Edit: tiểu an nhi (LQD)
“Có chuyện gì thế không biết, sao bọn họ đuổi theo đám người kia mà mãi đến giờ vẫn chưa quay trở lại?” Tiểu đội trưởng của quân xâm lược khẽ híp mắt, dưới làn mưa nhìn ra phía xa không được rõ cho lắm.
Một người đứng bên cạnh hắn ta nhanh chóng trả lời: “Trời mưa quá lớn, bọn họ chạy đuổi vào rừng cây, có lẽ là chưa quen đường . . .”
Tiểu đội trưởng có chút sốt ruột, “Mau cử thêm hai người qua đó hỗ trợ đi, đồ vô dụng!”
Đội viên bị hắn ta quát tháo lộ ra vẻ sợ hãi, lớn tiếng tuân lệnh, sau đó lựa chọn điểm danh hai người đội mưa xông ra ngoài.
Lúc này trong căn phòng yên tĩnh ở bên cạnh, Đại đương gia Cao Lương dùng một đao đâm chết tên quân xâm lược đang định lớn tiếng gào to. Nhị đương gia thì đi qua cởi dây trói cho hai huynh đệ trong sơn trại.
“Hai người các cậu cũng bất cẩn quá, sao lại để cho bọn chúng bắt được. Thế nào, có thể tự đi được hay không?”
“Đương nhiên là đi được! Bị đánh mấy lần mà thôi, cũng đâu có chết. Cái lũ súc vật đó, dám đánh bọn ông, phải giết cả đám chúng nó để báo thù! Còn cả thằng súc sinh hại chúng tôi bị bắt nữa!” Người đàn ông mặt mũi sưng vù nói chuyện có hơi lớn tiếng, bị đồng bạn dán tay vào bịt chặt miệng.
“Nhỏ giọng một chút!”
Cao Lương lột quần áo của quân xâm lược, khoác lên người mình, thuận tiện kêu những người khác, “Mau lên, đổi quần áo đi. Chúng ta nhân lúc trời mưa to chơi bọn này một trận!”
Lý tiên sinh nói đám quân xâm lược này mặc quần áo của quân kháng chiến để lừa người, bọn họ chỉ là ‘dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trì kỳ nhân chi thân’ (*). Người làm công tác văn hoá có khác, đúng là biết cách ăn nói, suy nghĩ nghiền ngẫm từng chữ một cũng thấy quá tốn sức. Cao Lương vừa thay quần áo vừa thì thầm cảm thán một câu.
(*) Dùng biện pháp của người khác để trừng trị lại bọn họ.
Trong rừng cây, Thủy Ngân dẫn theo người giải quyết thêm ba tên quân xâm lược, cũng lột quần áo của bọn chúng ra.
Trời mưa rất lớn, quần áo trên người Thuỷ Ngân không tránh khỏi bị mưa làm ướt. Nhưng cô mặc quần áo khá dày, có bị ướt dán vào người cũng không nhìn ra điều gì bất thường, chỉ là lúc di chuyển có hơi nặng. Cô lại khoác thêm bộ quần áo vừa lấy của quân xâm lược nữa, càng không nhìn thấy rõ thân hình.
“Bốn người trong số các cậu và tôi mặc chỗ quần áo này vào, chúng ta giả dạng làm bọn chúng để quay về đó. Hẳn là Đại đương gia bên kia cũng sắp ra tay rồi, chúng ta qua quấy thêm nước cho đục, giết bọn họ trở tay không kịp.”
Mấy người trẻ tuổi tranh nhau giành phần đi, cuối cùng chọn ra được bốn người.
“Ông trời cũng đang giúp chúng ta kìa, nhìn bầu trời sầm sì với mưa lớn kia đi, chúng ta chưa lại gần thì bọn chúng chưa nhận ra được đâu.” Mấy người trẻ tuổi căng thẳng không ngừng nói chuyện, Thủy Ngân vỗ tay mấy cái mới an tĩnh trở lại. Đám người nhìn động tác ra hiệu của cô mà bước ra khỏi rừng cây.
