Điền Viên Cốc Hương

Chương 184: Chương 184: Q2 - Chương 49: Trộm đồ?




Tiểu Mãn thấy Cốc Vũ không nói chuyện, ngược lại ghé vào tai nàng nói: “Đêm nay chúng ta đi ra ngoài một hồi, có nhiều người đi, nương, còn có Giang bá mẫu, nhanh chút, đừng để cho cha biết, không cần làm ồn ào.”

Cốc Vũ rất tò mò, nhưng không hỏi, ngược lại nghĩ vừa rồi mình quá khích phản ứng có chút buồn cười, gật đầu cùng Tiểu Mãn chân tay co cóng ra cửa.

Trong viện đã có không ít người, mọi người đều không nói gì, lúc đi ra sân mới phát ra tiếng vang, ban đêm tối như mực Cốc Vũ không biết ai là ai. Chỉ có thể dựa theo thanh âm nói chuyện để nhận người.

Thanh âm Giang bá mẫu sang sảng vang lên, lại cố đè thấp xuống không dám lớn tiếng nói, “Các ngươi đến lúc đó bất kể cái gì cúng không cần hỏi, chờ sáng mai nói là được, biết không? Đến lúc đó ta kêu các ngươi làm cái gì thì làm cái đó, nghe ta là không sai.”

Đợi mọi người đến cửa thôn trang mới thắp một ngọn đèn lên, ánh sáng loáng thoáng đại khái thấy một ít, Cốc Vũ đếm người, An Cẩm Hiên, Trần Giang Sinh đều có mặt, còn có Vương Thị, Giang Thị, Hứa Thị, sau nữa là mình cùng Tiểu Hà, Tiểu Mãn. Các nàng không nói đi làm gì. Cốc Vũ không rõ cũng không hỏi.

Đi một lúc lâu, An Cẩm Hiên và Trần Giang Sinh dừng lại, chờ người phía sau đến gần rồi lên thuyền, lòng hiếu kỳ của Cốc Vũ trỗi dậy, kiên nhẫn không nói chuyện, nghĩ mọi người ở chung sẽ không có chuyện xấu gì, không cần suy nghĩ bước lên thuyền, thong thả chờ xem.

Đêm thu se lạnh, mặt nước như có như không phủ một tầng sương khói, mọi người đều lặng im, ánh mắt thần bí chớp nháy nghe tiếng nước khua.

Đi đường thuỷ một hồi, thấy bốn phía có một ánh lửa nhỏ, yếu ớt chiếu khắp nơi, đột nhiên nghe thanh âm Giang Thị nói, “Cẩm nhi, không thể để người ta phát hiện, ta đoán cũng sắp đến.”

An Cẩm Hiên hiểu ý gật đầu, xuồng gỗ quẹo vào một vịnh cạn, mọi người ào ào bước xuống.

Dưới ánh sáng ảm đạm như có như không, Cốc Vũ phát hiện chỗ này không xa rừng đào, nơi này tương đối hoang vắng, thôn trang ngoài trừ ruộng nước rừng đào, còn lại là không nhiều bãi hoang bên sông, có rất nhiều nhà ở đây trồng một ít khoai lang đậu nành linh tinh gì đó, còn có đậu phộng, khoai núi, ngay cả những rau củ không cần thiết như củ cải cũng có người trồng, ban ngày nhìn cùng giờ phút này nhìn, hoàn toàn khác nhau, Cốc Vũ không rõ vì sao muốn đến chỗ này.

Tới chỗ này, Giang Thị tựa hồ rất hưng phấn, xoa tay phân phó mọi người, “Nhanh đi hái, nhanh đi hái, cái gì cũng hái về, rồi bỏ trên thuyền chở đi, nhưng hái thì hái, không thể đạp hư đồ của người ta.”

Tiểu Hà ngạc nhiên, vụng trộm nói với Cốc Vũ: “Cốc Vũ, sao lại kêu chúng ta đi ăn trộm?”

Cốc Vũ hắc hắc cười không ngừng, kỳ thực mình cũng không biết vì sao, có lẽ là nguyện vọng tiềm tàng ở trong lòng lâu lắm rồi, vụng trộm thu hoạch cũng không phải là lỗi lớn gì, nàng còn cười không kịp đâu, không nói nhiều, “Đừng hỏi nhiều, hai chúng ta đi nhổ đậu phộng.”

