Sáng sớm, người trong cửa hàng đều đã ra cửa.
Vài người Hứa Thế Cùng ở Bát Phương Lâu nói hết lời hay, xem có thể có kết quả tốt hay không, Triệu Thạch cùng Đại Lâm luôn ở phía trên trà lâu nhìn xuống dưới, nếu có người khả nghi sẽ đi theo dò xét rõ ràng, theo Cốc Vũ nghĩ, bộ dáng Đại Lâm như vậy, tính tình lại thành thật ít nói, với người khác chắc hẳn không có vấn đề.
Bên Hứa Thế Cùng cũng cố đem bạc áp xuống, để người đỡ chịu khổ, thậm chí có thể đưa này nọ cho chưởng quầy, mặc dù người không được thả ra, vạn nhất thật sự động đến bạc cũng có sự chuẩn bị, không chừng có tin tức ngoài ý muốn.
Triệu thị, sáng tinh mơ phải đi thỉnh Chu ma ma.
Cốc Vũ ở hậu viện lầu bận rộn nấu nướng, củi lửa ở bếp đỏ hồng, Triệu Thị còn cố ý kêu một tiểu nhị kêu A Diệu tới hỗ trợ, xem người có chút rụt rè sợ hãi.
Móng heo thuỷ tinh cắt ra nhìn trong suốt, bày ở đĩa thanh hoa, ruột xào ớt cay toả ra hương thơm nồng quanh quẩn trong nhà bếp, Cốc Vũ nhìn bộ dáng tiểu nhị bất quá mười một, hai tuổi, lại gầy yếu đang cúi đầu nhóm lửa, yết hầu cũng không ngừng lên xuống. Nàng có chút buồn cười, đứa nhỏ của hộ trong sạch, ai nhỏ như vậy phải đi làm việc. Lấy vài thứ bỏ vào chén, để trên cái ghế trước mặt hắn, “A Diệu, ngươi ăn chút này trước.”
Đầu tiểu nhị kêu A Diệu càng thấp, tay luôn quét một bên bếp lò, cúi đầu nói: “Cô nương... ta, ta buổi sáng ăn qua cơm, mấy món này là đông gia để tiếp đón khách, ta...”
Cốc Vũ lắc đầu, nhìn đứa nhỏ lớn cỡ mình, “Ta không phải là cô nương gì, ta nói với ngươi, chúng ta ở thôn trang cũng vừa vặn ăn cơm no, có thể ở trong thành làm tiểu nhị càng không được, ngươi về sau kêu ta Cốc Vũ là được, chỗ này là còn dư lại, không đựng hết trong mâm, dù sao cô cô ta còn chưa trở về, ăn nhanh chút.”
Mắt A Diệu sáng long lanh, lộ ra một tia hưng phấn, “Thật vậy chăng? Ta cũng từ trong thôn ra, không có cách đi ra là không được đâu, ta theo cậu ta đi công cán làm tiểu nhị, cha mẹ ta nói về sau có tiền đồ thì ở trong thành thật tốt... Thôn chúng ta còn có một con sông thật lớn, bây giờ đều bơi lội trong sông đâu.”
Nói xong A Diệu nuốt hết đồ ăn Cốc Vũ trên mâm nhỏ, lại ăn ruột xào cay, tại kia hít hà, Cốc Vũ nhìn buồn cười, đem đồ trong mâm sửa sang lại, thừa lại để nơi hắn.
“Cốc Vũ, ngươi nấu ngon quá, so với mỗ mỗ ta làm còn ngon hơn!” Từ khi A Diệu nghe Cốc Vũ từ thôn trang đến, thả lỏng rất nhiều, hơn nữa còn có một chút cảm giác thành tựu, ngay cả mình mỗi tháng cho nhà bao nhiêu tiền đều nói ra.
Đến cùng vẫn là một đứa trẻ, mới bây lớn đã phải xem sắc mặt người.
Cốc Vũ để đồ ăn trong lồng hấp chưng cách thủy, cũng không biết khi nào người mới tới, canh vẫn tiếp tục hầm, mấy món khác đều chuẩn bị tốt, chờ tới sẽ từ từ dọn lên là được.
Vừa rồi còn cảm thấy A Diệu có chút đáng thương, Cốc Vũ nhất thời cười rộ lên, mình tha thiết mong chờ, không phải vì cầu người bàn bạc sự tình sao? Cũng không biết có được hay không? Trước kia luôn cảm thấy, không cần nghĩ nhiều, dễ dàng qua cuộc sống thôn trang, cả một phiến hoa đào, thích ý thoải mái chốn đào nguyên. Chỉ là chuyện đời không tính trước được, chốn đào nguyên cũng phải ăn cơm phải qua tốt một chút, muốn ăn no mặc ấm, làm một chút mua bán đã bị như vậy.
