Edit: tiểu an nhi (LQD)
Thắng thúc phát hiện hình như gần đây Triệu Đoan Trạch cố ý muốn trốn tránh mình, ngay cả đầu con phố có sòng bạc Thuận Long cũng không đi qua nửa bước, đã liên tiếp hai ba tháng không thấy người.
Bây giờ lão ta muốn tạo mối quan hệ tốt với Đại thiếu gia nhà họ Triệu, đợi sau này cậu ta thay thế Triệu lão gia trở thành gia chủ, sẽ tạo thuận lợi cho việc làm ăn buôn bán của mình. Ai biết đâu đột nhiên Triệu Đoan Trạch lại có xu thế muốn cách xa lão.
Vất vả lắm mới túm được người, mời uống một chén trà mà thằng nhóc này lại tỏ ra đứng ngồi không yên, tâm sự nặng nề, trái lo phải nghĩ còn chột dạ ―― cứ như thể đang đi ra ngoài hái hoa ngắt cỏ sợ bị cọp cái trong nhà phát hiện vậy.
Đè xuống ý nghĩ kỳ quái trong lòng, Thắng thúc hỏi Triệu Đoan Trạch: “Sao thế, là Triệu lão gia chướng mắt loại người làm ăn như ta nên không muốn Triệu đại thiếu gia qua lại với ta phải không?”
Triệu Đoan Trạch thấy nếu nói là vì em gái thì không được hay cho lắm, chỉ đành phải vụng về ứng phó qua loa cho xong, đẩy việc này cho cha già gánh trách nhiệm.
Trên thực tế, ngoại trừ lần đầu tiên hai anh em bọn họ đưa hai kẻ buôn người kia về, Triệu lão gia nhấn mạnh với cậu một lần rằng không thể không có sự phòng bị người ngoài, rằng Thắng thúc không phải thứ gì tốt ra; sau đó không hề quản cậu nữa. Làm Triệu Đoan Trạch tưởng rằng mình che giấu được khá tốt, Triệu lão gia không biết cậu và Thắng thúc vẫn còn liên hệ với nhau. Thế nhưng ngay cả Thuỷ Ngân còn đoán ra được thì làm sao Triệu lão gia lại có thể không biết.
Chẳng qua là Triệu lão gia không để ý đến mà thôi.
“Đứa nhỏ này sống quá mức thuận lợi, với tuổi tác của nó hiện giờ thì có nói cái gì nó cũng nghe không vào. Nếu không phải tự mình trải qua thua thiệt thì nó sẽ không phân biệt được tốt xấu. Bộ xương cốt này của tôi sống thêm một hai chục năm nữa không thành vấn đề. Có tôi theo dõi, để nó phạm chút sai lầm, ăn ít quả đắng cũng không có việc gì.”
Lúc Triệu lão gia nói những lời này, chỉ có Triệu phu nhân ở bên người, bà cũng rất tán thành. Vậy cứ để cho thằng con ngốc kia bị người ta lừa đi.
Tuy nhiên, hai người lại không hề nghĩ tới, bọn họ mặc kệ nhưng thằng con trai khó dạy bảo của mình lại bị cô con gái nhỏ chế trụ hoàn toàn rồi.
“Cái này gọi là 'Vỏ quýt dày có móng tay nhọn' đúng không?” Triệu lão gia nghe được tin tức xong thì cười ha ha.
Gương mặt luôn luôn nghiêm túc của Triệu phu nhân lúc này cũng lộ ra một chút ý cười. Chỉ là chợt nhớ tới thân thể yếu ớt cùng vấn đề bị câm điếc của cô con gái nhỏ, bà lại không nhịn được mà lo lắng.
“Bây giờ Đinh Chỉ như thế này, về sau cũng không biết làm thế nào mà tìm nhà chồng nữa. Chẳng may không gả ra ngoài được thì biết làm sao.” Mặc dù con gái mới có chín tuổi, nhưng mối lo lắng này của Triệu phu nhân lại càng ngày càng tăng.
