Biên tập: BộtCô đột nhiên muốn cười, có điều khóe miệng lại không có chút hơi sức nào, cuối cùng cũng không cười lên được. Giọng cô vẫn bình ổn như lúc còn đang ở nhà: “Chẳng phải sẽ chuyển tới ngôi nhà lớn hơn sao? Đến lúc đó rồi lại về ạ.”
Cận Tiêu dừng một chút rồi đột nhiên hít vào một hơi: “Nếu không mẹ định để con rể của mẹ và con ngủ trong phòng của con à?”
Căn phòng ngủ kia của cô có lẽ còn không to bằng chiếc giường bây giờ. Cận Tiêu đã trải qua thời thơ ấu và niên thiếu ở đó, cho đến sáng sớm ngày tân hôn, cô bị nhóm cô dì kéo ra từ trong phòng ngủ, kéo tới phòng của cha mẹ để trang điểm thay quần áo, sau đó cũng không trở lại lần nào nữa.
Dù nhỏ nhưng đó cũng là không gian riêng của cô, thật ra Cận Tiêu rất thích nơi đó, có điều thích là một chuyện, công bằng lại là một chuyện khác. Mẹ cô ở đầu dây bên kia chỉ úp úp mở mở: “Nói đúng lắm”, sau đó chuyển sang chuyện dạo này sức khỏe của mình không tốt ra sao.
Nếu đã nhắc đến sức khỏe không tốt thì chắc chắn sau cùng sẽ đòi tiền đi khám, đây cũng là mánh khóe mẹ thường dùng khi Cận Tiêu còn ở thành Tín Châu. Có lúc Cận Tiêu cho bà ấy rồi, ngày hôm sau bà ấy lại tìm cô để xin tiếp, hơn nửa nguyên nhân trong đó là do Cận Quốc đã cướp tiền kia đi. Có lúc bà ấy còn khóc sướt mướt, nói cha cô đánh đập mình ra sao, nhưng rồi số tiền kia lại dùng để chu cấp cho cháu trai, bà ấy không dùng đến một chút nào.
Tình thương của cha mẹ trên thế gian này thật vĩ đại biết bao, khó lắm mới kiếm được chút lợi lộc từ chỗ con gái nhưng vẫn không để lại một tơ một hào, mà lại đưa hết cho con dâu thật ra cũng ghét bỏ con mình. Cận Tiêu chịu nhịn nghe bà ấy nói muốn đi mua thuốc gì, bây giờ hiệu thuốc tăng giá ra sao, một cân phải cần bao nhiêu tiền, như thể đầu dây điện thoại này nối với một thế giới khác đầy ồn ào, xảo quyệt và không có chút ý nghĩa nào vậy.
Cận Tiêu chau mày, không muốn nói dóc với bà ấy nữa nên cao giọng: “Con bên này còn có việc, không nói chuyện được nữa rồi.” Cô ngẩng đầu nhìn lên, rèm cửa được kéo ra giúp cô thấy được những áng mây và chim tước ngoài kia. Cận Tiêu nói rõ ràng: “Sức khỏe không tốt thì tìm các anh đưa mẹ tới bệnh viện đi. Mẹ cũng biết đấy…” Cô nhếch môi nói với giọng mang chút ý cười: “Dù là việc gì thì con trai vẫn đáng tin cậy hơn một chút.”
Cô nói rồi lại cúi đầu cười: “Lần sau rảnh lại nói chuyện, bây giờ thôi nhé ạ.” Sau đó cúp điện thoại.
Lúc trước cha mẹ cô thường nói câu “Dù là việc gì thì con trai vẫn đáng tin cậy hơn một chút”, khi ấy cô nấu cơm hay mang hoa quả cho các anh đều nghe được câu này, bây giờ dùng đến lại khiến Cận Tiêu hả dạ biết bao. Vậy mới thấy những thứ như trung, hiếu, lễ, nghĩa này không giống pháp luật, dù phá vỡ cũng không hay ho gì nhưng lại đạt được sảng khoái trong phút chốc.
Tay cô vẫn còn cầm điện thoại, đến khi bình tĩnh lại thì khóe mắt đã rơm rớm. Cô ngẩng đầu thấy mẹ Ngô đang nhìn mình bằng ánh mắt khó giải thích, đại khái là trong đó có chút để ý, có chút tỉ mỉ, bởi dù sao người hầu vẫn phải nhìn mặt chủ mà sống. Cận Tiêu khôi phục lại vẻ mặt của mình, mẹ Ngô cũng lập tức cúi đầu xuống.
