Sự tình tiến triển thuận lợi hơn so với tưởng tượng.
Đại khái lúc trước mọi người đều nghĩ qua mọi vấn đề, nhưng lúc bắt tay làm không gặp vấn đề gì, nên thấy thoải mái một ít, vì thế Cốc Vũ rất thỏa mãn.
Vấn đề lớn không có nhưng phiền toái nhỏ không ít. Đầu tiên là Lập Xuân trông coi quả đào không biết gặp phải người nào, bị người ta đánh không nói, quả đào cũng bị dập không ít, chờ Trần Vĩnh Ngọc hỏi đến người ta đã sớm chạy đi rồi, hỏi Lập Xuân cũng không ra cái gì, hắn đều ấp úng. Cốc Vũ không thể phân thân, đành phải cho người mang đi Miêu thị y quán, thuận tiện cầm theo vài hũ mứt đào hiếu kính sư phụ.
Trương thị vì việc này phiền lòng, lại có chuyện với Trần thị. Nói ra cũng có chút buồn cười, bởi vì Trương thị và Lí Hải hai người qua đây hỗ trợ, lúc làm việc không coi mọi người vào đâu sai bảo lung tung, mọi người thấy không làm cũng không tốt, hơn nữa Hà chịu khó, nên Trương thị bọn họ không quá thoải mái, giúp đỡ chuyển này nọ, thu gọn đào hái về, buổi tối nếu không gọt cắt đào xong phải chuyển đến nhà chính... Quả thật làm không ít việc.
Mà Trần Thị cũng là, vốn đi từng nhà coi nhà người ta làm thịt đào, đơn giản là chân chạy việc, tương tự như nhị cô cô Ngọc Nga ở trấn trên, nếu nhà ai có đám tiệc gì thì tới giúp. Nàng lại về nói Trương thị bọn họ, nơi này chuyển đào bị dập không it, bên kia không thể để như vậy, coi mình như tổng quản, tính tình Trương thị vốn nóng nảy, thấy Trần Thị lãnh phần việc thoải mái lại chỉ trỏ người khác, trong lòng nàng giận, lại không tiện nói với Cốc Vũ bọn họ, hai người liền ầm ĩ lên.
Náo đến cuối cùng tan rã trong không vui, Trương thị tức giận, Trần Thị như cũ mỗi ngày cười khanh khách đi lại, còn muốn vào hậu viện, may mà bị Tiểu Hà ngăn cản, còn muốn lựa lúc mọi người ăn cơm hung hăng bố trí Trương thị. Gót chân đều đảo quanh, mọi người cũng chỉ cười khổ, không để ý nàng.
Hiện tại vấn đề mấu chốt trước mắt là mứt đào có thể bảo tồn hay không, chuyển đi vào thành có bán được hay không, nếu bán không được thì phải làm gì, giá cả thế nào, như thế đủ loại.
Văn Thị biết mọi người đều lo lắng đựng mứt trong bình xảy ra vấn đề, nàng thật tin tưởng nói, “Các ngươi yên tâm, các ngươi sợ là không biết, lúc trước ta khi ta vừa qua cửa thì...” Nói đến đây liền dừng lại, lời nói Văn Thị không tự giác chảy ra một tia cay đắng. Cũng khó trách, sinh một nam một nữ, phu quân lại mất, người bên kia làm cho suýt chút sống không nổi, thật vất vả trở về bên này an thân, còn thường bị người tới quấy rầy, có thể thấy ngày qua thế nào, may mà Đại Lâm, Tiểu Hà đều hiểu biết cũng không cần quan tâm lo lắng, nhất là hiện tại Đại Lâm lại nhận sư phụ, người một nhà kết phường làm buôn bán, ngày qua đi. Cho nên bình thường thấy thật ấm áp, chỉ là quá khứ vẫn ẩn núp một nơi bí mật gần đó, một khi có cơ hội lại ra gây sóng gió.
Tiểu Hà thấy Văn Thị nhắc tới chuyện này, cắn môi một cái, đi qua ôm cánh tay Văn Thị, “Nương, không nhắc tới chuyện này nữa, không phải còn có chúng ta sao, hiện tại tốt rồi có phải không, chờ ca ta cưới nàng dâu, ngươi liền ở nhà hưởng phúc.”
