Trần Vĩnh Ngọc vừa nghe Kinh Trập nói lời này, chắc lưỡi, quay đầu nhìn bọn họ buông lời nặng nề: “Các ngươi đừng vội nói bậy!”
Kinh Trập cũng không so đo, kéo một tấm ván gỗ ra ngồi xuống, đối với bọn họ nói: “Không nói bậy, các ngươi nghe ta phân tích một chút. Hiện tại thôn trang đến tình trạng này, không giải quyết tốt sợ mất thể diện bị thôn trang khác khi dễ đến trên đầu. Huống hồ ngay từ đầu Tam gia gia cũng có ý để nương Thiên Bẩm rời đi, nhưng hiện tại sợ người thôn trang không đồng ý, đa số sẽ nói là thể diện của thôn trang. Thật ra không khó gì, với bên ngoài nói là nương Thiên Bẩm sinh con cho người khác là có thể làm cho Lâm thúc hưu nàng, không được còn có thể lấy cớ khác. Đào trang chúng ta không cần một nàng dâu cũng không phải là chuyện mất mặt gì đúng không? Tiểu Tiền Trang bên kia xằng bậy như vậy, chúng ta cũng hỏi thăm qua, đơn giản là người kia ở hội dâng hương đụng phải thẩm, lúc này một mực không chịu cưới vợ...”
Kinh Trập nói lâu như vậy, mọi người nghe sửng sốt đến mù mịt, vẫn là An Cẩm Hiên đơn giản nói, “Thụ nương cùng người nọ có Thiên Bẩm, Lâm thúc cùng người khác có con, sự việc này không phức tạp, chính là hội dâng hương gây ra chuyện. Lâm thúc lúc trước cưới nương Thiên Bẩm tâm tư lại không ở nhà, bên người kia càng thêm rõ rang, không chịu cưới! Kỳ thực tình huống giống nhau!” Bên trong phức tạp, mọi người càng hồ đồ.
Lí Đắc Giang trợn mắt há mồm, chớp hai cái rồi hạ mí mắt, “Các ngươi... Các ngươi làm sao mà biết nhiều như vậy?”
An Cẩm Hiên sờ đầu mình cùng Kinh Trập cười cười, “Chúng ta ở trấn trên, nghe được nhiều chuyện, chỉ là cái gì đều không qua chữ đúng dịp đúng không?”
Lời hắn không sai, nhớ ngày đó An Cẩm Hiên và Cốc Vũ cùng nhau đối phó Tế Thế Đường, trong ngõ nhỏ sau tiệm vải An Cẩm Hiên gặp một người phụ nữ ôm một bé gái tên là Thanh Nhi, vì hai văn tiền không thể đi Tế Thế Đường chẩn chứng, An Cẩm Hiên bất quá giúp mấy văn tiền, lại hảo tâm kêu nàng đi Miêu thị y quán, sau đó cũng không để bụng.
Nào ngờ người phụ nữ đó quyết tâm tìm ân nhân, nếu không phải An Cẩm Hiên trùng hợp gặp gỡ ở tiệm vải, không biết phải tìm tới khi nào, lúc này không chỉ là mấy văn tiền đơn giản như vậy, không còn là vấn đề tiền. Thanh Nhi đi Miêu thị y quán sau khoẻ hơn, trong nhà yên tâm không ít, hiện ở nhà ngày tháng không còn trở ngại, thấy An Cẩm Hiên là tiểu nhị ở tiệm vải, mỗi lần đi trấn trên đến đều cho hắn vài thứ, đôi khi là nửa rổ khoai sọ luộc, đôi khi là vài món ăn, hoặc là vài vài trứng gà luộc, thường xuyên qua lại tự nhiên quen thuộc.
An Cẩm Hiên không quen người khác đối với mình mình như vậy, trong lòng cảm khái, mới đầu không chịu nhận, nhưng nghe Kinh Trập nói là nên nhận lấy, bằng không người khác nhất định không dễ chịu, cho rằng ghét bỏ sẽ khổ sở trong lòng vân vân, nếu mình bất an thì đưa lại một ít vải dệt để hai bên đều an tâm, trong lòng An Cẩm Hiên không như Kinh Trập nghĩ cong vẹo xa xôi, chỉ là hắn tin tưởng Kinh Trập, sự thật chứng minh hắn tin đúng người.
