Tiếng bước chân tất tất tốt tốt, đòn gánh trên vai run rẩy, quả đào bên trong thúng hồng hồng rực rỡ. Đại Lâm chọn hái quả đào tốt nhất đi về nhà.
Tiểu Mãn cầm theo hộp đựng thức ăn đi theo sau.
Đột nhiên phía sau truyền đến một trận cười, "Ai u ai u, người ta ra ra vào vào có đôi..."
Tiểu Mãn phiền não, quay đầu vừa thấy, dưới gốc cây ba người đang chỉ trỏ, cười đến lỗ mãng, nàng biết rõ những người này không nên chọc, là những tên du thủ du thực trong thôn, chỉ biết hếch mũi lên mặt, nhưng vẫn không nhịn được, căm tức trừng mắt, cũng không quản phía sau cười vội vàng bước nhanh hai bước đuổi theo Đại Lâm.
Đại Lâm vào sân, không thấy cảnh tượng bận rộn như tưởng tượng. Mọi người ngồi dưới mái hiên, thanh thản bình yên.
Hắn cảm thấy lạ, "Di, không phải nói là cùng nhau làm mứt đào sao, sao mọi người không có đến?"
Tiểu Hà cười cười, không biết mở miệng thế nào, quay đầu nhìn Cốc Vũ. Ánh mắt Cốc Vũ dừng ở phía sau trên người Tiểu Mãn, biết nàng sẽ không nói gì thêm, đành phải nói: "Đại Lâm ca, muốn làm mứt đào, nhưng phải đợi chờ, chúng ta cần biết rõ ràng một chuyện."
"Chuyện gì?"
Bỗng nhiên Cốc Vũ không biết nên nói như thế nào, nói những người đó đến mắng nói mình nuốt tiền bọn họ, nói thứ này không nhất định có thể kiếm tiền, nói lúc này mứt đào và dựng lại cây cầu đơn giản không là một chuyện? Đại Lâm là người cố chấp, không nghĩ nhiều đến vấn đề này. Cốc Vũ mỉm cười, "Đại Lâm ca, ngươi hái nhiều quả đào như vậy đi nghỉ tạm một hồi trước đã."
Đại Lâm tháo đòn gánh ra, khiêng thúng đào ra phía sau viện, mu bàn tay quẹt mồ hôi trên trán, "Không sao, ta nghĩ cũng không có chuyện gì, trước đem đào đổ ra, lại đi hái một gánh."
Cốc Vũ hút một ngụm khí lạnh, nhìn Tiểu Mãn lắc đầu. Có thế Tiểu Mãn mới tiến lên nói: "Hôm nay không hái được, ngươi nhìn nhiều đào như vậy còn giữ phía sau viện đâu, đến lúc cần hái lại nói, làm mứt đào cũng không nhanh như vậy, đảo lại đổ qua còn không làm dập quả đào, để tại đây là được."
Đại Lâm không dị nghị gì, hàm hậu cười đi ra phía sau viện sửa sang lại đôi đầu gỗ. Cốc Vũ và Tiểu Hà nhìn Tiểu Mãn cười gian, Tiểu Mãn vẫy tay đi qua cho mỗi người một cái tát.
Một lát sau, Trần Vĩnh Ngọc và Giang thị tiến vào, bọn họ đã nghe nói Miệng Rộng bọn họ đến gây sự, vội đến xem.
"Cốc Vũ, các ngươi không cần khó chịu, dù sao làm chút chuyện sẽ có người nói ra nói vào, chờ làm ra thì tốt rồi, sẽ không có người không phục đúng không." Trần Vĩnh Ngọc an ủi Cốc Vũ.
Lúc này Cốc Vũ đã cân nhắc rõ ràng, có một số việc không thể nóng lòng, không phải do mình đề nghị nói mọi người cùng nhau kiếm tiền, thì người ta sẽ cảm kích mình, mà phải làm cho nhà mình giàu có hơn, trở thành đại gia giúp mọi người. Tóm lại là mình phải giàu có trước rồi mới giúp thôn trang, mình phú không bằng thôn trang giàu có, đơn giản một trước một sau nếu thất bại, mọi thứ sẽ phức tạp hơn.
Vì thế Cốc Vũ nói: "Trần bá bá, vấn đề không đơn giản là có phục hay không, nói nhà chúng ta ham tiền mồ hôi nước mắt của thôn trang, ta chỉ sợ nếu chúng ta vội vã làm, khẳng định là có một số người không vừa ý, vạn nhất mứt đào không kiếm ra tiền, không chỉ chúng ta một nhà bị nói, nói không chừng ngay cả ngươi cũng bị liên lụy."
