Diễn Trò

Chương 42: Chương 42: Ngốc chết đi được, không biết chọn sơ mi mỏng hơn à?




Biên tập: BộtSáng sớm, sĩ quan Lưu đã đợi ở bên ngoài, nói rằng hôm nay có buổi diễn tập quan trọng, cậu Tư phải sửa soạn từ thật sớm. Cận Tiêu ngáp một cái, cậu Tư đã đứng dậy mặc quần áo rồi. Anh thấy cô đã tỉnh nhưng không muốn phiền, chỉ dặn: “Đêm qua em ngủ muộn, ngủ tiếp một lát nữa đi.”

Cận Tiêu nghiêng người, chống đầu nhìn anh mặc áo sơ mi. Cô vẫn còn hơi lơ mơ, lại nghe anh nói tới diễn tập, súng ống gì đó, sau đó không biết nghĩ đến gì nên thốt lên: “Thế nên cậu phải tiết chế một chút.”

Cậu Tư dừng tay, hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn cô. Cận Tiêu vẫn còn ngái ngủ, cô nghĩ đến gì đó nên lại nói: “Trong sách nói điều binh đánh trận, không gần nữ sắc.”

Cô nghĩ tới đây, mặt mày cũng vô cùng nghiêm túc, cậu Tư lại nghĩ cô đang cố tình hù dọa anh, sau còn nghe cô giải thích bằng lý lẽ hùng hồn: “Nếu không sẽ không đủ ‘dương khí’.”

Cậu Tư vốn đang ngồi ở mép giường, anh cúi đầu cười, rồi chỉ xoay người đã khóa ngồi bên trên Cận Tiêu, cô buộc phải nằm xuống, thậm chí còn bị đẩy về phía sau một chút.

Anh đang sửa áo sơ mi của mình, quần quân phục khiến anh càng cao lớn, rắn rỏi hơn. Hơi thở nam tính đánh úp Cận Tiêu, cô cũng dần tỉnh táo lại, lúc này đang đảo mắt đầy vô tội.

Cậu Tư lại không buông thả cô ra, anh tùy ý nâng cằm cô lên: “Ồ, vậy dương khí của anh chạy đi đâu mất rồi?”

Anh vừa nghiêng đầu nhìn cô, vừa nhếch miệng: “Bị vợ hút mất rồi à?”

Cậu Tư xích lại gần, giọng khàn khàn đầy trêu chọc thổi khí bên tai cô: “Vợ ai mà quyến rũ thế nhỉ?”

Cận Tiêu không chịu được nữa, mặt thoát cái đã đỏ lên. Cô vừa tránh sang một bên khác vừa định chui vào trốn trong chăn, giọng mũi truyền ra bắt đầu đánh trống lảng: “Sĩ quan Lưu đang đợi cậu đấy.”

Cận Tiêu muốn trốn, cậu Tư lại đưa tay xoay mặt cô lại, vậy là cô chỉ có thể nằm ngoan ngoãn ở đó: “Em cũng giỏi đuổi người lắm.”

Anh nói như vậy nhưng vẫn buông cô ra, sau đó nhảy xuống giường, vừa lấy áo khoác của mình vừa nói với cô: “Em đừng quên việc của mình, có phải hôm nay sẽ trả lời Jenny Ngô không?”

Anh nhớ chuyện này khiến Cận Tiêu ngạc nhiên, cô vẫn còn rúc trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt đảo quanh: “Cậu ủng hộ em thế này, làm người ta nghi ngờ quá đấy.”

Thường ngày cô có nghi ngờ cũng sẽ không nói ra, bởi nếu đã nói ra thì cũng không hẳn là nghi ngờ. Cậu Tư cười, cầm mũ chuẩn bị ra ngoài: “Đêm qua em nỗ lực như thế, anh phải có qua có lại chứ.”

So về khoản không biết xấu hổ, cậu Tư vẫn dày dặn kinh nghiệm hơn cô. Cậu Tư nhẹ nhàng bước qua cửa phòng, vừa hay tránh được chiếc gối đang bay tới, trong phòng chỉ nghe thấy anh vừa đi ra ngoài vừa dặn Cận Tiêu: “Sáng nhớ uống nước trái cây.”

Cận Tiêu thu cánh tay vào trong chăn rồi bất giác nở nụ cười, không rõ vì hôm nay sẽ trả lời Jenny Ngô hay vì mới chí chóe với cậu Tư. Cuộc sống của cô đột nhiên có rất nhiều sắc màu, giúp cô bao dung được cả chút chuyện không như ý.

