Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 74: Chương 74




Edit: tiểu an nhi (LQD)

Vân Bình đặc biệt đổi ca làm cho đồng nghiệp, sáng thứ hai khoác lên mình bộ quần áo đẹp đẽ nhất, chuẩn bị đi họp phụ huynh cho con gái Vân Tình Không.

Từ khi con gái bắt đầu đi học tiểu học, mỗi lần tham dự họp phụ huynh Vân Bình đều cực kỳ vui vẻ. Bởi vì ở trong trường học, con gái của bà thường xuyên đứng vị trí thứ nhất, mà bà lại là phụ huynh của học sinh đệ nhất toàn trường, luôn luôn nhận được sự tán dương của giáo viên cùng những ánh mắt hết sức hâm mộ của những vị phụ huynh khác. Những ánh mắt hâm mộ đó khiến cho bà cảm thấy thật sự thỏa mãn.

Chỉ có điều thời gian gần đây, Vân Bình có chút bất an, bà có cảm giác con gái không còn thân thiết với mình như trước kia nữa. Hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau đã hơn chục năm rồi. Bà còn nhớ rõ khi Tình Không còn bé, mỗi tối sẽ cầm đèn pin ngồi trước cửa đợi bà về nhà. Sau này khi lớn lên, mỗi khi bà đi làm, con bé sẽ mang cơm đến cho bà; gặp hôm nào trời mưa to, Tình Không sẽ mang dù đến đón, vừa thân thiết lại nghe lời.

Nhưng khoảng thời gian này, tất cả những hành động và lời nói quan tâm kia đều biến mất. Tuy rằng Tình Không vẫn thường cười với bà, nhưng hai người chỉ giống như những người thuê trọ xa lạ tạm thời ở cùng nhau; cho dù sống chung cùng một chỗ nhưng cũng không có gì hay để mà nói.

Chắc là sau khi lên cấp ba con gái bận rộn nhiều việc đi, Vân Bình tự an ủi bản thân ở trong lòng như vậy. Đứa nhỏ đã trưởng thành, ở cái tuổi này, tâm sự có không ít, khẳng định sẽ không thân thiết với cha mẹ như lúc trước nữa. Mà gần đây, cứ cuối tuần con gái lại đi làm gia sư cho người ta kiếm thêm thu nhập phụ giúp gia đình, cũng có thể là do mệt mỏi quá nên mới vậy.

Vân Bình lo nghĩ rất nhiều, nhưng không nói ra miệng. Bà đặc biệt đi mua bữa sáng ở bên ngoài, bánh rán, sủi cảo, còn có sữa đậu nành, bày ra tinh tươm ở trên bàn cho con gái ăn, “Tình Không, con mau ăn đi. Ăn xong chúng ta sẽ tới trường, hôm nay không thể đến trễ được đâu.”

Bà nói vậy nhưng chính mình lại không ăn những thứ đó, mà vào bếp múc một chén cháo loãng ra, ngồi đối diện với con gái húp cháo. Vân Bình vốn là như vậy, thường lấy những thứ mà mình nghĩ là ngon để cho Vân Tình Không ăn, sau đó nói với cô rằng: “Mẹ không ăn những cái đó đâu, Tình Không ăn đi. Ăn ngon mới có thể học tập thật tốt, còn mẹ không phải đi học mà.”

Vân Tình Không luôn luôn rất cảm động, sau đó sẽ liều mạng học tập để không phụ sự kỳ vọng của mẹ. Học ngày học đêm, cố gắng duy trì nụ cười của mẹ mỗi khi cô đạt hạng nhất.

