Điền Viên Cốc Hương

Chương 157: Chương 157: Q2 - Chương 22: Mứt đào ăn ngon không dễ làm




Cốc Vũ cắn môi, không nhúc nhích nhìn chằm chằm nhà bếp, vẻ mặt khẩn trương hơn cả lúc nấu thuốc, bởi vì nàng không nắm chắc.

Ngược lại Hứa Tần Thị và Tiểu Hà xem náo nhiệt nói cười, nghe nói Cốc Vũ muốn đem trái cây nấu thành mứt, các nàng đều tò mò, làm thế nào các nàng chưa nghe nói qua, lại nghe An Cẩm Hiên nói về sau nếu chế thành mứt đào, mùa đông có thể ăn, cũng rất tươi, bên cạnh ra ý kiến.

Cốc Vũ cho tới bây giờ chưa làm qua chuyện như vậy, nàng tưởng tượng, đơn giản đem đào gọt vỏ bỏ hột, bỏ vào nồi mặt nấu, xem không sai biệt lắm cho một ít đường mạch nha vào trộn đều.

Kết quả, hồi 1 nấu thành cháo, lần thứ hai quên bỏ đường, kết quả thật vất vả lần thứ ba, mất hết sức nấu thành bột, ăn cũng không khá hơn.

Hứa Tần Thị thấy việc không đáng lo, cười hề hề nói: "Cốc Vũ, ngươi không cần lo lắng, ta ăn thấy không ngon, có người muốn mua sao? Nói không chừng không lấy lại nổi tiền mua đường."

Tiểu Hà cũng nói như vậy, nhưng nàng còn ôm hy vọng, "Hay là thử nhiều lần xem, ta cảm thấy nấu như vậy không thích hợp. Mỗ mỗ lúc trước làm hoa hồng gì đó chú ý như vậy, hay là nấu giống như vậy đi."

Một câu nhắc nhở người trong mộng, Cốc Vũ đột nhiên vỗ đầu, trong lòng biết sợ là không thể thực hiện được, ném củi qua một bên, ngồi dưới đất nghĩ. Hứa Tần Thị và Tiểu Hà thấy bộ dáng của nàng, lặng lẽ về nhà chính kêu Vương Thị bọn họ không cần đi vào phiền nàng.

An Cẩm Hiên ngồi trên đất, cũng ngạc nhiên, "Ta trước kia đã ăn qua mấy thứ này, tuy ta cũng cảm thấy ăn không ngon lắm, nhưng là, so với lúc này ..."

Cốc Vũ nhìn nồi và bếp đơn sơ, nghĩ không nói đến hiện tại làm không thể ăn, dù làm được ngon, đến lúc đó lôi bát tô làm lúc thức dậy cũng khó khăn, cần điều chế phân lượng, đến lúc đó còn phải đặc, nàng thở dài một hơi, nói tiếp: "Không biết có phải không cắt miếng quá lớn. Ta thử băm coi sao."

An Cẩm Hiên nhìn Cốc Vũ tuy nhụt chí, nhưng không buông tay, hắn không có lý do gì không tiếp tục, dù cuối cùng ăn không vô, hắn cũng nhất định muốn theo Cốc Vũ, vì thế hắn dọn dẹp này nọ xong, "Ngươi cọt vỏ, băm nhỏ cứ giao cho ta."

Hai người liền vội đến lúc lên đèn, người bên ngoài thúc giục ăn cơm cũng mặc kệ, chủ yếu là phải có người canh lửa. Vốn là cả nhà đồng loạt ăn cơm, đặc biệt tại đây hộ nông dân, cơm chiều tương đối long trọng một chút, cũng may Lí Đắc Tuyền bọn họ cũng không cố chấp, lại nói bọn họ cũng không phải vì chơi đùa mà làm chậm trễ, cũng kệ bọn họ, Tiểu Mãn đem đồ ăn đến hậu viện, cho bọn họ vừa ăn cơm vừa canh lửa.

Trải qua nhiều lần thí nghiệm, làm ra không thể ăn, không khó ăn, hoặc có thể vào miệng nhưng mùi vị không giống, Cốc Vũ vẫn lắc đầu, cảm thấy biện pháp của mình có vấn đề, ăn không ngon phải đổi biện pháp khác mới được.

Nhiều lần thí nghiệm, còn không biết khống chế hỏa hậu thế nào, dựa theo lý giải của Cốc Vũ, mứt đào là làm hơi nước bốc hơi, thừa lại cái và đường mạch nha là được. Nhưng nghĩ dễ dàng làm thì khó.