Cứ như vậy định xuống, An Cẩm Hiên và Trần Giang Sinh, Giang Thị đi đào khoai lang cùng khoai núi, Hứa Thị, Vương Thị đi hái đậu, Tiểu Hà, Cốc Vũ nhổ đậu phộng, Tiểu Mãn đi nhổ củ cải, chú ý không đê người phát hiện, một khi có động tĩnh thì chạy đi.

Cốc Vũ hưng trí bừng bừng cùng Tiểu Hà nhổ đậu phộng, nơi này có chút cứng, nhổ đậu phộng cũng không phải thoải mái. Cốc Vũ cố ý mang đèn lồng tới coi, làm hại Tiểu Hà hoảng hốt nói nàng: “Ngươi còn sợ người khác không biết a, nhanh chút không cần đèn lồng, thổi tắt đi.”

Cốc Vũ không thèm để ý, đi quanh mấy khối đậu phộng một lần, xác định một mảng đất cát, tuy không biết bộ dạng đậu phộng như thế nào, nhưng tốt xấu gì cũng dễ dàng nhổ lên, kêu Tiểu Hà tới.

Tiểu Hà thót tim, nhổ một chút lại kêu, “Giang bá mẫu, đi rồi sao?”

“Giang bá mẫu, có phải có người đến hay không?”

“Vạn nhất bị người gặp được phải làm sao bây giờ?”

Cốc Vũ kéo nàng, “Đã nói là không nên hỏi, hỏi cũng không có người trả lời. Nhanh chút, nhanh chút! Bên này hình như có một bụi lớn.” Cốc Vũ thật sự hưng trí, phảng phất mảnh ruộng lớn này đều là của mình, muốn động nơi nào thì động nơi đó, tâm tình thật tốt, giống như một địa chủ thu hoạch trên ruộng của mình.

Giang Thị dừng tay đầu tiên, nhìn đồ trong tay, không kể nhiều ít ném lên thuyền, rồi đi tới bên Cốc Vũ, Tiểu Hà, ôm đống đậu của họ, “Nha, các ngươi lấy không it nha, mau dừng tay lại.”

An Cẩm Hiên và Trần Giang Sinh cũng ngừng lại, mấy người đem toàn bộ đồ ném tới hai đầu xuồng, nhìn không ít. Giang Thị rất vừa lòng thu hoạch lần này, “Thật là nhặt không ít thứ tốt, nha, bên kia có cao lương nhưng ta quên, các ngươi chờ, ta đi cắt một lúc.” Nói xong vội vàng quay người đi.

Trần Giang Sinh lúc này phát hiện bên kia có môt ruộng củ năng, đem một loại lá cây tỉ mỉ làm thành ống hút thật dài, Hứa Thị đề nghị, “Giang nhi, ngươi cùng Cẩm nhi đi nhặt một ít củ năng đi.”

Hai người bọn họ không kịp cười, lập tức vào trong ruộng, ruộng củ năng lúc này còn có nước, đợi đến lúc củ năng hoàn toàn già thì thoát nước đợi cho lá cây khô bớt là có thể đào, lúc này bọn họ vui vẻ đi xuống, chân vừa giẫm lên bùn, Trần Giang Sinh ha ha cười rộ lên, “Nha, ta đào một cái!” Tay vung lên ném lên thuyền, lại đi vào trong bùn.

Đều là tuổi ham chơi, Cốc Vũ và Tiểu Mãn, Tiểu Hà cũng vào ruộng, cuốn ống quần lên, bùn trong ruộng mềm dính, nước có chút lạnh, nhưng không quan trọng, trong lòng thật cao hứng. Ba người đi không thu hoạch được gì, Cốc Vũ xem chỗ có cây con, bước tới bên cạnh, thò tay đào lên một đống gì đó, tay đỡ bên dưới, “Nha, ta kiếm được củ năng!”

Giang Thị tới thật mau, lùa bọn họ trở về, “Được rồi, nhặt không sai biệt lắm, còn không mau mang đi!”

Mấy người đang ở bờ sông tùy tiện gột rửa chân xong leo lên xuồng, chèo ra sông. Hứa Thị cười ha ha, “Hái thật nhiều đồ, trong lòng thật thoải mái.”

Giang Thị nói tiếp: “Mọi thứ đều tốt, sang năm có thể rất tốt.”