Thủy Ngân đã gặp qua rất nhiều vị phụ huynh giống như thế này. Chính bản thân bọn họ không có gì xuất sắc, bình thường phổ thông, nhưng lại hi vọng con cái có thể trở thành “một người thành công”, giúp địa vị xã hội của bọn họ tăng lên, thay bọn họ đạt được vinh dự và cảm giác thành tựu mà bọn họ không có được. Mà phụ huynh dạng này lại được chia làm hai loại: Loại thứ nhất là kiểu động một tí là đánh mắng chửi rủa, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dùng cách dạy dỗ và lời nói nghiêm khắc để thúc đẩy con cái tiến bộ. Còn loại thứ hai là tự đặt mình vào vị trí của người bị hại, như kiểu cả một đời bọn họ phải nhận lấy ấm ức và cực khổ chỉ là vì con cái, dùng đạo đức để ép đứa bé tự giác cố gắng.

Vân Bình chính là loại thứ hai, mặc dù bà không thường xuyên nói với Vân Tình Không rằng: “Mẹ đối xử với con tốt như thế đấy, về sau con phải làm như thế nào mới có thể báo đáp cho mẹ đây”, nhưng bà ngấm ngầm dùng hành động thay lời nói để diễn tả suy nghĩ này.

Đối với kiểu người có tính cách giống như Vân Tình Không mà nói, nếu có người đối xử tốt với mình, cô chỉ hận không thể báo đáp lại gấp trăm lần. Chỉ cần không đáp ứng được kỳ vọng của người khác một chút thôi, cô cũng cảm thấy không được an lòng. Mà Vân Tình Không có tính cách này, nguyên nhân lớn nhất là được Vân Bình tạo thành từ nhỏ.

Tuy nhiên tính cách của Thủy Ngân lại khác biệt hoàn toàn so với Vân Tình Không. Sự dịu dàng của cô đa phần chỉ là biểu hiện bên ngoài, còn suy nghĩ bên trong luôn mạnh mẽ đến mức không cho phép người khác được quyền phản bác, cô muốn nắm giữ tất cả mọi chuyện trong lòng bàn tay. Giờ phút này, nhìn Vân Bình ngồi đối diện hết sức đáng thương mà húp cháo loãng, Thuỷ Ngân dứt khoát chia đôi bữa sáng vừa được mua về, đẩy đến trước mặt Vân Bình.

“Mẹ cũng ăn đi.”

Vân Bình lập tức cảm thấy được an ủi, thì ra con gái vẫn còn yêu thương người mẹ này nha. Bà lại đem số thức ăn cũng không quá đắt tiền đẩy ngược trở lại, “Thôi con ăn hết đi.”

Thủy Ngân nhàn nhạt nói: “Mẹ ăn đi.”

Vân Bình nhạy bén phát giác được hình như con gái có chút lạnh nhạt, bà không dám đẩy qua đẩy lại nữa, yên vị ngồi ăn phần bữa sáng của mình. Sau đó hai mẹ con ngồi xe đạp đi đến Nhất Trung.

Thời điểm Vân Bình bước vào phòng học của lớp một ngồi xuống, bà phát hiện ra một điều, con gái được hoan nghênh rất nhiều so với trước kia. Chỉ mới bước vào lớp chưa được bao lâu mà bà đã thấy có khá nhiều bạn học sinh lên tiếng chào hỏi con gái. Đã vậy không chỉ có nữ sinh mà còn có cả mấy nam sinh.

Chẳng phải trước kia con gái không giao lưu nhiều với nam sinh hay sao, cớ gì hiện tại lại có nhiều nam sinh chào hỏi con bé như vậy. Hay là đứa nhỏ này của nhà bà đã yêu sớm rồi? Vân Bình càng nghĩ càng thấy lo lắng, lặng lẽ đưa mắt nhìn lần lượt toàn bộ nam sinh có trong lớp một lần.

Họp phụ huynh vẫn giống như thông lệ cũ, Vân Bình trông thấy giáo viên chủ nhiệm mới của con gái đi tới. Đó là một thanh niên có khuôn mặt tuấn lãng, giọng nói cũng khiến cho người khác rất có thiện cảm. Dường như anh ta rất yêu quý con gái của bà, khen ngợi thật lâu, làm cho Vân Bình nở mày nở mặt, thể diện tăng vọt.

