Điền Viên Cốc Hương

Chương 135: Chương 135: Đại Hàn, Tiểu Hàn




Thời tiết trở lạnh, cây trong viện đã rụng hết lá, Vương Thị lấy chăn bông cho Tiểu Mãn và Cốc Vũ ôm vào phòng, quần áo mùa đông cho Hạ Xuyên đã làm xong, nhưng hắn luôn đi lung tung, biến thành một thân bụi bặm.

Tiểu Hà mỗi ngày càng chăm chỉ thêu hoa sen lên xiêm y, Tiểu Mãn giúp nàng cũng không cho, nghĩ đến có thể mặc quần áo mới mừng năm mới, Tiểu Hà có chút kích động. Nàng từng vụng trộm nói với Cốc Vũ, "Cốc Vũ, ngươi không biết lúc chúng ta vừa mới bị đuổi đi, không cần nói xiêm y, ăn còn không có, còn đi ruộng đào củ năng người ta không cần, nấu chín ăn, còn có khoai sọ, mấy ngày mới có cháo ăn. Thật vất vả có người cho chúng ta một chút gì đó, người bên kia còn nói chúng ta trộm của bọn họ, ta biết bọn họ muốn đuổi đi chúng ta, chiếm đoạt nhà chúng ta. Chính là trước lúc mừng năm mới, thật khổ, cơm cũng không đủ no. Thực không thể tưởng được năm nay mừng năm mới, tuy không có căn phòng lớn, bất quá có ruộng, có thể ăn no mặc ấm, ca ca còn được học nghề, lần trước còn được chia bạc, thật sự là ngày lành, nương ta ở nhà thường nhắc tới may mắn gặp các ngươi, bằng không nàng thật không biết cùng chúng ta lớn nhỏ chịu khổ thế nào."

Cốc Vũ thấy Tiểu Hà nói thần sắc không có vẻ xấu hổ, lại thấy nàng dưỡng thành bản tính tiết kiệm, một cọng dây nàng cũng không vứt đi, Đại Lâmlàm một cái thùng lớn, tuy có chút thô, cũng may là có thể đựng đồ, là hộp nữ trang cho Tiểu Hà, bên trong cái gì cũng có, Cốc Vũ vừa cảm thán lại đau lòng, nghĩ đến nhà mình bị đuổi cũng không có nơi nào để đi, dù sao ngày cũng phải qua.

Tiến độ xây hậu viện rất chậm, cỏ đã cắt xong để trong sân, hậu viện thiếu một lớp bùn cuối cùng, đến lúc đó đắp cỏ lên, cũng không tính là hoàn công.

Lần Nhị Thúc Công trở về, Tuyền đã thương lượng qua với hắn, muốn ở bức tường phía sau làm một cái cửa nhỏ, ra vào sân sau phương tiện hơn, ngày thường một ít tạp vật đều có thể để ở phía sau, hậu viện cũng mở một cái cửa hông, khuân vác máy tuốt hạt không làm dơ sân trước.

Nhị Thúc Công lúc đó liên tục đồng ý, còn kêu Tuyền trong coi An Cẩm Hiên, không muốn hắn chạy loạn.

Cửa gỗ tự mình làm, thật rắn chắc.

Bên này đắp xong một lớp bùn phải ngừng vài ngày mới khởi công lại, thời tiết chuyển lạnh, Tiểu Hà bên kia mặc dù có chăn bông, cũng không chịu nổi gió lùa qua hàng rào trúc.

Mấy hộ thương lượng với nhau, trước qua bên kia trát tường, lúc mừng năm mới dư sức làm, dù sao mọi thứ đều có sẵn. Cũng không cần phải tốn tâm sức, gần đây Đại Lâmlo trong lo ngoài, ở bên này trộn bùn, lại dùng thùng gỗ xách đi qua, đi như bay, cả ngày thở hổn hển, Lí Đắc Tuyền đau lòng đồ đệ, phân công lại, Đại Lâmtrộn bùn, Kinh Trập và An Cẩm Hiên phụ trách khiêng bùn, Trần Vĩnh Ngọc và Giang, Tuyền huynh đệ cùng nhau trát tường, không bao lâu phòng ở rực rỡ hẳn lên .