Tiểu Mãn đưa tới đồ ăn coi như phong phú, bánh hấp Cốc Vũ thích ăn, rau xanh cũng từng ngụm ăn.

An Cẩm Hiên ăn rồi nhìn vào rổ hoa bên cạnh, là Tiểu Hà vừa mới để lại, có chút hơi bè ra, hắn đột nhiên không đầu không đuôi hỏi Cốc Vũ một câu, "Cốc Vũ, ngươi nói hoa này màu gì?"

Cốc Vũ trong óc toàn bộ đều là quả đào, bị hắn hổi như vậy xem thường vung tay qua, "Vô nghĩa, không là màu trắng sao!"

An Cẩm Hiên ha ha cười, ngón tay dùng sức sờ, màu hoa trắng biến thành trong suốt , đặt bên cạnh ngọn đèn cho Cốc Vũ xem, "Ngươi cho là màu trắng có đôi khi cũng không phải, chỗ này có bọt khí, ép xuống biến thành trong suốt."

Cốc Vũ đang ăn cơm, xem lửa có chút không yên lòng, "Màu trắng thế nào, trong suốt thế nào, lúc này mấu chốt không phải là đem hơi nước quả đào..." Chưa dứt câu Cốc Vũ đột nhiên đứng lên, bát cơm trong tay suýt quăng ra ngoài.

An Cẩm Hiên ở một bên thấy hết hồn, "Được rồi, được rồi, thế nào cũng phải ăn cơm trước, ta muốn đi hỏi cậu, trong tửu lâu hắn nhất định có người ngoài đến, hàng năm hắn cũng đi đây đó, kiến thức so với chúng ta nhiều, do chưởng quầy chiếu cố lo trên dưới, còn nói cậu không có công phu gì, ta sẽ trở lại. Bất quá ta nhớ tới, lần trước ta đi bên sư phụ ngươi, hắn chưng cái gì vậy..."

Cốc Vũ nghĩ một hồi, rồi cười ha ha, "Cẩm Hiên ca, chúng ta đi sai đường, chỉ nghĩ đến liều mạng nấu, nhưng ngươi cũng biết, hơi nước còn không bốc hơi hết, vừa canh lửa còn phải quấy không ngừng, người mệt chết không nói, không nghĩ qua là còn bị dính nồi, ta có biện pháp!"

Thấy Cốc Vũ liên tục đắc ý kiêu ngạo, An Cẩm Hiên hỏi dồn dập, "Nghĩ tới cách gì?"

Cốc Vũ khụ khụ hai tiếng, cơm cũng không ăn, tay dính đào, dưới ngọn đèn ban đêm nhìn ra màu đen. Cốc Vũ hay dùng tay đen tuyền gọt đào, "Ngươi xem, ở đây nhất định có rất nhiều hơi nước, chúng ta muốn bài trừ rất phiền toái, không bằng nấu chín quả đào trước, sau đó lọc bớt nước đi, thừa lại xác đào chín không nhừ lắm, hơn nữa nhất định ngọt hơn, rồi bỏ trong nồi nấu, không ngừng quấy, không chừng có thể chế thành mứt đào ngon nhất! Vừa mau lại tiết kiệm sức!"

An Cẩm Hiên một chữ cũng không sót, tiếp lại hỏi một vấn đề, "Lúc nấu chín quả đào cũng không dùng nước?"

Cốc Vũ vẫn còn hưng phấn, đi qua vỗ vai An Cẩm Hiên, "Ngươi a ngươi, thông minh một đời hồ đồ nhất thời, ai nói nhất định phải dùng nước mới nấu chín? Ta hôm nay lúc nấu thuốc nghĩ tới, may mắn tỷ tỷ tối hôm nay làm bánh hấp cho ta ăn ta mới suy nghĩ thêm."

Cốc Vũ nói mở đầu lại không kết luận , An Cẩm Hiên nghe xong một đầu mờ mịt, quanh co nói: "Nhưng có quan hệ gì với thuốc và bánh hấp?"

"Chưng!"

Một chữ như vậy đã nói rõ vấn đề. An Cẩm Hiên đi phía trước sân ôm đến một chồng bát, Cốc Vũ nhanh nhẹn gọt vỏ bỏ hột, bởi vậy một quả đào cắt thành mấy miếng, bỏ vào trong chén, rồi đầy một bát lại đổ vào tô lớn, chỉ cần đặt tô vào trong chưng, chuyện coi lửa cũng yên tâm hơn, không cần lo lắng.

Kêu An Cẩm Hiên xem lửa, bên đây Cốc Vũ lại rửa sạch sẽ cái nồi nhỏ, chờ đào chín đổ sang nấu.

