Điền Viên Cốc Hương

Chương 143: Chương 143: Q2 - Chương 8: Kiếm tiền thật khó




Đầu hạ bầu trời trong xanh, trên đường về xe trâu chi nha, bốn phía ruộng lúa, cây ăn quả, thậm chí cỏ dại mọc xanh um, lòng Cốc Vũ cũng dập dờn theo ánh mặt trời ban trưa, ấm dào dạt.

Lần này Tiểu Mãn đi, thuận lợi kết liễu sự tình, Cốc Vũ và An Cẩm Hiên không bị thương cùng nhau trở về, chuyến đi này nàng lại kết được 2 người bạn có cùng hứng thú may vá, vốn Tiểu Mãn là người bình tĩnh, giờ phút này không tự chủ nói nhiều hơn.

Đại Lâmngồi ở phía trước đánh xe, Cốc Vũ, Kinh Trập, An Cẩm Hiên, Tiểu Mãn ngồi ở phía sau, một cái bao tải đặt ở giữa xe, bên trong mọi người mua các thức này nọ, trên đường khoan thai đi tới.

Cốc Vũ nằm trên người Tiểu Mãn, miệng khẽ hừ ---

Kinh Trập ngạc nhiên, "Cốc Vũ, học hát dân ca khi nào, ta chưa từng nghe qua."

Cốc Vũ im miệng, nói dối: "Lúc trong cửa hàng nghe người ta ngâm nga, người trong thành đều hát, ta thấy rất dễ nghe, không phải là hình ảnh của chúng ta sao? Các ngươi nghe, đi về nhà trên đường nhỏ, trâu già là đồng bạn của mục đồng..."

Tiểu Mãn tiếp miệng nói: "Uh, cũng không sai, còn thiếu một cái sáo nhỏ!"

Vừa dứt lời, Đại Lâmvội vàng lấy ra một cái trúc địch, giống khuông giống dạng, chỉ là hắn đánh xe không có cách nào thổi, An Cẩm Hiên linh hoạt sải bước phía trước, ngồi ở thanh ngang xe đánh xe thay hắn, để hắn ngồi ở phía sau thổi sáo.

Cây sáo nhìn không khác những cây sáo khác, Đại Lâmnỗ lực làm cả ngày, nhưng không phát ra tiếng, Cốc Vũ và Tiểu Mãn vui vẻ cười hì hì không ngừng, Đại Lâmở một bên đỏ mặt, không biết vấn đề ở chỗ nào. Vẫn do Kinh Trập nói cho hắn, hắn mới tỉnh ra từ trong mộng, "Kinh Trập ngươi thật lợi hại, cái gì cũng biết."

Kinh Trập lạnh nhạt cười, "Ta đâu biết nhiều như vậy, bất quá trước kia gặp qua thôi, Đại Lâmngươi càng lợi hại, ngươi chỉ thấy qua vài lần làm được tốt như thế, ai cũng không thể nghi ngờ a."

Tiểu Mãn thấy Đại Lâmnhư vậy, cũng hùa theo lời Kinh Trập, Đại Lâmxoa tay ngượng ngùng, nhất thời tay chân không biết để đâu, đành sờ tóc mình.

Cốc Vũ thấy hắn ngốc ngốc nhưng thật đáng yêu, phốc xuy cười, "Đại Lâmca, ngươi theo cha ta học nghề mộc như thế nào ta không biết, nhưng bộ dáng chà tay của cha ta học rất giống!"

"Ha ha ha..."

Rất nhanh đến đầu thôn, vài phụ nhân ở bờ sông giặt rửa, nhìn thấy bọn họ cười đi lại, ào ào nhìn qua bên này.

Vừa vào sân, Hứa Tần Thị và Vương Thị liền vội vàng đi lại, vẻ mặt sốt ruột, thấy mọi người đều chỉnh tề, tự xem trước sau, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Kinh Trập cười nói: "Nương, không cần lo lắng, ta đã nói ta sẽ đem Cốc Vũ và Cẩm Hiên trở về."

Hứa Tần Thị nói là muốn đi bái thần, nhìn vài người nói: "Sao lại không vội, nương ngươi lo lắng mong đợi luôn nhìn ra ngoài sân, vừa nói muốn đi ra ngoài, cha ngươi và Nhị bá ngươi không có ở nhà, chúng ta là phụ nữ lo đến quầng hai mắt, chậc chậc, sao bây giờ các ngươi mới trở về."

