Điền Viên Cốc Hương

Chương 186: Chương 186: Q2 - Chương 51: Tửu lâu bị buộc nợ




Hứa Thế Cùng thấy chưởng quầy vội vàng đi lại, thân mình mập mạp bật đứng dậy, sắc mặt khẽ biến nhưng cố trấn định, “Như thế nào? Không phải nói có chuyện gì ngày mai lại nói? Hôm nay là ngày tốt, chuyện gì cũng đợi trở về lại nói!”

Lúc trước chưởng quầy cùng Hứa Thế Cùng qua lại, hơn nữa Giang bọn họ thường xuyên ở bên ngoài, nên cũng biết người này, lúc này nghe thấy lời của Hứa Thế Cùng, muốn nói lại thôi, bộ dáng sốt ruột ai cũng nhìn ra.

Lí Đắc Giang cũng ngồi không yên, người sáng suốt vừa nhìn là biết có chuyện, huống hồ nếu không chuyện khẩn cấp, sao chưởng quầy lại chạy đến? Cũng không nói nhiều, “Đều là người một nhà! Có chuyện gì nói ở đây là được.”

Thấy Lí Đắc Giang mở miệng, Hứa Thế Cùng không nói gì, chưởng quầy sốt ruột gấp gáp nói: “Mau trở về đi! Bọn họ đều tới cửa! Ta chống không được mới để ta đi tìm ngài!”

Hứa Thế Cùng rốt cuộc không đợi được, liền chạy ra ngoài, vẫn chu toàn giao đãi Hứa Thị bọn họ, “Nương, tỷ các ngươi đừng lo lắng, không có chuyện lớn gì.”

Nói xong người đã đi ra cửa, chưởng quầy vội vàng đi theo.

Sao có thể không có chuyện gì!

Lí Đắc Giang ở lại ngồi không yên, dù sao đều là người một nhà, không gì không thể nói, “Tuyền, bằng không chúng ta đi nhìn một cái, cơm ăn lúc nào cũng được, các ngươi ở nhà chờ, không có chuyện gì, ở tửu lâu không có gì khác ngoài sinh ý.”

Lúc chưởng quầy vừa mới đến, An Cẩm Hiên nhìn thấy không đúng cũng đã ra cửa đóng xe, lúc này vừa khéo đem xe đuổi tới cửa, Cốc Vũ không nghĩ gì liền bò lên xe, xong mới quay đầu nhìn Lí Đắc Giang nói: “Nhị bá, ta cũng đi với các ngươi.”

Tuyền vẫy tay, “Ngươi đi xem náo nhiệt làm gì, cũng không phải chuyện tốt, trở về.”

Cốc Vũ lắc đầu, “Vì không phải chuyện tốt mới đi, vạn nhất có chuyện Thấm Nhi các nàng bị sợ hãi làm sao bây giờ. Các ngươi không thể nói rõ với các nàng, chẳng thà ta đi, không chừng có thể giải quyết vấn đề. Người nhiều lực lượng đại thôi.”

Nghe Cốc Vũ nói như vậy, Hứa Thị cùng Hứa Tần Thị như được nhắc nhở, cũng không nói gì cũng đi, cả nhà Trần Vĩnh Ngọc và nhà Đại Lâm cũng đi, người đông, Lí Đắc Giang xua tay, “Không được, Vĩnh Ngọc đi cùng chúng ta, các ngươi ở nhà đợi, nhà không thể không có người, nếu có chuyện gì vài bước đường sẽ gọi các ngươi, nếu không có gì đi thêm phiền.”

Nói xong, Tuyền, Giang huynh đệ cùng Trần Vĩnh Ngọc, An Cẩm Hiên, Hứa Thị, Hứa Tần Thị, Cốc Vũ, một hàng bảy người đi trấn trên.

Xe trâu nhún nhảy trên đường đi tới, lòng mọi người không yên, không ai nói chuyện, chỉ thầm thúc giục trâu có thể đi mau hơn. Mọi người dài cổ nhìn nhưng không thấy bóng dáng Hứa Thế Cùng và chưởng quầy, hẳn là sốt ruột vội đi giải quyết chuyện.

Cốc Vũ nghĩ không bằng xuống xe chạy mau hơn, nhưng nghĩ Hứa Tần Thị cao tuổi, càng sốt ruột càng không tốt nên cứ như vậy đi, cũng chỉ chậm hơn nửa khắc thôi.