Chỉ cần có hứng thú và những niềm vui bất ngờ, tinh thần sẽ trở nên phấn phấn, sau đó vui vui vẻ vẻ sống tiếp. Người khác có trấn an dịu dàng đến mấy cũng không bì được may mắn trong chốc lát, càng không sánh được với việc vận mệnh đột nhiên mỉm cười với bạn, khiến bạn nảy sinh thêm nhiều hy vọng.

Nhà bếp mới làm bữa sáng, Cận Tiêu rời giường rồi chỉ ăn một chút. Cô không quen ăn bánh nhân bò băm vừa mặn vừa ngọt như vậy, có lẽ cánh đàn ông sẽ thích vị này hơn. Mẹ Ngô nói đây là đầu bếp mới tới, nếu không hợp khẩu vị thì cứ nói lại, ông ta sẽ đổi cách nấu.

“Cũng không có gì không hài lòng.” Cận Tiêu nhấp một ngụm trà, bình thường cô thích đồ ăn mềm vì lười nhai. Cậu Tư mà biết, có lẽ lại chê cô lười cho xem, bởi nếu được thì sẽ không muốn tốn chút sức nào.

Nghĩ đến cậu Tư, cô nhìn về phía cửa sổ. Mặt trời chói chang đã lên tới đỉnh, ngày hè càng lúc càng oi bức hơn. Trong phòng ăn có đặt đồ giải nhiệt nên mới mát mẻ, nếu là sân tập không biết sẽ nóng tới mức nào.

Sáng sớm cậu Tư vẫn mặc áo sơ mi quân phục, đáng ra cô nên chọn giúp anh chiếc áo thoáng mát hơn mới đúng. Cận Tiêu nhíu mày, cô chỉ lén lười một chút mà quên chăm sóc anh mất rồi. Cô không để ý sáng ra cậu Tư mặc gì, nếu vẫn là mấy món đồ từ đầu Xuân thì tuyệt không thấm mồ hôi, chắc hẳn sẽ rất khó chịu.

Cô ngước mắt, giao việc cho mẹ Ngô: “Chuẩn bị chút canh đỗ xanh đi, cả mấy món lót dạ nữa.” Cô để đũa xuống, không ăn sáng tiếp nữa mà đứng dậy đi tới tủ quần áo: “Tôi lấy thêm áo sơ mi mỏng, bà sai người đưa tới cho cậu Tư thay.”

Cô định đứng lên, mẹ Ngô bỗng giữ người lại, sau đó châm trà cho cô, cười nói: “Hôm nay tư lệnh phái người tới xem quân đội diễn tập, sẽ có rất nhiều quan chức quan trọng.”

Cận Tiêu nghĩ bà ấy muốn nói rằng cậu Tư không rảnh, mẹ Ngô lại tiếp: “Chi bằng bảo nhà bếp chuẩn bị thêm, đưa tới cho cả những quan chức kia nữa, vậy coi như giúp cậu Tư tiếp đón chu toàn.”

Mẹ Ngô suy xét quá thấu đáo, Cận Tiêu cũng gật đầu theo. Tư lệnh cất nhắc cậu Tư là chuyện tốt, không cất nhắc cũng không sao cả, bởi ngoài bản thân ra, người cậu Tư dựa vào được chỉ có cha anh mà thôi. Thời đại này không còn mấy đốc quân trẻ vươn lên nhờ vào năng lực của mình nữa, mấy cậu chủ khác đều được mẹ mình trợ giúp, chỉ có cậu Tư không có đòn bẩy mới phải đơn thương độc đấu mà thôi.

Vậy là cô nói: “Bảo nhà bếp nấu thêm mấy nồi canh đỗ xanh, cho thêm đá trong hầm băng vào, đem đến cho lính dưới quyền nữa.” Cận Tiêu đứng dậy, vừa gọi hầu gái chải đầu rửa mặt vừa quay đầu dặn dò: “Qua báo với cậu Tư một tiếng, ở nhà đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, tôi cũng sẽ qua đó.”

Cậu Tư chuyển lời rằng cô không phải vội, chuẩn bị xong xuôi rồi thong thả mà đi. Có điều thấy sắp tới trưa, nắng càng ngày càng gắt, Cận Tiêu lại bắt đầu buồn bực. Tất cả lớn nhỏ trong nhà đều tất bật trong bếp, lúc này chợt bận rộn vô cùng. May thay, trước đó họ từng tính đôi lúc sẽ tổ chức tiệc nên nồi đồng cỡ lớn và bếp lò đã có sẵn, mọi người mỗi người một chân một tay trong bếp, nấu mấy nồi đồ ăn lớn cũng không hề gì.

Mấy thùng phi lớn phải gọi xe ngựa tới chở mới đặng. Cô chưa chủ trương việc thế này bao giờ, tới lúc bắt tay vào làm vẫn sắp xếp đâu ra đấy. Có lẽ nếu thật sự để tâm, trong đầu tự khắc sẽ biết nên phải làm gì. Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Cận Tiêu xếp hộp đựng đồ ăn vào rồi mới lên xe.