Thừa dịp mọi người náo nhiệt nói chuyện, Đại Lâmnhìn bọn họ ha ha cười vài tiếng, rồi yên lặng đi chuyển đồ trên xe xuống, cất gọn. Hạ Xuyên sớm dẫn Tiểu Hàn, Đại Hàn đi đến bên chiếc xe, tha thiết mong nhìn, rất nhanh mỗi người được một cái kẹo mạch nha, tại kia hăng say liếm.

Ánh mắt Cốc Vũ đảo qua, thân mình Hạ Xuyên rụt lại, lập tức liền mềm yếu bổ nhào vào lòng Hứa Tần Thị, "Mỗ mỗ!"

Cốc Vũ đưa tay qua mò một chút, Hứa Tần Thị liền chặn, "Cốc Vũ, Hạ Xuyên mấy ngày nay không có ăn đường, sẽ không làm hư răng nanh, hắn còn nhỏ đâu."

Hạ Xuyên vừa liếm đường vừa cười đến xán lạn. Cốc Vũ vỗ mông hắn, "Ngươi thật cơ trí!"

Rồi nói đến lão bản hiệu thêu như thế nào, may mắn Tiểu Mãn lợi hại, hết thảy không làm khó được, lại ở nha môn ngây người một hồi mới trở về.

Vừa nghe nói An Cẩm Hiên bị bắt đi, Hứa Tần Thị há to miệng, vỗ xiêm y đi nấu nước lá bưởi.

An Cẩm Hiên cười hề hề nói: "Mỗ mỗ, không có chuyện lớn gì, là Cốc Vũ nóng vội, dù sao cũng phải đi phân xử rõ ràng, ngươi xem ta hiện tại không tốt sao, cửa hàng gặp tai ương, chúng ta gọi là giai đại hoan hỉ mới đúng, không cần phiền toái đi nấu nước lá bưởi."

Hứa Tần Thị vẫn lo lắng, "Ngươi tiểu tử này lần tới không thể động thủ với người ta, bằng không bị thương đến thân phải làm sao bây giờ?"

Cẩm Hiên than thở, "Nếu không bỗng nhiên đến mấy người kia, cũng không ra nhiều chuyện như vậy, chúng ta đã sớm trở lại."

Kinh Trập khụ khụ hai tiếng, Cốc Vũ nghĩ đến cửa hàng thêu, làm mai, liều mạng nín cười.

Hứa Tần Thị gật đầu, tổng kết, "Tiệm thêu đó tâm địa quá đen, mấy ngày trước làm mai Kinh Trập cũng là hàng thêu, xem ra nhà chúng ta gần đây xung khắc với hàng thêu, cần phải cách xa một chút mới được."

Cốc Vũ nhịn không được, cười ha ha.

Sau khi cười xong, Cốc Vũ lại có tư vị không rõ, một cửa hàng loạn thất bát tao như vậy, dám há to miệng với nhà mình, nếu nhà mình không lụi bại, có bị người xem thường như vậy sao? Tuy bây giờ nhà mình khá hơn, ăn no mặc ấm không thành vấn đề, nhưng muốn chân chính đứng vững gót chân ngẩng đầu ưỡn ngực ở thôn trang, sợ là còn có khoảng cách nhất định, uy vọng cùng danh dự cần chậm rãi tích lũy, bây giờ có thể làm là tận lực làm cho nhà giàu có hơn. Cốc Vũ bắt đầu thấy gấp gáp, nói vói mình và mọi người, "Về sau chúng ta nhất định sẽ khá hơn, loại cửa hàng như thế không phải chúng ta tránh né, mà là bọn họ không dám đến."

Nói xong, Cốc Vũ xoay người vào phòng, Kinh Trập cắn môi không nói gì.

An Cẩm Hiên bị hành động của Cốc Vũ làm giật mình, vốn có lời muốn nói lại thôi.

Hạ Xuyên ăn đường xong, không cam tâm nhìn về phòng Cốc Vũ, liếm ngón tay mập mạp, dựa vào cửa nhưng không dám đi vào.

Hứa Tần Thị thấy Hạ Xuyên nhìn mình, buồn cười, "Ngươi, tiểu tử này thật tinh quái, muốn ăn đường mạch nha nên hỏi tỷ tỷ ngươi, ăn nhiều không tốt."

