Cốc Vũ và Trần Vĩnh Ngọc mấy nhà không chia bạc, chỉ lấy ra ba mươi lượng trả Triệu Thạch.
Triệu Thạch liều mạng chối từ, nói trong nhà hiện tại không khó khăn, bạc đó để nhà Cốc Vũ xây nhà ngói quan trọng hơn, cần phải có chỗ dung thân vân vân.
Thấy hắn không muốn nhận, vài người khuyên mãi không được. Vẫn là An Cẩm Hiên nói, “Bình kia không là tiền? Còn có ngươi giúp đỡ mua đường mạch nha, nói đến cùng cũng có một phần tiền của người trong đó, số bình nhỏ chẳng phải tiền của các ngươi? Còn chưa tính ngươi hối hả tới lui trong thành rồi thôn trang đâu, nói đến cùng là ngươi chịu thiệt chút.”
Triệu Thạch nghe xong, không có lý do phản bác, lúng ta lúng túng kiên trì, “Dù sao cũng không thể tính nhiều như vậy, không có lý”
An Cẩm Hiên nói, “Có gì mà đuối lý, nếu không người xem như vậy được không, vừa rồi ta tính ít nhất hai mươi mấy lượng, thừa lại chúng ta đặt cọc tiền cho cái bình sang năm, ngươi bên kia phải giúp chúng ta làm một số bình, lớn nhỏ bất đồng, tự nhiên cũng đắt hơn một chút, đến lúc đó nếu không được cúng là tiền vốn của chúng ta, không là tên chúng ta sao, nếu được sang năm ta lại tính rõ ràng, dù sao đều là người một nhà.”
Triệu Thạch không nói thêm, cam đoan nói, “Các ngươi yên tâm, sang năm nhất đình có bình cho các ngươi dùng.”
Hứa Tần Thị cười, “Ai u, Cẩm nhi là người nhà của chúng ta, cũng không biết quan hệ thế nào.”
Nghe vậy tâm tư mọi người phức tạp, tại kia cười trộm. An Cẩm Hiên nhíu mày nhếch miệng cũng cười theo. Cốc Vũ xem ở trong mắt, trước kia hắn đâu có dạng này, đa phần là quay đầu mặt lạnh xoay người đi.
241 lượng bạc, trừ bỏ chia cho Triệu Thạch ba mươi lượng, thừa lại 211 lượng, Cốc Vũ nhớ rất rõ ràng, hai trăm lượng bạc là số nguyên, cất đi, lấy ra 11 lượng dùng, đặt ở cái bình của mình, tài khoản nàng rất rành mạch, viết ở cuốn sổ nhỏ mình đóng, viết rõ con số.
Tỷ như tối hôm nay, theo cách nói của Lí Đắc Giang, hôm nay muốn cùng Lí Hà Thị còn có đại bá, cha mẹ Tứ thẩm mấy nhà cùng nhau ăn uống, tiền ăn cơm tự nhiên là nhà Cốc Vũ ra, dù sao mình còn có chút bạc, ăn thì sao, một bữa cơm tốn bao nhiêu tiền chứ, mấy trăm văn đã đầy đủ.
Thực phẩm do Lí Đắc Giang và Lí Đắc Tuyền đi mua, Giang thị, Hứa Thị, Vương Thị thương lượng kết quả cuối cùng vẫn là đi qua sân Lí Hà Thị, bằng không về sau bọn họ nói mình không cần người nhà, chỉ tiện nghi người ngoài, còn có nguyên nhân khác là Lí Hà Thị có hiềm khích với Văn thị, nói vài lần cũng không thông, không thể miễn cưỡng.
Mọi người thương nghị quyết định, chờ gà, vịt, cá, thịt, cùng nấm, mộc nhĩ này nọ mua về, chừa một phần để Văn thị ba người ăn, thừa lại lại lấy qua bên kia. Vì thế Vương Thị các nàng khuyên Văn thị, sợ nàng nghĩ ngợi, nói một hồi chứng minh sự lo lắng là dư thừa.
Giang thị kéo Hứa Thị, Vương Thị, “Đi thôi, thời gian này bên kia có công, chuyện trước kia tạm thời chúng ta cũng không cần nhắc đến, Hạ Xuyên cùng đôi song sinh được chiếu cố rất tốt.”
Nói đến chuyện này Hứa Thị lắc đầu, “Ta nghĩ cần bàn đến chuyện xây phòng, Lập Thu chuẩn bị đính hôn, mỗi ngày ở nhà nói là chuẩn bị đồ cưới, lại làm không được, khung thêu ném trong rổ trúc, cũng không biết cất gọn một chút, suýt chút Tiểu Hàn bị đâm vào tay.”
Giang thị phốc xuy cười, “Ngươi nhìn ngươi một cái, trước kia chuyện gì đều nhịn như đầu gỗ, hiện tại một hạt cát cũng không vào được trong mắt, ngươi nói ít chút, nếu không có nãi nãi hắn trông coi, không chừng đã bị thương. Nàng không giấu giếm nói với ngươi, thì không có việc gì, ngươi còn lo lắng cái gì. Bây giờ không phải thời điểm xây nhà, lúa cần thu gặt, máy tuốt hạt sinh ý phải làm, còn phải cấy mạ, qua hết thời điểm bận rộn này lại nói thôi, nhẫn nại mấy tháng, có vội vàng gì.”