Thủy Ngân trông thấy phòng ốc của ba căn nhà bên kia đã loạn cả lên, quyết định dẫn người tới thật nhanh, mau chóng tụ hợp với nhóm đánh lén phía sau.
Một tiểu đội quân xâm lược có tầm trên dưới mười tám người, còn số người tới từ sơn trại phải gấp đôi số này. Mặc dù cách thức chiến đấu lấy ít thắng nhiều không phải là không có, nhưng hiển nhiên nhóm quân xâm lược kia đối đầu với nhóm thổ phỉ thực sự là khó có cơ hội trở mình.
Trước khi tiểu đội trưởng bị bắt lại rồi đánh chết, hai mắt vẫn còn trợn to gào lớn ‘không thể nào’. Bọn họ là quân đội cơ mà, sao lại bị mấy tên thôn dân rừng núi tiêu diệt toàn bộ được kia chứ. Phải biết rằng cả quãng đường đi đến đây, những người dân bình thường vừa nhìn thấy bọn họ đã quay đầu chạy mất dạng, không người nào dám phản kháng. Ngay cả những nhóm quân kháng chiến nhỏ lẻ, đối đầu với bọn họ cũng phải chạy trối chết.
―― giết heo giết dê giết quen rồi, làm sao biết được đám người này cũng sẽ đấu tranh.
Không có người nào quan tâm đến những thi thể nằm trên mặt đất, những người trong trại đều hưng phấn đi lật mở mấy cái rương ra xem, sau đó là hàng loạt những tiếng hoan hô liên tiếp vang lên.
“Đại đương gia, mau nhìn xem, đây đều là vàng bạc của cải nha! Ở đâu ra mà nhiều của quý như vậy nhỉ!”
“Ai da, cái này có thể đổi được nhiều lương thực lắm đây, nuôi sống được cả trại chúng ta ấy chứ.”
Tiếng nói đột nhiên dừng khựng lại, giọng nhẹ hẳn đi, “Má ơi ―― cái này là ―― “
“Là súng! Đây là lần đầu tiên tôi được sờ tận tay đấy, cho tôi xem kỹ một chút nào!”
“Cút ngay cút ngay, cẩn thận tí đi. Thứ đồ này không phải là đồ chơi đâu, không cẩn thận tự bắn chết mình thì đừng trách ông đây không nhắc nhở cậu.”
“Nhị đương gia, ngài biết dùng súng sao?”
“Thì tất nhiên rồi, trước kia Nhị đương gia có một khẩu súng mà, cũng là cướp từ tay đám súc sinh kia đó. Nhưng tiếc là đạn ít quá, dùng một chút đã là thứ vô dụng.”
Nhị đương gia dùng bàn tay thô ráp gạt một đám thanh niên tay chân lóng ngóng ra ngoài, hùng hùng hổ hổ quát: “Lượn ra mau, chẳng phải một đám ranh con trộm súng của ông đi bắn gà rừng đấy à, mẹ nó bắn hết đạn của ông đây. Súng hết đạn thì còn làm ăn được gì nữa!”
Bên này ầm ĩ náo nhiệt, còn bên căn nhà ở giữa, Thủy Ngân đứng ở trong phòng, rút cây súng bên hông chưa kịp dùng của tiểu đội trưởng quân xâm lược.
Đại đương gia Cao Lương cũng có một cây súng, từ lúc thu được thì hết mực yêu quý, chăm chút kỹ lưỡng; lúc này cũng ngại đoạt súng với cô, chỉ dùng ánh mắt lục soát mấy bộ thi thể còn lại, xem còn kẻ nào mang theo chút đồ tốt gì không.
Cả một đội người chỉ còn lại mỗi Vương Thư Nghiệp sống sót. Cậu ta tận mắt nhìn thấy hiện trường giết người với tốc độ gió táp mưa rào, sắc mặt tái đi, co người vào trong góc, vẻ mặt kinh hoàng nhìn nhóm người trước mặt.
Lúc trước hai người của sơn trại bị bắt lại cũng là vì cậu ta, một trong hai người đó giận dữ ngất trời chỉ vào Vương Thư Nghiệp mắng to: “Sao còn chưa giết thằng súc sinh này đi, nó không phải quân xâm lược, nhưng còn đáng chết hơn so với đám người kia!”
