Điền Viên Cốc Hương

Chương 179: Chương 179: Q2 - Chương 44: Vận động chặt cây




Trước khi rước dâu nương Thiên Bẩm khóc một trận, tiếng khóc chọc người rung động, tựa hồ khóc cho mấy năm nay chịu khổ, cũng khóc cho ngày khổ tẫn cam lai, khóc sướt mướt coi như xuất giá, phụ nữ thôn trang đều rơi lệ, lại cảm khái một hồi.

Ba ngày sau lại mặt, nương Thiên Bẩm về thôn trang cũng không về nhà mẹ đẻ, mọi người biết trong lòng nàng vẫn còn giận, lúc trước cha mẹ tìm một hộ như vậy cho mình, nhiều năm cũng chẳng quan tâm, mỗi nhà đều có một quyển kinh khó niệm, việc này vẫn do tự bản thân giải quyết.

Chờ chuyện nương Thiên Bẩm hoàn tất, Đào trang liền chuẩn bị sẵn sàng cho Lâm cưới nàng dâu mới vào cửa.

Đến lúc này, mọi người mới giật mình nhớ được, lúc đưa mẹ con Thiên Bẩm xuất giá, đã cao hứng hỏng rồi, vội trên bận dưới như mừng năm mới, bên này tiễn bước, bên kia lại nghênh đón.

Ai cũng không suy nghĩ xa một chút, lúc nương Thiên Bẩm xuất giá còn có người bên này giúp đỡ chuẩn bị này nọ, bên Thạch Vĩ thôn hai mẹ con cực khổ, ở lều cỏ tranh, thúc bá huynh đệ không tha nàng, nếu qua đón dâu không có người nên làm thế nào cho phải?

Bên này đỏ thẫm vui mừng cỗ kiệu nâng đi, bên kia cũng muốn có người đưa gả. Bằng không bên này phong cảnh, càng làm bên kia khó coi mà thôi.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao.

Lí Đắc Giang quyết định thật nhanh, “Bằng không hiện tại chúng ta cho vài người qua bên đó dọn dẹp một chút, tuy rằng là lều cỏ tranh, cũng muốn thu thập một chút. Cũng tìm vài người Thạch Vĩ thôn bên kia, ngày thường không nói thân thích, cũng nên mời láng giềng ăn tiệc mừng, nghe nói thẩm Cốc Vũ người ta giúp đỡ không ít.”

Giang thị có chút lo lắng, “Chúng ta đi qua như vậy bị cho là cái gì? Qua cửa chính là thân, người chúng ta bên này vừa đưa vừa nhận lễ, không cần biến thành loạn, dù sao chúng ta định làm như vậy cũng không cần vội, bên kia mọi người đều rõ ràng, ai dám nói khó coi ! Không quan trọng!”

Kinh Trập đi đến, một thân mồ hôi, xem ra là vừa mới đi đường xa, hắn cao giọng nói: “Ta biết các ngươi đang lo vấn đề này, yên tâm, Cẩm Hiên ở bên kia, nương Thanh Nhi đã sớm triệu tập người thôn trang bận rộn, ngày đó đưa tới một ít vải dệt cũng chưa kịp vào đã vội vàng qua bên kia, dù sao chúng ta đều xem như thân thích, Cẩm Hiên không ngại, hắn tặng vài thứ qua, người thôn trang bên kia cũng rất vui vẻ khẳng định sẽ tới hỗ trợ, bên kia thúc bá huynh đệ coi như là không có quan hệ gì! Về sau xem bọn hắn còn mặt mũi gì gặp người thôn trang. Hiện ở bên kia phỏng chừng đều thu thập thỏa đáng, chúng ta chỉ còn chờ qua đón dâu thôi.”

Cốc Vũ nghe xong thở dài nhẹ nhõm, lúc đưa nương Thiên Bẩm xuất giá không thấy An Cẩm Hiên, nàng còn thầm lo sợ hắn lại biến trở về bộ dáng trước kia. Cũng do hắn nghĩ chu toàn, nghiêm cẩn mà nói hắn không là người thôn trang, qua bên kia còn có nương Thanh Nhi quen biết, giúp đỡ xử lý không còn gì tốt hơn. Nhưng sao An Cẩm Hiên có nhiều bạc mua nhiều vải như vậy?