Giang Thị hé miệng cười, sẳng giọng: “Tiểu Hà không nghĩ lại, ca ngươi có dâu hiền, ngươi cũng cần tìm nhà chồng tốt, bằng không nương ngươi sao an tâm hưởng phúc.”
Mặt Tiểu Hà đỏ lên, “Trần bá mẫu sẽ tìm người.”
Cốc Vũ lúc này cũng mở miệng tỏ thái độ, “Văn thẩm, chúng ta tin ngươi, ngươi nhìn một cái, vừa ra tay là biết có thể làm hay không, ngươi xem ngươi sửa sang bình thật tốt, bằng không không nói đâu ai biết mứt đào phải thừa dịp nóng đổ vào, phong kín mới không mất đi vị, như vậy cũng tốt, chỉ còn chờ chúng ta buôn bán kiếm tiền về, Đại Lâmca là có thể nói nàng dâu đúng không, Tiểu Hà bên này cũng bắt đầu có bà mối tới cửa, đến lúc đó chúng ta phải chọn cho tốt!”
Cốc Vũ nói nửa thật nửa giả, chủ ý là muốn an ủi Văn Thị, nghĩ trước kia nàng qua ngày khổ, Đại Lâm còn nhỏ, nam nhân lại mất, trong nhà không có người chống đỡ, không chừng so với nhà mình lúc trở về còn khổ hơn. Cốc Vũ không hiểu rõ là giả, nàng đã cân nhắc qua, mứt thừa dịp nóng đổ vào bình, đơn giản là có thể đạt tới hiệu quả chân không, tự nhiên không dễ dàng hư.
Tiểu Hà đi lại đẩy Cốc Vũ, “Ngươi cũng nói ta, hừ, đến lúc đó còn không biết ai trước đâu.”
Cốc Vũ không tiếp lời.
Bình đào xếp thành hàng trong phòng, nhìn rất trật tự. Triệu Thạch tới hỗ trợ, nói là việc này mình không tiện nhúng tay, nhưng có thể giúp đưa vào thành, bớt một phần nhân công cũng tốt. Cốc Vũ bọn họ không chối từ, để Kinh Trập và Triệu Thạch cùng nhau đưa mứt đào vào thành.
Kinh Trập lại muốn rủ An Cẩm Hiên, “Bằng không, Cẩm Hiên đi theo chúng ta đi?”
Trong nhà vốn vội, lại là lúc không thể phân thân, theo tính tình Kinh Trập không nên đưa ra yêu cầu như vậy mới phải. Nhưng An Cẩm Hiên cũng không từ chối, “Uh, ta cùng đi một lần. Qua hai ngày nữa Kinh Trập sẽ đi đọc sách, ta đi để nhận biết đường lối, lần sau đi đưa cũng quen thuộc.”
Cốc Vũ có chút lo lắng, “Cẩm Hiên ca, ngươi chỉ nghĩ đến ca ta, ngươi lúc đó chẳng phải bận rộn sao, vạn nhất bị cửa hàng sa thải phải làm sao bây giờ?”
An Cẩm Hiên đã đi theo bọn họ ra cửa, mứt đào cũng đã đưa đến xe bên kia sông, hắn nghe Cốc Vũ kêu quay đầu cười, nói, “Không khó, đến lúc đó ngươi mướn ta làm tiểu nhị là được “
Âm cuối còn chưa dứt, bên kia đã không thấy bóng người. Cốc Vũ không kịp nghĩ nhiều, đem đào đã chưng xong bỏ vào thùng gỗ. Đã nhiều ngày qua, nàng thấy bên này chưng mau rất nhiều, không cần bận tâm hỏa hậu, bắt nồi là chưng nên không kịp bắt nồi ngao đường, lại không thể ảnh hưởng tiến độ, Cốc Vũ đem mình làm khâu trung gian, đem đào chưng xong đặt trong thùng, rồi đổ đường mạch nha vào, từng thùng xếp bên cạnh lò làm mứt đào, chỉ cần bên kia vừa ra nồi, bên này có thể vào nồi, tiết kiệm không ít thời gian.
Lí Đắc Tuyền và Đại Lâm còn có Lí Đắc Giang huy động cây gỗ lớn, không ngừng quấy nồi nóng hôi hổi, là người làm nghề mộc, lại là chuyện của mình, Lí Đắc Tuyền làm cây gỗ tròn thành bản dẹp như mái chèo thuyền, tiết kiệm không ít sức. Đại Lâm cũng không lạc hậu, làm cái ghế cao, bọn họ không cần thiết xoay người, ngồi ở trên ghế, một chân đạp ở ghế thanh ngang của ghế, một chân để ở chân bếp, không ngừng vung công cụ trong tay.