Nàng thậm chí có chút căm giận nghĩ nhà mình ở đây không thân không thế, những người này dám bừa bãi như vậy sao? Muốn bắt người liền bắt người, có đôi khi đạo lý cũng nên theo đạo lý của người đi trước.
Bọn họ là dân đen chỉ có thể nơm nớp lo sợ qua ngày, không xảy ra chuyện thì tốt, một khi có chuyện ngoài ý muốn, chỉ biết nghe theo mệnh trời thôi.
Chỉ có thể như vậy mà sống sao? Lần đầu tiên Cốc Vũ thấy ý nghĩ của mình có chút thay đổi.
“Cốc Vũ...” A Diệu ăn xong, tại kia uống trà, “Ta muốn uống nhiều một chút để xoá đi hương vị, không thôi có người tới cửa ngửi nhiều không tốt.”
Cốc Vũ phục hồi tinh thần lại, “Ngươi đi xem cô cô ta và bọn họ có tới không?”
A Diệu như một trận gió đi ra lại đi vào, lắc đầu.
Cốc Vũ ngẩng đầu nhìn nắng bên ngoài, đã không còn sớm, không lý do thấy có chút phiền chán.
A Diệu thấy bên này không thể giúp gì, nên đi ra phía trước sửa sang lại hàng hóa.
Rốt cục, Triệu Thị lớn giọng kêu, “Cốc Vũ, mang đồ đến lầu hai đi!”
Cốc Vũ vui vẻ, thở dài nhẹ nhõm, bưng hai mâm đồ ăn lên lầu hai, rồi dặn A Diệu lát nữa theo trình tự bưng đến cửa thang lầu là được.
Thoạt nhìn Chu ma ma có chút mập mạp, lúc này ngồi thở, một thân đầy mồ hôi, “Ai nha, ta nói đại muội, sao lại lôi kéo ta tới, ta còn nhiều chuyện chưa làm xong, ngươi nhìn ngươi đi, đây là... ngày sinh phu nhân còn chưa xem xong, ta phải cẩn thận coi vạn nhất xảy ra chuyện gì ta không đảm đương nổi. Thang lầu hẹp như vậy chân ta bị rút cả gân.”
Triệu Thị ở một bên nhẹ nhàng cười, cầm một cái hầu bao nhét qua, một bên quạt cho Chu ma ma, “Lão tỷ tỷ, ta muốn hiếu kính ngài thôi, ngài chắc hẳn là thương ta, vừa vặn cháu gái ta nấu ăn rất ngon, tuy Lỗ gia trên dưới cái gì mà chưa thấy qua, chỉ sợ là đặc sản thôn quê hiếm thấy, dù bận việc thế nào cũng không thể không ăn cơm đúng không?”
Cầm một hầu bao nặng trịch trong tay, Chu ma ma tính xem có bao nhiêu phân lượng, vẻ mặt không kiên nhẫn biến thành ý cười. Thấy Cốc Vũ mang lên gì đó, đứng lên ăn một miếng, ý cười càng dày đặc.
Cốc Vũ cũng là ý cười trong suốt, xem ra ma ma là người thích nói chuyện, cái này tốt.
Rượu qua ba tuần, ánh mắt ma ma đánh giá Cốc Vũ quả thực xứng với chữ hiền lành, “Ngươi nha đầu kia, bộ dáng tốt, chỉ là mặc không thanh lịch, không như tuổi, áo điểm thêm vài nụ hoa sẽ sáng hơn, đáng tiếc sinh ở thôn trang...”
Cốc Vũ vừa đáp lời vừa nhìn Triệu Thị nháy mắt.
Triệu Thị cười hề hề bưng lên một chén canh cho Chu gia ma ma, “Lão tỷ tỷ, nếm thử món này, có phải đúng khẩu vị của ngài không?”
Đây là canh gà cẩn thận hầm trong nồi đất cả một buổi sáng, canh gà này người nhà giàu đều ăn qua, Cốc Vũ múc hết thịt gà và rau củ ra, lọc lại nước súp gà, tiếp tục nấu, bỏ vào đậu hủ và rau đã cắt ngay ngắn chỉnh tề , xanh trắng nhìn nhẹ nhàng, uống vào cũng không đến mức nhạt nhẽo, vừa vặn ma ma nói nhiều, đang muốn một chút canh để thông cổ.
