Edit: tiểu an nhi
Thủy Ngân đã sớm phát hiện ra, thế giới này không phải là thế giới hiện thực. Nó chỉ mô phỏng lại cuộc sống của thế giới nguyên bản, có rất nhiều thứ không giống hoàn toàn.
Mà mốc thời gian ở đây cũng không khác quá xa so với thế giới của Thẩm Thu Uyển, khoảng chừng cách vài chục năm. Còn xét về mặt địa lý thì nơi ở của Thẩm Thu Uyển gần về phía nam, trong khi Mộc Hương lại ở gần biển.
Lúc này, tàu hoả bắt đầu được đưa vào sử dụng chưa lâu, vé tàu quý giá vô cùng. Ở thời đại công nghệ thông tin còn chưa phát triển, bất kể phương thức giao thông nào cũng đều mệt mỏi và đắt đỏ. Vị trí của Thủy Ngân bên cạnh cửa sổ, túi hành lý để ở bên trong, Hạ Tiểu Yến an vị ngồi trên đùi cô.
Hai người cùng nhau quay đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Đêm khuya tĩnh mịch, người trên tàu cũng nói chuyện rất ít, chỉ yên lặng tìm tới chỗ của mình ngồi xuống, thỉnh thoảng mới có người thấp giọng nói hai ba câu. Cảnh vật bên ngoài đen thui chẳng nhìn thấy đèn, chỉ có bóng núi nhấp nhô thay đổi trong màn đêm. Tiếng còi hơi và tiếng bánh xe lăn đều ma sát với đường ray nghe vô cùng rõ, lặp đi lặp lại một cách có quy luật.
Hạ Tiểu Yến ở trên đùi cô ngủ thiếp đi, đúng là đứa nhỏ ở tuổi này cứ đến giờ là dễ dàng đi vào giấc ngủ. Thủy Ngân lại không muốn ngủ, đèn trên tàu chỉ bật một lúc, đi được một đoạn liền tắt. Lúc này chỉ có một chút ánh sáng lờ mờ, cô nhìn thế giới tối đen bên ngoài, cùng khuôn mặt của Mộc Hương phản chiếu trên cửa sổ thuỷ tinh.
Tàu hoả là đồ vật thật, rừng núi bên ngoài và con người cũng đều là thật, những hành khách có trên tàu và Hạ Tiểu Yến đang nằm trong ngực cô cũng thế. Đối với thế giới này, có lẽ chỉ có mình cô là không phải thật mà thôi.
Màn đêm an tĩnh như vậy khiến cho cô cảm thấy trong lòng trống trải, tựa như người không có nhà để về.
【 Nếu như Ký chủ có thể nghe theo sự khuyên bảo của Hệ thống, ở lại dàn xếp mọi chuyện, có gia đình rồi thì sẽ không cảm thấy cô đơn nữa. Có được một gia đình viên mãn bao gồm chồng và con cái thì cuộc đời mới được gọi là hoàn chỉnh 】
Có lẽ là do bóng đêm tĩnh mịch, Thủy Ngân thả lỏng tâm tình, nên mới có thể dùng giọng điệu bình thường để nói chuyện với Hệ thống ngu ngốc này.
