Trong phòng oi bức, ngày thường mọi người đem việc ra dưới gốc cây làm.
Một bên của cây là mái hiên, đối diện là một loạt cây đào, dưới gốc cây là một lồng gà bằng trúc, vây quanh đám gà Cốc Vũ nuôi, gà bây giờ đã đẻ trứng, chuyện đầu tiên Cốc Vũ làm mỗi buổi sáng là mang rổ trúc nhỏ đi chuồng gà nhặt trứng gà. Lồng gà dùng gậy trúc đan thành, giống như ngăn tủ, trước khi đêm xuống, Cốc Vũ lùa đám gà vào lồng, lồng gà để dưới mái hiên.
Vì phòng ngừa mùi hôi, cách hai ba ngày Hứa Tần Thị rắc mùn cưa, cách vài ngày thanh lý một lần, dùng phân gà làm phân bón trồng rau, một đàn gà như vậy, mỗi ngày có thể nhặt 17, 18 trứng, chuyện làm Cốc Vũ thích nhất chính là nhặt trứng gà, nhìn trứng gà mỗi mỗi ngày một nhiều, rất vui sướng. Đôi khi nàng thấy gà tại kia cào đất, biết là muốn đẻ trứng, sẽ lưu ý nhiều một chút, chờ gà bắt đầu "Khanh khách đát, khanh khách đát" kêu lên, nàng luôn cười một tiếng, "Nha, lại có trứng gà, thật sự là khoe khoang, chưa có trứng gà đã kêu người!"
Có trứng gà, trong nhà có trẻ nhỏ, có thai phụ, có người già, mỗi ngày có thể làm bánh, làm đường đỏ nấu trứng gà, dưới sự phân phó của Vương thị, Cốc Vũ tuy không vui, vẫn phải mang một rổ trứng gà cho Lí Hà Thị, chỉ là trở về không vui cả nửa ngày.
Có một lần, Cốc Vũ gặp Tiểu Hà ăn trứng gà, cười nói: "Tiểu Hà, ăn nhanh chút a, nguội sẽ không tốt lắm."
Tiểu Hà đem trứng gà trong tay để xuống, thật thận trọng nói: "Cốc Vũ, ta không ăn trứng gà, sau này ngươi cho ta mấy con gà con, ta tự mình nuôi, gà con trưởng thành sẽ đẻ trứng, ta trả lại ngươi một rổ lớn!"
Cốc Vũ thấy nàng như vậy, ánh mắt sáng lóng lanh, nghĩ đến lời Hứa Tần Thị nói mình cùng Tiểu Hà là cặp song sinh, buồn cười, đồng ý nói: "Được! Trứng kia ngươi ăn đi, sau này ta đưa ngươi 20, 30 cái trứng gà, lại đưa ngươi một con gà mái, đến lúc đó ngươi cũng nuôi một đám, nhà chúng ta cũng nuôi một đám, ta mỗi ngày ăn gà!"
Hứa Tần Thị thấy 2 bé gái đáng yêu như vậy, ngồi thương lượng chuyện nuôi gà, đặc biệt Cốc Vũ, thần sắc như tiểu đại nhân, nàng nhịn không được mỗi bên ôm một đứa, "Các ngươi, hai cô nương này, ngày sau tiểu tử nhà ai có phúc khí cưới được, còn tuổi nhỏ đã bắt đầu trù tính chuyện phát gia, lúc lấy chồng ta thật đúng luyến tiếc."
Cốc Vũ ngọt ngào cười, chui ra từ dưới cánh tay Hứa Tần Thị, "Ta không gả, ngày sau mỗi ngày giúp mỗ mỗ, chỉ sợ đến lúc đó mỗ mỗ chê ta phiền đâu."
Hứa Tần Thị càng mừng rỡ, "Ngươi, cái miệng nhỏ nhắn này, còn giúp mỗ mỗ, Tiểu Hà còn chững chạc một chút, ngươi nhìn ngươi, mới bao lớn, có thể đương gia làm chủ sao, đưa trứng gà đưa gà mái, ngươi cũng không hỏi ý cha mẹ ngươi cùng tỷ tỷ ngươi sao?"
Cốc Vũ nghe Hứa Tần Thị nói chuyện còn cười, biết nàng nói đùa, lăn một vòng trong lòng Vương thị, "Nương, vậy ngươi cho ta làm chủ được không?"
Vương thị thấy bộ dạng làm nũng của tiểu khuê nữ như chỗ không người, càng nghịch ngợm hoạt bát, nàng thích Cốc Vũ như vậy, chỉ cần nàng không bệnh không tai, lại phóng khoáng, cái gì nàng đều có thể theo nàng, lại nói giúp đỡ nhà Văn thẩm nàng cũng nguyện ý, bởi vì nàng hiểu rõ nhất, lúc hai bàn tay trắng hy vọng ai đó có thể giúp đỡ một phen, "Tốt, đương nhiên tốt lắm!"
