Điền Viên Cốc Hương

Chương 90: Chương 90: Đại Lâm chịu khó






Hứa Tần Thị nhìn Tiểu Mãn với cặp mắt khác xưa, "Tiểu Mãn, ta thấy ngươi ít nói, không ngờ hễ nói là nói những câu thật có lý, cũng thật lợi hại, xem ra người không thể làm quá mức, con thỏ bị ép cũng quay lại cắn người."

Cốc Vũ lúc này mới đi vào, "Ha ha, mỗ mỗ, cái này gọi là bất công khiến người phản đối, ngươi không biết, lúc Lập Thu đẩy ta xuống sông, tỷ tỷ ta mang theo một cây gậy dài, một mình dám chạy qua bên kia nói lý a!"

Tiểu Mãn lúc này khôi phục bộ dáng ngày thường, khẽ mỉm cười, lại đi lắc lắc Hạ Xuyên, nhẹ nhàng lau nước miếng cho hắn, không nhìn ra được bộ dáng của một nha đầu mỏ nhọn lợi hại.

Hứa Tần Thị cảm khái nói: "Đúng là như thế, người kính ta ba phần ta nhường hắn một trượng, người khi ta ba phần, ta cũng không thể khách khí, ngươi nhìn hai người bên kia, một người xúi giục, một người chỉ đông nói tây, ta không thể mạnh mẽ nói lại, nhưng cũng nghĩ thông suốt, coi như không nghe thấy thôi, xem các nàng có thể làm gì."

Tiểu Hà vừa rồi nghe Đại bá mẫu cùng Tứ thẩm của Cốc Vũ qua khởi binh vấn tội, nhưng nàng không biết nhà mình làm sai cái gì, các nàng đụng chạm đến nhà mình, nếu người khác nàng có thể nói vài câu, nhưng lại là thân nhân nhà Cốc Vũ, nàng đành phải cúi đầu, cuối cùng lại nghe Đại bá mẫu nói nãi nãi Cốc Vũ kêu cách xa nhà nàng một chút, nàng nhịn không được, "Tiểu Mãn tỷ tỷ, vì sao muốn các ngươi cách nhà chúng ta xa một chút, vì nhà ta rất nghèo sao?"

Cốc Vũ thấy mắt nàng rưng rưng, lại có một tia quật cường, lại có vô hạn ủy khuất, tựa hồ thấy được bóng dáng của mình, có chút xót xa.

Tiểu Mãn nhìn Tiểu Hà nói: "Ngươi không cần quan tâm các nàng, chúng ta tốt là chuyện của chúng ta, các nàng không được quyền xen vào, lại nói ngươi cũng biết các nàng là dạng người gì, nhà chúng ta với nhà các ngươi còn không phải nghèo giống nhau sao, vừa mới có chút khởi sắc liền qua chiếm tiện nghi, làm cho người ta ghét."

Tiểu Hà nghe vậy nở nụ cười, gật gật đầu.

Bận hết vài ngày, bờ ruộng cũng tu sửa xong, chờ cấy mạ. Lúa của nhà địa chủ cũng cắt xong rồi, không bị nẩy mầm nhiều lắm, đem tiền thuê trả đầy đủ, Cốc Vũ không nghĩ thiếu nhân tình nhà bọn họ, nên nói là thu gặt xong xuôi sẽ kết toán tiền tư thục.

Lí Đắc Tuyền đưa vụt đến cửa hàng tạp hoá không bán hết, nhưng cũng kiếm được chút tiền, Cốc Vũ nhìn cái bình đựng tiền chậm rãi đầy lên, muốn đem một ít đổi thành ngân lượng, đồng thời nàng không muốn Lí Đắc Tuyền ra ngoài làm việc, dù sao làm việc ở nhà người ta, ít nhiều cũng có ràng buộc, nhưng Lí Đắc Tuyền đã đồng ý không thể đổi, lại nói ở nhà cũng không có chuyện gì làm.

Cốc Vũ thốt ra, "Cha, sao lại không có chuyện làm, thừa dịp này chúng ta làm thêm vài cái máy tuốt hạt, lúc thu lúa mùa cho thuê kiếm tiền, chúng ta hiện tại cũng có một chút bạc, để dành sang năm hẳn là đủ để xây phòng ở, ngài sẽ không cần đi kiếm tiền vất vả."

Nói xong sợ Lí Đắc Tuyền không tin, "Cha, chúng ta có thể nhờ tửu lâu của cậu giúp chúng ta tuyên truyền, một ngày thuê tính bao nhiêu tiền, lại nói mỗi thôn trang ai không muốn giảm bớt chút khí lực lại thu hồi lúa nhanh chút, mấy hộ nhà kết phường thuê cũng được, chỉ cần chúng ta ra giá công đạo sẽ không cần lo không có sinh ý."

