Nhiều ngày qua, Ngọc Nga thường xuyên về nhà, theo Trần Thị qua bên nhà ngói sưởi ấm, nói chuyện không đầu không đuôi, một vẻ tiếp tục câu chuyện Trần Thị nói lần trước, thật có ý nói thân.
Vương Thị ngược lại không dự đoán được chuyện này, ngày đó bất quá nàng nghe Trần Thị nói như vậy chỉ trả lời theo câu hỏi, nào ngờ các nàng thật sự quan tâm, ngược lại làm mình ngượng ngùng. Vì thế nàng vừa vội vàng lo chuyện mừng năm mới trong nhà, vừa ứng phó bọn họ, bộ dáng miễn cưỡng, nói rõ, “Nhị tỷ ngươi cũng biết, tính tình Tiểu Mãn mềm mại, thật sự ta lo lắng nhất, Cốc Vũ có gì nói đó ta lại không lo, cái gì cũng không sợ, chỉ sợ bị ủy khuất, lại nói Kinh Trập còn ở đây đâu, chuyện Tiểu Mãn chờ thêm một chút, cũng không phiền ngươi quan tâm.”
Ý là tạm thời không đề cập tới, Ngọc Nga và Trần Thị đâu thể buông tha cơ hội như vậy. Đông gia kia nói, nếu có thể cưới được Tiểu Mãn, có thể cho nàng không ít ưu việt, bạc tạm không nói đến, về sau nàng có thể làm quản công, công việc thoải mái, tương đương một nửa quản gia! Hơn nữa đến lúc đó không tính là thân thích, lão đông gia không chừng phải kêu mình một tiếng cô cô, dù không gọi cũng không tiện khó xử mình, nếu thành về sau nhà mình có thể có an ổn qua ngày, ra cửa cũng có thể ngẩng cao đầu, nàng biết tác dụng của tiền. Trần Thị lại sợ nàng nửa đường mềm lòng luôn đứng ngoài cổ vũ.
Lúc này Trần Thị nói trước tiên, “Tam tẩu, việc này nói gấp là gấp, nói không vội cũng không gấp, Kinh Trập là người đọc sách, nhưng cũng không thấy thi được tú tài, đến lúc đó tìm một nhà tốt nói việc hôn nhân cũng là tự nhiên, chỉ là Tiểu Mãn tuổi này không còn gì tốt hơn, bây giờ không nói thân, về sau sợ bị người chọn lựa.” Nói xong câu này Trần Thị đè thấp thanh âm lặng lẽ nói, “Chuyện của Linh Nga còn không nhớ sao —— “
Nghe như vậy Vương Thị có chút lo lắng, việc này nếu chậm trễ về sau làm sao cho tốt. Dù sao trước tiên chỉ nói, có thích hợp lại nói, không thích hợp tự nhiên quên đi, hai người kia không thể đến cửa, vì thế cũng gật đầu nói: “Cũng được, nhị tỷ ngươi lưu ý một chút, có người trong sạch, trong nhà chỉ cần không có trở ngại là được, tính tình phẩm đức quan trọng hơn, người trong nhà dễ ở chung, đến lúc đó chúng ta bàn lại.”
Ngọc Nga mềm yếu ai một tiếng, cùng Trần Thị tự nhiên hợp mưu.
Theo ý Trần thị, “Nhị tỷ, việc này sợ là không thể làm như vậy, không cần cùng Tam tẩu nói rõ, chỉ nói tuổi lớn một chút, cảnh nhà tốt, nhanh chóng định thân, đến lúc đó lên kiệu tự nhiên... Tất nhiên bọn họ tin nhị tỷ ngươi.”
Ngọc Nga nghe trong lòng nhảy dựng, nàng lại có chút do dự, thầm mắng Trần Thị gian xảo, đến lúc đó xảy ra chuyện sẽ đổ lên mình, về sau ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không thể về, nàng chỉ nghĩ đến chiếm lợi, không hề nghĩ cho việc chung. Nghĩ như vậy Ngọc Nga không thống khoái, lười biếng nói, “Uh, để nói sau.”
Nhìn Ngọc Nga lắc lư đi rồi, Trần Thị trên mặt đất thóa mạ một câu, dùng chân đạp, hung hăng chà vài cái, bùn trên đất đầy dấu chân, “Cho mình là ai, nếu không có ta, môt mình ngươi có thể làm xong sao.”