Tuy ngày thường mọi người ở phòng ốc kém một chút, nhưng ít nhất có thể chống đỡ gió lùa, Văn thẩm còn chi một ít tiền, mua vài bao tải khâu lại, bên ngoài tường đắp một tầng cỏ tranh, dùng nẹp trúc chặn lại, hơn nữa bên ngoài có bao tải đâu, mùa đông năm nay đi qua sẽ không có vấn đề.

Mọi người bận rộn hết bên kia liền vội bên này, rốt cục xong xuôi trước khi trời trở lạnh, đem máy tuốt hạt đều khuân vác vào. Hứa Tần Thị thu hồi rau trong vườn, trong vườn rau vẫn còn một ít cải trắng, đậu mùa đông cũng leo lên hàng rào, su hào đã sớm phơi khô, ướp muối đựng trong bình, về sau có thể xào với thịt. Cái bình đó cũng đã được chuyển đến hậu viện, để ở một góc, mặt trên dựng một cái lều đơn giản, để mấy thứ này, bởi vì không có phòng củi, củi gỗ cũng để ở đây.

Mọi thứ đều thu thập xong, mọi người ăn cơm chiều, xong mới tính là chân chính nhàn nhã, chờ xử lý chuyện mừng năm mới.

Các nam nhân đều uống một chút rượu, đậu phộng nhắm rượu đã ăn hết, Văn thẩm nhớ tới trong nhà còn có một ít, kêu Đại Lâmtrở về lấy.

Ai ngờ Đại Lâmmới đi đã vội vàng chạy tới, kêu to, "Nương, nhà chúng ta cháy, mau "

Vừa nghe như vậy, mọi người nơi nào còn có thể ngồi được, ào ào chạy tới, có thế này hít sâu một hơi.

Khó trách Đại Lâmchạy tới kêu mà không ở nhà cứu hoả, bốn phía đều bị cháy rụi, xem ra chẳng phải vô tình, nhất định là có người phóng hỏa, bằng không cũng không có khả năng như thế, bốn phía lều là bao tải cùng cỏ tranh, bên trong mặc dù có một ít bùn, cột nhà cũng bị cháy, đồ trong nhà không nhiều lắm, đã được Đại Lâmcứu ra, mọi người lẳng lặng nhìn đám cháy, căn bản không làm gì được.

Văn thẩm nước mắt đong đầy hốc mắt, nhưng không rơi xuống, "Đại lâm, ngươi gặp những người đó sao?"

Đại Lâmlắc đầu, ngây người nhìn vài thứ kia, "Nương, ngài đừng nghĩ nhiều!"

Trần Vĩnh Ngọc nổi giận, nắm tay thật chặt, "Cũng không nhìn đây là chỗ nào, dám ở thôn trang chúng ta làm chuyện thấp hèn bực này, ngươi xem lửa đi, rõ ràng không là từ một chỗ bốc lên, huống hồ các ngươi không ngửi thấy đây là hương vị gì sao? Nếu như bắt được ta không lột da hắn mới lạ!"

Tiểu Hà còn nhỏ, nhịn không được nói, "Nương, chúng ta không có gì hết, vì sao ngay cả cái nhà gỗ cũng không cho chúng ta ở, trước kia không phải rất tốt đối với chúng ta sao?"

Văn thẩm lắc đầu, ôm lấy Tiểu Hà sờ tóc của nàng, "Không có việc gì, chúng ta lại nghĩ biện pháp."

Đột nhiên, Tiểu Mãn phát hiện cái gì, quát to một tiếng!

