Vài người nhìn nhau. Nhị thúc công lắc đầu cười cười, “Tuyền, vài năm nay
sao người vô duyên vô cớ về đây? Nơi này không có người ngoài ta nói
thẳng, phàm có chuyện cần giúp đỡ nói một tiếng cũng tốt. Chuyện của
ngươi, ngươi không nói ta cũng không ép, không nhất định là chuyện lớn.
Chỉ là ta có việc, ta thấy cũng nên nói cho các ngươi biết. Chẳng qua,
sợ là về sau liên lụy các ngươi.”
Vài người càng thêm mạc danh kỳ diệu, “Sao lại nói cái gì liên lụy, qua ngày...”
“Nhị thúc công có chuyện gì cứ nói, chuyện của ngươi chính là chuyện của thôn trang.”
Nhị thúc công cười khổ một tiếng, “Các ngươi cũng biết Cẩm Hiên không phải
là cháu ruột của ta, ngẫm lại cũng thật là mệnh khổ, nháy mắt nhiều năm
như vậy đã đi qua, Vĩnh Ngọc các ngươi bối phận thấp chút, chắc không
biết chuyện trước kia của ta. Thôi, thôi! Cũng không cần nói dong dài,
lúc trước ta cùng Cẩm Hiên gia gia có chút sâu xa, còn kết nghĩa huynh
đệ. Nói đến lúc Cẩm Hiên sinh ra, ta còn nhìn qua, vừa vặn từng nhà gói
bánh ú, vốn phải đi chúc mừng, nhưng không ngờ có chuyện này.”
Cốc Vũ ngớ ra, có chút tò mò cùng kích động, khó trách An Cẩm Hiên cho tới
bây giờ không ăn bánh ú, khó trách lúc đầu hắn cảnh giác kỳ quái như
vậy, khó trách ... Nàng thở phào nhẹ nhõm, Nhị thúc công để mình ở lại,
nhất định có đạo lý của hắn.
Lí Đắc Tuyền ngây người, hắn cho
rằng chỉ có mình mới có bí mật giấu nhiều năm như vậy, không ngờ Nhị
thúc công và Cẩm Hiên cũng có, chỉ là hắn có thể qua mỗi ngày, Kinh Trập thì sao?
“Mùng năm tháng năm, lúc Cẩm Hiên vừa sinh ra nhà hắn
đã muốn tống xuất hắn, ác tháng ác ngày sinh, đứa bé không tốt lành, vừa vặn nhị thúc của hắn ngày kế bị trật chân. Nếu không do ông bạn già của ta ngăn cản, chỉ sợ...”
Trần Vĩnh Ngọc thở dài, “Cẩm Nhi là mệnh khổ, cái gì mà ác tháng ác ngày, nào có cách nói này, nếu người làm ác, quản hắn sinh ngày nào?”
“Trên đời, người gây họa nói không hết.”
Nhị thúc công lắc đầu, suy nghĩ trôi về dĩ vãng, “Có lẽ Tuyền ngươi từng
nghe qua, Vân Châu cẩm là cống phẩm, nhuộm ra vải không bình thường,
hoàng thương coi như đảm đương rất tốt, bí phương truyền trưởng truyền
đích, Cẩm Hiên còn nhỏ đã rất thông minh, người trong nhà ngoại trừ cha
mẹ và gia gia, những người khác đều cách thật xa, sợ bị hắn khắc, ngay
cả hạ nhân cũng có chút sợ hãi. Ngươi nói có kỳ quái hay không? Có vài
người vin vào hắn là mầm tai vạ, bởi vậy hắn cả ngày đi theo ông bạn già của ta, ở phường nhuộm không ra, từ nhỏ đem vài thứ kia mày mò rành
rẽ.”
“Nếu cứ như vậy qua đi có lẽ cũng không có gì, chính là một
năm kia... Ai, không nói cũng thế, cha mẹ Cẩm Hiên xảy ra chuyện, không
trở về, An đại ca... phái người đi tra, không lâu sau cũng đi theo, nghe nói là hỏa công tâm. Cẩm Hiên đi theo thúc thúc thẩm, ngày ấy đừng nói
tới. Sau này, hắn nhỏ như vậy nhưng nhớ kỹ tới tìm ta, trên đường không
biết trải qua bao nhiêu đau khổ, An đại ca dặn dò lại, nếu thúc thúc hắn hoàn hảo thì thôi, nếu không được thì đến Đào trang Lâm Giang trấn tìm
ta, chung quy chỉ có một lời dặn như thế.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Trần Vĩnh Ngọc vỗ bàn, không thể át được cơn giận mắng: “Sao trên đời này
lại có người ác độc như thế, ngay cả cháu mình cũng hạ thủ được.”