Như thế lại qua mấy ngày, Ngọc Nga ở nhà bị mấy ngày khổ, chồng lại đi uống rượu, không có tâm tư làm việc ơ An Hoà Đường, bị quản công hung hăng mắng vài lần, con ở nhà khóc náo, về nhà mẹ đẻ thanh tĩnh một ngày nửa ngày, Trương thị lại nhìn chằm chằm như rình trộm... Không hài lòng, nàng nhịn không được.
Tính tới tính lui, thậm chí Ngọc Nga còn lấy mình ra làm ví dụ, lúc trước thấy người ta tốt thì thế nào, bộ dáng tốt thì thế nào, con người sẽ biến đổi cái gì đều không đáng tin cậy, như lúc trước mình cho rằng mình gả cho một hộ người trong sạch, hòa thuận mỹ mãn qua ngày. Sau nam nhân buôn bán say xỉn, sinh ý nói suy sụp là suy sụp, kết quả là người cũng trở nên thần kinh, còn không phải tự mình nuôi sống đứa nhỏ. Nếu Tiểu Mãn phải khổ như vậy, không bằng gả đi An Hoà Đường, ít nhất ăn mặc không cần quan tâm, nếu có một trai một gái về sau càng không cần sầu, dù sao cửa sinh ý này không có người làm, được cho là độc môn, kiếm tiền cũng kiếm đủ, về sau chuyển đi mua cái sân, chính là phu nhân giàu có!
Nghĩ thông suốt đến mức Ngọc Nga càng tới thúc giục, cùng Trần Thị một giuộc.
Tiểu Mãn lúc đó giận dỗi lỗ mãng buông một câu nói, bị các nàng vin vào làm cớ, nếu gả đi qua không dễ chịu còn không phải ngươi Lí Tiểu Mãn chính miệng nói, chỉ nhận bạc không nhận người, cũng không cần oán làm cô cô, làm thẩm không có đạo nghĩa.
Đại Lâm bên kia cũng bối rối, tuy nhìn không nóng không lạnh, nhưng sau lưng đã cầu xin Văn Thị vài lần, Văn Thị xem ra có chút động tâm, lại sợ mình sẽ liên luỵ các nàng, một nhà Tuyền đối với mình có ân tình lớn, bằng không nàng thật không biết sẽ ra sao.
Càng nghĩ như thế, Văn Thị lại càng do dự.
Tiểu Hà là người nóng vội, đồ cưới cũng không thêu, châm pháp cũng không học, bây giờ đâu có tâm tư lo lắng mấy chuyện đó. Lúc nàng cùng Tiểu Mãn nấu thuốc cũng cười nói qua, cho tới nay tuy người lớn chưa nói gì, nàng vẫn coi Tiểu Mãn như chị dâu, bây giờ đột nhiên nói thân, Đại Lâm bên này còn không có chút phản ứng, nàng nhịn không được.
Những lời này nàng vụng trộm nói với Tiểu Mãn.
Tiểu Mãn không biết làm sao, nàng cũng không nói hối hận.
Ngược lại Cốc Vũ lại không nóng nảy, chỉ cần Vương Thị bọn họ không gật đầu, bên kia cũng không thể làm gì. Nàng nghĩ nếu chuyện này Đại Lâm không có chủ ý, như vậy về sau sợ khó có thể làm gì, dù thật sự có năng lực thì thế nào. Nàng thậm chí cùng Tiểu Mãn đề cập qua, “Tỷ, ta cùng Tiểu Thạch nói qua chuyện ngươi muốn cầu hôn, đến lúc đó chúng ta nhìn xem, dù sao không thể kéo dài, vạn nhất bọn họ hai người đều...” Lời này Cốc Vũ không nhẫn tâm nói ra miệng.
Tiểu Mãn lắc đầu, “Cũng là một cái kết thúc, tâm tư ta cũng không rối loạn, ngày còn dài, không quan trọng.”
Cốc Vũ cảm thấy Tiểu Mãn so với mình mạnh mẽ hơn nhiều, ít nhất chuyện lớn này nói một không hai, bình thường lại là một người bình tĩnh nhàn nhã. Nàng nói đúng, nếu hai người bọn họ không tỏ vẻ gì, Tiểu Mãn cũng không cần phải rối loạn, tìm người tốt gả đi cũng không có gì không tốt.
