Mấy người phụ nữ và đứa nhỏ ở nhà ăn cơm, mỗi người đều có tâm tư nên không nói gì, ăn cơm xong, Trần thị đi đưa cơm cho các nam nhân, Lí Hà thị thu thập rửa chén, Trương thị sợ bị sai khiến đi ra ngoài để Ngọc Nga chiếm lợi, lấy cớ Lập Thu không có quần mới, ra vẻ cần vá quần, "Này Lập Thu thật sự cũng không có ngày lành, quần cũng không biết mặc bao nhiêu năm, cũng không có thay, nếu không vá không mặc được."
Có Trương thị ở đây, Ngọc Nga tất nhiên không mang cái gì đi được, vẫn là Lí Hà thị vụng trộm kêu nàng đi đầu giường tìm, cầm đi mấy chục văn tiền, nàng biết không thể lấy thêm, liền chuẩn bị về nhà nấu cơm. Trương thị thấy nàng đùng đùng bỏ đi, xem ra cũng không trộm được thứ gì, thở phào nhẹ nhõm.
Ngọc Nga mới vừa đi, Nguyệt Nga đến nhà. Tỷ muội hai người một vừa đi một lại tới.
Nguyệt Nga nghe lời đồn đãi trong thôn, đến xem, không quên mang theo lễ, dù sao hội dâng hương cũng mở, từng nhà ở Liễu Bá Tử chia được không ít thứ tốt.
Trương thị không có ý kiến gì với Nguyệt Nga, ngoại trừ cảm thấy Liễu Bá Tử thanh danh không tốt cũng không có gì, lại nói trong nhà ăn không ít đồ bên kia mang sang, cho nên lúc có người trong thôn nghị luận còn bênh vực Liễu Bá Tử mấy câu, thấy Nguyệt Nga đến vội thay một bộ mặt tươi cười, "Đại cô cũng tới rồi, thật là khéo, Nhị cô cũng vừa đi, ngươi nếu đến sớm một chút, còn có thể ăn một bữa cơm, nếu không ta đi làm cho ngươi?"
Nguyệt Nga miệng nói đã ăn rồi nên chối từ, kéo Lí Hà thị vào phòng, Trương thị biết Nguyệt Nga có của cải, sẽ không cần đồ trong nhà, nên khong canh chừng, đi làm việc.
Cùng Lí Hà thị nói chuyện một lúc, Nguyệt Nga vào phòng Linh Nga tâm sự, cũng không biết nói gì, trong phòng truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào.
Mà nhà Cốc Vũ bên kia lúc này vì việc hôn nhân của Linh Nga, trên mặt mỗi người phủ mây đen mù sương, nếu không có Hạ Xuyên khóc náo, hơn nữa bất chợt có một số người đến nhà mua thùng chậu, còn có một đám khuê nữ đến mua mẫu thêu, náo nhiệt hẳn lên, nếu không sợ là cũng có chút quạnh quẽ. Lúc Cốc Vũ cầm tiền cũng không cao hứng như ngày xưa, hướng cái bình ném vào, trong lòng như cũ suy nghĩ chuyện của tiểu cô cô.
Mãi đến khi Lí Đắc Tuyền trở về, cả nhà mới có nụ cười.
Lí Đắc Tuyền đi làm đã được một khoảng thời gian, lần này trở về tưởng là đã xong việc rồi, hắn mang thịt về, rất có khí thế kêu Tiểu Mãn cất đi, bế Hạ Xuyên, lại đưa cá tươi cho Hứa thị, môi khẽ run, lại bảo Hứa thị tặng một ít thịt qua sân bên kia, không cần nói mình mua. Hứa thị nhân cơ hội kêu hắn tự đi qua, cởi bỏ nút kết kia, hắn không chịu, cả nhà cũng không có cách nào, thấy Lí Đắc Tuyền cả người vui vẻ khó gặp, tự đáy lòng có chút cao hứng.
Nam nhân của mình trở về nhà, Vương thị dĩ nhiên là vui sướng, trong lòng vui vẻ nhưng lời nói lại nhẹ nhàng, "Sao lại trở về, còn đi nữa không?"
Lí Đắc Tuyền vừa phân phó Tiểu Mãn đi kho hàng mua rượu, thuận tiện kêu Trần Vĩnh Ngọc lại, vừa châm thuốc lá rời, rồi chậm rãi nói, "Vốn là còn bận rộn, thiếu gia muốn làm một chiếc xe ngựa nhỏ cho mình chơi, ta suy nghĩ ngựa có nhỏ và cũng có lúc lớn lên, liền ra chủ ý nói làm một chiếc xe dê, dê đi chậm, để trẻ con chơi là tốt nhất, lại thoải mái, xe dê giống xe ngựa hơn một nửan phần."
Mọi người phụ họa tay nghề Lí Đắc Tuyền, ào ào nói chủ ý này tốt.