Đều là người hiểu chuyện, Cốc Vũ nói hết lời, Trần Vĩnh Ngọc liền hiểu chuyện gì xảy ra, nên tiếc hận, "Ngươi nói đào của chúng ta ngon như vậy không làm lại để hư sao?"
Giang thị không ngừng nói nghiệp chướng.
Trần Vĩnh Ngọc có chút tức giận, nhưng hắn biết những người đó nghĩ hắn cũng không có cách nào, cuối cùng phẫn uất biến thành hung hăng vỗ cái bàn, lần đầu ở trước mặt mọi người phun ra một câu thoá mạ nói, "Đúng là chó má Miệng Rộng !"
Cốc Vũ lắc đầu cười khổ, sau lại nhìn Lí Đắc Tuyền và Vương Thị, Lí Đắc Tuyền gật đầu, Vương Thị cũng gật đầu, nàng mới nói: "Trần bá phụ, còn có một biện pháp."
"Nga? Biện pháp gì?"
Cốc Vũ khẽ cắn môi, "Mọi người không nguyện ý cũng không thể miễn cưỡng, nói đến cùng là tình trạng nhà chúng ta, nếu hiện tại chúng ta là địa chủ viên ngoại, người ta không thể không tin, cho nên ta nghĩ lúc này tiền bọn họ không kiếm chúng ta kiếm, dứt khoát ta mua quả đào về, nếu không đủ người làm ta mướn người, kiếm được tiền là của chính mình, chỉ là cần một ít tiền vốn."
Trần Vĩnh Ngọc ngồi trên đất nghĩ nghĩ, "Nếu là như vậy ta theo các ngươi sợ không tốt lắm, không cần để cho người ta nhéo, đào là ta đưa cho các ngươi, nếu ngươi không đủ bạc ta còn ba mươi lượng chúng ta trước kia chia"
Giang thị nhưng không nghĩ như vậy, "Này có việc gì! không phải mọi người đều nói quả đào vật chết sao, làm gì cũng có người nói, chúng ta ra tiền mua về còn suy nghĩ nhiều, Cốc Vũ không cần để ý Trần bá phụ ngươi, đầu hắn nghĩ quá nhiều, chúng ta làm chuyện của chúng ta!"
Hứa Thị đang định mở miệng, Cốc Vũ giơ tay cản nàng, "Nhị bá mẫu, ngươi không cần nói đến tiền của ngươi, chúng ta đang chờ nhà ở đâu, vừa muốn xây phòng ở vừa muốn buôn bán, còn có sự phiêu lưu mạo hiểm, nếu bị lỗ về sau chúng ta cần nhờ ngươi."
Hứa Thị nghe vậy mới không kiên trì, "Nói lời khách khí làm gì, chúng ta vẫn cùng nhau làm, nếu không đủ thì lấy ra, làm buôn bán sao không có điểm phiêu lưu, nếu không người người đều hùa nhau làm hết rồi đúng không?"
Đêm đó chờ Lí Đắc Giang tới, lại cùng nhau đốt ngọn đèn ở trong phòng thương lượng. Kết quả làm Cốc Vũ vừa lòng, tiền trong nhà đều lấy ra, còn có Trần gia, Đại Lâm đều ra, bốn nhà gom lại, được một trăm lượng. Phần của Lí Đắc Giang chưa tới thời điểm không để hắn ra, dự trữ trước, nếu thật sự cần tới mới lấy ra, có thế hắn không nói gì thêm.
Không phải lần đầu tiên mấy hộ kết phường, hết thảy đều thuận lợi rất nhiều.
Ngày kế, mọi thứ đều dựa theo kế hoạch làm việc.
Nhà Cốc Vũ muốn mua đào ở thôn trang truyền ồn ào huyên náo.
Người đến hỏi thăm tin tức nối liền không dứt, đa số là đến thăm dò xem nhà Cốc Vũ muốn làm cái gì, thấy Cốc Vũ buôn bán đều kiếm tiền, nên yêu cầu nhập bọn. Bên ngoài phe Miệng Rộng đơn giản nói là hù mọi người, không cần bị lừa vân vân.
Tình huống như vậy là ở trong dự liệu, người đến yêu cầu nhập bọn Cốc Vũ đều cự tuyệt, cũng không để ý tới lời đồn đãi, một đống đào đã có chút dập, Trần Vĩnh Ngọc kêu vài người cùng nhau đặt ở mảnh đất trống sân trước nhà Cốc Vũ, buổi tối hôm trước đã bàn bạc xong, làm đủ công phu, miễn cho về sau lưu lại hậu hoạn.