Quả đào chưng chín thịt quả bắt đầu mềm, Cốc Vũ rõ ràng không châm nước, lúc nấu sẽ chảy ra ít nước, lại nói nếu không có nước, đường sẽ không biến đổi.

Bên này nấu, mùi không giống với lúc trước, Cốc Vũ kích động, muỗng trong tay không ngừng khuấy, vừa trộn vừa kêu, "Lửa nhỏ, lửa nhỏ, xuýt chút dính nồi ... Lửa lớn lửa lớn, nhanh chút, bằng không khi nào thì nấu xong."

Hai người ở phía sau viện bận rộn ồn ào, người phía trước nghe buồn cười, nhưng mọi người không có ý kiến gì, nên không đi quấy rầy bọn họ.

Cốc Vũ bọn họ không để ý người phía trước, trong mắt chỉ có mứt hoa quả, ánh sáng ngọn đèn mỏng manh, Cốc Vũ quấy đào trong nồi, bóng đen hắt lên vách tường, An Cẩm Hiên ngồi trên đất nhóm lửa, nhìn bóng đen không ngừng nhích tới nhích lui, còn có thanh âm Cốc Vũ lớn tiếng nói chuyện, nhất thời cảm thấy bóng dáng rất sinh động khoa trương. Cười không ngừng.

Cốc Vũ đổ mồ hôi, nàng cũng không biết nóng, lúc này không thể dựa vào kinh nghiệm, chỉ dựa vào trực giác, đào trong nồi gì đó đã dính cái muỗng, An Cẩm Hiên mang tới một chén nước, đặt ở thành bếp, dùng chiếc đũa nhúng vào nồi mứt rồi nhỏ vào chén nước, nhìn nhìn, còn chưa kịp nói chuyện, Cốc Vũ đã lớn tiếng kêu lên: "Nha, không thể dính nước, đến lúc đó dễ bị mốc meo, sao để lâu được a!"

An Cẩm Hiên cười một tiếng, "Ta muốn nói, mứt hoa quả được rồi, ngươi xem này nó không tan trong nước, còn chìm xuống, hẳn là là tốt lắm, bằng không sẽ bị cứng rồi khô cứng. Ngươi gấp cái gì, lúc này ở đâu mà để lâu chứ."

Lúc này Cốc Vũ mới hồi phục tinh thần lại, trong lòng nghĩ một bước lên trời, muốn đặc, muốn không để dính nước lạnh này nọ, đâu có nghĩ tối đây là nồi đầu tiên, nghe An Cẩm Hiên nói như vậy, nàng ngượng ngùng cười, dùng chiếc đũa chấm một chút, đưa lên miệng thử một hồi, rồi mừng rỡ.

Cốc Vũ và An Cẩm Hiên nâng chén lớn, từ cửa sau trở lại nhà chính.

Hứa Tần Thị nhìn bọn họ cười, "Các ngươi đốt than về sao, xem kia một thân đen thui, hun đầy khói, làm chi mà chịu tội này..."

Không cần nhìn Cốc Vũ cũng biết hai người lúc này không thể gặp người, nhốt bên trong nhà bếp lâu như vậy, với thời tiết này còn nhóm lửa, hơn nữa nước quả đào dính vào xiêm y tiện tay phủi, lúc nhóm lửa đầy tro bụi, còn có một thân mồ hôi, nhưng nàng cũng không quản, cười hì hì cầm chén quơ trước mặt mọi người một hồi, rồi mới để chén trên bàn, rất có cảm giác thành tựu nói, "Muốn ăn mứt đào tự mình đi lấy đũa!"

"Sao, thật sự làm được? Ngửi thơm nhưng không biết ăn được hay không?"

Cốc Vũ đã thử qua, rất tự tin đứng ở một bên mỉm cười không nói.

Tiểu Hà phách phách chạy vào nhà bếp lấy đũa đưa cho mọi người, tiếp lại chạy một hồi, đi lấy chén, Tiểu Mãn được phân phó đi lấy nước, mứt đào pha với nước. Mọi người vừa khen ngợi vừa nghĩ biện pháp, Hứa Tần Thị còn nói pha nước xong đổ vào bình ướp trong nước giếng, ngày mai giữa trưa ăn bảo đảm mọi người thích.

Quay đầu lại mới giựt mình thấy một chút mứt đào vừa rồi đâu đủ cho mọi người ăn, một chút cũng không thừa lại, Hạ Xuyên ôm bát mứt đào ở một bên liếm quên trời đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.