Lí Đắc Tuyền nói tiếp: "Ta vừa làm xong, còn chưa có làm cây roi đánh xe, đang suy nghĩ làm sao cho tốt, kết quả là không biết bọn họ đi nơi nào tìm đến một người, tay nghề đan tre rất cao, muốn dùng hàng tre trúc, nói là thông khí lại mát mẻ, do đó, chủ nhà vẫn cho ta một lượng bạc, ta băn khoăn liền hỏi người giúp việc, người đan đồ tre kêu Triệu Đại ca, cũng là người phúc hậu, chúng ta chơi thân, nếu không vì trong nhà hắn có việc gấp ta muốn mới hắn đến chơi, đã giao hẹn nếu ta có công việc đan đồ tre, hoặc là hắn có việc mộc, chúng ta đều có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Cốc Vũ mới hiểu được vì sao Lí Đắc Tuyền cao hứng như thế, vừa tới không cần hoàn thành xe dê có thể về nhà sớm, thứ hai là dùng tay nghề của mình kiếm được một lượng bạc có cảm giác thành tựu, ba là còn gặp gỡ một bằng hữu, cộng lại làm sao có thể không vui đây. Vì thế nói: "Cha, vài ngày nay ta cũng bán ra vài cái chậu, thùng đều bán xong rồi, chờ ngươi rảnh lại làm vài cái. Còn có mẫu thêu của ca, bức tranh thêu của tỷ tỷ và nương đều bán thật nhiều tiền, trong nhà chỉ có ta không kiếm tiền!" Cốc Vũ ngốc ngốc nói xong này vài câu, lại như nghĩ tới cái gì, "Hạ Xuyên cũng không thể kiếm tiền!"
Hứa Tần thị kéo Cốc Vũ qua, như gặp đồ hiếm lạ, "Nha đầu ngươi còn nói mình không kiếm tiền, trong nhà không phải do ngươi thu xếp sinh ý, ta cảm thấy ngươi ngốc ở trong này thực thật là bôi nhọ.”
Hứa thị thấy một nhà lão tam cao hứng càng vui vẻ, đùa nói: "Cốc Vũ ngươi mau đi kêu Tiểu Mãn nấu cơm nhiều một chút, cha ngươi không chống đỡ nổi đâu."
Vương thị nhớ tới hai ngày trước cùng Linh Nga nói chuyện, mặt đỏ lên, lấy tay chọt nàng, "Tẩu tử chuyên gài bẫy ghẹo người, không nên lấy ta làm trò cười!"
Cốc Vũ nhớ lúc Lí Đắc Tuyền còn chưa thành thân, ở cửa hàng thêu liều mạng ăn hết cơm nương nấu, bật cười ha ha.
Lí Đắc Tuyền không biết tâm tư mấy người này, ngốc ngốc ngây ngô cười, "Muốn ăn nhiều một chút, trong lòng thoải mái."
Nghe xong, Hứa thị cùng Vương thị còn có Cốc Vũ đều cười ha hả, hắn cũng ngây ngốc cười theo.
Cả nhà Trần Vĩnh Ngọc tới, Giang thị còn bưng một nồi bánh trôi, "Thật sự là không mời cũng đến, Giang Sinh đứa nhỏ này vừa nghe Tiểu Mãn đi qua kêu, nóng lòng đi qua, ta cũng lười nấu cơm, phải đi qua quấy rầy."
Nhà lại náo nhiệt một phen.
Đàn ông ở bên kia uống rượu dùng bữa, Trần Vĩnh Ngọc còn nói Lí Đắc Tuyền thừa dịp trong tay có chút bạc có thể tính chuyện xây phòng ở. Ở đây một nhà già trẻ lớn bé không có đủ chỗ đặt chân, Kinh Trập cũng lớn, phải có phòng riêng.
Lí Đắc Tuyền vừa buôn bán lời một lượng bạc, hào khí tăng nhiều, "Phải làm nhiều hơn nữa, đến lúc đó làm một căn nhà đất lợp tranh, chờ có tiền nữa thì lợp ngói, là tốt nhất."
Nữ nhân bên kia bàn nghe được, Hứa thị vuốt bụng của mình nói: "Là nhờ Cốc Vũ. Hay là chờ sau này hai nhà chúng ta ở kề bên được không?"
Hứa Tần thị dĩ nhiên là vui, vội hứa hẹn nói Hứa thị nếu ra riêng xây phòng, nàng cho một lượng bạc! Cả nhà lại nói nàng lớn tuổi có phúc khí, hưởng chưa hết phúc con, phúc cháu đã đợi phía sau. Trần Giang Sinh không chịu ăn cơm, đi quấy rầy Cốc Vũ, hỏi: "Cái gì kêu là phúc con cháu?"
Hứa Tần thị cười ha ha, "Chính là ngươi cưới nàng dâu sinh con, nương ngươi có thể hưởng phúc!”