Lí Đắc Giang tức giận, kéo cây bị cháy ra, kéo ra trước mặt Tiểu Mãn, mới phát hiện trên đất là một tấm ván gỗ, mặt trên đính một con gà chết, máu loang trên tấm ván gỗ, tư thế con gà chết rất dữ tợn, khó trách Tiểu Mãn kêu ra tiếng.

Tay Lí Đắc Giang cầm cây cột cháy run lên, ánh lửa cũng run theo, nhìn tấm ván gỗ dính máu cùng cây đinh càng làm người ta hít một hơi khí lạnh, Trần Vĩnh Ngọc vừa tức vừa giận, gọi người, kêu Trần Giang Sinh lập tức đi gọi vài người thương lượng."Ta cũng không tin có người vào thôn trang chúng ta, mà không có người phát hiện, nếu bắt được người này chúng ta nhất định không thể buông tha."

Giang thị nhìn trên đất gì đó, vuốt đầu Tiểu Hà, nghĩ tối hôm nay bọn họ không chỗ sống yên ổn, "Thật có dũng khí, bất luận bọn họ muốn làm gì, chúng ta an bày chuyện của mình trước, các ngươi cũng đừng chối từ, Cốc Vũ bên kia ở không được, nhà các ngươi 3 người ở bên ta là vừa vặn, chuyện này sẽ truy tra, ta không tin ở nhà chúng ta người nào còn dám tới!"

Lúc này không phải là lúc khách khí, Văn thẩm vô cùng cảm kích, trong lúc mọi người giúp đỡ thu dọn, Tiểu Hà chảy nước mắt, Trần Giang Sinh dùng ngón tay mập mạp giúp nàng lau nước mắt.

Đại Lâmbọn họ ở tạm nhà của Trần Vĩnh Ngọc, Trần Vĩnh Ngọc triệu tập người thôn trang đi truy tra rất nhiều ngày, thật sự có người nhìn thấy có người lạ đến thôn trang, còn tưởng là tới thăm người thân, nào biết xảy ra chuyện như vậy. Văn thẩm trong lòng có nghi ngờ, mọi người mang theo người đi nhận diện, quả nhiên là người Đỗ gia.

Người kia đánh chết cũng không thừa nhận, thậm chí Trần Vĩnh Ngọc mời Bộ đầu thôn trấn tới, không còn cách nào, ngàn chặt vạn chặt chuyện nhà khó chặt, cuối cùng bên kia bồi thường một ít bạc xong việc, chẳng qua sự tình đã làm rõ ràng, Đại Lâmcùng bên kia xem như quyết tuyệt chặt đứt lui tới, trải qua chuyện lần này, bên kia cũng không dám đến quấy rối.

Chỉ là phòng ở cũng không phải một ngày nửa ngày có thể xây xong, hơn nữa thời tiết lại lạnh, cho nên cùng nhau ở như cũ, chuyện như vậy làm Tiểu Hà khổ sở một trận, thời gian trôi qua không lâu, quen thuộc Trần gia, cũng chầm chậm qua.

Mỗi lần Cốc Vũ đi Miêu thị y quán, luôn cố ý kêu sư phụ chiếu cố thần tiên quả, sự tình trong nhà tốt hơn không ít, cuối năm Vương Thị kêu Cốc Vũ đưa đi một ít lễ, đều là một ít không đáng tiền gì đó, dưa chua tự nhà muối, Lí Đắc Tuyền cố ý giúp bọn hắn làm cái bàn, còn có song cửa sổ, này nọ không đáng giá tiền, khó được là mỗi một dạng đều có công dụng, Miêu lão tiên sinh rất thích.

Cốc Vũ sợ lạnh, hôm nay trời càng lạnh hơn, tay chân nàng thường lạnh lẽo, đã bắt đầu cần sưởi ấm.

Lúc này, Hứa Thị gần đến ngày sinh.