Triệu lão gia không cảm thấy phiền não giống như bà, lên tiếng an ủi: “Gia nghiệp của nhà họ Triệu chúng ta lớn như vậy, Đinh Chỉ lại lớn lên dáng dấp đẹp đẽ, còn sợ con bé không gả đi được hay sao? Đừng nói là câm điếc, kể cả người có xấu xí thì cũng vẫn có kẻ nguyện ý cưới!”
“Ông nói linh tinh cái gì vậy.” Triệu phu nhân lo lắng: “Thì có người nguyện ý cưới, nhưng với sức khoẻ của con bé hiện giờ, gả tới nhà người khác không biết sẽ phải chịu bao nhiêu ấm ức thiệt thòi. Những người nhìn vào gia nghiệp của nhà họ Triệu mà cưới, đều là vì ham muốn đạt được lợi ích từ nhà chúng ta, sao có thể thật tâm thật lòng đối xử tốt với con bé.”
Triệu lão gia: “Nói vậy không đúng, phải là người nhìn vào gia nghiệp của nhà chúng ta mà cưới thì mới yên tâm được. Chỉ cần nhà họ Triệu vẫn luôn đứng vững không đổ, vĩnh viễn là chỗ dựa cho con gái, có nhà mẹ đẻ như vậy, lại có người anh trai luôn bao che khuyết điểm như Đoan Trạch, nhà chồng nào dám bắt nạt con bé chứ.”
“Không thể nói rõ việc này với ông được.” Dù sao Triệu phu nhân cũng đã tự mình trải qua, người chồng không đứng ở vị trí của bà cho nên rất nhiều nỗi khổ của người vợ ông không thể hiểu tường tận được. Cuộc sống hôn nhân nào có đơn giản như thế, “Nói gì thì nói Đinh Chỉ cũng phải tự mình trải qua cuộc sống này, trong sinh hoạt khó tránh khỏi có chút xung đột phải chịu ấm ức. Chúng ta cũng không thể ngày ngày ở bên cạnh che chở cho con bé, việc nhỏ nhặt gì cũng phải ra mặt bảo vệ. Đến lúc đó con bé ở nhà chồng biết sống làm sao.”
Kỳ thực Triệu lão gia cũng khá lo lắng.
Mặc dù hiện tại Triệu Đoan Trạch vẫn còn chút ngây thơ, nhưng là một người đàn ông, sau này còn phải trở thành gia chủ của nhà họ Triệu, chịu chút đắng cay để có kinh nghiệm thì ngày sau nhất định có thể trở thành một thương nhân khôn khéo giống như ông, không cần hai người bọn họ phải quan tâm lo lắng. Nhưng con gái lại khác, bây giờ tình trạng như thế này, không thể không cân nhắc cho cẩn thận được.
Kiểu gia đình giàu có như nhà bọn họ, không có khả năng đợi đứa bé lớn rồi mới bắt đầu suy tính đến vấn đề hôn sự, mà đều thực hiện ngay từ khi đứa bé còn nhỏ. Trước tiên là lựa chọn một nhà có gia thế tương đương, hai bên âm thầm ngỏ ý qua lại, quyết định xong, lại từ từ chờ đợi. Đợi đến khi tuổi tác thích hợp, nếu hai bên đều hài lòng thì có thể trực tiếp tiến hành hôn sự.
Trước kia con gái nhà họ Triệu dáng vẻ xinh đẹp, đầu óc lại thông minh, những phu nhân có ý tới nhà tìm hiểu không biết có bao nhiêu người. Triệu phu nhân trước đó không vội vàng gì, thầm nghĩ cứ tìm hiểu kỹ đã rồi tính. Hiện tại thì sao, những phu nhân có gia thế tương đương không tới nữa, chỉ có vài vị có gia thế kém xa nhà họ Triệu tới dò xét, đã thế bộ dạng còn làm ra vẻ như đang bố thí, khiến cho Triệu phu nhân bị tức giận không nhẹ.
Tuy nói hiện giờ con gái của bà bị câm điếc, nhưng nhìn dáng vẻ hiểu biết trầm tĩnh hơn xưa rất nhiều của con bé mà xem, có đôi khi đến chính bà cũng phải cảm thán đứa nhỏ này thật quá mức thông minh, học cái gì cũng tường tận rõ ràng. Mấy người ngoài kia dựa vào cái gì mà ghét bỏ con bé?