Người còn lại tuổi lớn hơn, cũng trầm ổn hơn một chút, mở miệng giải thích: “Lúc trước mới đầu hai chúng tôi cũng không bị bắt đâu, nhưng nó nói nó bị lũ quỷ xâm lược kia bắt lại, cầu xin chúng tôi cứu giúp. Vậy mà lúc chúng tôi cứu nó bị bại lộ, nó trở mặt ngay, lập tức khai ra chúng tôi.”
Cao Lương lộ ra vẻ mặt chán ghét, cơ mặt giật giật, “Đúng là không phải thứ tốt lành gì.”
Nói xong liền quay sang Thuỷ Ngân đứng bên cạnh bảo: “Lý tiên sinh, súc sinh này giao cho cậu xử lý!”
Người đàn ông nói chuyện khi nãy còn có chút bất bình, lầm bầm lầu bầu: “Cứ để tôi dứt khoát làm một đao cho xong.” Miễn cho người có văn hóa như Lý tiên sinh chẳng may nghĩ quẩn lại muốn thả người.
Cao Lương trừng mắt liếc hắn ta một cái, ra hiệu cho hắn ta ngậm mồm, ánh mắt lại không tự chủ được nhìn về phía Thủy Ngân, nhìn nhiều thêm vài lần.
Thuỷ Ngân đứng trong mưa một hồi lâu, tóc dính hết lên khuôn mặt. Mái tóc đen nhánh làm nổi bật lên gương mặt vừa lạnh vừa trắng của cô. Không biết có phải là do ảo giác hay không, Cao Lương bỗng nhiên cảm thấy hiện tại Lý tiên sinh trắng hơn trước rất nhiều, bộ dạng cũng rất đẹp mắt. Mặc dù khuôn mặt kia không có ý cười, nhưng không hiểu sao lại toát ra một vẻ tú lệ thanh mát.
Cao Lương nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên giật mình lấy lại tinh thần, không tự chủ được sợ run cả người. Thầm nghĩ trong lòng, khá lắm, độc thân hơn ba mươi năm, hiện giờ nhìn đàn ông cũng thấy mi thanh mục tú rồi. Xem ra thật sự phải tìm một cô vợ thôi, không thể kén chọn thêm được nữa, nếu không cứ tiếp tục như vậy sẽ trở thành tên biến thái mất.
Thủy Ngân mặc kệ những người khác đang suy nghĩ cái gì, cô đến gần Vương Thư Nghiệp, dùng súng đẩy cằm của cậu ta lên.
Vương Thư Nghiệp vội vàng lên tiếng, “Xin hãy bình tĩnh, các vị, các vị hảo hán đây đều là huynh đệ phải không. Tôi không phải là quân xâm lược, chúng ta là người một nước, tôi bị bọn họ bắt lại, các vị thả tôi ra, tôi nhất định sẽ báo đáp, anh rể của tôi là. . .”
Thủy Ngân bất chợt nhét thẳng nòng súng vào thẳng mồm của cậu ta chặn họng.
Vương Thư Nghiệp nôn khan một tiếng, thiếu điều trợn trắng mắt. Mấy người đàn ông vẫn còn ở đây chưa đi đều cảm thấy yết hầu đau xót, tiếng nói chuyện cũng thoáng cái ngừng lại.
“Vương Thư Nghiệp.” Thủy Ngân nói: “Còn nhớ Lai Kim chứ, nó là con gái của tôi.”
Sắc mặt Vương Thư Nghiệp biến đổi, muốn nói cái gì đó, nhưng nòng súng chặn ngang mồm khiến cậu ta không mở được miệng. Lúc này, cậu ta lại nghe thấy người trước mặt tiếp tục nói: “Con bé đã chết rồi, cậu có cảm thấy tôi nên tính món nợ này trên đầu cậu hay không? Cũng đơn giản thôi, bây giờ tôi nã một phát súng là xong hết mọi chuyện.”Vương Thư Nghiệp lộ ra vẻ mặt sợ hãi xen lẫn hối hận, liên tục lắc đầu muốn thoát khỏi nòng súng ấn trong miệng, sợ rằng thật sự bị cho một phát súng khiến đầu mình nở hoa.