Vừa rồi nàng cũng nghe được mấy câu, lúc đó một lòng muốn đi, bây giờ ngồi ở trong xe chậm rãi nghĩ lại, mới nghĩ tới vừa rồi chưởng quầy nói linh tinh vụn vặt mấy câu, có người tới cửa? Người nào tới cửa? Lưu manh vô lại thì không có khả năng, như vậy là đối tác làm ăn, tóm lại không phải chuyện tốt, hơn nữa còn vội vã trở về như vậy, như Lí Đắc Giang vừa mới nói qua, chuyện của tửu lâu đơn giản chỉ là mối làm ăn, không gặp khốn cảnh chứ? Cốc Vũ vỗ đầu có chút nóng vội, người đi đông, nên mang theo chút bạc ở trên người mới phải.

Hứa Tần Thị hoảng hốt, thấy Cốc Vũ vỗ đầu vừa sốt ruột, vừa hối hận, tim đập lợi hại, “Cốc Vũ, ngươi nghĩ tới cái gì? Không là đại sự chứ?”

Cốc Vũ quay đầu lại cười, “Không có chuyện gì, không bằng mỗ mỗ ngươi ở nhà chờ, xe thật xóc nảy, ta nghĩ đi ra ngoài không ăn được món ngon ở nhà, đi tửu lâu còn sợ không có món ăn ngon sao?” Vốn muốn điều tiết không khí một chút, nào ngờ nói ra Cốc Vũ cảm thấy lạnh. Trong lòng tự an ủi mình, chỉ mong là sợ bóng sợ gió thôi.

Sự tình cũng không như theo ý nguyện.

Cốc Vũ bọn họ đến thôn trấn, từ xa đã nhìn thấy một đám người xem náo nhiệt, bọn họ không nghe ra chuyện gì, càng thêm sốt ruột.

Còn cách một đoạn, thấy cả đám người vây quanh nên vội vàng xuống xe đi bộ đi qua, An Cẩm Hiên tìm nơi để xe.

Đến gần cửa, mọi người chen vào đám người, mới phát hiện một đám người ngồi trong sảnh chính của tửu lâu, vẻ mặt tức giận, Hứa Thế Cùng chắc cũng vừa đến, ở bên trong lau mồ hôi, dáng vẻ thật như gặp nan đề.

Lí Đắc Giang không nói, kêu Hứa Thị mang theo Hứa Tần Thị, Cốc Vũ đi xem mẹ con Thấm Nhi trước, miễn cho bọn họ hoảng hốt, chuyện bên ngoài bọn họ sẽ giải quyết tốt. Cốc Vũ đến nơi này sao có thể dễ dàng đi vào như vậy, nên đứng ở một góc không chịu đi, lát sau đi ra cửa khuyên mọi người đứng xem náo nhiệt giải tán, vừa vặn An Cẩm Hiên đi vào, cùng hắn đuổi người đi.

Đa số người coi một lúc không thấy gì khác hơn, nên lui bước, còn lại vài người đứng ở một bên nhìn quanh. Cốc Vũ và An Cẩm Hiên không để ý đến họ, người vây xem đã đi bớt, áp lực trong lòng cũng giảm theo.

Hai người đứng ở một bên nghe các lão bản nói chuyện, một người có bộ râu dê cau mày, “Tửu lâu lớn như vậy, ta không tin còn thiếu tiền gạo của ta, ngươi bên này xoay không kịp, ta bên kia còn có một đám người chờ há mồm ăn cơm, khất một lần lại một lần, hôm nay không thể khất lại nữa!”

Lời này khiến cho mọi người đồng lòng, một người đàn ông có khuôn mặt gầy choắt vỗ bàn một cái, “Đúng vậy, hôm nay không thể bỏ qua, bằng không tiệm tạp hoá của ta còn không phải chờ đóng cửa.”

Một hán tử mập mạp bộ dáng cười hì hì, nói chuyện cứng rắn, “Hứa lão bản, lúc ngươi nói như thế nào, qua hai ngày sẽ tính tiền, quầy thịt của ta cũng không thiếu chút bạc đó, chỉ là mọi người đều đến đòi, ta không đến chẳng khác gì ta là đồ ngốc bị đùa giỡn sao?”

Mặt Hứa Thế Cùng ướt mồ hôi, ở đâu lấy ra bạc, tới lui nhắc tới chỉ mấy câu này, “Thư thả mấy ngày ta nhất định sẽ thanh toán, đều là giao tình lâu năm...”

Nói đến nói đi nhưng không có ý mới, trong lòng Cốc Vũ có chút ray rức và hối hận, nếu trước đó mình chạy về cầm ngân phiếu tới chẳng phải là có thể giải quyết chuyện khẩn cấp.

Cốc Vũ nghĩ đến dĩ nhiên Giang cũng nghĩ tới, không muốn nhiều lời, xem ra hôm nay không ra bạc là không qua được, lại nói thiếu nợ trả tiền vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, “Các vị lão bản nói tổng cộng thiếu bao nhiêu?”