Chu ma ma thích ý vừa thổi vừa uống canh, phun chậc khen: “Món này nhìn không có gì đặc biệt, ăn vào rất hợp khẩu vị.”
Lời này vừa ra, Triệu Thị liền vội vàng hỏi: “Không biết có thể so được với Bát Phương Lâu chi mười một không?”
Chu ma ma cũng chẳng kiêng dè hai cô cháu này, lại nói người ta đưa bạc lại cho ăn uống, yêu cầu còn chưa nói ra, dù sao lúc vừa tới đã quyết định là có thể làm được thì giúp đỡ một hai, nếu không được một câu nói thoái thác cũng không có gì, lúc này người ta hỏi như vậy, rất đắc ý khoe khoang địa vị của mình ở Lỗ gia, “Bát Phương Lâu cùng Lâm Giang Lâu, một cái là cửa hàng hồi môn của nhị thiếu phu nhân chúng ta, một cái là cửa hàng hồi môn cả đại thiếu phu nhân, ta đến đó không mười thì cũng tám lần, nhị thiếu phu nhân bên kia rất khách khí, mỗi lần còn đưa chút điểm tâm ngày tết, Lâm Giang Lâu bên kia đã có thể... Hừ!”
Cốc Vũ không tiện lên tiếng, nàng vẫn là khuê nữ chưa định thân. Triệu Thị thấy vậy vội hỏi: “Chẳng lẽ còn có người dám để Chu ma ma chịu ủy khuất?”
Chu ma ma rất bất bình, “Đều là mắt chó nhìn người! Lâm Giang Lâu có gì lớn lao chứ, tuy đại thiếu phu nhân xuất thân coi như miễn cưỡng có thể, đến cùng vẫn không so được với nhị thiếu phu nhân, bản thân không tốt, chuyện trong phủ giao cho nhị thiếu phu nhân đã hơn một năm nay, có nơi nào không thỏa đáng? Nàng còn thấy chướng mắt, bản thân mình một chút bản sự cũng không có, đối với người rất khắc nghiệt, ngươi không biết lần trước qua bên kia truyền lời, mệt thở hổn hển, ngay cả một ly trà tiểu nhị cũng không cho. Phu nhân còn nói, đợi sau khi sinh xong kiểm tra sổ sách các cửa hàng bên ngoài, nếu tốt, cửa hàng trong nhà đều để nhị thiếu phu nhân quản lý.”
Cốc Vũ nhịn không được hỏi: “Nếu không tốt thì sao?”
“Có gì không tốt thì xem xét lại rồi quyết định thôi, tóm lại chuyện trong nhà phu nhân không muốn quản, về sau ta hầu hạ an ổn qua ngày là được.”
Chuyện Cốc Vũ muốn biết cũng đã biết, xem ra Chu ma ma này đứng bên nhị thiếu phu nhân, huống hồ nhị thiếu phu nhân đương gia, đại thiếu phu nhân dĩ nhiên không phục, nếu cửa hàng đều để bên ngoài... Nếu không là người trong phủ, nhìn các nàng ra vào còn không phải thân như tỷ muội.
Nàng nhẹ cười nhạo, lại hỏi vài câu vô thưởng vô phạt, dù sao là một cô nương không rành thế sự đối hậu viện phồn hoa luôn tò mò, Chu ma ma bị chọc cười ha ha, chậm rãi giảng giải, hận không thể mang Cốc Vũ đi vào dạo một vòng để mở mang tầm mắt.
Cốc Vũ cười cười chuyền đề tài, “Ma ma, không biết sinh thần lão tổ tông, người đã nghĩ ra chọn lễ vật gì chưa?”
Chu ma ma thở dài, “Nói đến chuyện này, ta thật sự đau đầu, tháng trước đã bắt đầu không ngừng đến phiền ta, ai bảo phu nhân không bình tĩnh nhìn các nàng đâu, phu nhân thêm tuổi, thứ tốt đều kiến thức qua, nhưng không đặc biệt hưng trí thứ gì, luôn nói muốn tích phúc, các ngươi không biết, năm trước đại thiếu phu nhân không biết từ đâu làm ra ngọc, rất tốt, còn tưởng mình sẽ được thưởng, nào ngờ phu nhân không coi trọng. Nhị thiếu phu nhân đi cầu một kiện bách gia bị, đều là người từng chịu qua Lỗ gia ân đức, cùng cho vải, nhị thiếu phu nhân chúng ta khéo tay tự mình khâu, phần hạ lễ này làm phu nhân cười đến cười toe tóe !”
Măt Cốc Vũ sáng lên.