Mồ hôi đầm đìa càng khí thế ngất trời. Trần Giang Sinh còn tính trẻ con, đối vói chuyện này rất tò mò, nhìn đến ngây người, Tiểu Hà sợ dính nồi lại sợ lớn tiếng nói làm Trần Giang Sinh ngượng ngùng, nhặt một cây củi trên đất lên vụng trộm ném qua, Trần Giang Sinh mới hồi phục tinh thần lại, ngây ngốc cười tiếp tục làm việc.
Cốc Vũ và Giang Thị nhìn ở trong mắt, cười thầm.
Đào trong rừng đã hái xong, người bên kia có thể đi về, Trần Vĩnh Ngọc không bận rộn như vậy nữa, ở trong phòng hỗ trợ, thấy phòng gia công đều xong việc, Cốc Vũ ra cửa nhìn.
Trong viện để một đống đào, lúc trước nói qua những quả chín quá hết thảy đặt ở một bên không cần, lúc này đi qua lại ngửi thấy mùi rượu, người làm việc ở đây rất thuần thục, tay không ngừng chuyển động, rất nhanh đã gọt xong vỏ, sau đó dao nhè nhẹ đưa qua, thịt quả phân ra, hạt ném ở một bên. Cốc Vũ nhìn đến tặc lưỡi.
Từ lúc mọi người tụ tập trong viện gia công số đào còn lại, Cốc Vũ nói Trần Thị không cần đi qua, làm nhiều ngày như vậy coi như không làm nàng thất vọng, việc của nàng cũng thoải mái, lại nói nàng cũng không muốn nghe nàng cùng Trương thị ở trong sân tranh cãi ầm ĩ.
Nhìn một đống đào trước mắt, Cốc Vũ biết có thể làm ra bao nhiêu mứt đào, nhưng An Cẩm Hiên bọn họ chưa trở về, bên này cũng không thể kêu người ta dừng tay, nàng nghĩ sau viện tạm thời ngừng nấu, chờ xem. Nói không chừng có thể mang về một ít tươi mới gì đó.
Vì thế mọi người đem quả đào chưng thục, rồi để mọi người nghỉ tạm.
Hứa Tần Thị đau lòng, “Vạn nhất không làm thành mứt đào phải làm sao bây giờ?”
Cốc Vũ bồn chồn, vốn nghĩ chờ tình huống bên Kinh Trập bọn họ lại quyết định, nhưng thời gian không đợi người, nàng đành phải kéo, vạn nhất cuối cùng bán không được, có thể tiết kiệm không ít đường mạch nha. Lại nói thứ này bán đi mới biết được khẩu vị người khác, nếu muốn cải biến cũng còn kịp, bằng không đến sang năm mới được.
Văn thẩm nói, “Không ý kiến, thịt đào chưng chín, chờ hai người bọn họ trở về, nếu thật sự sợ, không bằng đổ vào khuông trúc, bỏ vào nồi tiếp tục chưng, cũng là chưng không xấu.”
Trời tối dần, người trong viện muốn về làm việc nhà, nên đi về, chuyện còn lại để mai làm. Vương Thị vội vàng chưng đào rồi đổ vào khuông trúc châm lửa chưng.
Một người vội vàng chạy vào viện, cõng theo một gói đồ, vừa vào cửa chống thắt lưng thở.
“Dượng!” Cốc Vũ thấy bộ dáng cấp bách của hắn, có chút lo lắng.
Triệu Thạch lại cười, “Cốc Vũ, đợi chút.”
“Chờ cái gì?”
Triệu Thạch thở hổn hển một lúc mới trở lại bình thường, “Tạm thời giữ lại số đào còn lại, bọn họ... Bọn họ tìm được phương pháp .”
Lí Đắc Tuyền, Trần Vĩnh Ngọc cũng đi lại, Triệu Thạch sờ soạng trên người, đưa cho hắn một tấm ngân phiếu.
Trần Vĩnh Ngọc lấy, ghé vào ngọn đèn nhìn, lập tức tay bắt đầu phát run, “Tuyền... Chúng ta lúc này, lúc này thật sự là buôn bán có tiền!”