Vừa rồi đứng trước cửa nhà, cô có dặn người đánh xe nhớ để ý đi đường xóc nảy. Chỉ đứng dưới cái nắng chói chang một lúc thôi, tóc mai đã ướt đẫm rồi, vậy là cô phải dặm lại chút son chút phấn ngay. Dù sao cũng không nên quần áo xốc xếch, tóc tai không chỉnh vì những chuyện này, vậy sẽ khiến cậu Tư mất mặt lắm thôi.

Lúc trước vô tâm sẽ chỉ lo cho thể diện của bản thân, chỉ cần không có ai cười nhạo cô xuất thân từ gia đình thấp cổ bé họng, là có thể an tâm sống tiếp rồi. Bây giờ để ý ra mới thấy quan tâm tới thể diện của bản thân thôi vẫn chưa đủ, còn cần để ý nhiều hơn nữa mới được. Bởi nói cho cùng, chính đối phương cũng luôn nhớ rõ mọi chuyện của cô.

Tuy thường ngày phải chú ý tới rất nhiều việc, nhưng quan tâm lẫn nhau như vậy cũng là thường tình. Trước đây Cận Tiêu nghĩ chân thành với người khác đa phần là hoài công vô ích, vậy nên cô không cho mình xen vào việc của người khác, tránh để bản thân phải hao tâm tổn sức. Có điều thật sự chân thành cũng như có tự tin sẽ không thất bại, chuẩn bị tươm tất rồi mới thấy hăng hái biết bao.

Cận Tiêu chưa từng tới nơi làm việc của cậu Tư. Đây là lần đầu cô tới đây, nơi này vậy mà chỉ có mấy tòa nhà nhỏ khiêm tốn, vì ngạc nhiên nên Cận Tiêu cũng nhìn thêm vài lần. Dù lúc trước ở thành Tín Châu hay ở trong nhà, cậu Tư luôn rất chú trọng, không ngờ quân bộ ở đây lại là thế này.

Một sĩ quan chạy tới mở cửa xe cho cô, thoạt nhìn người này có vẻ khéo léo, anh ấy cười tới ân cần: “Mợ nhọc lòng rồi, tôi là thư ký của đốc quân, Thiệu Tử Văn.”

Trông người này khá quen mắt, có lẽ lúc trước cô đã gặp anh ấy đi cùng cậu Tư rồi. Cận Tiêu gật đầu cười theo, không hề ngạo mạn mà chỉ vào phía sau: “Phiền thư ký Thiệu nhé, ở đây có chút đồ lót dạ, cả canh đỗ xanh ở xe ngựa phía sau nữa.”

Thiệu Tử Văn cảm ơn cô: “Mợ chu đáo quá, lát nữa tôi sẽ cử người đưa tới bên hậu cần.”

Anh ấy vừa dẫn Cận Tiêu đi về phía sân tập vừa nói: “Cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi, mọi người cùng giải khát luôn.”

Nom cô nhã nhặn, trầm tính thế này, có lẽ đúng là không ưa ra ngoài như trong truyền thuyết, vậy nên mới chưa bao giờ thấy cô tới quân bộ. Thiệu Tử Văn nhớ tới lần thoáng thấy cô thời trung học, sau đó lòng tò mò lại bắt đầu trỗi dậy, tỉ như cậu Tư quen cô thế nào, tỉ như liệu có quan hệ gì với vị Cận Bác Thành mê cờ bạc kia không.

Thiệu Tử Văn nhớ rõ ngày cậu Tư xông vào lớp học tìm Cận Bác Thành, anh ấy chưa từng thấy cậu Tư vội vã như vậy bao giờ, huống hồ khi ấy anh còn là người chuẩn bị xuất ngoại. Vậy là Thiệu Tử Văn thầm kết luận rằng Cận Bác Thành nợ cậu Tư một khoản cực lớn.

Tuy ngày thường cậu Tư thoáng tính, nhưng vì không được trong nhà giúp đỡ nên cũng để bụng chuyện tích góp của cải hơn các cậu chủ khác nhiều, sản nghiệp bề nổi hay bề chìm đều do một tay anh tích lũy cả. Người thân quen với cậu Tư đều biết, anh luôn khôn khéo trong chuyện tiền bạc, cũng là người thuộc tuýp tích lũy tài sản từ con số không.