Nàng định hỏi Kinh Trập cho rõ ràng, nhưng Kinh Trập lại vội vàng đi viết câu đối, lúc đó gả khuê nữ, hiện tại là đón người mới, không giống nhau. Nàng bận bù đầu, Kinh Trập cùng người thôn trang nói nói cười cười, không chút câu nệ, rất thoải mái. Tam gia gia, Tam nãi nãi cũng khác xưa, mặc quần áo mới ngồi ở nhà cười như một đóa hoa.

Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, mọi người chỉ còn chờ buổi sáng ngày mai đi đón dâu. Chung quanh lớp trẻ đều chọc ghẹo Lâm, hắn cũng không giống ngày xưa, cả người đầy sức sống, tuy miệng vẫn lúng ta lúng túng không nói, nhưng xem rất vui vẻ.

Sáng sớm hôm sau, đội ngũ đón dâu chậm rãi xuất phát.

Người thôn trang lí cũng không giải tán, tất cả đều tụ tập dưới gốc cây cổ thủ đầu thôn, chờ xem bộ dáng cô dâu. Cốc Vũ và Tiểu Hà ngồi trên phiến đá cười nói, đứa nhỏ leo lên cây, tùy thời báo cáo nói là nhìn thấy nơi nào nơi nào, có người đến là có thể thấy.

Có vài phụ nữ giống đứa trẻ leo lên cây, Cốc Vũ nhìn trợn mắt há mồm. Hành động như vậy theo lý mà nói là không được, nhìn phụ nữ ở trên cây cười đến cảnh xuân xán lạn là biết, thầm nghĩ mình nghĩ nhiều làm gì, chỉ cần các nàng cảm thấy khoái hoạt là tốt rồi. Mình nghĩ ngợi nhiều, cái này không dám cái kia cũng không dám, tâm trọng, thân thể cũng không tự tại.

Giờ khắc này, đáy lòng Cốc Vũ hâm mộ những phụ nữ đứng trên cây cười ha ha.

Đột nhiên, đứa nhỏ đứng ở trên cây kêu to, “Có người đến! Tân nương tử đến!”

Không lâu, quả thật một đám người chậm rãi đi tới, nhưng không có nhìn thấy bóng dáng tân nương tử, hơn nữa những người đó tựa hồ nổi giận đùng đùng, toàn bộ đều là đàn ông thôn trang, trong tay đều mang theo gì đó.

Có người sợ tới mức la hoảng lên, “Không tốt, không là người bên kia tới quấy rối đi!”

Trong lòng Cốc Vũ hoảng hốt, không thể a, bên kia vốn muốn đuổi hai mẹ con bọn họ, ước gì gả đi, còn quấy rối gì? Huống hồ nàng nghĩ An Cẩm Hiên còn ở bên kia, động tĩnh lớn như vậy, không có khả năng bên này không biết gì.

Những người này trên đường vội vàng đi tới, có người hướng về bên dây vẫy tay, hô to hai câu, không có người nghe rõ ràng, rồi đi qua.

Sợ bóng sợ gió một hồi!

Không lâu, đứa nhỏ trên cây lại báo nói là cô dâu tới, kết quả là giống vừa rồi một đám người đi qua, không phải đội ngũ cô dâu.

Phụ nữ dưới tàng cây mắng, “Thằng nhóc con, không cần kêu to! Làm giật mình, thấy kiệu hoa kêu cũng không muộn!”

Đứa nhỏ trên cây đâu có nghe vào, như trước thấy người đi tới lầ kêu to, mãi cho đến đi qua bốn năm đột như vậy, mới nghênh đón đội ngũ tân nương.

Cốc Vũ ở bên ngoài chờ An Cẩm Hiên, nhưng cả đội ngũ rước dâu đã đi qua mà không thấy nhân ảnh, đành phải thất vọng ra về, lại thấy một đội nhân mã phía sau, nàng vội tránh đi. Thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc, Cốc Vũ vui mừng nói: “Cẩm Hiên ca, ta biết ngươi sẽ về mà.”

Thần sắc An Cẩm Hiên sốt ruột kích động nói, “Nhanh đi kêu Trần bá phụ đi Liễu Bá Tử, ta vừa hỏi thăm qua, những người này muốn đi đốn cây!”

“Chặt cây làm gì? Kêu Trần bá phụ đi làm gì?”