Họp phụ huynh kết thúc, cái tên Vân Tình Không để lại ấn tượng mạnh mẽ với mọi người. Vân Bình cũng được hưởng một chút vinh quang, rất nhiều phụ huynh khác hỏi bà cách dạy dỗ con gái. Vân Bình mặt mày hồng hào vui vẻ bước ra khỏi lớp học, trông thấy con gái đang đứng ở bên ngoài, được một đám bạn học vây xung quanh. Không biết con gái nói cái gì mà những người khác hăng hái reo hò không dứt, líu ríu thi nhau gọi lớp trưởng.

Trước kia tính cách của con gái có chút hướng nội, không biết từ khi nào con bé đã có thể nói chuyện thoải mái với người khác như thế này. Vân Bình có chút vui mừng, nhưng nhìn thấy một vài nam sinh đứng vây xung quanh con gái, lại có chút lo lắng.

Bà tiến lên, kéo con gái ra bên ngoài. Hai mẹ con đi ra một chỗ khác, bà ngập ngừng một lát rồi mới nhỏ giọng hỏi: “Tình Không à, gần đây có vẻ như con có tâm sự gì đó. Có phải là … thích bạn nam nào rồi hay không?”

Thủy Ngân: “Không có đâu, mẹ đừng suy nghĩ nhiều.”

Lúc này các lớp khác cũng lục tục tan họp, âm thanh xung quanh láo nháo ồn ào. Dưới tình huống đó, dường như cảm ứng được cái gì, Vân Bình đột nhiên đưa mắt nhìn về phía hai người đang bước lại gần đây. Đó là La Niệm và mẹ của cô ta, La phu nhân.

Vân Bình nhìn thấy La phu nhân, cả người dừng khựng lại. Cho dù vài chục năm không gặp, bà vẫn nhớ La phu nhân rất rõ, vừa nhìn thấy một cái toàn thân Vân Bình khẽ chấn động.

La phu nhân đang nói chuyện với La Niệm cũng nhìn thấy Vân Bình, chỉ là bà còn chưa nhận ra, bị Vân Bình nhìn chằm chằm một hồi lâu. Lúc đi ngang qua hai mẹ con Vân Tình Không mới chợt nhớ ra điều gì, La phu nhân xoay người lại chần chừ hỏi: “Bà là ... Vân Bình phải không?”

“A, là tôi, chào phu nhân, đã lâu không gặp.” Vân Bình co quắp đứng đối diện với La phu nhân.

La phu nhân vẻ mặt hoà nhã, nhưng thần thái quý khí bẩm sinh khiến cho bà và Vân Bình đứng chung một chỗ vẫn thấy có sự chênh lệch rõ ràng.

“Chúng ta đã thật lâu không gặp nhau rồi, khi nãy suýt chút nữa tôi không nhận ra đấy. Năm đó bà rời khỏi nhà tôi chẳng phải nói là muốn về quê tìm họ hàng hay sao, đã tìm được chưa? Hiện tại cuộc sống như thế nào?” La phu nhân thái độ thân thiết hỏi thăm, đoan trang lại ưu nhã.

Vân Bình lại càng thêm mất tự nhiên, bà có cảm giác như mình đang quay ngược trở về quãng thời gian từng làm giúp việc cho nhà họ La. Bên trong vẻ mất tự nhiên đó còn mang theo một chút lo sợ nghi hoặc và kích động không thôi. Bà vừa trả lời câu hỏi của La phu nhân, vừa bất giác giương mắt nhìn La Niệm đứng bên cạnh La phu nhân, nói năng lộn xộn, “Chúng tôi vẫn tốt. Tôi, tôi sống cũng không tệ. Họ hàng, họ hàng không tìm được, cho nên tự dẫn theo ... con gái, hai mẹ con sống với nhau.”

Vân Bình không kịp chờ, trả lời xong lập tức hỏi: “Vị này là tiểu thư phải không? Năm đó tôi còn ôm trên tay, đã lớn như vậy rồi.”