[ Vốn dĩ con người đã một mình mà đi đến cuộc đời này cho nên sẽ luôn luôn có cảm giác cô đơn. Bất luận có kết hôn hay không người ta đều không thể giải quyết loại cô độc trên tinh thần đó được. Giả sử nếu có chồng con nhưng lại là một ông chồng tệ bạc và đứa con hư đốn thì sẽ vẫn cảm thấy cô đơn mà thôi, không những thế còn thấy phiền chán hơn ấy chứ. Ta mà đã muốn sống vui vẻ sôi nổi thì sẽ có vô số cách thức khác, có điên mới chọn cái cách tự ngược mình nhất đó ]
【 Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, tại sao không thể để cho bản thân mềm yếu một chút, dựa vào đàn ông vốn là thiên tính của phụ nữ rồi mà 】
[ Đã là con người thì ai cũng sẽ có lúc yếu đuối, không chỉ có mỗi phụ nữ là như vậy ]
[ Nói chuyện với mày kiểu này còn khiến ta cảm thấy cô đơn hơn ấy, bởi vì mày vĩnh viễn cũng không thể hiểu được ta, mà những người giống như mày lại có rất, rất nhiều ]
[ Ta sinh ra là một người bình thường, luôn muốn theo đuổi sự tự do. Mày là một cái Hệ thống bị khống chế, từ khi sinh ra đã không được nếm trải mùi vị của tự do rồi, làm sao mày có thể hiểu được những điều này cơ chứ ]
【. . . 】
Thủy Ngân một đêm không ngủ, tàu hoả dừng lại ở một vài sân ga, cô nhìn từng lượt khách lên, từng lượt khách xuống. Phía chân trời chậm rãi hưng hửng sáng, đồng ruộng ven đường dần hiện lên một màu tươi non xanh biếc.
Hạ Tiểu Yến cũng tỉnh ngủ, cô bé đứng dậy duỗi tay vươn vai, lại vô cùng khéo léo chủ động bóp tay bóp chân cho Thuỷ Ngân. Thủy Ngân cũng mặc kệ để cho cô bé đấm bóp.
Đột nhiên toa tàu tối đen, Hạ Tiểu Yến lập tức ôm chặt cánh tay Thủy Ngân, hoảng sợ đưa mắt nhìn xung quanh.
Thủy Ngân: “Tàu đang đi qua đường hầm, là con đường được đào bên trong núi để tàu có thể đi từ bên này qua bên kia.”
Hạ Tiểu Yến phát ra một tiếng hít sâu kinh ngạc.
Tuổi của cô bé còn quá nhỏ, những thứ đã gặp qua chỉ là một phần rất nhỏ của thế giới, cũng không biết được ngoài kia đang không ngừng phát triển lên từng ngày. Có không ít thành thị đã thay đổi rất nhiều so với địa phương nhỏ của bọn họ rồi.
Lúc Hạ Tiểu Yến bước lên tàu hoả đã cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, đến khi tới Thượng Hải lại lập tức bị nơi này làm cho ngỡ ngàng hơn nữa.
Cô bé nhìn thấy xe hơi đậu ven đường thì tránh như rắn rết, chân trước chân sau đi thật sát bên người Thuỷ Ngân, tay chân cứ díu lại vào nhau, đi cũng không xong. Thủy Ngân dừng lại hỏi, “Con đang sợ cái gì?”
Hạ Tiểu Yến không dám nói lời nào, cô bé tưởng mẹ đang quở trách mình.
Thủy Ngân: “Con đang sợ thứ gì?”
Hạ Tiểu Yến cảm nhận được mẹ không có tức giận, lúc này mới chỉ chỉ tay, nhỏ giọng nói: “Đại yêu quái đằng kia có ăn thịt người không mẹ?”
Cô bé chỉ vào cái ô tô con đang chạy trên đường.
Thủy Ngân: “. . .”
Cô không nghĩ sẽ có thời điểm mà mình không thốt được nên lời như thế này.
Trong thế giới của mình, Thủy Ngân cũng đã từng đến Thượng Hải sinh sống một thời gian, chỉ có điều Thượng Hải hiện giờ và sau này có khác biệt rất lớn. Cho dù có thể làm một cô bé nhà quê như Hạ Tiểu Yến kinh ngạc không thôi, nhưng với một người đã nhìn từng thấy cảnh tượng phồn hoa nhất của Thượng Hải như Thủy Ngân mà nói thì nơi này quá mức tiêu điều.
Vừa đặt chân đến nơi, Thủy Ngân trước tiên dẫn Hạ Tiểu Yến đi tìm chỗ ở. Là một người có năng lực hành động cực mạnh, khi ở trên tàu hoả, Thuỷ Ngân đã nghĩ kỹ xem mình nên tới địa phương nào để tìm nơi trú chân. Tiền trong tay cô không có nhiều, khẳng định không thể ở trong trung tâm thành phố được, mà nếu có thuê được phòng thì chưa chắc sẽ tìm được chỗ ưng ý. Vậy nên cô tính sẽ tới mấy khu cổ xưa, xa trung tâm một chút xem sao.
