Sáng sớm hôm sau, Lí Đắc Tuyền đã thức dậy, nhưng không vội đi trấn trên, hắn đầu tiên đổ đầy lu nước trong nhà, ra ruộng nhổ cỏ, Hứa Tần thị gọi hắn lại, "Tuyền, sao hôm nay còn ra ruộng, còn phải đi trấn trên, ngươi còn sợ chăm sóc ruộng không tốt sao?"
Lí Đắc Tuyền ngốc ngốc chà xát tay, "Ta nghĩ bây giờ còn sớm, có lẽ lão bản còn chưa thức đâu, nên muốn làm chút chuyện, dù sao ở không cũng không quen, nếu thật sự làm ruộng, lại làm không xong chuyện trong vườn."
Hứa Tần thị cười một tiếng, "Thật sự làm không xong còn có ta chi?"
Lí Đắc Tuyền sắc mặt ửng đỏ, nói chuyện lắp ba lắp bắp, "Thế nào, thế nào có thể để ngài xuống ruộng chứ, nhà chúng ta... Cũng không tốt."
Hứa Tần thị vừa nghe biết hắn để bụng, hơn phân nửa là đám người kia đâm thọc xúi giục, phỏng chừng hắn bị người nhà nói vài câu khó nghe. Hứa Tần thị có chút bất đắc dĩ, nghĩ Cốc Vũ khéo mồm khéo miệng, cha lại quá thành thật, còn không bằng khuê nữ. Nghĩ lại, Hứa Tần thị lập tức hiểu, Lí Đắc Tuyền là trụ cột trong nhà, một đại nam nhân ở bên ngoài bị người nói như vậy tự nhiên mặt mũi không nhịn được, vì thế nàng hiểu rõ cười, "Như vậy tùy ngươi, chỉ là không cần quên chính sự."
Vừa nghe nói phải đi bàn chuyện làm ăn, vẫn do Hứa Tần thị giới thiệu, chính là tửu lâu lần trước, Cốc Vũ thoáng chốc mạnh mẽ, dù sao ở nhà nhàn rỗi cũng buồn, vẫn là đi ra ngoài dạo, nói không chừng còn có thể tìm được biện pháp kiếm tiền, chứ ngốc ở nhà, cho dù ông Trời thả tiền xuống mình cũng nhặt không đến.
Nghĩ như thế, nàng cao giọng đi theo Lí Đắc Tuyền nói: "Cha, mang Cốc Vũ đi.”
Lí Đắc Tuyền liếc Cốc Vũ một cái, tiểu khuê nữ này rất nhanh sẽ mười tuổi, vì bệnh qua, thoạt nhìn xương cốt còn là có chút yếu, bộ dạng tinh tế, thật làm khó nàng, đi theo mình đến nơi này chịu khổ, tuy là gầy, sắc mặt Cốc Vũ cũng tốt, hồng là hồng trắng là trắng, nhất là đôi mắt, ở tại Đào trang nàng mới nói nhiều, chủ ý cũng nhiều, Lí Đắc Tuyền có thế này mới yên tâm, còn có chút áy náy, nhớ ngày đó người lớn quyết định trở về, hai khuê nữ cũng không hỏi, một câu oán giận đều không có, hắn có chút xót xa, "Cốc Vũ, ngươi gầy như vậy, nên ăn nhiều một chút mới được, chờ cha buôn bán có tiền liền cho ngươi mua thứ tốt ăn."
Cốc Vũ vội lắc đầu, kiếp trước nàng cũng cả ngày ở trong phòng bệnh, nhưng người vẫn sáng sủa, chỉ là dáng người có chút mập giả tạo, hiện tại nàng không biết có bao nhiêu vừa lòng với bản thân yểu điệu dáng người nhỏ nhắn, nàng không cần ăn thành một cô béo, "Cha, cái gì không mập, có người uống nước cũng mập, ta a, ăn thịt cũng không béo."
Tiểu Mãn bước ra ngưỡng cửa, nghe thấy Cốc Vũ nói như vậy, "Được rồi, ngươi ăn không mập cũng là sự thật, Đại bá mẫu cũng không ăn cái gì, còn không phải..." Nói không tròn câu, Tiểu Mãn đại khái ý thức được cái gì, im miệng.
Cốc Vũ than thở một câu, "Hừ, nàng chính là ăn béo, mỗi ngày trộm trứng gà trong nhà."
Lí Đắc Tuyền nhìn Cốc Vũ bộ dáng trắng trẻo non mềm, "Cốc Vũ ngươi đừng đi, trời nắng gắt, phơi đến hôn mê sẽ không tốt lắm."
Cốc Vũ quyệt miệng không nói chuyện, biểu cảm không vừa lòng, ánh mắt nhanh như chớp chuyển hai vòng, "Ta không đi ngươi biết tửu lâu ở địa phương nào sao, lại nói ta ngốc ở nhà cũng không có chuyện gì làm, đi ra ngoài còn bớt đi cơm cho một người."