Thủy Ngân thu lại súng, nói tiếp: “Đương nhiên tôi sẽ không làm như thế.”
Vương Thư Nghiệp còn chưa kịp thả lỏng, biểu cảm đáng tiếc của những người vây xem còn chưa kịp thu hồi, Thủy Ngân đã rút một con dao trong tay áo ra, đâm thẳng vào ngực của Vương Thư Nghiệp.
“Tôi muốn thay con bé nhìn thử xem, rốt cuộc trái tim của cậu có phải là màu đen hay không.”
Một câu nói nhẹ nhàng bình đạm vừa thốt ra, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy hình như có một trận gió lạnh lướt qua. Quần áo ẩm ướt vì nước mưa mặc trên người dường như càng thêm lạnh lẽo.
Mà chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến cho những người đã quen với việc giết người dính máu như bọn họ ai nấy đều xanh xám cả mặt mày, dồn dập chạy ra ngoài nôn mửa một trận.
Bọn họ đã từng giết người, cũng từng giết heo, nhưng người và heo có giống nhau đâu. Nhìn cảnh mổ bụng phanh ra, cắt từng cơ quan nội tạng vẫn còn đang nhúc nhích, gạt mở từng khúc xương trắng hếu mang theo thịt và gân, đánh sâu vào thị giác của bọn họ. Đây hoàn toàn không phải là một hành động giết người bình thường có thể sánh được.
Mấy người đàn ông cao lớn ngồi xổm xuống nôn khan, ngẩng mặt lên nhìn nhau, lại không ai dám quay lại căn phòng kia xem nữa.
“Các cậu nói xem . . . một người nhã nhặn như Lý tiên sinh, làm sao, làm sao lại mổ bụng người khác mà không hề sợ hãi một chút nào như thế?”
“Đúng đấy, vừa rồi nhìn tay của Lý tiên sinh moi vào bên trong ―― oẹ ―― “
Cao Lương lấy tay lau mặt yên lặng chạy ra, nhìn mây đen trên bầu trời đang chậm rãi tản đi, trong lòng cảm thán, bắt lấy Nhị đương gia cũng đang lộ ra vẻ mặt kính sợ, “Quân sư của chúng ta, đây có thể nói là ‘Nhìn người không thể nhìn bề ngoài’ đúng không?”
Nhị đương gia mới biết được có mấy chữ, không có khả năng tìm ra sai lầm trong câu nói của Đại đương gia, ngẩng phắt đầu lên cực lực tán thành, “Đúng đúng đúng, chính là câu nói này, Lý tiên sinh đã từng nói qua. Đại Đương Gia bây giờ cũng được coi là người làm công tác văn hoá rồi đấy nhỉ!”
Thủy Ngân bình tĩnh lau tay đi ra ngoài. Nửa quá trình đằng trước, Vương Thư Nghiệp kêu la thảm thiết, sau đó chỉ còn tiếng thở dốc. Đến phía sau, ý thức của cậu ta mơ hồ, rên rỉ cũng không nổi nữa. Hiện tại, người chết sẽ không còn có khả năng lên tiếng.
Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Thủy Ngân đã không còn giống như trước đó. Có mấy thanh niên chưa được tận mắt nhìn thấy hiện trường, dưới sự khuyến khích của những người khác lại thêm lòng hiếu kì chạy vào trong phòng xem thử thi thể của Vương Thư Nghiệp, chỉ chốc lát sau đã che miệng chạy ra ngoài.
“Khụ khụ, được rồi, lần này chúng ta không có người nào chết, như vậy không tệ rồi. Mau mang chiến lợi phẩm về cho mọi người nhìn xem!” Cao Lương đứng ra nói vài câu đơn giản, kêu người mang thi thể chôn vào trong hố, sau đó vui mừng đưa các thứ đoạt được quay trở về núi.
Trải qua lần này, bọn họ lấy về được mấy cái rương lớn, thật nhiều súng và pháo. Còn có mấy khẩu súng lấy từ trên người của đám quân xâm lược, đều trở thành vũ khí của bọn họ.