Cốc Vũ lại hỏi qua Tiểu Mãn, sau đó đứng lên, chắp hai tay sau lưng, nghiêm túc khụ khụ hai tiếng, "Rỗ ràng, hết thảy đều rõ ràng, mỗ mỗ ghét bỏ ta đưa trứng gà cho Tiểu Hà, trong lòng nghĩ mình không có, vì thế nói ta không đương gia tốt, yên tâm đi, mỗ mỗ, đến lúc đó nhà chúng ta sở hữu gì đó, đều cho ngươi lấy đi, cái này..."
Cốc Vũ còn chưa nói xong, đã bị Hứa Tần Thị tát qua một cái đón trở về, rồi Hứa Tần Thị cười ha ha, "Ngươi này khéo miệng, ngươi này khéo miệng... Ha ha, dám nói mỗ mỗ quen mắt, chọc mỗ mỗ nóng nảy, ta đợi xem lúc ngươi xuất giá, ai đưa ngươi lên kiệu."
Cốc Vũ không thèm để ý lắc đầu, "Không có sủi cảo, ta còn điểm tâm đâu, không có người đỡ, đến lúc đó ta tự mình trèo lên đi, hừ!"
Câu nói này làm người chung quanh đều cười ha ha.
Vừa vặn các nàng ngồi dưới mái hiên, kế đó là hai cây đào, đi qua cây đào là đất trồng rau, đối diện dưới gốc cây là lồng gà, gió nhẹ thổi tới mát mẻ, cả nhà đều ở đó thêu hoa hoặc nạp hài, dù sao mọi người sẽ không nhàn rỗi, Cốc Vũ đem nôi của Hạ Xuyên để gần đó, hắn rất lợi hại, mọi người cười thành như vậy, hắn vẫn ngủ say, miệng còn động đậy.
Cốc Vũ thấy không có chuyện gì làm, đi nấu canh đậu xanh, lúc đi qua lồng lại nhặt được một cái trứng gà, tùy tay bỏ vào phòng.
Lúc đi ra, Cốc Vũ nhìn Vương thị nói: "Nương, mấy ngày trước Cẩm hiên ca đi trấn trên, lúc đó cậu còn nói với hắn qua hai ngày cha có thể trở về, sao giờ còn không có trở về, ta còn nghĩ cho hắn giết gà đâu."
Hứa Tần Thị nghe Cốc Vũ nói như vậy, cười nàng, "Ngươi ngóng trông cha ngươi trở về hay là ngóng trông ăn gà?"
Cốc Vũ le lưỡi, tiếp tục nói: "Bất quá nghe Cẩm Hiên ca nói, cậu làm là đại sinh ý, lần này còn dựng lều ở cửa tửu lâu cửa, mỗi ngày cho người ta mấy chục bát đậu hủ hoa. Có phải cha đi giúp hắn dựng lều?"
Hứa Tần Thị nghe nói Hứa Thế Cùng ở cửa tửu lâu đưa đậu hoa, giật mình, vội hỏi: "Cùng Nhi sinh ý như thế nào?"
Cốc Vũ nhớ Hứa Thế Cùng dặn dò không cần nói nhiều với Hứa Tần Thị, Cốc Vũ nhất thời hối hận mình lanh mồm lanh miệng, nhưng nghĩ lại, mình về đã nhiều ngày, sinh ý bên kia hơn phân nửa đã khôi phục lại, nhưng nàng cũng không tiện nói, "Mỗ mỗ, chuyện sinh ý ta đâu biết đâu. Nhưng ta thấy không kém, cậu làm như vậy vừa kiếm bạc lại kiếm thanh danh, ngươi nghĩ lại, chúng ta đi trấn trên khát nước có thể uống một chén đậu hoa không cần tiền, thật tốt a, về sau muốn đi tửu lâu, khẳng định là muốn đến tửu lâu của cậu a, tuy ta không biết chuyện sinh ý, nhưng ta nghĩ nhất định không lầm, bằng không cậu nơi nào có tiền vốn làm loại việc thiện này có phải không?"
Hứa Tần Thị gật đầu, "Cùng Nhi làm như vậy ta cũng cảm thấy tốt."
Nói xong nàng buông hài trong tay xuống, cân nhắc một hồi, "Ta đến cũng một khoảng thời gian, buổi trưa nay ta phải đi trấn trên, thuận đường nhìn xem Cùng Nhi bên kia, lâu như vậy không ghé qua, tuy sinh ý không có vấn đề, ta cũng muốn tự mình thấy qua mới an tâm."