Hứa Thị cũng cảm thấy mình lo nhiều, “Ai, hiện tại nếu như những ngày trước, thật đúng không biết phải chịu đựng thế nào.”
Vương Thị nghe xen vào một câu, “Đến lúc đó tự nhiên sẽ có phương pháp, chỉ có hưởng không được phúc, không có ăn không xong khổ.”
Hứa Thị thở dài một tiếng, “Nương Cốc Vũ, ngươi làm cho người tâm phục, cuộc sóng lúc trước qua không tốt, đột ngột trở về không có chỗ ở, ngay cả cái ăn cũng không xong, bất quá ngươi vài đứa con coi như tốt lắm, cuộc sống ngày càng tốt hơn. Kinh Trập ta coi có tiền đồ, về sau thi trúng cử nhân gì đó, ngươi chính là quan gia phu nhân!”
Vương Thị cười lắc đầu, các loại tư vị quay cuồng trong lòng, không nói gì nữa.
Lí Hà Thị thấy vài người qua bên này, dĩ nhiên vui vẻ, thu xếp lấy cái này lấy cái kia, đem các nàng thành khách. Trương thị ha ha cười đi lại nói chuyện, một hồi nói phải đi nấu cơm. Trần Thị lại không đi, tại đây quanh co lòng vòng tìm hiểu kết quả buôn bán kiếm bao nhiêu tiền, nói nghe thấy Linh Nga và Triệu Thạch bên kia cũng được chia, lời trong lời ngoài nói bọn họ thân càng thêm thân, nhìn xem có thể chia cho một phần hay không.
Lời này bị vừa vặn bị Cốc Vũ và Tiểu Mãn nghe thấy không muốn vào cửa, hai tỷ muội sau khi bị Lí Hà Thị đánh ở đây, một người mang gậy đến cãi nhau, dù đã qua thật lâu, nhưng ở bên đây cũng không thoải mái.
Nghe Trần Thị ngấm ngầm hại người như vậy, Cốc Vũ nở nụ cười, “Tứ thẩm, đó là trả cho nhà tiểu cô cô tiên cái bình và đường mạch nha a, chẳng lẽ bạc đó không cần trả sao? Ngay cả tiện nghi thân thích đều phải chiếm hết sao, nào có không biết xấu hổ như vậy!”
Câu cuối cùng rất nặng, là Cốc Vũ cố ý nói cho Trần Thị nghe, Trần Thị nghe xong không nói gì nữa, miễn cưỡng nói đi giúp Đại tẩu nấu cơm. Tiểu Mãn nói thầm một tiếng, còn không biết lại đi châm ngòi cái gì.
Giang thị vài người tạm thời còn không cần nhúng tay, cầm trong tay dĩa điểm tâm của Lí Hà thị, “Món này thật tinh xảo thật, đã béo lại giòn nhưng không ngậy, ăn lại thơm, nhìn khó làm, cớ như ngón tay lại quấn vòng luẩn quẩn, thực thật là phí công phu. Nãi nãi Cốc Vũ, nhờ phúc của ngươi, bằng không ta không được ăn kia.”
Lí Hà Thị được Giang thị khen tặng như vậy, cười thành một đóa hoa, nhưng miệng nói, “Còn không phải là đám nhỏ hiếu kính.”
Tiểu Mãn đi qua vừa ôm Đại Hàn vừa nói: “Còn không phải là tâm ý của tiểu dượng!”
Mặt người nói chuyện cứng lại, không biết tiếp lời thế nào, trùng hợp mấy nam nhân mang đồ mua ở trong thành đến.
Lí Đắc Giang để đồ trên vai xuống, Hứa Thị đi tiếp. Cả nhà nghe Lí Đắc Giang nói chuyện, “Kinh Trập và Cẩm Hiên đi hàng vải nhìn xem, nhiều ngày như vậy không đi, thật băn khoăn, còn có Kinh Trập đi tư thục đọc sách, đều phải tặng một bình mứt đào nhỏ, bên sư phụ Cốc Vũ, chúng ta cũng tặng một ít, sư phụ ngươi nhớ thương ngươi đâu, nói ngươi có rảnh phải tới.”
Tuyền tiếp tiếp tục nói, “Còn có tửu lâu Cùng nhi, không biết bận rộn thế nào nhưng không thấy bóng người, đậu hoa trước cửa cũng không thấy có người tặng, chưởng quầy chiếu cố gót chân đảo quanh, chúng ta đành phải để đồ lại trở về trước.”
Nói xong, Lí Đắc Tuyền đi giết gà, làm cá, còn khách sáo nói cần phải đi hầm xương, nấm linh tinh cũng đều mua một ít về.