Hứa Tần thị vừa nghe Cốc Vũ nói như vậy buồn cười, "Ai u, ngươi nha đầu nho nhỏ này, coi như cơm bớt đi một phần, khó trách để ngươi quản gia, chỉ là cái bụng nhỏ của ngươi có thể chứa được bao nhiêu?"
Nói xong chọt Cốc Vũ, Cốc Vũ bị nhột vội né tránh qua một bên.
Lí Đắc Tuyền không lay chuyển được Cốc Vũ, cũng không ra ruộng, sợ nắng gắt phơi đến Cốc Vũ, còn không bằng bây giờ đi mát mẻ, việc không ít sau bớt chút thời gian làm.
Thái dương mới lên, tuy rằng sáng ngời nhưng không cảm nhận được độ ấm. Cha và con gái hai người đi dọc theo con đường đất.
Sắc trời còn sớm, đa số là hộ nông dân muốn lên trấn trên họp chợ, hoặc là người cần mua sắm, tất cả đều thừa dịp trời chưa xuống thấp đi, miễn cho trì hoãn sợ mất hết một ngày. Thường thì phụ nữ phải nấu nướng cho người trong nhà, giặt giũ, cho heo ăn, dọn dẹp nhà cửa xong mới có thể đến chợ, vì thế có đến phân nửa cửa hàng chưa mở cửa.
Cốc Vũ quen thuộc đưa Lí Đắc Tuyền đi tửu lâu của Hứa Thế Cùng, mới phát hiện trừ bỏ cửa phòng trang trí ở ngoài, đã bám không ít bụi đất, thoạt nhìn có chút hoang tàn, cửa ngay cả chiêu bài cũng không có, không khỏi có chút thở dài, "Người ta dù muốn đến tửu lâu cũng không biết nói như thế nào a, chẳng lẽ nói đi chỗ tửu lâu bẩn thỉu sao?"
Lí Đắc Tuyền tựa hồ không có nghe lời nói của Cốc Vũ, cửa hàng còn chưa mở quán, nhưng một tâm ván cửa đã lấy xuông, đủ cho người ra vào, chỉ là Lí Đắc Tuyền do dự nên vào hay không, lại có chút hối hận mình đến quá sớm, đứng ở cửa chần chờ.
Cốc Vũ đánh giá cửa hang, ván cửa xem ra không có màu sắc gì, chỉ cần một cây chặ ngang, cái này cũng chưa tính, chỉ có một cửa, ra vào có nhiều bất tiện, vạn nhất có khách uống say ra cửa bị sập té chẳng phải là còn ảnh hưởng sinh ý. Còn chưa vào cửa, Cốc Vũ đã soi mói.
Thấy Lí Đắc Tuyền đứng yên, Cốc Vũ cười nói: "Cha, sắc trời cũng không sớm, đều là người làm ăn buôn bán, không sẽ so đo, ngươi nếu cảm thấy áy náy, ta đến kêu cửa, ta là tiểu hài tử không có gì đáng ngại."
Nói xong Cốc Vũ liền một bên gõ cửa một bên cao giọng kêu lên, "Cậu, cậu ở đây sao?"
Không kêu đến hai tiếng bọn họ liền nghe tiếng bước chân dồn dập truyền đến, "Di, cửa đang mở, vào đi."
Cốc Vũ kéo tay Lí Đắc Tuyền đi vào, gặp người vừa rồi nói chuyện, dưới ánh sang lờ mờ bên trong cũng có thể nhìn thấy xiêm y dính vết máu, đang chau mày, xem dáng vẻ có lẽ là tiểu nhị, vì thế nói: "Vị ca ca này, chúng ta ở Đào trang đến tìm lão bản."
Tiểu nhị nhìn lôi thôi nhưng khôn khéo, "A, là Lí gia ở Đào trang?"
Lí Đắc Tuyền vội gật đầu, "Phiền toái tiểu ca mang chúng ta đi gặp lão bản."
Tiểu nhị lại lắc đầu, "Vậy là tốt rồi, không cần khách khí, lão bản ở trên lầu chờ các ngươi, tiểu cô nương này lần trước đã đến qua, ta còn muốn đi làm cá, giữa trưa Ninh gia tiểu thiếu gia muốn đến ăn, các ngươi tự mình đi thôi." Nói xong vội vã bỏ đi.
Thang gỗ lên lầu vang lên tiếng trầm đục theo mỗi bước chân, chõ tay vịn cũng nhờn nhớp, Cốc Vũ thầm nói tửu lâu này thật sự là không sạch sẽ, tiểu nhị vừa rồi trên người còn mùi tanh của máu cá, Cốc Vũ có chút ghê tởm.
Trên lầu rộng mở, nắng sớm chiếu vào sáng sủa không ít, ở giữa lầu là hai cái bàn tròn lớn, một người đang đứng phía trước cửa sổ, ngưng thần suy nghĩ.
Cốc Vũ cười hề hề kêu một tiếng, "Cậu, ta theo cha ta đến, là mỗ mỗ nói nơi này sinh ý náo nhiệt, phải làm thêm một ít bàn đâu."