Lời này nói ra, Hứa Thế Cùng muốn ngăn cũng ngăn không được, các vị lão bản cho rằng người vừa nói coi tiền như rác nguyện ý gánh nợ, xoay đồ trong tay, “Phần của ta không nhiều, 32 lượng.”

“Ta ít hơn, gạo chỉ đáng vài cái tiền, thời gian này thiếu 27 lường, thứ khác thêm hai trăm mười hai văn, ta cũng không phải người khó nói chuyện, mười hai văn số lẻ bỏ đi.” Nói xong trên mặt bắt đầu có ý cười.

Cốc Vũ không nói gì nhìn trời, nói thầm với An Cẩm Hiên, “Mười hai văn mà gọi là bỏ số lẻ, ai.”

Mới có hai người, những người khác cái gì tiệm tạp hoá, quầy thịt, thậm chí còn có tiệm bán chén bát nhất loại đều nói, bạc cộng lại thật không ít, Lí Đắc Giang tại kia suy xét như đang tính toán gì. Hứa Thế Cùng kéo tay áo của hắn vài lần hắn làm như không có thấy.

Tính qua xong, Lí Đắc Giang kéo Trần Vĩnh Ngọc và Lí Đắc Tuyền đến một bên thương lượng, người đang ngồi đều đứng lên, tựa hồ tùy thời muốn cướp đồ.

Trong đám người người có khuôn mặt gầy kích động nhất, “Mọi người không cần tin hắn! Các ngươi nhìn đi, khất tới khất lui chúng ta đã cho thư thả đủ! Đã tận hết lòng, đến lúc này lại không có thời hạn chính xác, coi chúng ta như khỉ đùa giỡn, mọi người đều buôn bán, Ngô lão bản, ngươi bên kia cũng xa không ít, đến lúc phụ nữ của ngươi sinh cái gì cũng không có ngươi nhẫn tâm sao? Chúng ta buôn bán không phải là muốn nhà mình có thể qua ngày lành, chẳng lẽ để người trong nhà đi theo chịu tội đúng không!”

Một khi có người thổi gió, lửa của mọi người liền bùng lên.

Những người khác ào ào kể ra sự khó xử của mình, nếu không có bạc nhập hàng sẽ ra dạng gì, buôn bán nhỏ sẽ không chịu nổi...

Lí Đắc Giang không nói nhiều, định xoa dịu bọn họ, nào ngờ người có khuôn mặt gầy đi tới, xuýt chút đẩy Lí Đắc Giang, may mắn Lí Đắc Giang né nhanh, nhưng tức lên, “Không muốn tiền sao! Muốn động thủ!”

Người có khuôn mặt gầy như bắt được nhược điểm, nhìn mọi người nói: “Các ngươi nhìn một cái, ở đâu chạy tới một người như vậy, chưa từng gặp qua, chúng ta hiện tại chỉ nhận tiền không nhận người, trả bạc cho chúng ta, chúng ta liền đi, bằng không chớ trách chúng ta không khách khí!”

Lí Đắc Giang còn đang kiềm chế lửa giận, Trần Vĩnh Ngọc đi qua kéo hắn, nói: “Các vị không cần nóng vội, ta là Đào trang, Trần Vĩnh Ngọc, các ngươi nhớ được ta là được, bây giờ ta phải đi lấy bạc, tiền của các ngươi một phần cũng không thiếu sẽ trả cho các ngươi, nếu lo lắng thì phái hai người theo ta trở về, dù sao chạy không thoát.”

Trong đám đông có người nghe tên, “Chính là Lí chính Đào trang, danh tiếng vang xa, thôn trang chung quanh đều phục, chuyện Liễu Bá Tử huyên lớn như vậy người ta cũng giải quyết, có người này cũng an tâm.”

“Đúng vậy, bằng không đi theo cũng được, chúng ta lấy được bạc nên giữ lời.”

Người mặt gầy thấy cục diện không quá thích hợp, ồn ào náo ra, “Không được! Đều là chuyện ma quỷ của các ngươi! Nói đã bao lâu, người đông hơn nhưng bóng dáng bạc đều không thấy, các ngươi tốt rồi, vừa rồi chúng ta tìm đến, chưởng quầy nói như thế nào, lão bản trở về liền cấp bạc, bây giờ lão bản đã trở lại bạc không có. Hừ, hiện tại còn nói muốn đi lấy, mọi người không cần bị mắc mưu! Ai biết có phải mạo nhận không!”

Quần chúng ồ lên.

Bên trong tranh cãi ầm ĩ, một người nhàn nhạt đi vào, “Bọn họ có thể mạo nhận, ta cũng không là mạo nhận đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.