Trần Vĩnh Ngọc từ bên kia sân đi lại, trong lòng mọi người biết hắn mang quà qua. Bình thường mỗi khi có chuyện cao hứng, hắn nói tương đối nhiều, lúc này lại ngồi trên ghế trước phòng, không nói một câu.
Hành động như vậy ngay cả Giang thị cũng thấy kỳ quái, “Ngươi sao vậy? Ngươi ta nợ bạc ngươi?”
Trần Vĩnh Ngọc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Vừa rồi lúc qua cầu, lão Thiết Đầu cầm xẻng, suýt chút rơi xuống sông, may mắn bị Tuyền chụp được, nhưng cũng bị trượt, chân bị cái đinh ở thành cầu cắt bị thương một vết dài.”
Lí Hà Thị gật đầu, “Trước kia nghĩ muốn đi nơi nào là có thể đi, gia gia Cốc Vũ lúc đó cũng thế, nhìn cây cầu chỉ lớn bằng bàn tay, mấy đứa trẻ mắt sáng chân cẳng khoẻ cỡ nào cũng qua được, chúng ta bộ xương cốt già, mắt mờ chân chậm, nhìn nước dưới sông đầu choáng váng, nào dám lên cầu.”
Giang thị vừa thu dọn đồ trên đất, vừa hờn giận nói, “Này chẳng trách ai, muốn trách mọi người phải đi trach Miệng Rộng kia, nếu không là nàng đi gây chuyện, nói không chừng chúng ta đã sớm kiếm tiền về sửa cầu, bây giờ tại đây thở dài có tác dung gì. Không nghĩ chuyện này nữa, Tiểu Mãn, chúng ta bờ sông rửa rau đi!”
Từ trong bếp Trần Thị nhô đầu ra, rồi rụt trở về, nhìn Trương thị đang ở nấu cơm nói, “Đại tẩu ngươi xem, bây giờ lại nói đến đầu tẩu tử nhà ta, nói nghe chơi, nếu không do chị dâu ta náo bên kia, bạc còn không đến thôn trang, sao có thể giống như bây giờ đều vào túi tiền bọn họ, cũng không nói chia một chút cho chúng ta.”
Trương thị tuy thô cũng thích chiếm lợi nhỏ, tâm tư không sâu như Trần thị, hai ngày trước vừa cãi nhau với Trần thị, bây giờ Trần Thị đến nói với nàng nàng cũng không để ở trong lòng, chỉ là có cái gì nói cái đó, “Cũng không thể nói như vậy, lúc trước ngươi nói như thế nào, còn không phải giống nhau nói tiền bị người ta lấy đi, dù sao ngươi lúc này cũng có cả trăm văn tiền, cùng Lão Tứ cộng lại chính là nửa lượng bạc, ngươi đi nơi nào kiếm nửa lượng bạc với việc nhẹ nhàng như vậy!”
Trần Thị trợn trắng mắt, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Còn không phải là trên người nhổ xuống đến một cọng lông!”
Mọi người bắt đầu bận việc, rửa rau, chặt xương cốt, tận lực bồi tiếp nhóm lửa chưng nấu, huyên náo như làm tiệc rượu.
An Cẩm Hiên và Kinh Trập cũng đã trở lại, có thể ăn cơm. Trong ấn tượng của Cốc Vũ, một gia đình, đại bá phụ, nhị bá, và tứ thúc, nhiều người như vậy, cho tới bây giờ chưa từng ăn qua một bữa cơm náo nhiệt như vậy, ngay cả Lí Lão Đầu cũng ngoại lệ uống vài ly rượu. Nếu nhà Văn thị cũng ở có mặt thì không thể tốt hơn.
Nhưng không biết vì sao, người thật đông, nói chuyện ngược lại không tùy ý như ở bên kia, chuyện tiền bạc sinh ý linh tinh không thể ra miệng, hơn nữa Trần Thị còn vảnh tai tại kia đâu.
Đang ăn, một người vội vàng từ cửa đi vào, ở đầu sân đã kêu, “Lí chính! Cầu không sửa làm sao được, ngươi đi xem đùi cha ta, hiện tại thành bộ dáng gì!”
Là con Lão Thiết Đầu kêu Tiểu Thiết Đầu, khởi binh vấn tội.
Lí Đắc Tuyền nói, “Chúng ta biết, là ta kéo cha ngươi lại, bằng không đã rơi xuống sông, ngươi cũng thật là, biết rõ chân cẳng hắn không tốt, còn để hắn khiêng xẻng dạo chung quanh làm gì? Bị thương nhưng không quan trọng, chỉ là bị thương chút, ta cho hắn chút dã hoan dầu, bôi hai ngày nhất định không có việc gì!”
Giang thị cũng đứng dậy khuyên, Tiểu Thiết Đầu không nói gì thêm, “Lúc này cha ta bị thương, vạn nhất lần tới thì sao, không có người thấy rơi xuống sông là chuyện lớn rồi, ta thấy cầu này phải sửa, bằng không làm sao bây giờ.”
Tiểu Thiết Đầu đi rồi, mày Trần Vĩnh Ngọc luôn vẫn nhíu lại.