Ngày ấy trùng hợp nói đến người Tiểu Tiền Trang đi Đào trang nháo sự, nương Thanh Nhi lúc đó rất cảm khái, “Hội dâng hương gây ra không it chuyện, chúng ta Thạch Vĩ thôn cũng có một. Nói đến nàng dâu kia cũng là mệnh khổ, đứa bé kia nhỏ hơn Thanh Nhi chúng ta, sự tình mọi người đều rõ ràng. Lúc đó gả tới vốn vì xung hỉ, cuối cùng thấy nam nhân đó không qua được, bà bà trong nhà sợ đến lúc đó không giữ được nàng dâu, già đi không có người dựa vào, khiến cho nàng dâu đi hội dâng hương. Nào biết là hoài thai nhưng cũng không ở lại nhà được, thúc bá huynh đệ trong nhà không biết sao lại biết sự việc này, liền đuổi người vợ ra cửa để chiếm ruộng đất người ta, cứ như vậy một phụ nữ mang theo đứa bé không biết có bao nhiêu khổ, khổ nhưng bọn họ cũng sống sót. Nàng dâu kia là người tốt, cha mẹ chồng đều trong nhà đều do nàng hầu hạ, lúc nhắm mắt cũng không có điều tiếng gì, bà bà trước khi nhắm mắt còn cùng với người thôn trang nói, cả đời không làm chuyện gì sai trái, già đi rồi lòng tham muốn giữ lại nàng dâu, ân tình này đời sau sẽ báo đáp.”
Nghe được An Cẩm Hiên và Kinh Trập không biết nói gì cho phải.
Nương Thanh nhi đột nhiên ý thức được nói chuyện này không quá thích hợp, ngược lại nói chuyện kỳ quái, “Ngươi nói có lạ hay không, cũng không biết thật sự có thần linh không, người vợ kia chỉ cần ở một cái lều, ngày qua không nổi nữa thường sẽ có người ở cửa để vài thứ, đôi khi là người thôn trang hảo tâm đưa, đôi khi cũng không biết ai đưa đến, lão hán thôn chúng ta sáng sớm ra ruộng từng nhìn thấy bóng người, lúc đó nói ra mọi người đều nói là hồn bà bà báo ân!”
Sự việc này vốn cũng chỉ là chuyện nói trong thôn nghe thôi, nhưng nương Thanh Nhi cố tình thở dài một hơi, rất cảm khái nói, “Ngày đó các ngươi cũng không biết, sau khi người vợ bị đuổi ra, nghe nói có người Đào trang tới cửa muốn cầu hôn, nhưng không biết sao lại chặt đứt, các ngươi vừa nói chuyện hiện tại, ta nghĩ tới chuyện này, bây giờ vẫn khó khăn, thật là nghiệp chướng a...”
Chính là tiếng thở dài này làm Kinh Trập bọn họ trong hỗn độn thấy được ánh sáng.
Sự việc này lại khéo lại kỳ quái, hai lần đều dính líu đến Đào trang cùng hội dâng hương. Kinh Trập và An Cẩm Hiên không phải là người hồ đồ, hơn nữa còn dính líu đến thôn trang của mình, tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp tìm hiểu rõ ràng. Chuyện tin đồn thường là nghe nhầm đồn bậy, chân chính đi tìm hiểu cũng không có vài người, mọi người không ai có tinh lực cùng ý niệm, đều cho rằng việc lạ truyền đến truyền đi không có ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, ai cũng không đi tìm hiểu, vì thế càng truyền càng tà môn, càng truyền càng thái quá.
Kinh Trập và An Cẩm Hiên đem việc này đều nghĩ lại một lần, nghĩ đến lời đồn về Lâm thúc, đi theo hắn vài lần là rõ ràng. Khó trách ngườ đàn ông đó có chút cổ quái, huống hồ sự quái dị cũng không phải có từ nhỏ, cái gì có người chết không trở về nhà lại đi đào hầm, cái gì không để ý vợ trong nhà, cái gì người khác không để ý lại liều chết làm việc. Kỳ thực vì tâm tư không ở bên cạnh thôi, bởi vì nghĩ người phụ nữ và đứa bé của mình chịu tội, nửa đêm không sợ gặp người ta vội vàng đi giúp làm việc lại vụng trộm đưa chút này nọ, người một nhà mà trời nam đất bắc sinh hoạt, một người biến thành quả phụ mang con, một người biến thành quái nhân thôn trang. Hết thảy ngọn nguồn đều từ hội dâng hương thôi. Chồng hờ vợ tạm cũng có tình nghĩa.
Sự tình từ đầu đến cuối không nhịn nổi tìm tòi đến cùng, chờ mọi chuyện rành mạch, đã không còn là vấn đề.