Gần đây việc này sắp trở thành tâm bệnh của Triệu phu nhân rồi.Triệu Đoan Trạch vội vàng ứng phó với Thắng thúc, còn không dám nói nhiều với lão ta hơn hai câu, đến chuyện dạo phố cũng chẳng màng mà đi thẳng về nhà. Về tới nơi cậu không dám đi gặp em gái mà chạy qua tìm cha mẹ, đúng lúc nghe thấy cha mẹ đang thảo luận về việc đại sự cả đời của em gái.
“Hay là cứ chọn gia đình có dòng dõi thấp một chút, bà thấy nhà họ Lâm như thế nào? Là nhà họ Lâm mà lúc trước cứu được Đinh Chỉ nhà chúng ta ấy. Bọn họ có công lao, trong nhà lại có hai đứa bé trai. Đứa con trai thứ hai tuổi tác không chênh lệch với Đinh Chỉ nhiều lắm.”
“Nhà họ Lâm ở Bành Thành, như vậy còn có thể suy tính một chút, em gái tôi cũng ở đấy, vừa hay sẽ có người chăm sóc. . .”
Triệu Đoan Trạch nhanh chân bước vào hét to, “Nhà họ Lâm kia, chính là nhà đặc biệt tới nhà chúng ta chúc tết dạo trước phải không? Nhà bọn họ nghèo như vậy, cửa hàng có bao nhiêu đâu. Sao có thể gả em gái vào loại gia đình như vậy chứ!”
Triệu lão gia Triệu phu nhân quay đầu trông thấy con trai đi tới. Vẻ mặt Triệu Đoan Trạch cực kỳ không vui, trông như thể cha mẹ đang bạc đãi cô em gái bảo bối của cậu, bắt bẻ nói: “Còn cả hai thằng con trai của nhà họ Lâm nữa, cái dáng vẻ keo kiệt của chúng nó khi tới nhà chúng ta ...”
Triệu Đoan Trạch xùy một tiếng, sự khinh thường lộ rõ trên mặt.
Vào ngày Tết năm ngoái, vì nhà họ Lâm là ân nhân cứu con gái về cho nên nhà họ Triệu có chuẩn bị lễ vật đưa qua. Bởi vì Triệu Đinh Chỉ mà hai nhà có làm ăn qua lại với nhau, công việc buôn bán của nhà họ Lâm càng ngày càng tốt. Do đó, bọn họ càng muốn tạo quan hệ tốt hơn với nhà họ Triệu. Nhà họ Triệu đưa lễ vật mừng năm mới tới, bọn họ dứt khoát đi cả nhà tới cửa chúc tết. Nói là muốn đến xem tiểu thư nhà họ Triệu dạo này như thế nào rồi.
Bởi đường xá đi lại xa xôi, nhà họ Triệu mời bọn họ ở lại hai ngày. Trong hai ngày này, Triệu Đoan Trạch bị ép phải dẫn theo hai thằng bé kia đi chơi, chơi đến mức làm cậu bực bội.
“Vừa dốt vừa nát, bộ dạng lại khó coi, còn suốt ngày khóc lóc, có chỗ nào xứng với em gái xinh đẹp thông minh của con.”
Triệu lão gia: “Hai đứa bé kia tuổi vẫn còn nhỏ, anh nghĩ thời điểm anh bằng tuổi chúng nó thì tốt hơn chỗ nào.”
Triệu Đoan Trạch: “Ít nhất mặt của con đẹp hơn hai đứa đó nhiều, còn không thích khóc. Dù sao con cũng không đồng ý! Cha mẹ chọn lại đi, chọn cho em gái người tốt nhất ấy. Phải lớn lên đẹp hơn con, gia thế không chênh lệch với nhà chúng ta lắm, còn phải yêu thương em gái giống như con, chắc chắn sẽ không ức hiếp con bé.”
Triệu phu nhân tức giận trừng con trai: “Nói thì đơn giản lắm, nếu tìm theo lời anh thì em gái của anh không gả được ra ngoài mất.”
Triệu Đoan Trạch khó hiểu: “Vậy thì không gả nữa, để cho con bé ở nhà thôi. Chẳng lẽ nhà chúng ta không nuôi nổi em gái nữa hay sao, đỡ phải gả đến nhà người khác bị người ta bắt nạt.”