Lí Đắc Tuyền biết Cốc Vũ không muốn hắn ra ngoài, hắn cũng không muốn một mình ở ngoài, chiếu theo ý tưởng của Cốc Vũ, mình làm việc cho mình, so với việc đi đến nhà người làm việc thì tốt hơn nhiều, nhưng hắn ở bên ngoài nhiều năm như vậy cũng biết, mình làm buôn bán có chút phiêu lưu, có người buôn may bán đắt là có cẩm y ngọc thực, làm không tốt mất cả vốn lẫn lời, hắn hiện tại không sợ mất vốn, dù sao trong nhà còn có ruộng đất, từ ngày hồi hương, người một nhà bình an là tốt rồi. Bất quá trong lòng hắn vẫn lo lắng, Kinh Trập mắt thấy lớn, hắn muốn dành dụm ít tiền cho hắn đi thi tú tài.

Vì thế, Lí Đắc Tuyền nói: "Cốc Vũ, chờ cha làm xong cho một nhà này rồi lại tính, thế nào?"

Cốc Vũ còn có thể nói cái gì đây?

Như thế tiếp qua mấy ngày, việc nhà đã thu xếp xong, Lí Đắc Tuyền đi trấn trên, không trở về thường xuyên, nhưng Lí Đắc Giang nhìn qua một hồi, nói chủ nhà kia không nhân hậu như Ninh gia, đối với người khắc nghiệt không ít, Lí Đắc Tuyền nói là phải làm xong hết mới có thể trở về, huống hồ ăn cơm ở nhà chủ bị trừ vào tiền công, Lí Đắc Tuyền chỉ đành phải kiên trì làm xong lần này.

May mắn là Lí Đắc Giang cùng hắn thương lượng đi tửu lâu Cùng nhi ăn cơm, kêu người trong nhà không cần lo lắng.

Trần Vĩnh Ngọc nhìn Lí Đắc Giang, thấy hắn cả ngày hối hả lo trong lo ngoài, có lòng muốn cùng hắn thương lượng một chút, ngày ấy hắn nghe Cốc Vũ nói cố ý nhớ kỹ, Lí Đắc Tuyền có nghề mộc, bọn họ có thể trợ thủ, giống như Hứa Thế Cùng vậy, mở một cửa hàng ở trấn trên, mọi người cùng nhau quản lý, Cốc Vũ đã nghĩ qua nên làm cái gì, bọn họ có thể buôn bán, cùng nhau hợp tác, nếu sinh ý không tốt thì chỉ mở cửa khi có phiên chợ, còn phải lo cho ruộng đất trong nhà, đến lúc đó cho dù mua bán không kiếm được tiền, cũng không cần đa tâm, bất quá mang về nhà mà thôi.

Hiện tại hắn có lời cũng đành nuốt trở về, phải chờ Lí Đắc Tuyền làm tốt gia cụ trở về lại nói, Lí Đắc Giang cũng muốn ở riêng, chờ cuối năm mọi người đều nhàn rỗi, ngồi xuống bàn tính kỹ mới được.

Nhà Văn thẩm gieo trồng, cả nhà ở trong sân cuốc đất trồng rau, ăn gạo mới, rau xanh cái gì cũng không thiếu, trong lòng thầm cảm tạ ân tình 2 nhà Tuyền và Giang thị.

Xong việc đồng áng, Tiểu Hà cùng Văn thẩm mỗi ngày thêu hoa làm hài, Đỗ Đại Lâm tạm thời không tìm được việc, nhưng hắn cũng không nhàn rỗi, ở bên nhà Cốc Vũ cướp việc nấu nước quét sân, Kinh Trập có chút áy náy, giành việc làm với hắn, Hứa Tần Thị chê cười bọn họ: "Được rồi, nhìn Cốc Vũ với Tiểu Hà như cặp song sinh, chẳng lẽ hai người các ngươi cũng là song sinh sao, một phòng có đứa nhỏ hiểu biết liền thư thái, Cốc Vũ đi đón Nhị bá mẫu ngươi qua, nhìn ngắm các ngươi về sau sinh ra đứa nhỏ cũng tốt, nếu cả ngày ngốc ở bên kia, sinh ra một đứa như Lập Xuân, thật sự là không mặt mũi gặp tổ tiên!"

Cốc Vũ nghe Hứa Tần Thị nói như thế, cười thầm giờ phút này nàng mới hiểu được cần dưỡng thai sao, "Mỗ mỗ, chẳng lẽ Tiểu Hàn còn ở trong bụng ngươi đã bắt đầu dạy hắn sao? Nếu hắn không tốt, không biết nói sao."

Mọi người đều nói như thế, nhưng Tiểu Mãn không tin, "Ta không thấy như vậy, các ngươi không biết trước kia thời điểm Cốc Vũ sinh bệnh, chúng ta còn ở trong thành, nàng cả ngày mệt mỏi đâu có cơ trí như vậy, ta muốn nói là nước ở thôn trang tốt, xem Cốc Vũ thay đổi rất nhiều."