Khẩn trương không chỉ một mình Hứa Thị, Hứa Tần Thị và Lí Đắc Giang mỗi ngày đều nói chuyện này, bà mụ đỡ đẻ đã sớm thỉnh xong, chỉ còn chờ ngày, Hứa Tần Thị thường nhắc tới đây là chuyện sinh tử, tuổi cũng lớn, nhất định phải chú ý một ít.

Trùng hợp đến ngày Tiểu Hàn lạnh giá đó, Hứa Thị bắt đầu đau bụng, bà đỡ đẻ tới rất nhanh, cái gì đều chuẩn bị tốt, bất đắc dĩ nghe Hứa Thị kêu to đau đớn nhưng chưa sinh được.

Lí Đắc Giang ở bên ngoài, chưa bao giờ chân tay luống cuống như vậy, nước mắt đều muốn rơi.

Qua một thời gian, thanh âm Hứa Thị yếu dần, bà đỡ đẻ cũng đi ra nói không sinh được, lại bảo người đem rương khoá trong nhà mở ra, hòm xiểng đều mở ra, vẫn không được.

Hứa Tần Thị mắt nước mắt lưng tròng, thậm chí Lí Đắc Giang nói chỉ cần người lớn không có việc gì, nếu xảy ra chuyện nhất định phải giữ người lớn.

Cốc Vũ nghe thanh âm Hứa Thị yếu ớt như thế, có chút lo lắng, chạy vào phòng sinh, liền phát hoảng, nàng cố ổn định tâm thần đem lời của Lí Đắc Giang vừa rồi nói cho Hứa Thị, Hứa Thị lại từ chối, bà đỡ đẻ luôn ở một bên cổ vũ, nói rất nhanh sẽ thấy đầu. Hứa Thị một thân mồ hôi lạnh, nhưng không có cách nào.

Thấy sắc mặt Hứa Thị chuyển trắng chuyển xanh, bà mụ nói không tốt, Lí Đắc Giang một hán tử chưa bao giờ chảy nước mắt, lúc này ở trong sân tuyệt vọng ôm đầu khóc lên.

Cốc Vũ đi theo Miêu lão tiên sinh học nửa năm, thấy Nhị bá mẫu sắp không ổn, trong lòng nổi giận, nghĩ lúc trước mẫu thân cũng từng nói qua, vừa cổ vũ Hứa Thị vừa lấy ra ngân châm, "Nhị bá mẫu, mau, sẽ thấy đầu, ngài không phải muốn thấy Tiểu Hàn nhất sao?"

Nghe vậy, bà đỡ đẻ và Hứa Tần Thị cũng ở một bên cổ vũ, hô hấp Hứa Tần Thị rất nặng, liều mạng một hơi cuối cùng lại bắt đầu dùng sức, Cốc Vũ thấy vậy, khẽ cắn môi hạ châm.

Lí Đắc Giang ở trong sân đã tuyệt vọng, nếu không có người ngăn đón, hắn đã xông vào trong phòng, Lí Hà Thị ở bên cạnh thở dài, đột nhiên trong lúc đó, thanh âm oa oa vang lên, hắn vội đứng lên, lại nghe thấy thanh âm oa oa.

Sau một lát, bà đỡ đẻ đi ra cười nói, "Thật là không được, hai tiểu tử béo!"

Lại nói: "Ta chưa có kiến thức qua, cô gái nhỏ như vậy, thế nhưng một chút cũng không hoảng, châm một chút, người lớn dùng một chút lực, oa nhi liền đi ra, hai tiểu tử béo tròn."

Cốc Vũ một thân đầy mồ hôi, hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, thấy Hứa Thị thả lỏng, nguy hiểm đã qua đi.

Nàng thu thập xong mở cửa, đối diện Lí Đắc Giang điềm nhiên hỏi, "Nhị bá, Đại Hàn, Tiểu Hàn đều có!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.