Nàng nói như vậy là đã hạ quyết tâm, mọi người cũng không tiện nói gì.
Vương thị ngồi không yên, một khoảng thời gian như vậy Hứa Tần Thị không biết đã giúp trong nhà bao nhiêu việc, nàng lấy trứng gà trong nhà bỏ vào một cái rổ lớn, sau đo đi bắt lấy mấy con gà, phân phó Cốc Vũ lấy dây thừng trói lại.
Hứa Tần Thị vội vàng khoát tay, nói cái gì đều không cần, cuối cùng thật sự không cản được, mới nói: "Nếu không cứ như vậy đi, rổ trứng gà là gà mình đẻ, ta đem đi cho bọn hắn nếm thử, gà ngàn vạn đừng đưa đi, dù sao còn muốn giữ lại đẻ trứng, giết gà đẻ trứng ăn, ngày không qua như vậy a!"
Đã nói thế, cả nhà không có cách nào, đành phải từ bỏ. Hứa Tần Thị là người sảng khoái, đi chải đầu thay quần áo thường, lại dặn dò mọi người vài câu, rồi bước đi.
Vừa đi liền đi đến trời tối mịt mới trở về.
Cốc Vũ thấy Hứa Tần Thị trở về, bưng cho nàng một chén canh đậu xanh.
Hứa Tần Thị tiếp nhận chén đặt trên bàn, thở hổn hển, vẻ mặt sốt ruột, miệng trương trương, nửa ngày không nói ra lời.
Cốc Vũ còn tưởng nàng khát nước, lại sợ trời tối đi gấp chút, vỗ lưng cho nàng thuận khí, "Mỗ mỗ ngươi không cần cấp, nghỉ rồi nói."
Nàng kêu Hứa Tần Thị không nên gấp gáp, kỳ thực trong lòng bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ sinh ý tửu lâu cậu không tốt sao, hay là đưa đậu hủ hoa xảy ra chuyện, bằng không Hứa Tần Thị sao nóng vội như vậy, nhưng nàng phủ định ý nghĩ của mình, lắc đầu, nếu bên kia có sự tình, Hứa Tần Thị cũng không gấp trở về trễ như vậy.
Chờ Hứa Tần Thị thở xong, nhìn Cốc Vũ sửng sốt một hồi, nói, "Cốc Vũ, đi gọi Đại bá, Nhị bá cùng Tứ thúc ngươi!"
Cốc Vũ cả kinh, lập tức liền theo sự phân phó của Hứa Tần Thị, nhưng đi tới cửa lại quay trở về, "Mỗ mỗ, có phải có chuyện gì, ngươi nói một chút chúng ta thương lượng nên làm gì, nếu kêu bọn họ đến, đến lúc đó qua miệng của đại bá mẫu ta, sợ là không tốt, hay là ta chỉ cần kêu Nhị bá đi qua đón Nhị bá mẫu, chờ Nhị bá tới thương lượng một chút."
Hứa Tần Thị suy tư, tựa hồ cũng có đạo lý, đồng ý.
Cốc Vũ ra cửa, Hứa Tần Thị cùng Vương thị, Hứa thị, Văn thẩm nói: "Nương Cốc Vũ, ngươi không cần nóng vội, chờ ta chậm rãi nói. Cha Cốc Vũ đi nhà chủ bên kia làm, đã xảy ra chuyện."
Vương thị lắc đầu, "Mỗ mỗ nàng, Tuyền là người có tay nghề, sao lại có chuyện gì, hắn lại là người thành thật ."
Hứa Tần Thị ảm đạm nói: "Mới đầu ta cũng không tin, buổi chiều lúc đến tửu lâu, tửu lâu Cùng Nhi đóng cửa, ta phát hoảng còn tưởng chuyện gì mà không buôn bán, lúc đi vào mới hiểu được, vợ Cùng ca ở nhà, nói là Tuyền làm việc cho chủ gia kia, tâm hắc đâu, cũng không biết như thế nào không trả tiền công, Tuyền đi tửu lâu ngồi một chút, sau đó lại vỗ cái bàn đi ngược về nhà kia, Cùng Nhi lúc đó không ở nhà, nghe nói liền đóng cửa hàng, chính mình chạy tới cũng không trở về, ta không biết xảy ra chuyện gì, nghĩ ngồi chờ cũng không phải chuyện hay, nên trở về thương lượng."
Vương thị vừa nghe nói Cùng Nhi đóng cửa hàng cũng chạy tới, còn nói Lí Đắc Tuyền nửa ngày không có trở về, nghĩ không biết xảy ra chuyện gì, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.