Cốc Vũ hít một ngụm khí lạnh, nước mắt ứa ra, nghĩ lúc mình tới đây, cho dù là ăn đói mặc rách cũng là người một nhà. Nghe giọng điệu của Nhị thúc
công, sợ là còn rất nhiều chuyện chưa nói ra hết, vì sao An gia gia hỏa
công tâm, thúc thúc thẩm sợ là không thoát khỏi can hệ, Cẩm Hiên ca vì
sao chỉ một người, chỉ mới vài tuổi dám một mình chạy đến tìm Nhị thúc
công, đường xa như vậy, không chừng còn có người đuổi theo, vậy mà hắn
cũng tìm được.
Nhị thúc công khẽ cắn môi lại nói: “Chuyện của cha mẹ Cẩm Hiên, nhiều năm cũng đi qua, bọn hắn cho tới bây giờ coi như
không có người cháu này, tự hưởng thụ giàu có.”
“Vì sao phải như
vậy? Trước kia ta nghe sư phụ nói qua, vải An Cư nhuộm xuất thần nhập
hóa, bằng không sao có thể làm hoàng thương, toàn bộ Vân Châu thành
không ai không biết, còn nói phường nhuộm còn treo một tấm biển, là...”
Nhị thúc công cắn môi, “Cũng không biết ai lập quy củ truyền xuống, bí
phương chỉ truyền trưởng truyền đích, nếu thật sự không có... Hơn nữa,
ngoại trừ đích tôn, người còn lại vừa đến hai mươi tuổi nhất định phải
mang theo gia đình rời khỏi Vân Châu thành, miễn cho mơ ước lại nhiễu
loan tranh giành, huống hồ đều cưới vợ nhiều năm sau mới có tiểu thiếp.”
Lí Đắc Giang cười khổ, “Như thế càng buồn cười, cả nhà không thể cùng nhau sống, còn bị tách ra.”
“Ngươi không biết, quy củ này không sai, bằng không nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ An Cư chưa từng xảy ra chuyện tranh gia sản. Những người đồng
trang lứa với ta, vài thúc thúc cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, cha
Cẩm Hiên là đích tôn, mẫu thân qua đời sớm, vài tiểu thiếp tự nhiên
tranh giành, sự tình sau đó một chuyện nối tiếp một chuyện. Nhìn một nhà loạn thất bát tao, ta nói đừng cưới vợ cho phiền lòng.”
Thì ra là thế.
Đầu đuôi đã nói đại khái, nhưng vì sao phải giấu giếm.
Nhị thúc công thở một hơi thật dài, lời giấu tận đáy lòng nhiều năm như
vậy, hôm nay thống khoái nói ra, nếu không có cơ hội này, không biết còn giấu tới khi nào , “Là như thế này, Cẩm Hiên là người có tâm, nhiều năm ở thôn trang không có giờ phút nào yên lòng. Mấy năm nay ta đi trong
thành, nghe ngóng hỏi thăm khắp nơi, có ân chúng ta muốn đền, cha mẹ đại cừu, không thể không báo. Chỉ là ta cũng già đi...”
“Nhị thúc công ngươi không già chút nào!”
Nhị thúc công khoát tay, “Các ngươi không cần nịnh nọt ta, vài năm nay nhìn các ngươi làm việc, nếu tội nghiệp Cẩm Hiên, về sau giúp đỡ chút, dù là người ngoài ta cũng không bỏ xuống được.”
Lúc này ba người đều
tỏ thái độ. Vốn đã coi như con cháu trong nhà, biết hắn từng hứng chịu
nhiều đau khổ như vậy càng đau lòng, Trần Vĩnh Ngọc thở hổn hển xấu hổ
nói, “Nhị thúc công ngươi yên tâm, có ta đây, như thế nào chúng ta đều
giúp đỡ, trên đời không phải do những kẻ gian trá tiểu nhân lộng hành
bừa bãi, công đạo tại lòng người.”