Anh rất hào phóng trong việc mua bán súng ống, đạn dược hay tiêu tiền cho vợ mình, thậm chí đôi lúc còn như gã nhà giàu mới nổi, muốn mua mọi thứ hiếm có cho vợ. Người bên cạnh cũng biết cung phụng cậu Tư không bằng cung phụng vị kia nhà cậu, tốt nhất là mách cho anh biết mấy món đồ chơi nhỏ mà các bà, các cô khác đều có. Bởi dù đó có là mấy món lặt vặt cũng không sao, anh vẫn luôn vui vẻ kiếm về bằng được, một hai chỉ sợ vợ mình lạc quẻ.

Có điều ngoài những chuyện đó ra, người khác nhòm ngó tiền bạc của anh thật không khác nào đâm đầu vào chỗ chết. Vậy là có lần Thiệu Tử Văn đoán khi ấy cậu Tư tới gặp Cận Tiêu để đòi món nợ của anh cô. Anh ấy tự vẽ nên một câu chuyện máu chó như “anh của em nợ tiền tôi, tôi bắt em về đỡ nợ”, “Làm người phụ nữ của tôi, số nợ kia sẽ xí xóa”. Bây giờ anh ấy gặp Cận Tiêu rồi, những chuyện tự dựng lên kia lại càng cụ thể hơn, vì thế ánh mắt nhìn cô cũng lóe lên chút cổ quái.

Anh ấy dẫn Cận Tiêu đến sân tập, cậu Tư và các quan chức quan trọng đang tạm nghỉ ở đình hóng mát. Cậu Tư thấy bọn họ đi tới nên đứng dậy ra đón, mấy quan chức kia cũng đứng lên theo, cùng ra chào hỏi Cận Tiêu.

Hôm nay cô mặc sườn xám màu hồng cánh sen, đeo ngọc trai trắng, thoạt nhìn vừa thanh nhã nhưng không kém phần cao quý. Cậu Tư nở nụ cười từ thật xa, cô chưa từng chủ động tìm đến nơi làm việc của anh, lúc này khiến anh vừa xấu hổ vừa kích động một cách khó hiểu, không rõ vì cô thấy mình ở sân tập, hay vì thấy vợ quá chu đáo, hiền dịu mà sinh kiêu ngạo.

Được người quan trọng quan tâm tới như vậy, thật chỉ hiềm một nỗi không thể phô ra cho cả thế giới cùng biết mà thôi. Trước đây thấy nhóm các mợ đưa đồ lót dạ tới, anh sẽ thấy đó là tranh giành tình cảm vô cùng đáng ghét. Bây giờ đến lượt mình được quan tâm, dù trước đó anh có trầm ổn, chín chắn đến mấy, lúc này cũng chợt nảy sinh chút đắc ý của thiếu niên, bởi cấp dưới ở đây đều thấy vợ anh quan tâm tới anh thế nào.

Cậu Tư tiến lên nắm tay cô, không để ý đến các quan chức bên cạnh, chỉ xót xa nói: “Trời nắng thế này, sao lại đến tận đây.”

Anh lại nghiêng người, cười giới thiệu với những người phía sau: “Cũng không có người ngoài, tất cả đều là các chú, các bác chứng kiến anh lớn lên.”

Giọng điệu của cậu Tư vô cùng thân thiết, dường như những người phía sau thật sự có tuổi và là bậc bề trên nâng đỡ anh từ nhỏ. Cận Tiêu ngước mắt, đúng là anh vẫn mặc áo sơ mi bằng bông từ đầu Xuân, vì mấy ngày trước còn se lạnh nên Cận Tiêu chưa cất đi. Mồ hôi trên trán cậu Tư chảy thành dòng, cô mím môi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại, sau đó nhìn về phía các quan chức phía sau anh, cười nói: “Từng gặp các bác, các chú cả rồi.”

Cô vừa gọi mẹ Ngô tới vừa cười nói: “Các bác, các chú từ thành Tín Châu xa xôi tới đây đường xa mệt mỏi, cháu bảo người đem đến chút đồ lót dạ. Ở nhà nấu canh đỗ xanh, vừa dễ tiêu vừa giải nhiệt.”

Vừa rồi cậu Tư nắm tay cô vẫn chưa buông ra, anh dẫn cô tới ngồi xuống, sau khi nói vài lời xã giao khách sáo với những quan chức kia thì gọi người mang trà mát tới, nói với cô: “Để lát nữa đi, nghỉ ngơi trước đã.”

Cận Tiêu cầm khăn lau mồ hôi trên mặt anh. Cậu Tư nghiêng đầu, nhắm mắt lại, nghe giọng trong trẻo như nước của cô rồi lại thấy nóng bức cũng giảm đi đôi chút: “Em cũng có vội đâu.” Ánh mắt cậu Tư nhìn cô chứa ý cười, cô lại không vui, vừa lườm anh vừa nhỏ giọng trách: “Ngốc chết đi được, không biết chọn sơ mi mỏng hơn à?”

Hết chương 42.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.