Hứa Tần Thị tát một cái, "Ngươi cái nha đầu, là do hết bệnh, nhờ ngươi gặp nhiều người tốt, một khi ngã bệnh không có cách nào khác."

Mọi người không nói gì thêm.

Lại là qua mấy ngày, Lí Đắc Tuyền truyền lời về, nói là nếu thuận lợi, qua nửa tháng là có thể về nhà.

Trong nhà rất vui mừng, Đại Lâm đã nhiều ngày qua không đi qua cướp việc trong viện làm, ngẫu nhiên đi lại lộ vẻ hoang mang rối loạn không biết bán cái nút gì, nhưng nếu không thấy hắn hoảng hốt lảng vảng trước mặt, mọi người lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì, thường ngày quen thấy hắn lúc ẩn lúc hiện, Hứa Tần Thị vừa nhắc tới liền thấy hắn xuất hiện ở trong sân, kéo một thân cây.

Mọi người hỏi hắn cũng không nói gì, vẫn do Hứa Tần Thị nói nặng, hắn mới ấp a ấp úng nói: "Mỗ mỗ, ta thực không có đi trộm của người ta, ta chỉ làm qua một lần kéo cây của Lý thúc, đây là ta đi vào rừng chặt, Cốc Vũ không phải đã nói muốn làm vài thứ sao, ta không có nghề mộc không giúp được gì, nên vào rừng sau núi chặt một ít cây, để qua vài ngày, cho khô một nửa ta thuận tiện khiêng về, đến lúc muốn làm cái gì có thể tiết kiệm một ít công phu."

Vừa nói xong Hứa Tần Thị vội nói: "Đừng đi, Tuyền trước kia luyện qua kỹ năng săn bắt, hắn đi chúng ta không quan tâm như vậy, nếu có gặp thú hoàng gì hắn có thể ứng phó, ngươi một tiểu tử lông tóc chưa đủ dài, vạn nhất gặp lợn rừng phải làm sao bây giờ?"

Nghe vậy, Đại Lâm nghĩ mà sợ: "Ta, ta cũng đi qua vài lần, còn gặp qua vài phụ nhân hái nấm mộc nhĩ, ta còn tưởng rằng không có chuyện gì."

Hứa thị lúc này lại an ủi hắn, "Đại Lâm không sợ, về sau không đi là xong, ngươi đi bắc pha hay nam pha?"

Đại Lâm thành thật trả lời: "Nam pha."

Hứa thị cười, "Vậy không sao, nương Đại Trụ thường theo một đám người đi vào hái này nọ, lúc ta không mang thai cũng đi qua vài lần, lúc trước rất nhiều thợ săn vào núi hơn phân nửa cũng là đi nam pha, bắc pha mới có đàn thú hoang, nhóm thợ săn một hai người, cũng không dám đi bắc pha, con mồi lớn ở nam pha cũng bị đánh sợ, nghe nói đều tụ tập ở bắc pha, bao nhiêu năm đều không xảy ra chuyện gì. Bất quá để ngừa vạn nhất vẫn nên cẩn thận một chút, lúc trước chúng ta vào núi đều là đi một đám người, trên người còn mang theo mồi lửa, đến lúc đó đốt lửa cũng có thể dọa chúng."

Đỗ Đại Lâm nghe vậy mới cười rộ lên, "Nương, ngài xem không có việc gì đâu, ta thấy Cẩm Hiên cũng thường vào núi, phụ nhân cũng vào núi, về sau ta cẩn thận một chút, không sao."

Nhưng Vương thị không đồng ý, nàng mất đi Kinh Trập, biết rõ tấm lòng người mẹ, vốn nhà Văn thẩm là cô nhi quả phụ, dựa vào Đại Lâm về sau chống đỡ môn hộ, nếu hắn có chuyện gì, Văn thẩm và Tiểu Hà làm sao sống. Vì thế Vương thị nói, "Đại Lâm, nghe ta một câu, ngươi không cần một mình vào núi, bằng không cũng không cần đến nhà chúng ta, ngươi nếu thật muốn giúp đỡ chúng ta, chờ cha Cốc Vũ xong việc về nhà, các ngươi cùng nhau đi vào, như vậy có thể chiếu ứng lẫn nhau ta mới yên tâm, nương ngươi cũng không cần lo lắng như vậy."

Văn thẩm lúc này lau lệ, cũng dặn dò vài câu, Hứa Tần thị, Hứa thị cũng là ý tứ này, Đỗ Đại Lâm không nói gì thêm.

Bất quá hắn cũng không ở không, lúc không có việc gì, ngoại trừ tiếp tục quét sân nấu nước làm đồ ăn hoặc việc nặng, thời gian còn lại hắn liền bắt đầu đem cây xẻ ra, biến thành tấm ván gỗ, cũng không biết là do làm trợ thủ của Lí Đắc Tuyền hay biết cách làm, làm ra cũng giống khuông giống dạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.