Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 46: Chương 46: Chương46




Edit: tiểu an nhi (LQD)

Nhận nuôi các cô là một cặp vợ chồng họ Đường, ba Đường mở một công ty lắp đặt thiết bị, mẹ Đường là bà chủ gia đình. Trước kia hai người từng có một cậu con trai, nhưng sau đó vì sự cố ngoài ý muốn mà đứa bé không còn nữa. Vợ chồng hai người đau buồn mất mấy năm, đợi mãi vẫn không có thai nên mới nghĩ đến chuyện nhận con nuôi.

Tuy khác với kế hoạch ban đầu của bọn họ một chút, nhưng hai đứa bé này, sau khi âm thầm quan sát thật kỹ thì thấy, cô chị hoạt bát, cô em trầm ổn, càng nhìn càng thấy hài lòng.

Dao Hân và Thủy Ngân rời khỏi viện phúc lợi Xuân Thảo, được ba Đường mẹ Đường lần lượt dắt xuống xe.

Dao Hân có chút căng thẳng nắm tay em gái, cẩn thận nhìn khoảng sân và cổng chính, cùng toà nhà xinh đẹp phía sau. Mẹ Đường vẫn luôn nhìn các cô, thấy Dao Hân như vậy, lập tức xoay người nói với cô bé: “Dao Hân, con nhìn hoa trong sân đi, đều là do mẹ tự tay trồng đấy, có đẹp không con?”

“Thật đẹp.” Dao Hân gật gật đầu.

Mẹ Đường lại sờ lên đầu Thuỷ Ngân, “Vậy Dao Duyệt có thích hoa hay không?”

Thủy Ngân khẽ cười, dáng vẻ nhu thuận lại hiểu chuyện, “Có ạ, con thích hoa bách hợp.”

Ánh mắt mẹ Đường sáng lên, bà vừa có được hai cô con gái, hi vọng lớn nhất chính là nhanh chóng xây dựng một mối quan hệ thân thiết với đứa bé. Thấy cô con gái nhỏ nói như vậy bà lập tức nói liên thanh: “Được được, ngày mai mẹ sẽ trồng cho Dao Duyệt mấy bồn hoa bách hợp nhé?”

Ba Đường ở một bên nghe ba người nói chuyện, lộ ra nụ cười vui mừng. Từ sau khi con trai qua đời, vợ ông rất ít khi được vui vẻ như thế này.

Nhà họ Đường có một dì giúp việc chuyên quét dọn nấu cơm, một nhà bốn người trở về thức ăn đã được dọn sẵn.

“Về sau thích hay không thích ăn cái gì, cứ nói với dì nhé, dì làm cho các con.” Dì giúp việc lôi kéo tay hai cô bé.

Thủy Ngân: “Vâng, con đã biết, cám ơn dì nhiều.”

Dao Hân: “Được ạ! Cái gì con cũng thích ăn! Con cám ơn dì!”

Mới đầu Dao Hân còn có chút dè dặt, nhưng dưới sự dẫn dắt của Thuỷ Ngân, cô bé ở cùng ba Đường và mẹ Đường càng lúc càng hoà hợp. Hai bên đều cố ý muốn thân thiết với nhau, cho nên đến ngày hôm sau đã thân mật hơn rất nhiều.

Chỉ có điều vào ban đêm, sau khi Dao Hân được mẹ Đường dạy cách sử dụng phòng tắm mới, cô bé nằm ở trên giường mãi mà không ngủ được. Đợi mẹ Đường đi khỏi, cô bé lặng lẽ ngồi dậy, chui vào gian phòng của em gái ở bên cạnh.

Hai chị em đều có phòng của riêng mình, màu sắc ấm áp, tất cả những thứ bên trong đều là đồ mới tinh. Trong tủ quần áo treo sẵn rất nhiều bộ quần áo mới, trên giường chất đống mấy con gấu bông lớn bé đủ cả, hết thảy đều được mẹ Đường chính tay chọn lựa.