Cận Tiêu nhấc bình tưới cây tinh xảo của mình lên, định tới nhà kính trồng hoa. Bình tưới cây là cậu Tư tặng cho cô, bình này được làm rất kỳ công, không to như những bình tưới khác mà chỉ bằng một lọ nước hoa.
Cậu Tư nói với cô: “Em thích tưới cây như thế thì dùng bình siêu đẹp tưới đi, có lẽ sẽ còn vui hơn nữa đấy.”
Con gái đều thích những món đồ xinh đẹp, huống hồ trên đó còn nạm ngọc trai, dù nặng hơn một chút nhưng thỉnh thoảng dùng cũng coi như tiêu khiển xinh đẹp, vì thế Cận Tiêu cũng mang bình đi theo.
Mẹ Ngô chợt gọi cô lại, lúc này bà ấy có vẻ bứt rứt, hai tay lau vào quần mà ấp úng hồi lâu. Cận Tiêu cầm bình tưới cây nhỏ đứng đó nhìn bà ấy nhưng cũng không thúc giục, cô nghĩ cậu Tư lại sai bà ấy làm gì nên lạnh nhạt chờ bà ấy lên tiếng.
Cuối cùng mẹ Ngô cũng mở miệng như hạ quyết tâm lớn: “Mợ chủ, hôm nay trong thành mở chợ phiên, chi bằng gọi mấy a hoàn khác cùng đi xem thử?”
Một lúc lâu sau Cận Tiêu vẫn không nói gì, có điều cô lại nhớ tới một chuyện khác.
Mẹ Ngô vào làm lúc cô học trường trung học nữ sinh tới năm thứ hai. Khi đó trong nhà có một khoản tiền dư để thuê người hầu, mẹ cô cũng muốn thể hiện cái oai của vợ quan nên thuê bà ấy về. Mẹ Ngô nhanh nhẹn lại được việc, lúc không nên nói sẽ không nói nhiều, mọi người trong nhà đều khá hài lòng với bà ấy.
Cận Tiêu lại không nói chuyện quá nhiều với bà ấy, bởi chỉ cần là người hầu có đầu óc một chút đều biết địa vị trong nhà của cô ra sao. Chỉ là có một ngày, Cận Quốc nhìn thấy tập san trong túi cô, cô nói là của bạn học, cha lại chỉ thẳng vào chồng sách trong phòng rồi mắng nhiếc, hỏi tất cả những cuốn kia có phải cũng là của bạn học hết không?
Vì đến cuối năm sẽ có dịp ăn cơm cùng thông gia thuở nhỏ Cố Ngạn Chi nên mẹ mới cho cô ít tiền mua son phấn và quần áo, Cận Tiêu lại lấy số tiền này đi mua sách hết. Cô đã không nhớ được khi ấy Cận Quốc đã nổi giận với mình thế nào, đại khái vẫn là ba bước đập bàn, chửi đổng rồi oán trời than đất, chỉ cần nhịn một chút là cũng qua thôi. Có điều cả tập san trong túi và sách của cô đều bị vứt vào bể cá trong phòng khách, Cận Tiêu phải chờ cha giận xong về phong ngủ rồi, mới dám vớt từng cuốn từng cuốn ra khỏi bể cá.
Cô cũng không thấy buồn, chỉ là hơi tiếc nuối một chút. Trong cuộc sống có rất nhiều chuyện không thể khống chế được, vậy chỉ có thể giải quyết bằng bản năng, đến khi không thể giải quyết được mới sinh ra tiếc nuối. Khi đó mẹ Ngô tiến lên muốn giúp cô mang ra ban công phơi, nhưng Cận Tiêu lại lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Hai anh sẽ vứt đi thôi.”
Vứt đi rồi lại nói dối là gió thổi bay mất, tuy đã dùng kẹp kẹp lại chắc chắn từ trước rồi. Mấy trò mèo này có thể dùng được với Cận Tiêu, bởi dù sao chèn ép người yếu thế bằng cách càng vụng về thì càng hữu hiệu.