Tiểu Hà hắt xì một cái, có lẽ là vừa xuống ruộng lạnh chân. Mọi người lập tức trở về nhà, An Cẩm Hiên nói một câu, “Giang bá mẫu, trên người ta mang theo mồi lửa, chúng ta có thể đi vào vườn bên kia nướng đồ ăn, nhân tiện xua đi khí lạnh, bằng không trở về không dám có động tĩnh, sợ bị cảm lạnh!”

Giang Thị đáp ứng, “Qua bên kia, nơi nào có đá bùn cũng không sai.”

Trần Giang Sinh nhưng có ý tưởng khác, “Nương, hạ du nước chảy yếu hơn, nước ở bờ sông cạn không ít, bên cạnh đều là đá cuội lớn, chẳng phải rất tốt.”

Cuối cùng mọi người quyết định đi nơi Trần Giang Sinh nói.

Quả thật là cả một phiến đá cuội, Cốc Vũ thoải mái đi trên đất, chia nhau làm việc, Trần Giang Sinh cùng Giang Thị Vương Thị bọn họ đi nhặt củi, còn có thể cắt cành khô ở bờ sông. An Cẩm Hiên rất có kinh nghiệm tại kia xếp đá làm bếp, Vương Thị và Tiểu Mãn rửa sạch những thứ vừa hái trộm được, đậu phộng, khoai lang, khoai núi, củ năng, còn có đậu, thật không ít.

Không lâu, lửa bùng lên, ánh lửa đỏ rực chiếu lên mặt mọi người rất đẹp mắt, người cũng ấm áp hơn, tiếng cành khô bị đốt cháy tí tách rung động, đợi lửa cháy một lúc, nhóm phụ nữ bắt đầu bỏ củ năng, đậu phộng, đậu phóng ở bên vào lửa nướng, đồ tươi gặp lửa nóng thoáng chốc sậm màu, đậu phộng mau chín nhất, mọi người không kịp chờ, lấy ra ăn, còn không biết là loại đậu phộng gì, ăn vừa mềm vừa bùi có chút giống hạt dẻ, lại có đậu thơm ngát, cỡ ngón cái cùng lắm là lớn như vỏ sò, Cốc Vũ ăn không ít, ợ no nê, Vương Thị vỗ lưng nàng cũng không khá hơn, Giang Thị kêu nàng đi bờ sông uống nước mát mới đỡ hơn.

An Cẩm Hiên ở cách đó không xa, thấy bên này nướng không sai biệt lắm, đem khoai lang khoai núi ném vào đống lửa, bếp cũng thôi phát ra âm thanh, đã muộn như vậy.

Mọi người ngồi vây quanh đống lửa, giờ phút này trong lòng nóng bỏng, vừa mới ăn qua gì đó tựa hồ còn ấm không biết lạnh, ở quanh đống lửa tràn đầy vẻ hòa thuận vui vẻ. Giang Thị thở dài, “Lúc này phải uống chút rượu mới được! Chúng ta cũng hào khí một hồi.”

“Ngươi còn muốn uống, đến lúc say khướt trở về bị người thôn trang chê cười vài năm!” Hứa Thị giận dữ nói nàng.

“Có gì mà cười chứ, bất quá ngày mai mỗ mỗ Tiểu Hàn bọn họ thấy chúng ta đi trộm vặt sẽ kinh hãi đến lắp bắp thôi, ha ha.”

Hứa Thị lại nói: “Sao lại không cười chứ, qua vài năm nữa không chừng bọn hắn làm cha, người ta sẽ không nói với cháu ngươi chuyện mỗ mỗ hắn lúc trước uống say chắc?”

Mọi người đều cười ha ha.

An Cẩm Hiên bỏ khoai lang, khoai núi vào vạt áo mang tới, mọi người không nói nhiều, cầm lấy ăn. Cốc Vũ cảm thấy mình chưa từng ăn qua đồ ngon như vậy. Thì ra cho dù là cùng loại thức ăn, cũng phải coi ăn ở đâu mới ngon.

Ăn no nê, thừa lại đều gom lại để ở trên thuyền, bếp đã tàn nhưng sợ chưa tàn hẳn nên múc nước sông tưới vào, mới an tâm chèo thuyền trở về.

Cốc Vũ ngồi ở mạn thuyền, tay bất chợt khua nước trên sông, mọi người cũng không câu nệ, vừa nói chuyện vừa cười. An Cẩm Hiên đột nhiên hỏi Cốc Vũ một câu, “Cốc Vũ, trong tưởng tượng của ngươi cuộc sống thôn trang là như vậy sao?”

Cốc Vũ thấy rất quen tai, nhất thời ngớ ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.