Dao Hân chưa từng thấy gian phòng xinh đẹp như vậy bao giờ, quả thực giống như phòng ở của công chúa nhỏ. Giường vừa mềm vừa thơm, nhưng cô bé vẫn không ngủ được.

Thủy Ngân sớm đoán được cô bé sẽ tới, cửa phòng cũng chẳng khóa. Đợi cô bé mở cửa ra tiến vào xong, cô nằm ở trên giường chỉ nói: “Đóng cửa lại đi.”

Dao Hân thấy cô không ngủ, lập tức cười hớn hở, đóng cửa lại nhanh chóng chạy lên giường chen vào trong chăn. Nằm bên cạnh em gái, rốt cuộc Dao Hân cũng cảm thấy yên tâm, bắt đầu thể hiện sự phấn khích của mình.

“A, con thỏ nhỏ này chị cũng có đấy, là màu hồng phấn. Em ba có thích màu hồng phấn không?” Cô bé lấy con thỏ màu vàng nhạt ở đầu giường ôm vào trong ngực bóp qua bóp lại.

Sau đó quay đầu xem xét gian phòng của em gái một lượt, “Em nhìn kìa, ngôi sao treo bên trên đó đó. Em biết không, cái đó có thể bật lên, là đèn nha!” Cô bé ngồi dậy, ấn một loạt công tắc đèn bên giường, khoe khoang cho em gái về bí mật nhỏ mà mình mới biết được.

“Em nhìn này, ấn cái này là đèn ngôi sao, ấn vào đây ra đèn mặt trăng, ấn như thế này sẽ tắt đấy.”

Thủy Ngân: “Ừ ừ.” Cô qua loa ừ hai tiếng.

Nhưng Dao Hân hoàn toàn không cảm nhận được sự qua loa của em gái, cô bé chỉ cảm thấy em gái nho nhỏ nằm đó, vừa ngoan ngoãn vừa khéo léo. Nằm ườn ở trên giường, Dao Hân chống đầu lên hỏi, “Em ba, em có ngủ được không? Chị không ngủ được.”

Thủy Ngân: “Chơi trò chơi nhé, chúng ta đếm đến sáu mươi sáu, người nào nói chuyện trước thì người đó thua.”

Dao Hân nằm xuống, “Được!”

Sau đó không đợi Thủy Ngân đếm tới sáu mươi cô bé liền ngủ mất.

Thủy Ngân cuộn chăn ghé đầu nhìn ra cửa, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân nhẹ nhàng rời đi, cô mới nằm xuống trở lại.

Mẹ Đường rón rén quay về phòng của mình, thấy ba Đường đang ngồi trên giường đọc sách, có mỗi một trang mà thấy đọc mãi không xong, không khỏi cười nói: “Dao Hân chạy sang phòng của em gái, chắc là ngủ luôn ở bên đó rồi.”

Ba Đường: “Ừ, cô nhóc đến chỗ ở mới chắc không quen. Hai chị em ở cùng một chỗ sẽ thấy an tâm hơn.”

Mẹ Đường vén chăn lên giường, “Biết vậy em đã để cho hai con bé ở chung một phòng trước.”

Ba Đường đặt quyển sách xuống: “Như thế này là ổn rồi, em cứ coi như không phát hiện ra là được.”

Một nhà bốn miệng, ba người đều hiểu rõ chuyện này, chỉ có mỗi một cô nhóc là không biết, còn tự cho là mình đã lừa gạt được tất cả mọi người. Buổi sáng mẹ Đường hỏi các cô đêm qua ngủ có ngon hay không, Dao Hân hí hửng cười trộm, không phát hiện ra hai vợ chồng đang nháy mắt ra hiệu với nhau, ánh mắt ẩn chứa ý cười.