Thủy Ngân nhận thấy Vân Bình đang cố gắng kiềm chế sự kích động của mình, bởi vì bà nắm chặt lấy tay cô, bóp chặt đến mức móng tay gần như sắp tiến vào trong thịt. Cô cười kéo tay Vân Bình ra, “Mẹ, mẹ bóp con đau.”

Thân thể Vân Bình chấn động, nhanh chóng lấy lại tinh thần, khắc chế bản thân một chút. Chỉ có điều ánh mắt vẫn không có cách nào rời khỏi La Niệm.

La phu nhân đưa mắt nhìn sang Vân Tình Không, nở nụ cười, “Đây là con gái của bà sao, thật trùng hợp, vậy mà lại học cùng một trường với La Niệm nhà tôi.”

Sắc mặt La Niệm rất thúi, bị người khác nhìn chằm chằm có chút phiền, nghe vậy lạnh lẽo nói một câu: “Đây chính là Vân Tình Không, là học sinh đệ nhất toàn khối.”

Lúc này La phu nhân mới tỏ ra kinh ngạc, “A, hoá ra là cháu, ta đã nghe không ít giáo viên khen ngợi cháu đấy.”La Niệm hoàn toàn không muốn nghe mẹ của mình khen Vân Tình Không, trực tiếp chen ngang, chỉ vào Vân Bình hỏi: “Mẹ, mẹ biết mẹ của Vân Tình Không sao?”

La phu nhân: “Ừ, chắc là con không nhớ, nhưng lúc trước Vân Bình từng làm giúp việc trong nhà chúng ta, là chuyện của những năm chín mấy rồi. Con và bạn học Vân Tình Không cùng sinh ra trong một ngày, vậy mà con xem người ta giỏi giang đến mức nào, còn con thì suốt ngày gây chuyện thị phi thôi.”

La Niệm hơi kinh ngạc, sau đó đột nhiên mở miệng cười, bị mẹ phàn nàn cũng không thèm để ý, giọng điệu quái dị lặp lại: “Vân Tình Không, mẹ của mày trước kia từng là giúp việc của nhà tao nha.”

Cô ta hất đầu, giống như con gà trống vừa mới đấu thắng mà hãnh diện nở mày nở mặt. Suy nghĩ của La Niệm như thế nào được thể hiện quá rõ ràng, mọi người đều nhìn ra, tình huống lập tức có chút xấu hổ. La phu nhân vội vàng nói hai câu rồi đưa con gái rời đi.

Trước khi đi, Thủy Ngân trông thấy La Niệm quay đầu lại nở một nụ cười cao ngạo, dùng khẩu hình miệng nói một câu “Mày chờ đấy“. Có lẽ cô ta sẽ giống như trong kịch bản gốc công bố chuyện này ra ngoài, sau đó tập trung một đám người chạy tới chế giễu cô.

Giống như suy đoán của Thủy Ngân, ngày hôm sau cô đi học đã nghe thấy không ít tiếng xì xào bàn tán. Bước vào phòng học của lớp một, tiếng bàn luận vốn đang ầm ĩ lập tức an tĩnh lại, bầu không khí lặng ngắt như tờ.

Thuỷ Ngân đi đến vị trí của mình, không có ai lên tiếng chào hỏi cô. Mãi đến khi cô lấy sách vở của mình ra giống như bình thường, âm thanh trong phòng học mới khôi phục lại.

Nữ sinh ngồi cùng bàn ngập ngừng cứ muốn nói lại thôi, mấy lần gọi lớp trưởng, gọi xong lại không nói lời nào. Thủy Ngân nghe ở cuối lớp có vài người đang thấp giọng cãi nhau, có người nói: “Hỏi một chút . . . Có phải là giúp việc . . . Sợ cái gì ...” Lại có người vội vã nói: “Nhỏ giọng một chút, cũng không phải ... chuyện gì to tát ... không quan tâm...”