“Càng nói càng không ra gì, thân là con gái, có thể cả đời không lấy chồng được ư?”
Triệu Đoan Trạch: “Có gì mà không được, con là anh trai, nuôi con bé cả đời thì sao chứ?” Cậu thực lòng nghĩ như vậy, cậu biết rõ tình trạng của em gái hiện giờ mà gả đi thì nhất định người khác sẽ ghét bỏ con bé, chỉ có người nhà mình mới luôn yêu thương con bé mà thôi. Nếu đã như vậy thì đương nhiên cứ để em gái ở nhà là tốt nhất.
Những cô gái khác phải lập gia đình, đấy là chuyện của người ta; em gái của cậu không cần giống với những người khác.
“Được rồi, được rồi, thằng nhóc như anh thì biết cái gì, anh đừng xen vào việc này nữa.” Triệu phu nhân đuổi con trai đi.
Bà cảm thấy mấy lời chồng nói lúc trước cũng có lý, nhà họ Lâm là một lựa chọn không tồi. Chính bọn họ đã cứu được con gái, có ân tình đó thì bà thử cân nhắc một lần xem sao. Hiện tại con gái chín tuổi rồi, cách thời điểm mười lăm mười sáu tuổi xuất giá chỉ còn mấy năm. Vậy để bà quan sát kỹ lại hai đứa bé nhà họ Lâm kia một chút coi như thế nào.
Về phần gia thế của nhà họ Lâm, quả thực so ra kém với nhà họ Triệu bọn họ, nhưng suốt từ đó đến nay nhà họ Triệu giúp đỡ trong buôn bán không ít, cũng không phải là không thể được. Nếu có thể trở thành thông gia, chỉ riêng sự giúp đỡ ấy của nhà họ Triệu, khẳng định có thể để nhà họ Lâm nhớ kỹ, về sau bao dung chăm sóc cho con gái của bọn họ.
Triệu phu nhân càng nghĩ càng thấy có lý, chuẩn bị tết năm nay lại gửi thư mời cho nhà họ Lâm đến đây chơi hai ngày, cho bọn nhỏ có nhiều cơ hội tiếp xúc.
Thủy Ngân không hề biết đến chuyện này, trong nhà sẽ không có ai nói với một đứa bé như cô về vấn đề đó cả. Tuy vậy, đợi đến lễ mừng năm mới, phát hiện vợ chồng nhà họ Lâm tràn đầy vui mừng dẫn theo hai đứa con trai tới, lại nhìn khuôn mặt tươi cười khó có được của Triệu phu nhân, nghe bà mời bọn họ ở lại thêm hai ngày, còn có ý để cho cô và hai đứa bé trai nhà họ Lâm chơi một chỗ, Thủy Ngân đoán ngay ra được suy nghĩ của bà.
Tết năm ngoái Thủy Ngân bị bệnh một trận, không gặp ai cả. Năm nay cô mới thấy được sự náo nhiệt rộn ràng, bởi vì năm nay không chỉ có vợ chồng nhà họ Lâm đến đây, mà dì của cô Ngụy phu nhân cũng dẫn theo chị họ tới tới. Một đám trẻ con lớn có bé có tụ tập lại một chỗ. Thủy Ngân nhìn qua ông anh trai mặt mũi khó chịu cứ nhíu mày, thầm nghĩ, bốn nhân vật chính của tứ giác tình yêu trong kịch bản gốc coi như đã tụ họp sớm hơn rất nhiều rồi.
Ngụy Tử Mộ quấn lấy anh họ Triệu Đoan Trạch, trong mắt tràn đầy sùng bái, “Anh họ, anh kể cho em nghe một chút về chuyện lúc trước anh vụng trộm chạy tới gánh hát học võ đi. Nghe nói anh còn lén giúp bọn họ đi múa sư tử nữa, không có một ai phát hiện đúng hay không?” Giọng nói của Ngụy Tử Mộ vừa ngọt vừa mềm, dịu dàng kêu Triệu Đoan Trạch kể cho mình nghe về ‘chiến tích huy hoàng’ của cậu .