Trong nhà có thêm hai cô con gái, vợ chồng nhà họ Đường luôn cảm thấy thời gian trôi qua thật vui vẻ. Mẹ Đường dẫn hai con gái đi ra ngoài mua quần áo, mua đồ chơi. Cuối tuần, Ba Đường cũng dẫn cả nhà ra cửa để chơi một chuyến, từ công viên trò chơi, rạp chiếu phim, các chỗ vui chơi gần đây, cho đến những nông trại cần đi một hai ngày để tham quan.

Lần đầu tiên được trải nghiệm những thứ này, lần nào Dao Hân cũng chơi hết sức vui vẻ, khiến cha mẹ Đường cảm giác thoả mãn như đạt được thành tựu to lớn, cảm nhận được niềm vui thú khi nuôi con gái.

Về phần Thủy Ngân, kỳ thật cô không quá thích ứng với mối quan hệ gia đình hài hoà như thế này. Nếu bề ngoài của cô là người trưởng thành, thì tính cách duy trì khoảng cách với mọi người của cô sẽ khiến người ta cảm thấy tôn trọng nhưng không thể gần gũi. Nhưng hiện tại cô chỉ là một cô bé có mấy tuổi, dáng dấp còn nho nhỏ, so với chị gái ồn ào hoạt bát, bộ dạng nhỏ nhắn yên tĩnh ngồi yên một chỗ lại càng khiến người khác thấy yêu thương.

Hai vợ chồng nhà họ Đường cũng phát giác ra được thân thể của cô không tốt lắm, có đưa cô đi bệnh viện kiểm tra nhưng không phát hiện ra được cái gì, đành phải quan tâm cô nhiều hơn một chút. Cả nhà đi ra ngoài chơi, nếu phải đi những nơi xa, thấy con gái nhỏ đi đường mệt mỏi, ba Đường sẽ ôm lấy cô.

Thủy Ngân không quen kiểu gần gũi như vậy, đoán chừng mẹ Đường cảm giác được điều gì, bí mật cùng ba Đường thương lượng một lần. Về sau đổi thành mẹ Đường ôm Thủy Ngân, nhưng sức lực của bà cũng không quá tốt, lần nào trông cũng rất mệt. Thủy Ngân nhìn dáng vẻ mỏi mệt đầy mồ hôi của bà, lần sau sẽ chủ động vươn tay hướng về phía ba Đường.

Ban đêm, mẹ Đường rất thích nói chuyện cùng chồng về hai cô con gái, nhắc đến con gái nhỏ, hai người không nhịn được lộ ra nụ cười.

“Đứa nhỏ này kỹ tính hơn nhiều so với chị gái. Trước đấy chúng ta còn cảm thấy con bé không thích thân thiết với người khác, hiện tại xem ra, cũng là một cô bé tốt, còn biết đau lòng cho em nữa đó.”

“Đúng vậy . . . Con bé khó thân thiết hơn Dao Hân, có thể là khi còn bé đã phải chịu nhiều khổ cực. Trước giờ thân thể thấy không thoải mái cũng không chủ động nói ra, luôn tự mình chịu đựng. Đứa nhỏ quá thông minh quá mẫn cảm lại càng dễ dàng bị tổn thương. Nhưng chúng ta cứ chân thành đối xử tốt với con bé, con bé cũng sẽ đối xử lại với chúng ta như vậy thôi.”

Dao Hân cũng ở bên em gái nhắc đến ba Đường, mẹ Đường, “Em ba, cha mẹ hiện giờ của chúng ta thật tốt. Mẹ sẽ trồng loại hoa mà chúng ta thích, ba sẽ cõng chúng ta đi trên đường. Bọn họ thật tốt.”

Thủy Ngân thuận miệng dỗ cô bé hai câu. Cô ở cái tuổi này, tính cách đã được định hình, tâm tính luôn cứng rắn dứt khoát, sớm đã không dễ dàng gì bị người khác làm cho cảm động. Cho dù đôi cha mẹ này thật sự rất tốt, nhưng tận sâu trong nội tâm cô không thể coi hai người này là cha mẹ thật sự, cô không tiếp nhận được.