Tính tình Đại Lâm khúm núm nên sửa đổi, nghe Tiểu Hà nói hắn cũng sốt ruột, chỉ là Văn Thị lo lắng Tiểu Mãn không quen, lại sợ nhà mình vắng vẻ lại là người từ bên ngoài tới, nếu chịu khi dễ cũng không có ai giúp đỡ. Cốc Vũ thầm cảm thán Văn Thị lo quá nhiều, cả nhà qua như vậy không có gì không tốt, cũng như chuyển đi vào thành thôi, Đại Lâm cùng Lí Đắc Tuyền làm gia cụ, Tiểu Mãn ở nhà hoặc là làm việc khác cũng có thể.
Văn Thị cẩn thận suy nghĩ trước sau đều vì Tiểu Mãn, Cốc Vũ cũng không thể nói gì.
Tiểu Thạch như cũ không hề động tĩnh, cũng không biết vì sao, ngày đó sau khi Cốc Vũ nói qua, hắn không có tới nữa, sợ đối với Tiểu Mãn không tốt? Lúc trước cả ngày chạy tới làm gì? Thật sự là không hiểu. Cốc Vũ nghĩ, đại khái Tiểu Thạch sợ sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì, đáng tiếc cái gì cũng không có.
Trần Thị và Ngọc Nga cũng không biết như thế nào, cả ngày đến nhà, thật đáng ghét. Nói đến việc hôn nhân của Tiểu Mãn, Tiểu Mãn cũng ngượng ngùng ở lại, Lí Đắc Tuyền cũng nói để Vương Thị xem chút rồi bàn lại.
Nhưng Hứa Thị lo lắng, mỗi lần các nàng tới hỏi trên hỏi dưới, Trần Thị nửa thật nửa giả nói: “Nhị tẩu không tin ta cũng không tin Nhị tỷ sao? Nhị tỷ vì việc này quan tâm không ít, chuyện của Tiểu Mãn dĩ nhiên do Tam tẩu định, nhìn ngươi nóng vội, chuyện của Tiểu Hàn bọn họ còn xa mà.”
Hứa Thị không thích Trần thị, bình thường không có liên hệ gì với nàng cũng lười quan tâm nàng, bây giờ cũng nổi giận, “Dĩ nhiên rồi, ta không có khuê nữ nên quan tâm đến chuyện Tiểu Mãn, Cốc Vũ, về sau chuyện của Tiểu Hàn, Đại Hàn tự ta sẽ quan tâm, ngươi nên quan tâm bản thân ngươi!”
Lời này làm Trần Thị dừng lại, nhiều năm rồi nàng không sinh được đứa con nào, đã sớm vô cùng sốt ruột, vì thế còn cố ý hỏi Hứa Thị lúc đó làm thế nào để sinh Tiểu Hàn, Đại Hàn, Hứa Thị tự nhiên không có gì để nói. Sau lưng Trần Thị lại nói bộ dạng Tiểu Hàn, Đại Hàn không quá giống Lí Đắc Giang, người trong nhà đi nói, người bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào.
May mắn người thôn trang đều biết bản tính Lí Đắc Giang và Hứa Thị, đều không cho là đúng, có người ngay thẳng còn nói Trần thị, “Người ta tốt ngươi cũng có lợi không ít, sao nói chuyện còn như vậy, ta mà có ca ca tẩu tử như vậy, nửa đêm nằm mơ đều cười tỉnh.”
Lúc này bị Hứa Thị nói một câu như vậy, Trần Thị không trả lời được.
Cốc Vũ thấy thế, nghĩ Vương Thị sẽ không dễ dàng đáp ứng, cho dù đáp ứng cũng sẽ nghe rõ ràng mới được, lại nói gần đây Cốc Vũ đem lời của Hứa Tần Thị thuật lại cho Vương Thị nghe, nào là khuê nữ nhà ai lúc trước gả cho địa chủ, sau đi qua mới biết ngày không dễ chịu, tái giá không nói còn mấy phòng di thái thái, khuê nữ không như ý, oán cha mẹ mình làm chủ, không về nhà mẹ đẻ nữa... Làm hại Vương Thị run sợ, thật sự không dám làm chủ.
Từng ngày trôi qua, Trần Thị, Ngọc Nga hai người thường đến nhà, bên Đại Lâm không có động tĩnh, Tiểu Thạch không thấy bóng người. Tuy Tiểu Mãn không có biểu lộ dị thường, nhưng vẻ mặt nàng càng ngày càng lạnh nhạt.