Nhà cửa ở khu này thường được xây dựng từ rất lâu rồi, không còn mới và náo nhiệt như những khu nhà khác, chọn làm nơi ở là thích hợp nhất. Thủy Ngân nhận thức rõ mình và Hạ Tiểu Yến là một người phụ nữ và một bé gái, tuyệt đối không thể vì tiết kiệm tiền mà chọn đến ở những chỗ hỗn loạn được, bằng không sẽ không bám trụ được ở thành phố này.
Tuy rằng mẹ và con gái là một tổ hợp có hơi phiền phức, nhưng cũng có chỗ tiện lợi, đó là rất dễ dàng giành được sự tin tưởng của người khác.
Thủy Ngân đi dạo một vòng qua vài con phố cũ, ghi lại một danh sách biển số nhà, quan sát tình hình những căn nhà đó một chút. Ở đây có không ít nhà trồng cây cối hoa cỏ trong vườn, trung bình tuổi tác của người dân cũng tương đối cao. Cô đi qua mấy con phố mới chọn được một ngôi nhà vừa ý.
Thuỷ Ngân nắm tay Hạ Tiểu Yến đứng trước một căn nhà mà tường bao có chút loang lổ, bên trong sân có trồng một cây hoa quế. Cô đưa tay gõ cửa.
Ra mở cửa là một người phụ nữ trung niên nhìn qua khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, vẻ mặt nghi hoặc: “Cô tìm ai?”
Thủy Ngân biểu hiện có chút rụt rè, “Cháu tới tìm Hạ Đông Bằng.”
Nghe giọng nói không phải là người Thượng Hải, bác gái kia quan sát cô và Hạ Tiểu Yến hồi mới nói: “Ở nhà chúng tôi không có ai tên là Hạ Đông Bằng đâu. Hay là cô tìm nhầm chỗ rồi?”
Vẻ mặt Thủy Ngân lộ ra một chút lo lắng, “Sao lại vậy ạ, địa chỉ mà cháu có là ở chỗ này mà.”
Bác gái nhìn dáng vẻ âu lo của cô liền nói: “Để tôi nhìn hộ cô xem địa chỉ có đúng là ở đây không.”
Cũng không quá tệ, người đầu tiên cô gặp được là một bác gái nhiệt tình. Thủy Ngân nghĩ thầm trong bụng, khuôn mặt tràn ngập khó xử, “Trên đường đi cháu lại làm mất tờ giấy ghi địa chỉ rồi, nhưng cháu nhớ là nó nằm ở số 25 đường Xuân Sơn của khu Cảng nam .”
“Bên này không có đường Xuân Sơn đâu, đây là đường Xuân Phong rồi. Có phải cô nhầm địa chỉ hay không? Cô có số điện thoại chứ, nhà tôi có điện thoại, để tôi giúp cô gọi hỏi một chút coi sao.”
“Cháu không có số điện thoại, cháu là tới tìm chồng. Anh ấy bỏ lại mẹ con cháu chạy theo người phụ nữ khác. Năm nay mẹ chồng cháu mất, cháu dẫn theo con gái đi tìm anh ấy. Địa chỉ cháu có là của người khác nghe ngóng được nói lại.” Thủy Ngân nói đến đây liền lau nước mắt.
Ở thời đại này cuộc sống vô cùng hỗn loạn, cái cũ cái mới giao thời, có không ít đàn ông bỏ vợ bỏ con để chạy theo tình yêu đích thực, hoặc là tìm được cơ hội sống ở những thành thị đang “mở cửa” rồi thì vứt bỏ “người vợ nghèo hèn” đang chờ ở dưới quê. Chiến tranh còn chưa kết thúc, khắp nơi không yên ổn, cách nhau quá xa liên hệ còn khó huống chi có ai lại rảnh rỗi đi điều tra xem những lời cô nói có đúng hay không. Thủy Ngân bịa ra những lời này không hề có một chút áp lực nào.