An Cẩm Hiên càng sốt ruột, “Ta không kịp nói với ngươi, ngươi kêu Trần bá phụ đi Liễu Bá Tử nhanh đi, không cần lộ ra, miễn cho bên kia không tốt, ta đi trước!”

Thấy hắn như thế, Cốc Vũ không biết chuyện gì, vừa vặn Tiểu Hà đi ra kêu Cốc Vũ xem cô dâu. Cốc Vũ kéo nàng đem lời An Cẩm Hiên vừa nói cấp tốc nhắc lại một lần, không chần chờ, chạy đuổi theo An Cẩm Hiên.

An Cẩm Hiên thấy Cốc Vũ chạy tới, không hỏi, kéo nàng chạy chậm lại, vừa nói: “Cả nhà đại cô cô ngươi không phải ở Liễu Bá Tử sao? Rất nhiều người thôn trang nói muốn đi đốn cây, ta nghĩ người Liễu Bá Tử nhất định không chịu, đến lúc đó vạn nhất xảy ra chuyện không tốt, ngươi đi cũng tốt, tới đó mặc kệ tình huống gì, ngươi chạy tới nhà đại cô cô ngươi kêu nàng về Đào trang ở mấy ngày, chờ chuyện đi qua lại nói!”

Cốc Vũ buồn bực hỏi, “Bọn họ chặt cây làm gì?”

An Cẩm Hiên phẫn hận, “Ai mà biết bọn họ đột nhiên như thế! Đa số là nạn nhân hội dâng hương. Đây đều là người bơi móc chuyện xưa, ngày trước thế nào cũng không kích động như vậy, nếu người người hòa thuận, sao có hội dâng hương chứ! Người đắc tội, lại áp đặt ở cây liễu, còn nói rừng đào chúng ta bên này cũng không sạch sẽ! Thật buồn cười, nếu thật có lòng, người ta không làm hội dâng hương cũng đi địa phương khác! Bỏ đi, đi qua rồi nói!”

Lúc Cốc Vũ bọn họ đến, chỉ nghe tiếng hô vang trời, người chen lấn tầng tầng lớp lớp, An Cẩm Hiên mang theo Cốc Vũ đi ở một bên, rất rõ ràng thấy người chen lấn ở đó, Liễu Bá Tử cũng có nhiều người ngăn chặn trước cây liễu, nhưng người Liễu Bá Tử có vẻ đơn bạc hơn.

Tiếng hô qua đi là sự im lặng, tựa hồ đang chờ một mệnh lệnh sẽ xông lên phía trước chặt gốc liễu già. An Cẩm Hiên để Cốc Vũ kêu đại cô cô về Đào trang, Cốc Vũ không chịu đi, “Cẩm Hiên ca, không sao đâu, bọn họ ở bên cây liễu, sẽ không đi đả thương người.”

An Cẩm Hiên hạ giọng, “Chuyện này khó nói, ngươi xem bộ dáng bọn hắn, bên này người muốn chặt cây, người Liễu Bá Tử không chịu, một khi xung đột sẽ động thủ, khó tránh xảy ra chuyện, đến lúc đó cái gì làm được đều lấy ra, vẫn là bảo hiểm một chút, đi nhanh đi!”

Cốc Vũ lắc đầu, “Không thể làm cho bọn họ ngừng xung đột sao?”

Hai người tại đây giằng co, đột nhiên liền một người chặt bị hụt, đứng không vững liền té xuống trước mặt mọi người.

Thấy thế bên chặt cây tựa hồ tìm được cách nói, “Các ngươi nhìn đi, người chỉ biết chui vào cây liễu, còn giữ cây liễu làm gì? Chém!”

“Chém!”

An Cẩm Hiên không hốt hoảng, không nhanh không chậm chờ mọi người la ó xong nói, “Muốn hỏi vì sao phải chặt cây này? Cây này đã ở đây không biết bao nhiêu năm, lại phạm vào lỗi gì?”

Trong đám người có hán tử liếc nhìn An Cẩm Hiên, tựa hồ tên nhóc này không làm được gì, hừ nói: “Tiều tử vừa mọc râu kia đi qua một bên! Không tới phiên ngươi nói chuyện!”

An Cẩm Hiên khó thở, không thể không nề hà.

Đột nhiên ở phía sau có một tiếng hét to, “Hắn nói không được, ta có thể nói.”

Cốc Vũ vui vẻ, “Trần bá phụ, ca!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.