Triệu Đoan Trạch cực kỳ ham chơi, lúc trước chạy tới gánh hát xem biểu diễn, cảm thấy tư thế biểu diễn của người ta thật đẹp, trả tiền để đi theo người ta học võ. Xong đến lúc sư phụ đi ra ngoài múa sư tử cũng xin đi theo, còn thay người ta múa sư tử ở trước cổng nhà họ Triệu một lúc. Triệu lão gia và Triệu phu nhân đều không nhận ra cậu, cho đến khi cậu để lệch cái đầu sư tử mới phát hiện ra, tức giận lắc đầu cười không ngừng.
Về sau Triệu lão gia dẫn Triệu Đoan Trạch đến một võ quán, nói với cậu rằng đã muốn học thì học cho ra bản lĩnh thực sự đi. Từ ấy bởi vì muốn đi võ quán học tập mà cậu không còn nhiều thời gian để đi chơi linh tinh nữa, cũng không qua lại tiếp xúc với Thắng thúc.
Triệu Đoan Trạch từng lôi việc này ra khoe tới khoe lui với Thuỷ Ngân nhiều lần. Mỗi lần đi võ quán học về xong còn kể cho cô nghe những vị sư phụ ở võ quán đó ra tay vừa ác vừa nặng như thế nào.
Phàn nàn thì phàn nàn, cậu thiếu niên vẫn học rất hưng phấn, nhe răng trợn mắt xoa cánh tay nói với cô: “Chờ anh học võ lợi hại rồi, một người có thể đánh mấy chục người thì có thể dẫn em ra ngoài chơi mà không phải sợ gì nữa. Để xem đám bại hoại nào không muốn sống dám tới gần.”
Triệu Đoan Trạch rất thích nói những chuyện này với em gái, khoe khoang người anh trai như cậu có bao nhiêu lợi hại, nhưng bị em họ quấn lấy hỏi cái này hỏi cái kia, cậu cực kỳ không kiên nhẫn, khó chịu qua loa trả lời: “Chuyện đã bao lâu rồi, anh không nhớ rõ nữa, nói cái gì mà nói.”
Ngụy Tử Mộ dẩu dẩu miệng, có chút ấm ức, “Vậy anh kể cho em nghe chuyện mà anh còn nhớ rõ đi.”
Triệu Đoan Trạch: “Có cái gì hay mà kể, một con nhóc như em thì biết cái gì.”
Cậu cảm thấy em gái cũng đang ngồi ở đây, nếu cậu vui vẻ nói chuyện với những người khác, em gái lại không nghe thấy gì, chỉ có thể mờ mịt mà nhìn bọn họ thì không biết sẽ tủi thân đến mức nào. Cậu tuyệt đối không thể để cho em gái cảm thấy mình thiệt thòi.
Ngụy Tử Mộ không biết vì cái gì anh họ lại khó chịu, hỏi thêm vài câu thấy anh họ vẫn không để ý, chỉ đành phải ngồi ở một bên mà phụng phịu. Nam chính Lâm Nhị thiếu Lâm Lang tuổi tác không khác với Nguỵ Tử Mộ là bao, cậu ta không có cảm giác gì với Thủy Ngân nhưng lại rất thích Ngụy Tử Mộ, vẫn luôn có ý muốn cùng Nguỵ Tử Mộ nói chuyện, “Cậu thích múa sư tử hả, ở chỗ nhà tôi tết Nguyên tiêu cũng có múa sư tử đấy. Đến lúc đó cậu có muốn tới để xem không?”
Ngụy Tử Mộ liếc mắt nhìn cậu ta, tức giận nói: “Mắc mớ gì tới cậu!”
Thái độ khó chịu mà Nguỵ Tử Mộ dành cho Lâm Lang giống hệt thái độ khó chịu mà Triệu Đoan Trạch dành cho cô nàng.
Thủy Ngân lặng lẽ nhìn một đám trẻ nhỏ, vừa ăn miếng bánh hạt đào anh trai mới đặt xuống trước mặt cô vừa thầm nghĩ, cho dù cô đã thay đổi hướng đi của kịch bản nhưng mũi tên truy đuổi cơ bản trong tứ giác tình yêu này lại không có sự biến đổi quá lớn nào.