An Cẩm Hiên và Kinh Trập đem tình huống Thạch Vĩ Thôn nói, Giang thở dài, “Nhiều năm như vậy chúng ta chỉ biết Lâm trở nên cổ quái, thì ra đằng sau cổ quái còn có nhiều chuyện như vậy, mệt các ngươi cũng có thể biết rõ ràng, bằng không lúc này không dễ giải quyết, nếu Tam thúc, Tam thẩm biết nhà mình có hậu, Lâm vẫn là Lâm của ngày xưa, không biết sẽ cao hứng thành bộ dáng gì nữa.”
Mọi người cảm khái, cuối cùng Trần Vĩnh Ngọc đứng dậy nói: “Sự việc này không thể giấu giếm được nữa, bằng không không biết còn có họa gì nữa, chúng ta không tranh cãi với người Tiểu Tiền Trang nhân nữa, dứt khoát thoải mái nói. Chúng ta đi nói với Tam thúc ngươi, nàng dâu cùng đứa bé của Đào trang chúng ta không thể ở ngoài chịu khổ, làm sao cũng phải đón về sống cuộc sống yên ổn, còn có nương Thiên Bẩm không có hai lời, chỉ cần nàng nguyện ý, chúng ta để nàng thuận lợi vui vẻ gả đi Tiểu Tiền Trang, chúng ta làm như vậy nói ra cũng làm cho người ta tâm phục, nếu người Tiểu Tiền Trang lại đến náo, cũng là bọn họ keo kiệt so đo thôi, người mười dặm tám hương thôn ánh mắt đều sáng như tuyết, chúng ta không sợ!”
Kinh Trập thấy tư thế Trần Vĩnh Ngọc nói một không hai rất kính phục, vốn nghĩ cùng An Cẩm Hiên nói đầu tiên là hưu nương Thiên Bẩm sau đó giáo huấn người Tiểu Tiền Trang, Lí Đắc Tuyền bọn họ nhất định không đành lòng, đến lúc đó lại mượn cơ hội đưa ra biện pháp này. Không ngờ Trần Vĩnh Ngọc như vậy, bớt không ít võ mồm, khó trách sao mọi người đều phục hắn, tuổi không lớn nhưng có chuyện không dựa vào tuổi.
Trần Vĩnh Ngọc cũng không nói thêm gì, kêu Tuyền huynh đệ hai người cùng đi qua Tam thúc. Tuyền Tam thúc thấy náo thành dạng này, nghĩ về sau sẽ không sống yên ổn qua ngày được, nhưng con mình quái biết làm sao bây giờ, lại hổ thẹn với nương Thiên Bẩm, hối hận còn không kịp. Ở nhà không ra ngoài, cũng không có thể diện đi ra ngoài, tinh thần suy sụp, người như già đi mười tuổi.
Đúng lúc này, Trần Vĩnh Ngọc đến nói với hắn là hết thảy đều còn kịp, nương Thiên Bẩm có thể mang theo Thiên Bẩm đến nhà tốt, tâm con mình không phải như tro tàn, còn có sẵn nàng dâu cùng cháu gái, sự tình chuyển tốt vượt quá tưởng tượng của hắn, ngay cả nỗi lo lắng nhất là cháu gái về bị người xem thường, cũng không là vấn đề, là người thôn trang đi đón về, về chuyện còn lại không quan trọng, loại chuyện thanh danh này nọ hắn coi như cũng nhìn thấu, ngày đó nếu bọn họ để Lâm cưới quả phụ kia, cảnh tượng đã không như thế này.
Thấy Tam thúc thở dài, Lí Đắc Giang liên tục trấn an nói, “Không có gì, Tam thúc, người ai cũng có lúc hồ đồ, lại nói Lâm cũng thật là, chuyện lớn như vậy cũng không nói rõ ràng, nếu nói đứa bé kia là của mình, các ngươi có thể không cho bọn họ vào cửa sao!”
Trần Vĩnh Ngọc cũng gật đầu nói: “Đều do hội dâng hương mà ra!”
Bên này không còn vấn đề gì, Lâm nghe nói muốn đón mẹ con bên kia phong cảnh vào cửa, một hán tử như vậy, liền ôm đầu ngồi xổm bên bờ ao góc sân khóc. Nương Thiên Bẩm nghe từ đầu đến cuối, cũng thông tình đạt lý, chỉ nói một câu, “Tỷ tỷ giống ta cùng mệnh, chỉ là ta tốt hơn một chút, gả đến Đào trang.”