Cô ôm sách định phơi ở cửa sổ nhỏ của phòng ngủ, dù sao nơi đó cũng râm mát, không có ánh nắng nên sẽ an toàn thôi. Một mình cô bận rộn ở nơi đó hồi lâu, trong lòng lại thầm than mỗi cuốn tiểu thuyết mới đọc được một trang, bây giờ trang sách thấm nước nên dính chặt vào nhau, có lẽ khô rồi cũng không đọc được nữa.
Khi đó mẹ Ngô nói với cô rằng bà ấy giúp cô mang sách tới hầm băng rồi lại lấy ra, lúc trước bà ấy làm công cho nhà khác đã từng thử cách này và thấy có hiệu quả.
Chỉ cần có cách, thử một lần cũng không hề gì, vì thế Cận Tiêu lập tức gật đầu. Trong nhà đương nhiên không có hầm băng, phải đi qua mấy con phố mới đến được hầm băng của thương nhân. Cô không có tiền, trong lòng tuy thấp thỏm nhưng vì hy vọng nên vẫn yên lặng đi theo.
May mà mẹ Ngô quen người quản lý hầm băng nên sách của cô cũng được đưa vào đó thật, tiếp đến hai người cảm ơn người quản lý rồi ra hỏi hầm băng. Tới khi đi qua một con phố nữa, Cận Tiêu chợt lên tiếng: “Có tác dụng thật sao?”
“Có tác dụng hay không thì cũng bỏ vào rồi.” Giọng điệu ngày đó của mẹ Ngô không giống người hầu chút nào, bà ấy lại chỉ vào một con phố khác không phải hướng về nhà: “Hôm nay có chợ phiên, cô chủ đi xem một chút không?”
Biểu hiện ân cần kỳ lạ của bà ấy ngày đó khiến Cận Tiêu sinh nghi, cô cho là bà ấy thông đồng với bọn buôn người bên ngoài, định trói cô lên núi. Nhưng nếu thông đồng với bọn buôn cười thật thì cũng không nên đi đường vòng xa như thế, thậm chí còn tới cả hầm băng với cô. Cận Tiêu được đưa tới thành Tín Châu từ khi còn nhỏ nhưng chưa được đi chợ phiên bao giờ, bên kia hối hả, tấp nập biết bao, có lẽ sẽ náo nhiệt lắm. Vì thế cô gật khẽ, dù không nói gì nhưng vẫn đi theo mẹ Ngô.
Ngày ấy hai người đi dạo tới chạng vạng tối, Cận Tiêu không nói nhiều, mẹ Ngô cũng không hề nói chuyện. Hai người cứ im lặng ngắm nhìn phố xá ồn ã, sầm uất như vậy, thỉnh thoảng họ sẽ xem một chút, lật thứ này thứ kia nhưng không mua, cũng không hỏi đối phương có mua hay không. Cả hai không giống chủ và tớ, càng không giống người nhà, quả là lạ lùng tới cực điểm.
Đến tối về tới nhà, mẹ Ngô lén đưa cho cô một món đồ. Đó là nút dây Trung Quốc (1) nhỏ màu đỏ tết cùng một viên ngọc, cũng là món đồ vừa rồi mẹ Ngô nói muốn mua cho con trai út của mình. Tay Cận Tiêu cứng còng, sau đó cũng không nhận lấy. Lúc này cô cũng mất tự nhiên như mỗi cuối năm được họ hàng kín đáo đưa tiền mừng tuổi cho vậy, mẹ Ngô lại cài vào váy cho cô rồi nói: “Sắp đến tết rồi, trên người cô chủ phải có chút màu đỏ hay đồ may mắn mới được.”
(1) Nút dây Trung Quốc hay Thắt dây Trung Quốc (Tiếng Anh: Chinese knotting; Tiếng Trung Quốc: 中國結; bính âm: Zhōngguó jié) là một loại hình nghệ thuật thủ công truyền thống của Trung Quốc. Nó xuất hiện từ thời Đường và thời Tống, sau này được phổ biến rộng rãi ở thời nhà Minh. Trong những nền văn hóa khác, nó được gọi là nghệ thuật nút dây trang trí.
Từ ngày đó về sau hai người cũng không nói thêm gì, càng không trở nên thân thiết vì chuyện đó. Có một ngày mẹ Ngô lén mang sách về cho cô, sách lại như mới, trang giấy không hề bị dính rịt vào nhau nữa.