Gần đây, vùng phụ cận của Ma sơn cũng không được yên ổn. Từ Mai thị đi tới, muốn đến Lũng Đông, lộ trình gần nhất cũng chỉ có con đường này. Bây giờ khắp nơi đều có chiến tranh, quân xâm lược vội vàng rút lui, khó tránh khỏi việc nhìn đầu chẳng nhìn đuôi. Bên này có rất nhiều loạn binh chạy tới, dần dần nhóm thổ phỉ của Ma sơn biến thành một đội ngũ chuyên môn tiêu diệt quân xâm lược.
Cũng trong khoảng thời gian ấy, cái danh “quân sư” mà Cao Lương gọi trêu đùa liền trở thành danh hiệu thực sự của Thuỷ Ngân. Hiện tại, trước khi có hành động gì đó, mấy người Cao Lương đều muốn thương lượng bàn bạc trước với cô.
Thủy Ngân sinh hoạt ở trong sơn trại, một mình kiêm khá nhiều vị trí. Những chuyện mà trước kia cô chưa bao giờ thực hiện, lúc này cũng phải học mà làm, ví dụ như việc nên làm quân sư như thế nào. Cũng may Cao Lương thực sự là một nhân tài thực chiến, trời sinh đã có khả năng dẫn người đánh trận. Có hắn ta dẫn đầu, đội ngũ của sơn trại đã tiêu diệt tối thiểu mấy trăm quân xâm lược. Tuy rằng việc bị thiệt hại về người là không thể tránh khỏi, nhưng những người đã được rèn luyện có kinh nghiệm như bọn họ phải nói là không ai sánh bằng.
Những người khác sống ở trong sơn trại, bao gồm cả Đại đương gia Cao Lương, giành được nhiều thắng lợi khó tránh khỏi việc cảm thấy tự cao tự đại, duy chỉ có Thủy Ngân, luôn luôn giữ vững sự tỉnh táo, bình tĩnh suy nghĩ. Chỉ cần thấy Cao Lương có biểu hiện chủ quan, cô lập tức chấn chỉnh lại, để hắn ta tiếp tục trấn giữ sơn trại này.
Cao Lương cũng rất kỳ lạ, lúc trước hắn ta không phục bất kỳ kẻ nào. Bây giờ không hiểu tại sao lại càng ngày càng sợ vị tiên sinh quân sư này. Nếu nói là sợ, thật ra cũng không hoàn toàn đúng, mà có chút cảm giác mà đến chính hắn cũng không nói ra được.
Có một lần, Cao Lương không báo trước mà tiến vào phòng của Lý tiên sinh, đúng lúc trông thấy người đang thay quần áo. Liếc thấy bờ vai, làn da trắng, lại gầy gò. Lúc ấy, Cao Lương bất giác thấy trong lòng ngượng ngùng, thật kỳ quái, mặc dù Lý tiên sinh không có phản ứng gì, nhưng chính hắn không nói hai lời lập tức bước nhanh ra ngoài. Chẳng hiểu tại sao ban đêm còn nằm mơ thấy việc ấy.
Cao Lương suy nghĩ mãi không ra, mọi người đi tắm cùng nhau là chuyện quá mức bình thường. Cũng không phải hắn ta chưa từng nhìn thấy cơ thể của các anh em khác, tuy kiểu người giống văn nhân như Lý tiên sinh không thô thiển như mấy tên đàn ông kia, da hơi trắng hơn một chút, nhưng vẫn là đàn ông cơ mà, hắn ta đang mò mẫm nghĩ cái gì thế không biết?
Nghĩ đi nghĩ lại, Cao Lương cảm thấy vấn đề này có chút nghiêm trọng, nhìn qua nhìn lại một lượt, thấy Nhị đương gia đang ngồi xổm ở gần đó nói chuyện phiếm với người ta, thế là vẫy vẫy tay kêu Nhị đương gia tới đây, rồi đẩy vào trong phòng.
“Nhị Cẩu, như thế này, cậu cởi quần áo ra cho tôi xem một chút.”
Nhị đương gia: “? ? ?”