Dao Hân lại không giống cô, cô bé đơn thuần là một bé gái nhỏ, sau nửa năm ở chung đã thật sự coi hai người như cha mẹ ruột. Lúc trước có khó khăn gì, cô bé theo bản năng sẽ đi tìm em gái; nhưng bây giờ, phản ứng đầu tiên lại là đi tìm cha mẹ.

Đối với chuyện này, Thủy Ngân cảm thấy cực kỳ vui mừng. Bởi vì sức khoẻ không quá tốt, cô rất thích được yên tĩnh ngồi một chỗ. Dao Hân thì thể lực dồi dào, sau khi đi học thì bắt đầu tranh thủ thời gian rảnh để học múa. Rốt cuộc hai chị em cũng không dính chặt lấy nhau mỗi ngày nữa.

Thế nhưng sau khi Dao Hân đi múa không lâu lắm, Thủy Ngân bén nhạy phát hiện ra cô bé có gì đó bất thường.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Thủy Ngân trực tiếp đến hỏi cô bé.Dao Hân lẩm nhẩm một hồi, mới do dự nhỏ giọng nói cho cô: “Chị không thích thầy giáo dạy vũ đạo đâu.”

Thủy Ngân: “Ông ta làm chuyện gì không tốt hả?”

Dao Hân khó chịu xoay xoay ngón tay, “Chị cảm thấy ông ấy cứ sờ mãi vào lưng, eo, với cả . . . mông của chị. Chị có hơi sợ.”

Bởi vì từ nhỏ đã nhìn thấy những hành vi kia của cha đẻ, cho nên dù tính cách của Dao Hân có hoạt bát thì đối với những việc này cũng tự nhiên sinh ra sự mẫn cảm và bài xích. Nhưng mà những bạn học múa khác đều không cảm thấy có cái gì bất thường. Cô bé không muốn mỗi mình trở thành người có chuyện bất thường, do đó không dám nói cho cha mẹ biết.

Nhưng em gái không giống, Dao Hân có thể nói bất cứ chuyện gì cho em gái nghe.

Thủy Ngân: “Em hiểu rồi.”

Ngay trong ngày hôm đó, cô nói với mẹ Đường là muốn đi học múa cùng chị gái. Mẹ Đường rất ngạc nhiên, cũng lo cho sức khoẻ của cô. Nhưng hiếm khi cô chủ động yêu cầu muốn cái gì, mẹ Đường lại không muốn từ chối, vậy là bà nói với cô rằng cứ thử một chút xem sao, nếu thân thể không thoải mái thì không đi nữa cũng được.

Thủy Ngân ngoan ngoãn đồng ý, đi cùng Dao Hân tới lớp học múa. Thời điểm Dao Hân luyện tập, cô tập trung quan sát vị thầy giáo điều chỉnh động tác cho Dao Hân kia.

Những lúc có mặt phụ huynh và các thầy cô giáo khác, tay chân hắn ta tuyệt nhiên không lóng ngóng. Nhưng lúc chỉ còn lại các học sinh thì hắn sẽ chủ động đi tới điều chỉnh động tác cho bọn trẻ. Hơn nữa còn đặc biệt thích giúp đỡ cho Dao Hân, vừa điều chỉnh vừa khen ngợi, dáng vẻ vô cùng hiền lành.

Thủy Ngân chủ động đi lên, kéo kéo quần áo của thầy giáo, nhìn hắn ta cười ngọt ngào: “Thầy ơi, thầy dạy em có được không?”