Lúc ấy đã gần sang năm mới rồi, mẹ Ngô cũng phải về nhà ăn Tết, Cận Tiêu lại chỉ bê ôm những cuốn sách kia rồi gật đầu khe khẽ. Có chăng khi ấy cô nên cười lên một chút, bởi dù là giả thôi cũng sẽ khiến cả hai vui vẻ hơn.
Thế nhưng ngày đó cô không cười.
Nếu một người hầu quan tâm đến bạn đầy khó hiểu đến thế, vậy có lẽ đến người đó cũng cảm thấy bạn đáng thương vô cùng. Cận Tiêu thà rằng người khác coi mình như không khí, cũng không muốn nhận sự thương hại của người hầu. Cô nghĩ như vậy thật kỳ lạ và không cao thượng biết bao, có điều cô cũng chưa từng thẳng thắn nói ra tiếng lòng mình.
Trong những năm dân quốc ngắn ngủi này, dù là vài học sinh nghèo ở trường tụ lại đánh bài ba chân thiếu một, thì cũng sẽ đi mấy dặm đường để tìm một học sinh khác, chứ không mời gã sai vặt đi theo học sinh nào đó. “Mọi người bình đẳng” là khẩu hiệu, “Mọi người không bình đẳng” lại khiến người ta sợ hãi vì cấp bậc của bản thân, sau đó như được tiếp thêm dũng khí để ra sức leo lên.
Đương nhiên mẹ Ngô vẫn giữ khuôn phép làm việc như cũ, bởi một người hèn mọn trong nhà như Cận Tiêu cũng không thể thân thiết với bà ấy được. Muốn thân thiết với người hầu còn phải xem tiền vốn của mình thế nào, nếu không để người hầu phát hiện ra đi theo bạn cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu sẽ khiến hai người sượng sùng vô cùng.
Lại sau này, mẹ Ngô theo cô tới nhà họ Nhan, ngoài mặt hai người nom có vẻ thân thiết, mẹ Ngô giúp cô rất nhiều chuyện, thậm chí còn chu đáo với cô hơn cả chính mình, nói chuyện cũng nhiều hơn trước. Có điều Cận Tiêu vẫn luôn giữ khoảng cách trong lòng, bởi cô nhìn ra được mẹ Ngô làm việc cho cậu Tư. Có lẽ mẹ Ngô còn tiết lộ cả chuyện lúc trước Cận Tiêu đánh vỡ mấy chén trà, bị ăn mấy cái tát rồi cũng nên. Dù Cận Tiêu không hỏi nhưng vẫn nghĩ ngợi rất nhiều, cũng vì vậy mà trong lòng cô chợt dâng lên chút cảm giác bị phản bội.
Dù nút dây Trung Quốc trước đây rất nhỏ nhưng lòng cô vẫn thấu tỏ, chắc chắn đã có lúc cô coi mẹ Ngô là người một nhà.
Có điều cô lại mâu thuẫn không thôi, luôn là một thiếu nữ cố chấp và quật cường, bình thường hay lạnh nhạt hoặc làm mình làm mẩy với mẹ Ngô. Thực chất cô cũng chỉ là một cô gái chưa đến hai mươi tuổi, e là có khó chịu trong lòng cũng không hiểu rõ được. Mẹ Ngô không nói gì, nhưng ngoài mặt bà ấy không thể hiện gì càng khiến Cận Tiêu cảm thấy bà có chỗ dựa mới nên mới không biết sợ như vậy.
Bây giờ mẹ Ngô lại rủ cô đi chợ phiên có lẽ là để lấy lòng, hoặc có lẽ là thấy cô đáng thương, đã đến tận đất Bắc này mà vẫn bị nhà mẹ đẻ quấy rầy. Cận Tiêu lướt nhẹ đầu ngón tay qua bình tưới nhỏ của mình, cô sờ lên vành bình, dù mở miệng nói chuyện nhưng vẫn mang chút khó chịu, như thể hai người chiến tranh lạnh hồi lâu, người kia nhún nhường cô trước, cô cũng muốn nhận lấy nhưng vẫn cực kỳ gượng gạo.
“Chiều tôi phải về.” Cô lại xoa xoa mũi: “Không được đi dạo lâu quá.”