Trần Giang Sinh tin thật, đôi mắt nhỏ cười híp thành một đường chỉ, liếc Cốc Vũ một cái, thẹn thùng nói, "Mỗ mỗ, người ta còn nhỏ đâu", chọc người lớn cười vang.
Ăn cơm, nhàn thoại xong cả nhả tản đi, Lí Đắc Tuyền cùng Vương thị ngồi ở trên giường, Hứa Tần thị ôm Hạ Xuyên qua phòng Tiểu Mãn bọn họ, Lí Đắc Tuyền bưng một chậu nước cho Vương thị rửa chân, hai người tựa hồ trở về thời gian vừa thành thân. Lí Đắc Tuyền lấy ra một lượng bạc đưa cho Vương thị, "Đồng nhi, đây là tiền vừa kiếm được, ngươi yên tâm, chúng ta về sau càng ngày càng tốt hơn." Chân Vương thị bị Lí Đắc Tuyền nắm giữ, có chút ngứa, cầm bạc có chút cảm động, "Thật sự là làm khó ngươi, nghèo khó gì chúng ta đều có thể qua, chỉ cần cả nhà tốt là được."
Rửa sạch chân, thổi tắt ngọn đèn, chỉ còn tiếng ôn tồn nỉ non.
An Cẩm Hiên cùng Kinh Trập ở trong phòng.
Kinh Trập đầu tiên phát hiện An Cẩm Hiên không thích hợp, "Cẩm Hiên ngươi gần nhất như thế nào? Ta thấy ngươi tâm sự rất nặng, cần biết không thể để tâm tư đè nặng, đại trượng phu co được dãn được mới được."
An Cẩm Hiên có chút bất đắc dĩ, "Kinh Trập, ngươi nói mệnh số một người định ra sao, mệnh lý gì đó, trước kia ta không tin, cha ta lúc đó cũng không tin, chính là gần đây ngươi cho ta coi bản Lã Thị Xuân Thu, trong đó có câu, là nguyệt cũng, ngày dài tới, âm dương tranh, sinh tử phân, quân tử trai giới, chỗ tất giấu thân, dục tĩnh vô táo... Ta cảm thấy thật sự chạm vào lòng ta, ngươi biết không, thật là âm dương tranh, sinh tử phân..." Nói xong một An Cẩm Hiên thường ngày lạnh lùng vô tình không thấy nữa, chỉ còn chút nghẹn ngào.
Kinh Trập tựa hồ đoán được điều gì, lại không đành lòng nói, mình cũng vậy thôi, cái tên Kinh Trập còn tại dương gian, coi như là phúc của hắn, gặp gỡ người nhà tốt như vậy, hắn đã sớm hạ quyết tâm, cố nỗ lực về sau báo đáp bọn họ, An Cẩm Hiên khổ, nhưng có thể nói ra, còn hắn ngay cả nhắc tới cũng không nhắc được, nghĩ đến đây lại thầm hâm mộ hắn, vì thế nói: "Cẩm Hiên, cũng không thể nói như vậy, tin sách, cũng không thể tin hoàn toàn, cần biết sách cũng do người viết, người dĩ nhiên có chút sai lệch, ngươi xem kia viết như vậy, nói là ác nguyệt ác ngày, cái gì âm dương tranh sinh tử phân, chúng ta đều không thể tin mệnh, ngày xưa Mạnh Thường Quân chẳng phải sinh ác nguyệt sao, ngươi xem hắn thế nào, chúng ta vì sao muốn hạ thấp mình đây?"
An Cẩm Hiên như tỉnh ngộ, lại nói, "Nêu không là mệnh sao mình muốn làm việc lại bất lực?"
Đồng bệnh tương liên, Kinh Trập hít một hơi, nói với An Cẩm Hiên cũng là nói với chính mình, "Vậy ngươi có nghĩ đến tên của ta?"
"Tên của ngươi, Kinh Trập?"
Kinh Trập cười cười, "Đúng vậy, tên của ta."
An Cẩm Hiên hiểu rõ cười, "Ngươi là nói chập? Đợi thời cơ chín mùi?"
Hai người đồng thời nở nụ cười. An Cẩm Hiên được Kinh Trập khơi thông, rất thoải mái, "Kinh Trập, cha ngươi nói muốn xây phòng ở đâu, đến lúc đó chúng ta muốn nói chuyện lại không có phương tiện."
"Tự nhiên cũng như hiện tại, chúng ta cách xa như vậy còn có thể gặp nhau, trải qua nhiều chuyện, ta thực coi ngươi như huynh đệ trong nhà."
An Cẩm Hiên thầm nghĩ Kinh Trập đại khái nói giống hắn từ trong thành trở về, cũng không hỏi nhiều, mau chóng chìm vào giấc ngủ. Mà Kinh Trập, đôi mắt trong bóng đêm khẽ chớp, suy nghĩ bay rất xa...