Cô biểu hiện không khác gì một tiểu thiên sứ ngây thơ thuần khiết. Tên thầy giáo đó dạy cô một hồi, quả nhiên Thủy Ngân cũng cảm giác được bàn tay lớn ở phía sau mang theo nhiệt độ không ngừng sờ eo của cô. Thậm chí còn sắp mò tới cái quần con bên trong váy ―― Đó tuyệt đối không phải là hành vi nên xuất hiện khi điều chỉnh động tác.

Xem ra cũng không nghĩ oan cho hắn ta.

Thủy Ngân xoay người tránh thoát tay của tên thầy giáo, chạy qua một bên lôi kéo Dao Hân nhỏ giọng dặn dò vài câu.

Đợi tới lúc ba Đường và mẹ Đường đến đón các cô về nhà, Thủy Ngân đột nhiên khóc lớn chạy về phía bọn họ. Có không ít phụ huynh cũng đến đây đón con, thoáng cái Thủy Ngân đã thu hút được ánh mắt của mọi người. Sau khi cô để ý thấy xung quanh đều chú ý đến mình liền vừa khóc vừa lớn tiếng nói: “Con không học múa nữa đâu!”

Mẹ Đường cực kỳ đau lòng, ôm lấy cô an ủi: “Làm sao thế, có phải là mệt quá hay không?”

Thủy Ngân chỉ thẳng vào tên thầy giáo đang chuẩn bị tiến về phía này xem tình hình, “Thầy sờ vào mông con, đau lắm. Còn chạm tay vào quần nhỏ nữa, con sợ!”

Sắc mặt của mọi người lập tức biến đổi.

Tuy rằng nhiều lúc trẻ con chỉ là “kẻ yếu” nhưng lại có được một sức mạnh tự nhiên, đó chính là dư luận. Một cô bé chỉ mấy tuổi nói ra những lời này, gần như sẽ không có một ai nghi ngờ cô đang nói dối.

Ba Đường lập tức ôm hai cô con gái vào trong lòng, sắc mặt xanh xám chỉ vào gã thầy giáo kia cùng người phụ trách đang chạy tới, “Việc này tôi sẽ truy cứu tới cùng!”

Những phụ huynh khác cũng hết sức kinh ngạc, dồn dập lôi kéo con của mình, nhỏ giọng hỏi mấy đứa trẻ vài câu, sau đó dùng ánh mắt cảnh giác khác thường nhìn tên thầy giáo.

Không cần biết như thế nào, khẳng định hắn ta không thể tiếp tục ở lại đây dạy múa nữa. Chỉ có hơi đáng tiếc rằng pháp luật hiện tại còn thiếu nhiều khung hình phạt dành cho loại người. Có lẽ sau khi rời khỏi đây, hắn ta có thể tiếp tục đi đến những chỗ khác để quấy rối trẻ em.

Trên đường trở về, ba Đường mẹ Đường vẫn thực sợ hãi ôm lấy hai chị em, không ngừng an ủi các cô, sợ các cô sẽ sinh ra tâm lý bóng ma gì.

Cả gia đình về tới nơi, vừa xuống xe đã gặp một đôi vợ chồng từ căn nhà bên cạnh đi ra.

“Chào cả nhà.” Một người đàn ông chững chạc nho nhã dẫn theo vợ đi tới chào hỏi: “Vợ chồng tôi vừa mới chuyển đến đây, tôi là Nghiêm Thường Sơn. Sau này hai nhà chúng ta sẽ là hàng xóm, mong mọi người sẽ giúp đỡ nhiều.”

Anh ta mỉm cười nhìn qua Dao Hân và Thủy Ngân, vẻ mặt toát ra sự hâm mộ, cảm khái nói: “Đây là con gái của hai vị sao? Thật là những đứa trẻ đáng yêu.”

Người lớn hai nhà nói chuyện thật hoà hợp, ánh mắt Thủy Ngân lại trầm xuống.

Nghiêm Thường Sơn, chính là tên bố nuôi cầm thú đã nhận nuôi Dao Hân ở trong kịch bản nguyên tác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.