Nhị thúc công vừa lòng cười,
biết mình không nhìn lầm người, Tuyền thành thực là người có thể phó
thác, Giang cùng Vĩnh Ngọc càng linh hoạt về sau làm gì đều có thể giúp
đỡ, đã như vậy hắn không còn có gì lo lắng, “Như vậy cũng tốt, ta muốn
kêu Cẩm Hiên học kinh doanh, về sau có chỗ dùng, Kinh Trập... là người
không bình thường, vài năm nay nhìn bọn họ lớn lên, chẳng qua còn phương thuốc kia, năm đó lúc Cẩm Hiên chạy đi đã nhớ kỹ, về sau muốn nhận tổ
quy tông, tóm lại phải có gì đó trong tay, chắc bọn họ tưởng Cẩm Hiên
đã chết ở bên ngoài, hai năm đầu còn thu liễm chút, mấy năm nay càng làm càn, cho rằng mình là đích trưởng, chỉ là không có bí phương trong tay, bọn họ bừa bãi không được lâu.”
Lí Đắc Giang gật đầu, “Về sau
Cẩm Hiên phải đi trong thành, chúng ta ở thôn trang chỉ sợ có lòng nhưng không có lực, nhưng nếu cần tới chúng ta đi ra ngoài cũng được. Nhị
thúc công ngươi yên tâm, đó đến lúc đó lại tính, cần lắm thì mỗi bên
chia nhau ở nửa năm bên ngoài là được.”
Lí Đắc Tuyền chăm chú
nghe xong những lời này, “Xem ra cần có bạc mới xong chuyện, chúng ta
không cần nghĩ nhiều, kiếm bạc trước, về sau mới có thể bung tay bung
chân.”
Nhị thúc công nhìn vài người bọn họ, rất vui mừng, “Cho
nên ta đã nghĩ, trước lấy bạc bên Cẩm Hiên ra, các ngươi không cần phải
để ý bạc, nếu việc này thành, tự nhiên sẽ không bạc đãi, hơn nữa bên kia có suối nước, Cẩm Hiên có thể từ từ cân nhắc phương thuốc.”
Lại
tỉ mỉ thương lượng một ít việc nhỏ không đáng kể, cuối cùng Nhị thúc
công giao phó, “Cẩm Hiên đối với việc này tâm tư quá nặng, các ngươi
không cần nói ra là đã biết chuyện, mọi việc đã có ta, không cần nhiều
lời, ta chỉ sợ vạn nhất ta xảy ra chuyện, Cẩm Hiên có chỗ dựa vào, cứ
việc thoải mái làm tốt sinh ý rồi nói. Ai, ta chỉ thương hắn còn nhỏ
tuổi lại trải qua hoàn cảnh như vậy, nếu... có thể buông bỏ an ổn sống
qua ngày, ta hy vọng hắn không phải quay về, về sau có năng lực thì thế
nào, ta coi như sống nửa đời người, chỉ là ta thấy khẩu khí của hắn có
vẻ như không chịu buông nửa điểm, ở lứa tuổi của hắn cũng khó buông vì
đã nhiều năm như vậy, không bằng đi theo, chậm rãi nhìn rồi làm.”
Nhị thúc công nói xong tựa hồ đã rất mệt, không nói nữa, chỉ nghe Trần
Vĩnh Ngọc và những người kia bàn tính mở cửa hàng, còn nói bên này vừa
mới bắt đầu sợ là tạm thời sẽ không kiém được bạc, còn phải dựa vào mứt
đào trợ cấp, nếu không rơi vào đường cùng, sẽ không bán tiệm vải. Còn có Trần Giang Sinh và Đại Lâm đều quá mức thành thực, lại chưa từng trải
qua chuyện lớn, sợ là về sau găp chuyện không nhịn được lại hư chuyện,
nên không cần cho bọn họ biết. Kinh Trập ở cùng Cẩm Hiên chắc đã biết.
Những người khác trong nhà cũng không cần biết miễn cho lo lắng.
Còn Cốc Vũ tuy cơ trí nhưng còn nhỏ, nên bàn tính không muốn cho nàng biết, nhưng Nhị thúc công nhìn chằm chằm Cốc Vũ cả nửa ngày nói, “Nha đầu,
ngươi tới đây trò chuyện cùng Nhị thúc công.”