Hiển nhiên bác gái bình thường biết qua báo đài có không ít những chuyện như vậy, nghe xong thì cảm thông nhìn đôi mẹ con phong trần mệt mỏi trước mặt.
Hạ Tiểu Yến không hiểu mẹ đang nói cái gì, cô bé nghe có chút lạ lẫm, hơn nữa có hơi sợ hãi người lạ, đành phải mở to đôi mắt đen tròn hết sức đáng thương, bám sít sao bên người Thuỷ Ngân. Hai người lớn nhỏ, một thì bi thương, một lại ngây thơ, khiến cho người ta nhịn không được sinh ra sự đồng cảm.
“Mẹ con cháu vất vả lắm mới tìm được đến đây . . . Bác ơi, thật sự ở xung quanh không có ai tên là Hạ Đông Bằng sao?”
Bác gái nhìn người phụ nữ nhìn mình với ánh mắt tràn ngập chờ mong, tuy rằng không đành lòng, vẫn phải lắc đầu một cái.
Thủy Ngân vừa nói cám ơn vừa thút thít khóc, Hạ Tiểu Yến cảm thấy khó hiểu, vì sao trước đó mẹ luôn bình tĩnh đến lợi hại lại khóc đau lòng đến vậy? Cô bé ngơ ngác giật giật tay Thủy Ngân, “Mẹ ơi đừng khóc.”
Bác gái càng nhìn càng không đành lòng, ngó ngó sắc trời, “Ôi, trời sắp tối đến nơi rồi, mẹ con hai người phải làm sao đây?”
Thủy Ngân lau nước mắt, nói cám ơn bác gái một lần nữa, “Cháu muốn tìm xem gần đây có ai cho thuê phòng hay không, tính cứ ở lại đây trước rồi từ từ đi tìm người. Nhất định là sẽ tìm được.”
Bác gái thấy thật áy náy: “Nhà tôi có nhiều người, không thừa gian phòng nào cả, bằng không đã để cho mẹ con cô ngủ nhờ đêm nay rồi.”
Thủy Ngân cũng không quá để ý, cô đã biết trước tìm được phòng ở không dễ dàng gì, cái này chỉ là thử một chút mà thôi. Nếu muốn thuê phòng ở gần đây, đương nhiên phải xây dựng được một hình tượng tốt đã. Phòng ở chỗ này đều rất cũ, kiểu gì cũng sẽ tìm được người thiếu tiền sinh hoạt mà cho mẹ con các cô thuê một phòng.
Lúc này, cổng nhà đối diện chợt mở ra. Một bà lão có mái tóc hoa râm, đeo kính mắt, nghe thấy tiếng nói chuyện nên đi qua hỏi: “Anh Đan, họ hàng nhà cô đến đấy hả?”
Bác gái nhìn hai mẹ con Thuỷ Ngân, ôi chao một tiếng, bước tới kể hết mọi chuyện cho bà lão nghe. Bác gái vốn muốn giúp đỡ liền nói: “Nhà bà có nhiều phòng như vậy, hay là cho hai mẹ con bọn thuê một phòng đi. Lần trước cháu gái bà còn nói muốn tìm bảo mẫu mà bà lại không chịu, người lớn tuổi có nhiều chuyện tự làm cũng không tiện, có thêm khách trọ làm bạn với bà cũng được đó.”
Bà lão hiền hoà đẩy kính mắt, quan sát Thủy Ngân, thời điểm nhìn thấy Hạ Tiểu Yến, bà cười cười, “Cũng có thể.”
Bà lão hướng hai mẹ con Thuỷ Ngân vẫy vẫy tay, “Tới đây nào, hai mẹ con ăn cơm chưa? Đi ăn cơm trước đã rồi kể cho ta nghe tình huống của hai người xem thế nào.”
Thủy Ngân cảm kích nhìn về phía bác gái cười cười, nắm tay Hạ Tiểu Yến đi vào sân nhà của bà lão.