Đang nói Hứa Thị và Lí Đắc Giang đi lại, Tiểu Hàn, Đại Hàn cũng bổ nhào qua.

Lí Đắc Giang có con, còn là 2 đứa, cả ngày cười toe tóet, vốn là người lanh lẹ, vì không có con nghẹn khuất nhiều năm, hiện tại mọi thứ đều trọn vẹn, tuy Đại Hàn Tiểu Hàn tới trễ, nhưng vẫn là có.

Đại Hàn, Tiểu Hàn còn nhỏ như vậy, Lí Đắc Giang đã trù tính xây nhà ngói, nói là đời mình hai chuyện lớn xem như hoàn thành, cần xây phòng ở cho hai tiểu tử sau này cưới nàng dâu, là mỹ mãn rồi.

Ruộng lúa còn chưa thu gặt, Cốc Vũ đã bắt đầu nghĩ đến bể đầu sứt trán, sinh ý nhà mình là cho thuê máy tuốt hạt, quá mức đơn điệu, tuy có thể kiếm một ít tiền, chỉ có thể cải thiện cuộc sống chứ không thể thay đổi cuộc sống.

Sinh hoạt tại thôn trang, hoa mầu là gốc rễ, từ hoa mầu có thể kiếm ít tiền, chuyện khác tựa hồ không có phương pháp, Cốc Vũ cũng biết, muốn cả nhà chuyển đến thôn trấn hoặc là trong thành căn bản không có khả năng, bởi vì chuyện của Kinh Trập, nếu có thể, bọn họ căn bản sẽ không về quê.

Gần núi ăn núi dựa sông ăn nước, Cốc Vũ hung hăng niệm một lần những lời này! Tiếp lại thở dài, cánh rừng phía sau núi, sau vụ Hồ Lô Câu, nàng căn bản không nghĩ qua một ngày nào đó mình lại đi, mà dưới nước, tựa hồ không có gì có thể kiếm tiền, ngoại trừ nước vẫn là nước, chung quanh đều có, thôn trang cũng không có gì đặc biệt...

Chỉ làm những việc mình thành thục, đối với chuyện mình không quen thuộc, Cốc Vũ không muốn thử nhanh như vậy, thứ hai nàng không thể mạo hiểm, cho dù người nhà không để ý, thật vất vả mới bắt đầu khá hơn, không thể trở lại lúc ban đầu mới đúng.

Đi vào phòng, Cốc Vũ đếm ngân lượng của nhà mình, một tấm ngân phiếu đã đưa Vương Thị cất, nếu nhà có nhu cầu cấp bách có thể lấy ra dùng, còn lại nàng cất, chuyện lớn có lẽ làm không xong, nhưng xây nhà ngói, tiền vốn buôn bán vẫn phải có, chỉ là trước mắt chưa có cách nào mà thôi.

Lúc Cốc Vũ sứt đầu mẻ trán lo nghĩ, ngoài cửa truyền đến tiếng nói sắc nhọn của Trần thị.

Không biết nàng đến xem Tiểu Hàn, Đại Hàn hay làm gì.

Cũng không quản Trần Thị sao lại lớn tiếng nói chuyện, cũng không ai tiếp lời, Hứa Thị còn ôm Tiểu Hàn, Đại Hàn vào trong phòng.

Chỉ có Hạ Xuyên không chịu để tâm, vừa thấy Trần Thị cười hề hề nói: "Tứ thẩm!"

Trần Thị có chút ngượng ngùng, lúc trước không biết nàng từ chỗ nào có một bí phương, nói là ăn đồ thừa lại của bé trai dễ dàng hoài thai, nên cho Hạ Xuyên bọn họ vài thứ ăn, thừa lại dĩ nhiên đều vào miệng nàng, vốn mọi người tưởng nàng tốt bụng nên không chú ý, nào ngờ có một lần luộc khoai sọ, Hạ Xuyên bọn họ ăn một chút rồi ăn không vô, nàng thừa dịp 3 đứa trẻ đùa ở trong sân, bưng qua ép bọn họ ăn, cả Tiểu Hàn cũng khóc lên. Do Kinh Trập chạy vào viện quát nàng đi, từ đó nàng cũng ngượng ngùng tới cửa, qua một thời gian mới phai nhạt, nhưng Tiểu Hàn, Đại Hàn đối với Tứ thẩm có chút sợ hãi.

Lần này lại đến, Cốc Vũ không vui, cảm thấy sẽ không là chuyện tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.