Từ những tiếng nói đứt quãng này, Thuỷ Ngân đã hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì. Đúng lúc ấy, đột nhiên vang lên tiếng kéo ghế chói tai. Là Tưởng mộng, cô nàng đứng lên đi đến bên cạnh Thủy Ngân, mặt mày nghiêm túc, mắt nhìn thẳng nói: “Đám người La Niệm của lớp chín đi khắp nơi rêu rao chuyện của mẹ cậu. Nói rất khó nghe, đầu óc cô ta có bệnh, cậu không cần để ý đến làm gì.”

Tưởng Mộng vừa dứt lời, những người khác trong lớp học giống như tìm được dũng khí nói chuyện, người đầu tiên lên tiếng là cô bạn có chút nhút nhát ngồi cùng bàn: “Đúng đó, bây giờ là thời đại nào rồi, còn cái gì mà giúp việc với hạ nhân. La Niệm đúng là quá quắt, cô ta thật sự nghĩ mình là đại tiểu thư đấy chắc. Trước đó bắt nạt bạn học của lớp chúng ta, khẳng định là vì cậu đánh bại cô ta cho nên cô ta mới ghi hận trong lòng.”

“Phải rồi, nhất định là cô ta ghen ghét lớp trưởng của chúng ta mọi thứ đều ưu tú hơn cô ta mà thôi!” Một nữ sinh đứng đằng sau lầm bầm.

“Mình đã nói rồi mà, không thể để cho chúng nó phách lối mãi được. Nếu còn nghe thấy chúng nó sỉ nhục người khác nữa thì cứ trực tiếp lao lên đánh, tưởng lớp chúng ta không có ai đấy à?”

Mấy nam sinh kích động lên tiếng, những người khác lập tức khuyên bảo: “Thôi đừng, đám người đó đã có nhiều chiến tích gây sự đánh nhau rồi. Các cậu đánh nhau với chúng nó chỉ tổ tự kéo bản thân mình xuống thôi. Người ta gọi là đánh địch mất một nghìn, tự tổn hại tám trăm đấy.”

“Vậy các cậu nói phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ để cho đám chúng nó đi ra ngoài sủa loạn hay sao?”

“Ầy, tóm lại là chúng ta cứ bàn bạc trước xem nên xử lý như thế nào đã, nghĩ ra một biện pháp giải quyết ổn thỏa, chứ chỉ sử dụng bạo lực thì cũng không thể chặn miệng chúng nó lại được. Nhỡ đâu chúng nó làm ầm nữa lên thì người chịu khổ chỉ có lớp trưởng của chúng ta thôi.”

Không khí trong phòng học lại náo nhiệt trở lại, một đám trẻ con nhiệt liệt thảo luận với nhau, gần như ném nhân vật chính trong chuyện này là Thuỷ Ngân ra sau đầu. Tập thể xúc động, cả lớp ầm ĩ một trận, sách bút trong lớp học bay tán loạn.

Thủy Ngân ngồi ở vị trí của mình, mắt nhìn đồng hồ treo trước phòng, cầm sách lên hắng giọng hô, “Được rồi, đã đến giờ, thời gian đọc bài buổi sáng bắt đầu rồi.”

“Lớp trưởng! Đã xảy ra chuyện như vậy còn đọc bài cái gì nữa! Tranh thủ thời gian mà nghĩ cách ngăn cản La Niệm đi chứ!”

Thủy Ngân gõ bàn một cái, giọng điệu mang theo một chút ý cười: “Mình có biện pháp khiến cho cô ta phải ngậm miệng, mọi người cứ đọc bài trước đi, vào học sẽ có bài kiểm tra đấy.”

Bạn học nam đeo kính ngồi phía sau không hiểu vì sao lại thấy buồn trong lòng, nhỏ giọng nói: “Lớp trưởng đúng là một cái máy không có cảm xúc, chỉ biết học hành mà.”

Thực ra thì cũng không hẳn, bởi vì cái trò hề trẻ con này, cũng chỉ có mấy đứa nhỏ mới nghiêm túc để ý đến rồi cảm thấy phiền não thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.