Hứa Thế Cùng vội gọi bọn hắn ngồi xuống, nhìn ra được có chuẩn bị trước, trên bàn bày một ít điểm tâm, còn có một bình trà nóng, Cốc Vũ nhanh nhẹn khen trà, rót trà cho Hứa Thế Cùng, lại đưa cho Lí Đắc Tuyền, xong mới ngồi xuống.
Hứa Thế Cùng không khỏi nhìn nàng thêm một cái, tiếng cậu kia, hắn không biết đã trông chờ biết bao nhiêu năm, nghĩ ngày Hứa thị lâm bồn không xa lắm, có chút an ủi, hắn luôn nghĩ nếu tỷ tỷ có thể sinh cho Lí gia thêm con trai, về sau sẽ không sầu khổ như vậy, lúc này thấy Cốc Vũ biết chuyện như thế, trà châm vừa đúng, im lặng có quy củ, hoàn toàn không giống những đứa nhỏ nhà thân thích khác, vừa tới cửa hàng chỉ muốn buông bụng ăn, ăn xong đem điểm tâm nhét đầy gói mới chịu đi, hắn không khỏi cười cười, thầm nói mong có cháu ngoại trai, "Này "
"Cậu, ta gọi Cốc Vũ ——, ca ca ta kêu Kinh Trập, tỷ tỷ kêu Tiểu Mãn, còn có một đệ đệ chưa biết nói kêu Hạ Xuyên, chờ Nhị bá mẫu sinh hạ, sẽ kêu Tiểu Hàn hoặc là Đại Hàn."
Hứa Thế Cùng rốt cục nhịn không được, "Cốc Vũ, ngươi nhỏ như vậy sao cái gì cũng biết, nhìn yên tĩnh nhưng không khiếp sợ đâu, nếu không ngươi xuống dưới lầu đi chơi, ta với ngươi cha bàn công chuyện, ngươi ngồi không buồn sao?"
Cốc Vũ thấy bộ dáng của Hứa Thế Cùng khôn khéo giỏi giang lại hiền lành, chỉ là có chút béo mà thôi, bất quá không có vẻ gian trá ngược lại nhìn thân thiết hơn, nói: "Các ngươi nói chuyện các ngươi, coi ta như không ở đây."
Tuy nói như thế, nhưng khi nghe bọn hắn nói, Cốc Vũ có chút mệt rã rời, đơn giản đầu tiên là nói chuyện tào lao, tiếp nói đến tửu lâu, nào là tửu lâu ngay từ đầu gian nan, còn chưa nói đến muốn làm cái gì, Cốc Vũ nghe thấy nhàm chán, rời khỏi ghế, nhẹ nhàng đi lên lầu.
Lầu hai nhìn vậy nhưng rất lớn, ngoại trừ hai bàn lớn ở giữa, cái gì cũng không có, có vẻ trống trải, nàng nhìn không gian này, suy tính có thể để được bao nhiêu cái bàn, lại muốn làm phòng gì, dù sao trấn trên không thiếu khách tôn quý, không thích bị người quấy rầy. Tính toán như vậy, liền tính ra đại khái nên cần cái gì, nghĩ từng đố việc nhưng là đủ cho cha bận rộn một phen, không khỏi có chút vui mừng, nên không suy nghĩ thêm.
Vốn nàng muốn cùng Hứa Thế Cùng nói tửu lâu này có rất nhiều chỗ cần cải tiến, lại nghĩ mình là một đứa trẻ, cũng chưa thấy qua cái gì, không quen thuộc nhân sinh ở đây, cũng không biết đến niên đại lịch sử nơi này, nói không chừng nơi này người thích như vậy, chuyện kinh doanh không nên xen vào, miễn cho biến khéo thành vụng.
Trong lòng có tính toán, nàng không lại nghe người lớn nói gì, chỉ nhìn điểm tâm trên bàn, nuốt nước miếng, lại sợ bị Hứa Thế Cùng nhìn ra, lặng lẽ đi xuống lầu.
Phía dưới đã mở cửa, nhìn rộng thoáng không ít, đã có hai bàn khách, nói chuyện có chút lớn tiếng, còn đem chân gác lên trên ghế, Cốc Vũ thở dài, thầm nói nơi nào là tửu lâu, cứ như đại đương gia, trấn trên có môn quy như vậy, cũng thật sự khó được, thường ngày nhà mình ở bên ngoài ăn một chén bột gạo hoặc là một cái bánh đều phải cân nhắc, nào dám đi vào chỗ này.
Nghĩ đến ngày qua gian nan, Cốc Vũ không cam lòng, bước ra cửa muốn hít thở không khí, nào biết vừa dè dặt cẩn trọng bước ra ngưỡng cửa, trên vai đã bị quét một cái, có chút đau đớn còn mang theo tiếng gió, gò má cũng có chút nóng, Cốc Vũ sợ tới mức: "Ai nha ——" kêu to lên.