô có tức giận hay không. Bị giáo sư nói những lời đó ở trước mặt nhiều người như vậy, những cô gái bình thường khác đều sẽ tức giận chứ nhỉ?

Thế nhưng Lưu Phong Dương vẫn chỉ nhìn thấy một gương mặt trầm tĩnh điềm đạm. Cô không hề cảm thấy mất tự nhiên hay xấu hổ một chút nào, chỉ đưa tay vén mái tóc dài qua mang tai, khoé môi hơi nhếch lên nói: “Thật ngại quá, thầy mau giảng bài đi ạ.”

Lưu Phong Dương yên tĩnh hơn một nửa tiết học, không thể tìm được chủ đề nào để tiếp tục nói chuyện phiếm, không khỏi có chút gấp gáp. Thấy cô gái bên cạnh đột nhiên lấy điện thoại di động ra nhìn tin nhắn, anh ta buột miệng nói, “Thật là trùng hợp, điện thoại di động của chúng ta là cùng một kiểu nha.”

Thủy Ngân: “Giữ trật tự.”

Lưu Phong Dương đành phải ngậm miệng, anh ta thấy có chút uể oải rồi. Kỳ thật anh ta đã sớm để ý đến cô gái này, nhưng hai người không cùng một khoa, hoàn toàn không có cơ hội gì để tiếp xúc. Thật vất vả dưới sự giật giây của bạn bè, anh ta vụng trộm thay bạn chạy đến lớp học này, ý đồ muốn làm quen. Ai ngờ vừa ra quân đã gặp bất lợi. Con gái nhà người ta hoàn toàn không có ý gì với anh ta cả.

Chuông tan học vang lên, Thủy Ngân thu dọn đồ đạc đứng dậy rời đi. Lưu Phong Dương cũng vội vàng thu thập đồ đạc, đuổi theo sau lưng cô, “Ừm, kế tiếp bạn phải đi học môn gì vậy?”

“Dao Duyệt!”

Dao Hân đang đi tới nhìn thấy em gái, đồng thời cũng thấy nam sinh cao lớn sáng sủa đi bên cạnh. Cô nàng trừng mắt nhìn, lập tức cười hỏi Thủy Ngân: “Đây là bạn học của em sao? Hình như chị chưa gặp qua nhỉ?”

Thủy Ngân: “Không phải bạn cùng lớp. Đi thôi, chẳng phải chị vừa nhắn tin buổi chiều không có tiết, đi về nhà sớm à.”

Dao Hân khoác tay em gái, cười nói: “Ừ ừ, đi. Nhưng mà trước khi về nhà thì đi mua quần áo đã. Sắp đến mùa thu rồi, mua cho em mấy cái áo mặc mùa thu.”

Hai chị em vừa nói vừa đi, cứ như vậy mà vứt Lưu Phong Dương ở phía sau.

Đợi đến khi đi xa, Thủy Ngân mới hỏi cô bé nay đã trưởng thành ở bên cạnh: “Chị Dao Hân cảm thấy nam sinh vừa rồi kia thế nào?”

Dao Hân nhìn cô một cái, trong lòng nhảy lộp bộp. Trước kia không phải là không có người theo đuổi em gái, nhưng đây là lần đầu tiên em gái hỏi một người nam sinh như thế nào. Chẳng lẽ em gái lại thích nam sinh vừa rồi kia? Nhưng nghĩ lại một chút, Dao Hân cảm thấy nam sinh đó không phải là rất đẹp trai, em gái chẳng có lý do gì để thích cả!

“Chị cảm thấy không ổn lắm. Cậu ta quá cao, đứng cạnh em không xứng đôi tẹo nào. Mà lại còn đen nữa, không được không được! Còn có tóc cũng quá xấu!”

Thủy Ngân lẳng lặng nghe cô nàng nói xong, cũng không biểu lộ điều gì, khiến cho Dao Hân thấp thỏm trong lòng. Sau khi về đến nhà, ban đêm Dao Hân lại chạy tới gõ cửa phòng cô, nói muốn tâm sự với cô một chút.

Trong thế giới này Thủy Ngân học ngành y. Việc học rất nặng, lúc nghỉ ở nhà cũng vẫn đọc sách. Dao Hân ôm gối đầu ngồi quỳ trên tấm nệm giường cô, nói bóng nói gió, tận tình khuyên bảo, kể chuyện bạn bè xung quanh gặp phải đàn ông xấu xa rồi trải qua đau đớn thê thảm đến mức nào.

Thủy Ngân mắt điếc tai ngơ, ngồi ở bàn đọc sách bên cạnh nghiêm túc giải quyết bài tập của ngày hôm nay. Đợi đến khi Dao Hân nói gần xong, cô khép sách lại chuẩn bị nghỉ ngơi, “Ừm, em biết rồi. Tạm thời em không muốn yêu đương gì cả.”

Dao Hân nghe xong câu nói đó thì rất vui vẻ rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.