Người vây xem tầng trong tầng ngoài.
Trong rừng đào, quả đào được hái hơn phân nửa, thừa lại khoảng một phần ba.
Trần Vĩnh Ngọc vừa nói chuyện Cốc Vũ muốn mua quả đào, mọi người liền nghị luận ào ào, các lão nhân cũng được mời tới ngồi ở một bên.
Miệng Rộng bọn họ làm sao có thể buông tha cơ hội như vậy, nhưng vô luận thế nào nàng cũng không có lý lẽ gì, đành phải nhìn chăm chú không nói chuyện.
Cốc Vũ và Lí Đắc Tuyền, Vương Thị bọn họ đứng ở một bên, cũng không nói gì, Lí Đắc Tuyền đầu tiên hỏi, "Mọi người ra giá đi."
"Ba mươi lượng!"
"Năm mươi lượng!"
Lí Đắc Tuyền hừ một tiếng, "Ngươi định đoạt ba mươi lượng? Nếu ngươi ra ba mươi lượng thì để cho ngươi đi."
Lại nghị luận một trận.
Trần Vĩnh Ngọc cũng không nói gì. Có người thôn trang làm việc công đạo nói, "Vốn quả đào định vứt đi, nếu bọn họ muốn mua, cũng không thể hố người ta, lúc trước chúng ta cũng bán hơn phân nửa, chia thành ba phần cũng còn lại một phần, chúng ta xem năm nay quả đào bán được bao nhiêu tiền, rồi Tuyền huynh đệ bỏ ra một nửa tiền, bọn họ không ăn mệt chúng ta cũng không chịu thiệt."
Trần Vĩnh Ngọc cũng có ý tứ này, nhưng từ người khác nói ra mọi người tương đối tin phục thôi.
Miệng Rộng chít chít méo mó, "Còn không phải tiện nghi cả nhà người ta! Hừ, đâu bán ra được bao nhiêu tiền, còn làm cái dạng này cho ai xem!"
Lần này, không cần bọn họ nói chuyện, cũng có người quát nàng: "Miệng Rộng! Như vậy ngươi mua? Người ta muốn cùng nhau làm cũng không được, muốn mua cũng không được? Có phải ngươi không muốn thấy thôn trang được tốt hơn!"
Cũng có người trực tiếp tìm Trần Điền, "Quản cho tốt vợ ngươi! Chuyện thôn trang khi nào do nàng định đoạt!"
Vấn đề lại tới nữa, lúc này quả đào có rất nhiều thay đổi, nếu quy ra tiền sợ có chút khó khăn, dù sao tiền đến tay không nhiều, còn không đến năm mươi lượng, bao gồm Kinh Trập bọn họ tìm được lão bản mua một mớ lớn.
Cốc Vũ cười, "Bao nhiêu đào quy ra tiền tính rõ ràng đi. Chúng ta sẽ không ham tiện nghi này."
Kết quả mọi người đánh giá tính ra khoảng bảy mươi lượng.
"Tuyền huynh đệ, như vậy nếu các ngươi mua số quả đào còn lại, phải trả ba mươi lăm lượng bạc."
Lí Đắc Tuyền đang định nói chuyện, Cốc Vũ lắc đầu , "Không đúng!"
Thanh âm nàng thanh thúy, rõ ràng trong trẻo làm mọi người đều dừng lại.
Có người hỏi nàng, "Không đúng chỗ nào? Giá này xem như công đạo."
Cốc Vũ cười, không nhanh không chậm nói, "Mọi người hãy nghe ta nói, mua quả đào dĩ nhiên do các ngươi đưa quả đào cho chúng ta, không có đạo lý người mua phải tự mình hái quả đào đúng không, như vậy phải tính phí chuyên chở cùng tiền công người. Bảy mươi lượng kia do mọi người làm lâu như vậy mới kiếm về, chuyện khác ta không nói, đều cùng một thôn trang không cần so đo nhiều như vậy, nhưng cũng không thể để nhà chúng ta chịu thiệt, lại nói nếu không hái rất nhanh đào sẽ bị hư rụng, còn phải khấu trừ ít nhất hai phần số lượng bằng không chúng ta chịu thiệt, các ngươi nói có phải như vậy hay không? Lại có, cũng không phải ta muốn chiếm tiện nghi của mọi người, mua số nhiều là muốn mua giá sỉ, đi trấn trên mua bình, mua một cái ba văn hai cái năm văn, chúng ta một lần mua nhiều như vậy cũng muốn rẻ một chút. Vô luận thế nào, mua bán phải tính rõ ràng mới được!"