Mặc dù có không ít người của thời đại này vẫn mang theo tư tưởng cổ hủ, nhưng những người tốt bụng thì thực sự nhiệt tình. Không giống như lớp người hiện đại về sau, bị lừa gạt quá nhiều nên lúc nào cũng sinh ra sự cảnh giác phòng bị.
Bà lão họ Dương, không phải là người Thượng Hải chính gốc. Trước kia đi theo chồng đến Thượng Hải, sinh sống tại đây mấy chục năm. Bây giờ bạn già đã qua đời, mấy đứa con đều dọn ra ngoài ở, căn nhà này chỉ còn lại một mình bà.
Thủy Ngân thấy hoa cỏ trong sân được chăm sóc rất tốt, bài trí trong phòng tuy có chút cổ xưa nhưng cực kỳ sạch sẽ, thực sự có phong cách. Bản thân bà Dương cũng là một người có khí chất. Trên bàn nhỏ bên cạnh ghế mây đặt một quyển sách Tiếng Anh; trong góc nhà còn bày một cây đàn dương cầm cũ, được phủ kín bằng vải trắng viền ren. Thuỷ Ngân nhìn sơ lược qua một lượt đã biết nên ở chung với bà Dương như thế nào.
Người như Thủy Ngân, thời điểm không muốn sống thì những kẻ khác cũng đừng mong được yên ổn. Nhưng một khi đã muốn sống thì hoàn toàn có thể sống tốt hơn phần lớn mọi người.
Vừa rồi trước mặt bác gái kia, cô biểu hiện một phương diện có thể khiến cho người khác không thể không cảm thấy thương hại, nhưng đối mặt với bà Dương, cô vừa như cố tình vừa như vô ý thể hiện mình là một người có giáo dưỡng biết ăn nói. Nhìn qua bà Dương không phải là người quá thiếu tiền, khả năng vì kiếm tiền mà cho người khác thuê phòng là không lớn. Nếu có thể khiến cho bà cảm thấy cô là người hợp với tính tình của mình thì việc bà để cô thuê phòng nắm chắc chín phần mười rồi.
Tuy bà Dương không phải là hình mẫu chủ nhà ban đầu cô muốn tìm cho lắm, nhưng hiển nhiên thực tế còn tốt hơn nhiều so với mong đợi của cô, hệ số an toàn rất cao.
Ba người cùng nhau ăn một bữa cơm, Thủy Ngân lại mang câu chuyện xây dựng hình tượng của cô chậm rãi nói thêm một lần, kể chỗ kỹ chỗ không. Nói quá chi tiết lại dễ dàng bị lộ tẩy, thỉnh thoảng nhắc tới một vài vấn đề ra vẻ muốn nói lại thôi sẽ dễ dàng khiến người ta tự mình suy diễn sao cho hợp lý, từ đó sinh ra tâm lý đồng cảm.
“Cháu nói được Tiếng Anh ư?” Bà Dương kinh ngạc nhìn cô. Bộ dạng Thủy Ngân tràn đầy sầu khổ, quần áo lại khó coi, thực sự không hề giống một người có học thức.
“Vâng, trước kia đã từng học qua, chỉ là về sau. . .” Thủy Ngân lộ ra một nụ cười buồn, đang nói thì dừng, giọng điệu cảm khái muộn phiền, “Đã thật lâu không dùng đến.”
Bà Dương gật gật đầu, “Cũng phải, ta nghe phát âm của cháu không quá chuẩn.”
Vấn đề này không nằm ở Thuỷ Ngân, mà là Tiếng Anh ở thời điểm này so với “tiêu chuẩn” phát âm của thời đại sau có nhiều chỗ không giống cho lắm.
“Nếu có thể thật đúng là muốn nhờ bà chỉ bảo một chút.” Thủy Ngân mỉm cười, thái độ chân thành.
Bà Dương vui vẻ bật cười, “Vậy thì tốt quá, ta ở đây một mình cũng thấy nhàm chán, có người làm bạn thì vui rồi. Một mình cháu dẫn theo đứa nhỏ cũng không dễ dàng gì, nếu đồng ý thì trước tiên cứ ở lại chỗ này của ta đi.”